Sáu người cùng đi. Con đường tiếp theo lại không có cơ quan nào cả, rất bằng phẳng. Chỉ là, loại yên tĩnh khó hiểu này làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Phi Lăng được Lý Nhứ Ca đỡ, nhưng hai người này lại không có cãi nhau. Tiêu Nam vẫn một vẻ ôn nhu ở phía trước dẫn đường. Thất Dạ vẫn rất vui vẻ đi bên cạnh Nguyên Nhược Ngữ. Nam Cung Li thì càng không nói câu nào.
“Ngươi… nhớ lại rồi?”
Vẫn nhớ lúc đó hỏi ra câu này, mọi người đều có chút ngạc nhiên. Chỉ là Nam Cung Li không trả lời câu hỏi của mình, nhưng có thể từ sự im lặng biết được, hắn thật sự đã nhớ lại.
Nhưng, lại một chút biểu hiện cũng không có.
Mọi người cứ lặng lẽ như vậy tiếp tục đi.
Kết quả, tất nhiên là đi đến cuối đường. Giống như cửa ra của một sơn động, phía dưới là một khoảng không rất lớn. Lúc đám người Nguyên Nhược Ngữ đến đây, bó đuốc đột nhiên thắp sáng, toàn bộ khối kiến trúc dưới lòng đất được chiếu sáng.
Có mười cột trụ vĩ đại, trên mỗi cây đều mang một con rồng uốn lượn, cùng một màu xanh. Trên mặt đất là một cây cầu thật lớn, xây bằng đá trắng. Tinh thạch trên cầu phát ra ánh sáng màu nhũ bạc.
Rất hùng vĩ, rất rộng.
Khiến cho người ta có cảm giác tim đập nhanh, giống như có một thứ gì đó vô cùng cường đại đang đón chờ mình.
Đám người Nguyên Nhược Ngữ nhìn lẫn nhau một cái, không biết có nên đi về trước hay không. Bản thân là đi tìm Nam Cung Li, còn Tiêu Nam muốn tìm muội muội hắn – Tiêu Mộc Dao. Cho dù là long mạch hay là kho báu, bọn họ đều không có hứng thú.
“Xem, sắp tới rồi!” Tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần. Đám người Nguyên Nhược Ngữ ngừng thở, chờ tốp người khác từ cửa chữ ‘võ’ đi ra.
Dẫn đầu vẫn là trưởng lão Thần Long giáo, Nghiêm Chấn. Bên cạnh là Tiêu Mộc Dao.
Phía sau là người của các đại môn phái, chỉ là, tổng cộng không có được mấy người. Xem ra, đều đã hi sinh trong địa đạo rồi.
Có sư thái Nga Mi, chưởng môn Vân Diệu môn, chưởng môn Võ Đang, Thiếu Lâm… Không quá mười người. Còn có một người mặc áo choàng đen, nhìn không rõ mặt.
Có thể nhìn ra trên mặt mỗi người bọn họ đều là vẻ kích động vô cùng. Chỉ có Tiêu Mộc Dao, có chút không an lòng.
“Kho báu ở phía trước, mọi người lên!” Không biết là ai hô một tiếng, người võ lâm đều xông về phía trước.
Lý Nhứ Ca lén lút ở bên tai Tiêu Nam nói gì đó, Tiêu Nam giật minh, không tiếp tục che dấu thân ảnh của mình, xông tới trước mặt Tiêu Mộc Dao, kéo tay nàng định đi.
“Ai?!…. Ca ca….”
Tiêu Mộc Dao kinh ngạc la lên, dẫn tới sự chú ý của Nghiêm Chấn. Lúc Nghiêm Chấn nhìn thấy Tiêu Nam cũng rất sửng sốt.
Lý Nhứ Ca bảo mọi người không cần tiếp tục trốn nữa, sau đó từng người đều đi ra sơn động. Lúc Nghiêm Chấn nhìn Nam Cung Li, là kinh ngạc, nhưng lúc nhìn Lý Nhứ Ca, lại là hận ý vô cùng.
Cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Nguyên Nhược Ngữ, hung dữ nói, “Quả nhiên lại là ngươi….”
Nguyên Nhược Ngữ không biết nói gì với lão nhân này, kỳ thực mình cũng mới gặp lão hai lần mà thôi.
“Thiếu chủ! Dù sao ngươi đã đến đây rồi, người phá long mạch, không ngươi không được!”
“Nghiêm trưởng lão! Nhanh đi, nơi này sẽ…” Tiêu Nam sốt ruột kéo Tiêu Mộc Dao, còn định kéo cả Nghiêm Chấn, kết quả tiếng la hét của ngươi phía dưới, dẫn đi sự chú ý của mọi người.
“Xem!!! Kho báu!!! ——”
Bọn họ đã đi tới trên cầu, lửa trên ngọn đuốc đột nhiên bùng lên, chiếu sáng tất cả.
Phía cuối chiếc cầu là một bức tường rất lớn. Trên tường có một con rồng cự đại, lóng lánh ánh kim, tư thế uy vũ, Long thần thiêng liêng, trên đầu rồng có một móng vuốt rồng, đang lóe lên tia sáng bén nhọn!
Đó chính là long mạch!!
Mấy người võ lâm kia xông tới những hòm châu báu bày đầy trên nền đất dưới chân tường, không ngừng muốn lại gần giấc mơ sắp thành hiện thực chỉ còn cách trong gang tấc. Nghiêm Chấn không để ý tới sự ngăn cản của Tiêu Nam, dùng khinh công, cũng bay qua đó.
Kết quả, ngay lúc mọi người sắp đến chân cầu, trời đất rung chuyển.
Dao động rất mạnh, thạch đá phía trên không ngừng rơi xuống. Nơi này, sắp sập.
Tiêu Nam lớn tiếng gọi tên Nghiêm Chấn. Thế nhưng Nghiêm Chấn chỉ quay đầu lại nhìn Tiêu Nam một cái, sau đó nhìn cung điện ngầm thực sự không tốt kia, dứt khoát quyết định tiếp tục đi về trước.
Thề sống chết, cùng phải cắt đứt long mạch của Lý gia! Khôi phục giang sơn tươi đẹp của ta!!
Đó, là sứ mệnh của cuộc đời ta.
…..
Nhìn Nghiêm Chấn không chút do dự tiến về trước, Tiêu Nam bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Còn những người võ lâm kia, cho dù Phi Lăng gào thét thế nào, vẫn bị kho báu trước mắt hoàn toàn điên cuồng hấp dẫn. Cho dù, sinh mệnh bọn họ giây tiếp theo sẽ kết thúc…
Lý Nhứ Ca mở ra một cánh cửa, một chiếc cửa đá giấu trên tường. Lúc này không kịp hỏi hắn rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Mỗi người đều nắm chắc thời gian chạy ra khỏi cửa đá.
Nơi sụp đổ đã càng ngày càng nghiêm trọng, cái chỗ vừa mới đứng, cũng đã bắt đầu lún xuống.
Tất cả mọi người đều hữu kinh vô hiểm(kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm gì) thở phào một hơi.
Lúc cửa bắt đầu đóng lại, Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng… Bên cạnh Thất Dạ… Tiêu Nam, Phi Lăng, Lý Nhứ Ca… Tiêu Mộc Dao… Còn có…
Nam Cung Li?!
Nam Cung Li không thấy đâu!!
Nguyên Nhược Ngữ hoảng hốt quay đầu tìm kiếm bóng dáng Nam Cung Li, nhưng lại phát hiện thực sự không thấy hắn đâu. Rốt cuộc…
Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy rối loạn chưa từng có, khẩn trương tìm kiếm khắp nơi.
“Tiểu Ngữ?!!! ——”
“Tiểu Ngữ!! Quay lại!!”
“Tiểu Ngữ!!!”
… Nguyên Nhược Ngữ chui qua cánh cửa đá đang đóng lại, chạy tới một phiến đá đã gẫy làm đôi, ngồi xuống như đang kéo gì đó. Vẫn là tiếng đổ nát. Tiêu Nam vội vàng dùng cơ thể giữ lại cánh cửa đã đang chuẩn bị đóng, Lý Nhứ Ca cùng Phi Lăng cũng đến giúp một tay.
“Thứ này không thể mở lại ra sao?” Cửa đá nặng nề đè trên vai, còn không ngừng có xu thế hạ xuống.
Lý Nhứ Ca nói, “Không thể. Cánh cửa này, chỉ có thể mở một lần…..”
“Kháo!” Tiêu Nam cực kỳ hiếm có vào lúc này nói tục. Lý Nhứ Ca có chút ngẩn ra nhìn Tiêu Nam.
Tiêu Mộc Dao kêu to, “Đều sắp sụp rồi, nhanh đi ra a! Tiểu Ngữ!!!”
Quả nhiên, cung điện ngầm đã sụp đổ hết rồi. Mấy người kia cũng không thấy đâu nữa. Chỗ của Nguyên Nhược Ngữ rất nguy hiểm.
Đám người Tiêu Nam giữ cửa đá không thể cử động. Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao cùng xông vào, giúp Nguyên Nhược Ngữ không biết đang làm cái gì.
“Ngươi không thể buông tay!!! Nam Cung Li!!!” Nguyên Nhược Ngữ kêu lớn.
Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao mới phát hiện, Nguyên Nhược Ngữ ngồi xổm xuống kéo, là một bàn tay của Nam Cung Li. Hắn bị treo giữa không trung, có vẻ sắp rơi xuống.
Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao vội vàng giúp Nguyên Nhược Ngữ kéo Nam Cung Li, nhưng lại cảm thấy rất mất sức.
Một nguyên nhân là do vị trí, không gian nhỏ hẹp không thể sử dụng lực lớn. Còn phải phòng chính mình ngã xuống…
Mặt khác, Nam Cung Li không chỉ có một mình. Chân hắn còn bị một người khác nắm lấy.
Chính là người mặc áo choàng đen lúc trước… Gió mang theo đất cát thổi tới, hất bay mũ của hắn.
Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc.
Cư nhiên là tiểu Điệp.
Phi Lăng được Lý Nhứ Ca đỡ, nhưng hai người này lại không có cãi nhau. Tiêu Nam vẫn một vẻ ôn nhu ở phía trước dẫn đường. Thất Dạ vẫn rất vui vẻ đi bên cạnh Nguyên Nhược Ngữ. Nam Cung Li thì càng không nói câu nào.
“Ngươi… nhớ lại rồi?”
Vẫn nhớ lúc đó hỏi ra câu này, mọi người đều có chút ngạc nhiên. Chỉ là Nam Cung Li không trả lời câu hỏi của mình, nhưng có thể từ sự im lặng biết được, hắn thật sự đã nhớ lại.
Nhưng, lại một chút biểu hiện cũng không có.
Mọi người cứ lặng lẽ như vậy tiếp tục đi.
Kết quả, tất nhiên là đi đến cuối đường. Giống như cửa ra của một sơn động, phía dưới là một khoảng không rất lớn. Lúc đám người Nguyên Nhược Ngữ đến đây, bó đuốc đột nhiên thắp sáng, toàn bộ khối kiến trúc dưới lòng đất được chiếu sáng.
Có mười cột trụ vĩ đại, trên mỗi cây đều mang một con rồng uốn lượn, cùng một màu xanh. Trên mặt đất là một cây cầu thật lớn, xây bằng đá trắng. Tinh thạch trên cầu phát ra ánh sáng màu nhũ bạc.
Rất hùng vĩ, rất rộng.
Khiến cho người ta có cảm giác tim đập nhanh, giống như có một thứ gì đó vô cùng cường đại đang đón chờ mình.
Đám người Nguyên Nhược Ngữ nhìn lẫn nhau một cái, không biết có nên đi về trước hay không. Bản thân là đi tìm Nam Cung Li, còn Tiêu Nam muốn tìm muội muội hắn – Tiêu Mộc Dao. Cho dù là long mạch hay là kho báu, bọn họ đều không có hứng thú.
“Xem, sắp tới rồi!” Tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần. Đám người Nguyên Nhược Ngữ ngừng thở, chờ tốp người khác từ cửa chữ ‘võ’ đi ra.
Dẫn đầu vẫn là trưởng lão Thần Long giáo, Nghiêm Chấn. Bên cạnh là Tiêu Mộc Dao.
Phía sau là người của các đại môn phái, chỉ là, tổng cộng không có được mấy người. Xem ra, đều đã hi sinh trong địa đạo rồi.
Có sư thái Nga Mi, chưởng môn Vân Diệu môn, chưởng môn Võ Đang, Thiếu Lâm… Không quá mười người. Còn có một người mặc áo choàng đen, nhìn không rõ mặt.
Có thể nhìn ra trên mặt mỗi người bọn họ đều là vẻ kích động vô cùng. Chỉ có Tiêu Mộc Dao, có chút không an lòng.
“Kho báu ở phía trước, mọi người lên!” Không biết là ai hô một tiếng, người võ lâm đều xông về phía trước.
Lý Nhứ Ca lén lút ở bên tai Tiêu Nam nói gì đó, Tiêu Nam giật minh, không tiếp tục che dấu thân ảnh của mình, xông tới trước mặt Tiêu Mộc Dao, kéo tay nàng định đi.
“Ai?!…. Ca ca….”
Tiêu Mộc Dao kinh ngạc la lên, dẫn tới sự chú ý của Nghiêm Chấn. Lúc Nghiêm Chấn nhìn thấy Tiêu Nam cũng rất sửng sốt.
Lý Nhứ Ca bảo mọi người không cần tiếp tục trốn nữa, sau đó từng người đều đi ra sơn động. Lúc Nghiêm Chấn nhìn Nam Cung Li, là kinh ngạc, nhưng lúc nhìn Lý Nhứ Ca, lại là hận ý vô cùng.
Cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Nguyên Nhược Ngữ, hung dữ nói, “Quả nhiên lại là ngươi….”
Nguyên Nhược Ngữ không biết nói gì với lão nhân này, kỳ thực mình cũng mới gặp lão hai lần mà thôi.
“Thiếu chủ! Dù sao ngươi đã đến đây rồi, người phá long mạch, không ngươi không được!”
“Nghiêm trưởng lão! Nhanh đi, nơi này sẽ…” Tiêu Nam sốt ruột kéo Tiêu Mộc Dao, còn định kéo cả Nghiêm Chấn, kết quả tiếng la hét của ngươi phía dưới, dẫn đi sự chú ý của mọi người.
“Xem!!! Kho báu!!! ——”
Bọn họ đã đi tới trên cầu, lửa trên ngọn đuốc đột nhiên bùng lên, chiếu sáng tất cả.
Phía cuối chiếc cầu là một bức tường rất lớn. Trên tường có một con rồng cự đại, lóng lánh ánh kim, tư thế uy vũ, Long thần thiêng liêng, trên đầu rồng có một móng vuốt rồng, đang lóe lên tia sáng bén nhọn!
Đó chính là long mạch!!
Mấy người võ lâm kia xông tới những hòm châu báu bày đầy trên nền đất dưới chân tường, không ngừng muốn lại gần giấc mơ sắp thành hiện thực chỉ còn cách trong gang tấc. Nghiêm Chấn không để ý tới sự ngăn cản của Tiêu Nam, dùng khinh công, cũng bay qua đó.
Kết quả, ngay lúc mọi người sắp đến chân cầu, trời đất rung chuyển.
Dao động rất mạnh, thạch đá phía trên không ngừng rơi xuống. Nơi này, sắp sập.
Tiêu Nam lớn tiếng gọi tên Nghiêm Chấn. Thế nhưng Nghiêm Chấn chỉ quay đầu lại nhìn Tiêu Nam một cái, sau đó nhìn cung điện ngầm thực sự không tốt kia, dứt khoát quyết định tiếp tục đi về trước.
Thề sống chết, cùng phải cắt đứt long mạch của Lý gia! Khôi phục giang sơn tươi đẹp của ta!!
Đó, là sứ mệnh của cuộc đời ta.
…..
Nhìn Nghiêm Chấn không chút do dự tiến về trước, Tiêu Nam bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Còn những người võ lâm kia, cho dù Phi Lăng gào thét thế nào, vẫn bị kho báu trước mắt hoàn toàn điên cuồng hấp dẫn. Cho dù, sinh mệnh bọn họ giây tiếp theo sẽ kết thúc…
Lý Nhứ Ca mở ra một cánh cửa, một chiếc cửa đá giấu trên tường. Lúc này không kịp hỏi hắn rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Mỗi người đều nắm chắc thời gian chạy ra khỏi cửa đá.
Nơi sụp đổ đã càng ngày càng nghiêm trọng, cái chỗ vừa mới đứng, cũng đã bắt đầu lún xuống.
Tất cả mọi người đều hữu kinh vô hiểm(kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm gì) thở phào một hơi.
Lúc cửa bắt đầu đóng lại, Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng… Bên cạnh Thất Dạ… Tiêu Nam, Phi Lăng, Lý Nhứ Ca… Tiêu Mộc Dao… Còn có…
Nam Cung Li?!
Nam Cung Li không thấy đâu!!
Nguyên Nhược Ngữ hoảng hốt quay đầu tìm kiếm bóng dáng Nam Cung Li, nhưng lại phát hiện thực sự không thấy hắn đâu. Rốt cuộc…
Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy rối loạn chưa từng có, khẩn trương tìm kiếm khắp nơi.
“Tiểu Ngữ?!!! ——”
“Tiểu Ngữ!! Quay lại!!”
“Tiểu Ngữ!!!”
… Nguyên Nhược Ngữ chui qua cánh cửa đá đang đóng lại, chạy tới một phiến đá đã gẫy làm đôi, ngồi xuống như đang kéo gì đó. Vẫn là tiếng đổ nát. Tiêu Nam vội vàng dùng cơ thể giữ lại cánh cửa đã đang chuẩn bị đóng, Lý Nhứ Ca cùng Phi Lăng cũng đến giúp một tay.
“Thứ này không thể mở lại ra sao?” Cửa đá nặng nề đè trên vai, còn không ngừng có xu thế hạ xuống.
Lý Nhứ Ca nói, “Không thể. Cánh cửa này, chỉ có thể mở một lần…..”
“Kháo!” Tiêu Nam cực kỳ hiếm có vào lúc này nói tục. Lý Nhứ Ca có chút ngẩn ra nhìn Tiêu Nam.
Tiêu Mộc Dao kêu to, “Đều sắp sụp rồi, nhanh đi ra a! Tiểu Ngữ!!!”
Quả nhiên, cung điện ngầm đã sụp đổ hết rồi. Mấy người kia cũng không thấy đâu nữa. Chỗ của Nguyên Nhược Ngữ rất nguy hiểm.
Đám người Tiêu Nam giữ cửa đá không thể cử động. Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao cùng xông vào, giúp Nguyên Nhược Ngữ không biết đang làm cái gì.
“Ngươi không thể buông tay!!! Nam Cung Li!!!” Nguyên Nhược Ngữ kêu lớn.
Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao mới phát hiện, Nguyên Nhược Ngữ ngồi xổm xuống kéo, là một bàn tay của Nam Cung Li. Hắn bị treo giữa không trung, có vẻ sắp rơi xuống.
Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao vội vàng giúp Nguyên Nhược Ngữ kéo Nam Cung Li, nhưng lại cảm thấy rất mất sức.
Một nguyên nhân là do vị trí, không gian nhỏ hẹp không thể sử dụng lực lớn. Còn phải phòng chính mình ngã xuống…
Mặt khác, Nam Cung Li không chỉ có một mình. Chân hắn còn bị một người khác nắm lấy.
Chính là người mặc áo choàng đen lúc trước… Gió mang theo đất cát thổi tới, hất bay mũ của hắn.
Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc.
Cư nhiên là tiểu Điệp.