Lúc Nguyên Nhược Ngữ tỉnh lại, nhìn thấy sa trướng đỏ trên đỉnh đầu, có thể nhìn thấy những đóa sen đen được thêu trên nền vải mỏng manh. Tay nghề rất tinh xảo. Lúc Nguyên Nhược Ngữ vẫn còn đang thưởng thức thứ trên đỉnh đầu mình, một tiếng va chạm rất lớn vang lên. Nguyên Nhược Ngữ cả kinh ngồi dậy, mới phát hiện mình trong một gian phòng.
Gian phòng rất to, khắp nơi không phải màu đen thì là màu đỏ, lộ ra cảm giác âm u rất quỷ dị. Nguyên Nhược Ngữ nhìn một vòng, mới thấy người vừa rồi đụng phải cửa, đứng ở nơi không xa, mỗi người đều kinh ngạc nhìn Nguyên Nhược Ngữ. Lúc Nguyên Nhược Ngữ nhìn người gần mình nhất, cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Người đó…..
Đại khái nếu lúc chuyển thế, Nguyên Nhược Ngữ vừa hay thay đổi một cái gien, thành người chị em nữ tính vĩ đại, có lẽ chính là thế kia.
Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ? Ngẫm lại liền thấy buồn cười. Đương nhiên, Nguyên Nhược Ngữ cũng cười thành tiếng, một nụ cười này, kinh diễm trong mắt đám người tăng lên không ít. Kể cả ‘Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ’ kia.
Chỉ là, có phần quỷ dị thái quá đi? Nguyên Nhược Ngữ xuống giường, đi đến trước mặt nữ tử kia, nữ tử cũng một vẻ khiếp sợ, ngây người nhìn Nguyên Nhược Ngữ. Thực thần kì, giống như thu nhỏ ngũ quan mình lại một chút, đường nét thêm nhu hòa một chút, thêm với vóc dáng, ngực, y phục nữ tử…. Nguyên Nhược Ngữ thứ hai sống sờ sờ. Càng đáng sợ là, Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy, không chỉ tướng mạo giống nhau, cảm giác trên người cũng giống. Chỉ là, một người là nữ nhân, một người là nam nhân.
“Ngươi! Ngươi là ai?!” Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ kia nói chuyện, đúng rồi, còn có giọng nói, không quá giống. Ngược lại có loại thanh âm nũng nịu giống Mộc Kiều Dung. Có điều, nhìn ‘bản thân’ rống to với chính mình, cảm giác thật sự là một từ ‘kỳ lạ’ cũng không diễn tả nổi.
“Ngươi là ai?” Nguyên Nhược Ngữ hỏi ngược lại. Nhớ ra mình là bị Nam Cung Li mang đi. Chỗ này, lẽ nào lại là Ma giáo sao? Không thoải mái, thật muốn rời đi.
“Ta là phu nhân nơi đây! Ngươi là vô danh tiểu tốt từ đâu tới?? Sao dám ở chỗ này?”
Phu nhân? Lẽ nào là phu nhân của Nam Cung Li sao? Khó chịu…. “Ta chính là vô danh tiểu tốt, vậy đành xin phu nhân để ta về nhà đi.”
“Cái đó không do ngươi quyết định.” Một giọng nói nhàn nhạt truyền tới, là nữ tử đứng sau lưng Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ. Một thân phục trang hoa lệ, làm tôn lên đường cong mỹ hảo của nàng, máu xanh nhạt cùng màu đỏ giao nhau, cổ áo là điểm điểm hoa điệp. Nhìn lên khuôn mặt kia, trang điểm nhẹ, hàng mi dài, một nốt chu son ở mi tâm, làm người ta nhìn vào càng thấy diễm lệ, nhưng cũng không làm mất đi sự trang nhã cùng đoan trang. Xem ra, phu nhân của Nam Cung Li thực không ít, vì y phục của mấy người đằng sau cùng không giống của hạ nhân, xem nháo nhiệt càng nhiều hơn một chút.
Xem ra vẫn là địa vị của nữ tử thứ hai cao hơn một chút, Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ nhìn ánh mắt nữ tử kia vẫn là có chút kính nể. Một người địa vị cao, vậy một người khác liền là được thương yêu. “Lưu Tô tỷ tỷ nó đúng. Muốn đi? Nơi này là nơi ngươi có thể đến, có thể đi sao?”
Tô Lưu? Nữ tử điểm chu hồng kia tên Tô Lưu. Thực là một cái tên đẹp. “Tôi vốn không muốn đến, vậy có thể đi được không?”
“Cái này không do ngươi quyết đinh, chờ Giáo chủ trở về hẵng nói.” Lưu Tô thản nhiên nói với Nguyên Nhược Ngữ, đi về trước kéo Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ kia, ôn nhu nói, “Đi thôi. Người kia ngươi cũng nhìn rồi. Giáo chủ biết, thì không biết sẽ trách ngươi thế nào.”
“…. Hừ, chúng ta đi!” Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ kia khinh thường hừ Nguyên Nhược Ngữ một tiếng xong, ngoan ngoãn đi theo Lưu Tô, mang theo cả đám người đến xem náo nhiệt đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Nguyên Nhược Ngữ.
Lúc này, cả gian phòng trở nên yên tĩnh. Nguyên Nhược Ngữ mở cửa, đi vào trong viện tử. Đám người phía trước vẫn chưa đi được xa, không biết ríu ra ríu rít cái gì đến ầm ĩ. Nguyên Nhược Ngữ đi một con đường khác. Nếu nơi này thật sự là Ma giáo, vì sao không thấy một ai cả vậy? Một người thị vệ cũng không có. Đi một vòng, mới thấy có người, hai người đứng ở hai bên sườn cửa ra vào, bên eo còn đeo một thanh kiếm. Nguyên Nhược Ngữ muốn đi về phía trước, lại bị hai thanh kiếm lóe sáng cản lối. “Thỉnh công tử trở lại ‘Ngọa Long Đình’”.
Ngọa Long Đình? Nam Cung Li chẳng lẽ thực sự muốn làm Hoàng đế sao? Thảo nào không có đến nửa bóng người, đi lâu như vậy, căn bản vẫn chưa đi ra khỏi viện tử rộng lớn này. Chỗ này, thật sự là phòng của Nam Cung Li sao? Vì sao, muốn mang ta trở về đây?
Lúc Nguyên Nhược Ngữ lần thứ hai trở lại trong phòng, liền thấy Nam Cung Li đã ngồi trên giường. Nguyên Nhược Ngữ tiến lên, đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nói, “Thả ta về.”
“….” Nam Cung Li không để ý tới yêu cầu của Nguyên Nhược Ngữ, chỉ chăm chăm hỏi, “Hôm nay, tiểu Điệp có tới nhỉ?”
Tiểu Điệp là ai?.. Là nữ tử trông giống mình kia sao? “…..”
“Thế nào? Thật sự giống như đúc đi?… Đó là nguyên nhân vì sao lúc ban đầu ta nhìn thấy ngươi liền cảm thấy kinh ngạc.” Nam Cung Li chăm chú ngắm khuôn mặt Nguyên Nhược Ngữ, chậm rãi nói, “Nhưng sau đó, ta phát hiện, hai người căn bản không giống nhau.”
“…. Nói xong rồi chứ? Ta muốn trở về.”
“Thực kỳ lạ, ta căn bản cho rằng mình thích tiểu Điệp, nhưng lúc nhìn thấy người, cảm giác đó càng thêm mạnh mẽ. Không, là rất mạnh mẽ. Nói cho ta biết, chúng ta lúc trước có quen biết sao?”
“Ta muốn trở về.”
“Chúng ta lúc trước có quen biết sao?”
“…. Ta muốn trở về!”
“Chúng ta….”
…. Nguyên Nhược Ngữ cuối cùng cũng chịu không nỗi kiểu đối thoại ông nói gà, bà nói vịt này. Vết thương trên chân kỳ thực vẫn còn ẩn ẩn đau nhức, nhưng đại khái là đã bôi thuốc, cảm giác ổn hơn rất nhiều. Đẩy Nam Cung Li ra, nhào lên trên giường. Vừa rồi ở bên ngoài nhìn, đại khái nơi này thực sự rất to, càng không nói đến có bao nhiêu người, hơn nữa địa hình ở đây cũng rất kỳ quái, vừa như sơn cốc, lại giống thảo nguyên, nhưng giống như có một trận pháp khổng lồ vây quanh toàn bộ Ma Cung. Thảo nào không có ai có thể tìm thấy nơi đặt Ma Cung.
“Không nên ngủ, trả lời câu hỏi của ta!” Nữ vương Nam Cung Li lại xuất hiện. Nhưng Nguyên Nhược Ngữ đã không muốn để ý hắn nữa. Không muốn nghĩ tiểu Lý lúc trước, liền coi như một hồi ảo giác đi? Tìm một cơ hội tự mình đi ra.
“Ngươi!….. Quên đi.” Nói xong, Nam Cung Li một lần nữa nhìn thật sâu Nguyên Nhược Ngữ, xoay người liền rời đi. Nguyên Nhược Ngữ còn nghe thấy tiếng khóa cửa. Hừ, sợ như vậy sao?
Buồn chán đi đi lại lại trong phòng, gian phòng thực lớn a. Mở cửa lại phát hiện phía ngoài cư nhiên đều là nước, lại là hồ. Nhẽ nào mọi người đều thích xây nhà trên hồ sao?!
Nguyên Nhược Ngữ lại nằm xuống, trên giường vẫn còn vương mùi hương của Nam Cung Li. Không nồng, nhưng rất thơm…. Ta đang làm cái gì vậy?!
Nguyên Nhược Ngữ buồn bực leo xuống giường. Nhìn lại kết cấu của gian phòng. Từ lúc nãy, liền có một cảm giác kỳ quái…. Mấy bình hoa kia, tranh chữ…. Cách bài trí….
Nguyên Nhược Ngữ không ngừng nhớ lại, lật giở từng cuốn sách trong đầu.
…. Giáp vị…. Thượng thổ…. Trung….
A! Là cái đó!
Nguyên Nhược Ngữ hiểu ra hưng phấn kêu nhỏ một tiếng. Cách bài trí trong phòng này, cũng là một trận pháp a! Là mình đọc được trong một cuốn cổ thư trong sơn động của sư phụ! Không ngờ, vẫn có người có thể dùng loại trận pháp lâu đời thế này… Nam Cung Li bày trận pháp này trong phòng làm cái gì? Hay là, trong đây có một lối ra sao?
Cho dù thế nào, trước tiên thứ phá giải cái đã.
Mất một lúc Nguyên Nhược Ngữ theo cách phá giải trong trí nhớ, cuối cùng cũng phá được phần then chốt của trận pháp. Tủ sách xoay một cái, lộ ra một con đường tối tăm. Nguyên Nhược Ngữ cầm hỏa tập, chầm chậm đi vào trong. Tủ sách sau lưng lập tức đóng lại. Nguyên Nhược Ngữ nương theo ánh sáng lờ mờ, cầm lấy ngọn nên, châm nến, đi sâu vào trong.
Nơi này là bí đạo dưới đất sao? Thông đạo dài dài, không biết dẫn đến đâu. Cứ tiếp tục đi tiếp đi. Nếu là bí đạo, có thể có cửa ra nhỉ?
Nguyên Nhược Ngữ cầm ngọn nến đi về phía trước, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tĩnh mịch, càng lộ vẻ thâm trầm đáng sợ. Nhưng Nguyên Nhược Ngữ không hề để ý đến những thứ đó. Hắn như thường đi nhanh về phía trước, đồng thời nhớ kỹ lối đi.
Ở một ngõ rẽ, Nguyên Nhược Ngữ phát hiện tảng đá dưới chân trở nên không đồng dạng…. Lại là một trận pháp cổ. Đáng tiếc, một chút cũng không thể làm khó Nguyên Nhược Ngữ. Phá giải xong Nguyên Nhược Ngữ vẫn tiếp tục đi về phía trước. Lúc đến cuối đường, hắn liền thất vọng. Là một ngõ cụt…. Một bức tường đá vĩ đại chặn lối đi, đá trên tường lồi lõm có thứ tự. Nguyên Nhược Ngữ nương theo ánh sáng phát hiện, phía trên cư nhiên là một hình rồng rất lớn! Ở giữa là đầu rồng, phía trong là một phần lõm xuống, dường như có đặt thứ gì đó. Nguyên Nhược Ngữ lại thử, phát hiện thế nào cũng không thể mở được. Vật liệu làm nên tường đá cũng rất đặc biệt, là huyền thạch hiếm có, nghe nó đã biến mất trên thế giới này. Dưới sự phản xạ ánh sáng sẽ phát ra một màu xanh nhè nhẹ. Nhìn tia sáng xanh cổ quái kia, Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Vẫn nên rời khỏi đây thì hơn.
Nguyên Nhược Ngữ lại tìm một con đường khác, có chút gần phòng Nam Cung Li. Nguyên nhân khiến Nguyên Nhược Ngữ quay trở lại chính là tiếng nước chảy. Ở đầu còn lại, có tiếng nước chảy nho nhỏ, càng lại gần thì càng lớn. Dần dần, liền nghe thấy càng nhiều tiếng động…. Một cái ngã rẽ, Nguyên Nhược Ngữ nhìn thấy một cách cửa, phía trên có một cơ quan, là thứ có tác dụng như bộ phận báo động, đầu bên kia có thể nối tới phòng Nam Cung Li.
Nguyên Nhược Ngữ dễ dàng giải quyết cơ quan, lại đi vào trong. Phát hiện, hóa ra là một lao lung dưới lòng đất.
Địa lao, nhìn qua hẳn là địa lao quan trọng nhất Ma giáo? Nguyên Nhược Ngữ phát hiện tim mình bắt đầu loạn nhịp, giống như xảy ra chuyện gì…
Đi qua những phòng giam trống kia, tiến vào sâu hơn, cảm thấy có hơi thớ yếu ớt của ai đó….. Có người!
Nguyên Nhược Ngữ khẩn trương bước về phía trước lúc đến phòng giam cuối cùng, liền nhìn thấy một người bị rất nhiều xích bạc khóa lại, hai tay giơ lên, hai chân quỳ trên mặt đất, đầu cúi, tóc che khuất khuôn mặt. Nguyên Nhược Ngữ ngồi xuống cẩn thận nhìn, lúc nhìn thấy khuôn mặt kia, kinh hoàng che mồm mình lại, ngọn nến rơi xuống đất, trong địa lao phát ra thanh âm rất xa rất xa…..
“Phi Lăng…..”
Gian phòng rất to, khắp nơi không phải màu đen thì là màu đỏ, lộ ra cảm giác âm u rất quỷ dị. Nguyên Nhược Ngữ nhìn một vòng, mới thấy người vừa rồi đụng phải cửa, đứng ở nơi không xa, mỗi người đều kinh ngạc nhìn Nguyên Nhược Ngữ. Lúc Nguyên Nhược Ngữ nhìn người gần mình nhất, cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Người đó…..
Đại khái nếu lúc chuyển thế, Nguyên Nhược Ngữ vừa hay thay đổi một cái gien, thành người chị em nữ tính vĩ đại, có lẽ chính là thế kia.
Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ? Ngẫm lại liền thấy buồn cười. Đương nhiên, Nguyên Nhược Ngữ cũng cười thành tiếng, một nụ cười này, kinh diễm trong mắt đám người tăng lên không ít. Kể cả ‘Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ’ kia.
Chỉ là, có phần quỷ dị thái quá đi? Nguyên Nhược Ngữ xuống giường, đi đến trước mặt nữ tử kia, nữ tử cũng một vẻ khiếp sợ, ngây người nhìn Nguyên Nhược Ngữ. Thực thần kì, giống như thu nhỏ ngũ quan mình lại một chút, đường nét thêm nhu hòa một chút, thêm với vóc dáng, ngực, y phục nữ tử…. Nguyên Nhược Ngữ thứ hai sống sờ sờ. Càng đáng sợ là, Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy, không chỉ tướng mạo giống nhau, cảm giác trên người cũng giống. Chỉ là, một người là nữ nhân, một người là nam nhân.
“Ngươi! Ngươi là ai?!” Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ kia nói chuyện, đúng rồi, còn có giọng nói, không quá giống. Ngược lại có loại thanh âm nũng nịu giống Mộc Kiều Dung. Có điều, nhìn ‘bản thân’ rống to với chính mình, cảm giác thật sự là một từ ‘kỳ lạ’ cũng không diễn tả nổi.
“Ngươi là ai?” Nguyên Nhược Ngữ hỏi ngược lại. Nhớ ra mình là bị Nam Cung Li mang đi. Chỗ này, lẽ nào lại là Ma giáo sao? Không thoải mái, thật muốn rời đi.
“Ta là phu nhân nơi đây! Ngươi là vô danh tiểu tốt từ đâu tới?? Sao dám ở chỗ này?”
Phu nhân? Lẽ nào là phu nhân của Nam Cung Li sao? Khó chịu…. “Ta chính là vô danh tiểu tốt, vậy đành xin phu nhân để ta về nhà đi.”
“Cái đó không do ngươi quyết định.” Một giọng nói nhàn nhạt truyền tới, là nữ tử đứng sau lưng Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ. Một thân phục trang hoa lệ, làm tôn lên đường cong mỹ hảo của nàng, máu xanh nhạt cùng màu đỏ giao nhau, cổ áo là điểm điểm hoa điệp. Nhìn lên khuôn mặt kia, trang điểm nhẹ, hàng mi dài, một nốt chu son ở mi tâm, làm người ta nhìn vào càng thấy diễm lệ, nhưng cũng không làm mất đi sự trang nhã cùng đoan trang. Xem ra, phu nhân của Nam Cung Li thực không ít, vì y phục của mấy người đằng sau cùng không giống của hạ nhân, xem nháo nhiệt càng nhiều hơn một chút.
Xem ra vẫn là địa vị của nữ tử thứ hai cao hơn một chút, Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ nhìn ánh mắt nữ tử kia vẫn là có chút kính nể. Một người địa vị cao, vậy một người khác liền là được thương yêu. “Lưu Tô tỷ tỷ nó đúng. Muốn đi? Nơi này là nơi ngươi có thể đến, có thể đi sao?”
Tô Lưu? Nữ tử điểm chu hồng kia tên Tô Lưu. Thực là một cái tên đẹp. “Tôi vốn không muốn đến, vậy có thể đi được không?”
“Cái này không do ngươi quyết đinh, chờ Giáo chủ trở về hẵng nói.” Lưu Tô thản nhiên nói với Nguyên Nhược Ngữ, đi về trước kéo Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ kia, ôn nhu nói, “Đi thôi. Người kia ngươi cũng nhìn rồi. Giáo chủ biết, thì không biết sẽ trách ngươi thế nào.”
“…. Hừ, chúng ta đi!” Nguyên Nhược Ngữ phiên bản nữ kia khinh thường hừ Nguyên Nhược Ngữ một tiếng xong, ngoan ngoãn đi theo Lưu Tô, mang theo cả đám người đến xem náo nhiệt đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Nguyên Nhược Ngữ.
Lúc này, cả gian phòng trở nên yên tĩnh. Nguyên Nhược Ngữ mở cửa, đi vào trong viện tử. Đám người phía trước vẫn chưa đi được xa, không biết ríu ra ríu rít cái gì đến ầm ĩ. Nguyên Nhược Ngữ đi một con đường khác. Nếu nơi này thật sự là Ma giáo, vì sao không thấy một ai cả vậy? Một người thị vệ cũng không có. Đi một vòng, mới thấy có người, hai người đứng ở hai bên sườn cửa ra vào, bên eo còn đeo một thanh kiếm. Nguyên Nhược Ngữ muốn đi về phía trước, lại bị hai thanh kiếm lóe sáng cản lối. “Thỉnh công tử trở lại ‘Ngọa Long Đình’”.
Ngọa Long Đình? Nam Cung Li chẳng lẽ thực sự muốn làm Hoàng đế sao? Thảo nào không có đến nửa bóng người, đi lâu như vậy, căn bản vẫn chưa đi ra khỏi viện tử rộng lớn này. Chỗ này, thật sự là phòng của Nam Cung Li sao? Vì sao, muốn mang ta trở về đây?
Lúc Nguyên Nhược Ngữ lần thứ hai trở lại trong phòng, liền thấy Nam Cung Li đã ngồi trên giường. Nguyên Nhược Ngữ tiến lên, đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nói, “Thả ta về.”
“….” Nam Cung Li không để ý tới yêu cầu của Nguyên Nhược Ngữ, chỉ chăm chăm hỏi, “Hôm nay, tiểu Điệp có tới nhỉ?”
Tiểu Điệp là ai?.. Là nữ tử trông giống mình kia sao? “…..”
“Thế nào? Thật sự giống như đúc đi?… Đó là nguyên nhân vì sao lúc ban đầu ta nhìn thấy ngươi liền cảm thấy kinh ngạc.” Nam Cung Li chăm chú ngắm khuôn mặt Nguyên Nhược Ngữ, chậm rãi nói, “Nhưng sau đó, ta phát hiện, hai người căn bản không giống nhau.”
“…. Nói xong rồi chứ? Ta muốn trở về.”
“Thực kỳ lạ, ta căn bản cho rằng mình thích tiểu Điệp, nhưng lúc nhìn thấy người, cảm giác đó càng thêm mạnh mẽ. Không, là rất mạnh mẽ. Nói cho ta biết, chúng ta lúc trước có quen biết sao?”
“Ta muốn trở về.”
“Chúng ta lúc trước có quen biết sao?”
“…. Ta muốn trở về!”
“Chúng ta….”
…. Nguyên Nhược Ngữ cuối cùng cũng chịu không nỗi kiểu đối thoại ông nói gà, bà nói vịt này. Vết thương trên chân kỳ thực vẫn còn ẩn ẩn đau nhức, nhưng đại khái là đã bôi thuốc, cảm giác ổn hơn rất nhiều. Đẩy Nam Cung Li ra, nhào lên trên giường. Vừa rồi ở bên ngoài nhìn, đại khái nơi này thực sự rất to, càng không nói đến có bao nhiêu người, hơn nữa địa hình ở đây cũng rất kỳ quái, vừa như sơn cốc, lại giống thảo nguyên, nhưng giống như có một trận pháp khổng lồ vây quanh toàn bộ Ma Cung. Thảo nào không có ai có thể tìm thấy nơi đặt Ma Cung.
“Không nên ngủ, trả lời câu hỏi của ta!” Nữ vương Nam Cung Li lại xuất hiện. Nhưng Nguyên Nhược Ngữ đã không muốn để ý hắn nữa. Không muốn nghĩ tiểu Lý lúc trước, liền coi như một hồi ảo giác đi? Tìm một cơ hội tự mình đi ra.
“Ngươi!….. Quên đi.” Nói xong, Nam Cung Li một lần nữa nhìn thật sâu Nguyên Nhược Ngữ, xoay người liền rời đi. Nguyên Nhược Ngữ còn nghe thấy tiếng khóa cửa. Hừ, sợ như vậy sao?
Buồn chán đi đi lại lại trong phòng, gian phòng thực lớn a. Mở cửa lại phát hiện phía ngoài cư nhiên đều là nước, lại là hồ. Nhẽ nào mọi người đều thích xây nhà trên hồ sao?!
Nguyên Nhược Ngữ lại nằm xuống, trên giường vẫn còn vương mùi hương của Nam Cung Li. Không nồng, nhưng rất thơm…. Ta đang làm cái gì vậy?!
Nguyên Nhược Ngữ buồn bực leo xuống giường. Nhìn lại kết cấu của gian phòng. Từ lúc nãy, liền có một cảm giác kỳ quái…. Mấy bình hoa kia, tranh chữ…. Cách bài trí….
Nguyên Nhược Ngữ không ngừng nhớ lại, lật giở từng cuốn sách trong đầu.
…. Giáp vị…. Thượng thổ…. Trung….
A! Là cái đó!
Nguyên Nhược Ngữ hiểu ra hưng phấn kêu nhỏ một tiếng. Cách bài trí trong phòng này, cũng là một trận pháp a! Là mình đọc được trong một cuốn cổ thư trong sơn động của sư phụ! Không ngờ, vẫn có người có thể dùng loại trận pháp lâu đời thế này… Nam Cung Li bày trận pháp này trong phòng làm cái gì? Hay là, trong đây có một lối ra sao?
Cho dù thế nào, trước tiên thứ phá giải cái đã.
Mất một lúc Nguyên Nhược Ngữ theo cách phá giải trong trí nhớ, cuối cùng cũng phá được phần then chốt của trận pháp. Tủ sách xoay một cái, lộ ra một con đường tối tăm. Nguyên Nhược Ngữ cầm hỏa tập, chầm chậm đi vào trong. Tủ sách sau lưng lập tức đóng lại. Nguyên Nhược Ngữ nương theo ánh sáng lờ mờ, cầm lấy ngọn nên, châm nến, đi sâu vào trong.
Nơi này là bí đạo dưới đất sao? Thông đạo dài dài, không biết dẫn đến đâu. Cứ tiếp tục đi tiếp đi. Nếu là bí đạo, có thể có cửa ra nhỉ?
Nguyên Nhược Ngữ cầm ngọn nến đi về phía trước, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tĩnh mịch, càng lộ vẻ thâm trầm đáng sợ. Nhưng Nguyên Nhược Ngữ không hề để ý đến những thứ đó. Hắn như thường đi nhanh về phía trước, đồng thời nhớ kỹ lối đi.
Ở một ngõ rẽ, Nguyên Nhược Ngữ phát hiện tảng đá dưới chân trở nên không đồng dạng…. Lại là một trận pháp cổ. Đáng tiếc, một chút cũng không thể làm khó Nguyên Nhược Ngữ. Phá giải xong Nguyên Nhược Ngữ vẫn tiếp tục đi về phía trước. Lúc đến cuối đường, hắn liền thất vọng. Là một ngõ cụt…. Một bức tường đá vĩ đại chặn lối đi, đá trên tường lồi lõm có thứ tự. Nguyên Nhược Ngữ nương theo ánh sáng phát hiện, phía trên cư nhiên là một hình rồng rất lớn! Ở giữa là đầu rồng, phía trong là một phần lõm xuống, dường như có đặt thứ gì đó. Nguyên Nhược Ngữ lại thử, phát hiện thế nào cũng không thể mở được. Vật liệu làm nên tường đá cũng rất đặc biệt, là huyền thạch hiếm có, nghe nó đã biến mất trên thế giới này. Dưới sự phản xạ ánh sáng sẽ phát ra một màu xanh nhè nhẹ. Nhìn tia sáng xanh cổ quái kia, Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Vẫn nên rời khỏi đây thì hơn.
Nguyên Nhược Ngữ lại tìm một con đường khác, có chút gần phòng Nam Cung Li. Nguyên nhân khiến Nguyên Nhược Ngữ quay trở lại chính là tiếng nước chảy. Ở đầu còn lại, có tiếng nước chảy nho nhỏ, càng lại gần thì càng lớn. Dần dần, liền nghe thấy càng nhiều tiếng động…. Một cái ngã rẽ, Nguyên Nhược Ngữ nhìn thấy một cách cửa, phía trên có một cơ quan, là thứ có tác dụng như bộ phận báo động, đầu bên kia có thể nối tới phòng Nam Cung Li.
Nguyên Nhược Ngữ dễ dàng giải quyết cơ quan, lại đi vào trong. Phát hiện, hóa ra là một lao lung dưới lòng đất.
Địa lao, nhìn qua hẳn là địa lao quan trọng nhất Ma giáo? Nguyên Nhược Ngữ phát hiện tim mình bắt đầu loạn nhịp, giống như xảy ra chuyện gì…
Đi qua những phòng giam trống kia, tiến vào sâu hơn, cảm thấy có hơi thớ yếu ớt của ai đó….. Có người!
Nguyên Nhược Ngữ khẩn trương bước về phía trước lúc đến phòng giam cuối cùng, liền nhìn thấy một người bị rất nhiều xích bạc khóa lại, hai tay giơ lên, hai chân quỳ trên mặt đất, đầu cúi, tóc che khuất khuôn mặt. Nguyên Nhược Ngữ ngồi xuống cẩn thận nhìn, lúc nhìn thấy khuôn mặt kia, kinh hoàng che mồm mình lại, ngọn nến rơi xuống đất, trong địa lao phát ra thanh âm rất xa rất xa…..
“Phi Lăng…..”