“Bồi ta…. Người từng nói, muốn ta luôn ở bên ngươi…” Tiểu Điệp nhìn Nam Cung Li mặt không biểu tình, tay nắm chặt cổ chân hắn.
Lông mày Nam Cung Li cau lại, vẫn không nói gì. Hắn chầm chậm ngẩng đầu nhìn Nguyên Nhược Ngữ, xung quanh là đá tảng liên tục sụp xuống cùng thanh âm. Có lẽ một giây nữa, mọi người sẽ cùng nhau chôn vùi ở đây.
Nam Cung Li nhìn sâu Nguyên Nhược Ngữ một cái, sau đó mỉm cười.
Giống như ba năm trước, hắn có lúc cười với mình.
Ba năm sau, hắn nằm trong lòng mình, cười với mình.
Cười ôm mình lên giường ngủ.
Lúc đáp ứng cùng hắn đi viếng mộ mẫu thân hắn, hắn cười.
Lúc này… Hắn vẫn cười.
Sau đó, dùng lực buông bàn tay đang nắm chặt của đám người Nguyên Nhược Ngữ… Động tác chậm, liền không có tiếp xúc như thế… Rời khỏi rồi…
“Không!! ——”
“Tiểu Ngữ!!”
Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao cho dù ôm lấy Nguyên Nhược Ngữ, cơ thể hắn đã nghiêng về phía trước hơn phân nữa, đã nửa treo ở đó.
Mà hai tay Nguyên Nhược Ngữ lại bắt lấy Nam Cung Li vừa buông tay.
Giữ chặt bằng hai bàn tay, càng thêm có lực. Không muốn… hắn rơi xuống.
“Không được… Không được…” Nguyên Nhược Ngữ nhìn Nam Cung Li. Nam Cung Li cười khổ nhìn Nguyên Nhược Ngữ.
Đối mắt trong chốc lát này, lại giống như trở về ngày nở đầy những bông hoa sắc đỏ … Gió nhẹ… Bầu trời… Còn có người bên cạnh…
“Xin ngươi… Đừng để ta đau khổ thêm lần nữa…” Nguyên Nhược Ngữ vô cùng nghiêm túc nhìn Nam Cung Li. Nam Cung Li giống như bị lời hắn dọa sợ, có chút giật mình…
“Bồi ta… Xuống dưới bồi ta… Ngươi yêu ta!….” Tiểu Điệp nước mắt vương đầy hét, càng tăng sức kéo Nam Cung Li xuống.
Nơi Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao dựa vào bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Xem ra, nơi này cũng sắp sụp rồi.
“Buông tay…” Nam Cung Li nhẹ giọng nói, ngữ khí có chút quả quyết… cùng tuyệt vọng.
“Ta không muốn!” Nguyên Nhược Ngữ hét lớn, cảm giác trong lòng loạn thất bát tao. “Ta không muốn!!”
“….Tiểu Ngữ… Ngươi buông tay, nên không, ngươi sẽ chết….”
“Ta đã nói ra không muốn! Không muốn ngươi chết… Ta không muốn ngươi chết… Ngươi nợ ta… Ngươi còn chưa trả….”
…..
“Vậy ta lấy cái chết bồi thường cho ngươi…” Nam Cung Li nói, định buông bàn tay đang giữ chặt của Nguyên Nhược Ngữ.
“Không được! Không được! Không được!… Ta không muốn ngươi chết! Ngươi chỉ biết làm ta đau khổ… Nam Cung Li… Ngươi chỉ biết làm ta đau khổ!..” Nguyên Nhược Ngữ phát hiện mình cư nhiên bắt đầu khóc, nhất là lúc nói đến chữ đau khổ, trong lòng từng đợt từng đợt đau nhức.
“….” Nam Cung Li nhìn nước mắt Nguyên Nhược Ngữ rơi trên mặt mình, “Nếu đã đau khổ… thì buông tay đi…”
“Không được!! Ta nói không được ngươi nghe có hiểu không?” Nguyên Nhược Ngữ có chút mất khống chế kêu to, “Ngươi không phải mong ta hạnh phúc sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi chết, ta sẽ không hạnh phúc… Cho nên ngươi không được chết! Ngươi không phải nói yêu ta sao?! Đã yêu ta, thì không được chết!! Ta không muốn thấy ngươi chết… Ngươi không được chết……. Yêu một người, không phải là để người đó thấy hạnh phúc sao?! Hạnh phúc của ta……. Hạnh phúc của ta….. Không có ngươi, hạnh phúc đó sẽ không còn hoàn chỉnh a……”
Nguyên Nhược Ngữ bắt đầu có chút từ ngữ hỗn loạn, không biết mình đang nói gì. Mắt thấy nơi rạn nứt càng ngày càng lớn, đám người Tiêu Nam cùng vô cùng lo lắng nhìn qua đó.
Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao cũng nắm chặt không buông tay…
“Thích một người… là cho người đó hạnh phúc… Trong hạnh phúc của ngươi, có ta sao?…. Tiểu Ngữ…” Nam Cung Li ngẩng đầu nhìn Nguyên Nhược Ngữ mắt đã ửng đỏ vì khóc.
…..
“Nam Cung Li… Tin tưởng ta… Có ngươi… Có ngươi!….. Vì ta biết, không có ngươi… Ta sẽ đau khổ… Nếu yêu ta… liền không khiến ta đau khổ được không?”
….
“Thích một người, là cho người đó hạnh phúc….. Li……. Ta yêu ngươi. Vẫn luôn yêu ngươi…. Hạnh phúc của ngươi, là ta mang đến.”
Sau đó Nam Cung Li cảm thấy chân mình nhẹ đi, đột nhiên cúi đầu nhìn, liền có thể thấy nụ cười ôn nhu của tiểu Điệp…. Giọt lệ nơi khóe mắt… lấp lánh trong suốt… Thân ảnh chầm chậm biến mất…..
“Ta yêu ngươi…. Li….”
…..
“Nhanh lên! Sắp sấp rồi!”
“Tiểu Ngữ!”
“A…”
…..
Rất lâu sau này lúc Nguyên Nhược Ngữ nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy mình có thể đi tham gia thi đấu thế vận hội Olympic. Bản năng con người thực thần kỳ, trong nháy mắt tìm được đường sống. Thực không thể tin nổi.
Lúc đi ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bầu trời trong xanh…
Cùng vị đạo của thể giới này.
Còn nhớ tới, lúc sau đó hỏi Lý Nhứ Ca, lời hắn nói.
Hóa ra, hắn đã sớm biết địa cung nhất định sẽ dập, cũng biết cơ quan cửa ra ở đâu.
Quan trọng là, căn bản không có long mạch, cũng không có kho báu.
Kỳ thực, tất cả đều là ảo giác.
Là là một ảo trận, có thể chiếu rọi suy nghĩ trong lòng con người như thế.
Còn nhớ Thất Dạ nói, lúc đó hắn không rõ, vì sao mọi người muốn chạy về phía nửa cây cầu kia, vì hắn cái gì cũng không thấy.
Mọi người: Hãn.
Kỳ thực, cái gì long mạch, cái gì kho báu, vĩnh viễn là của Hoàng gia. Lý gia không thể để thử có thể gần nguy hại đến mình như thế tồi tại.
Từ rất lâu trước đó, những thứ đã bị Hoàng gia chiếm đoạn. Kho báu đó, bí tịch đó.
Có điều là từ rất lâu về trước tổ tiên truyền xuống, mục đích là muốn mượn cơ tiêu diệt những người ý đồ bất chính.
Thế nên, Lý Nhứ Ca ngay từ đầu đã không sợ long mạch gì đó của nhà mình bị cắt đứt.
Song kết quả của việc làm đó là, một tháng tiếp theo, Lý Nhứ Ca luôn phải trốn Tiêu Nam, hơn nữa một tháng không gặp Nguyên Nhược Ngữ.
Rất đáng sợ…
Thất Dạ mở một cái dược quán, Lý Nhứ Ca cùng Tiêu Nam cùng nhau chủ chi, miễn phí khám bệnh cho người nghèo, bận đến bất diệc nhạc hồ.
Phi Lăng bắt đầu chỉnh đốn giang hồ, cũng là thân tâm mệt mỏi.
Tiêu Mộc Dao thành hiệp nữ nổi danh giang hồ, giúp Phi Lăng, cải tạo giang hồ.
Việc cần làm của Vương gia Lý Nhứ Ca so với Hoàng đế còn nhièu hơn.
Tiêu Nam đã thế chỗ ngôi vị thiên hạ đệ nhất thủ phủ, đâu đâu cũng là bộ dạng được tâng bốc.
Nhưng mà, mặc kệ bận rộn thế nào, bọn họ vẫn ở bên cạnh mình…
Đúng giờ về nhà ăn cơm, đúng giờ về nhà ngủ, đúng giờ về nhà bồi Nguyên Nhược Ngữ.
Có lúc, mọi người cùng đi thăm sư phụ, về Giang Nam thăm phụ mẫu.
Có lúc, du ngoạn khắp nơi, bên người luôn đầy đủ.
…..
Nguyên Nhược Ngữ cười nằm trên thảm cỏ, đầu gối lên đùi ai đó, thoải mái vươn thắt lưng.
Mở mắt, liền thấy một nụ cười mị nhân, mỹ lệ kiều diễm.
Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, sợ ngồi thẳng dậy. Nhớ lần trước thấy nụ cười này của Nam Cung Li, mình ba ngày không xuống nổi giường…
Tất cả những cái đó đều là chuyện rất lâu về sau.
Cuộc sống hạnh phúc.
Không phải là một người có thể có được.
Hạnh phúc, là chuyện của một đám người
.: Hoàn:.
Lông mày Nam Cung Li cau lại, vẫn không nói gì. Hắn chầm chậm ngẩng đầu nhìn Nguyên Nhược Ngữ, xung quanh là đá tảng liên tục sụp xuống cùng thanh âm. Có lẽ một giây nữa, mọi người sẽ cùng nhau chôn vùi ở đây.
Nam Cung Li nhìn sâu Nguyên Nhược Ngữ một cái, sau đó mỉm cười.
Giống như ba năm trước, hắn có lúc cười với mình.
Ba năm sau, hắn nằm trong lòng mình, cười với mình.
Cười ôm mình lên giường ngủ.
Lúc đáp ứng cùng hắn đi viếng mộ mẫu thân hắn, hắn cười.
Lúc này… Hắn vẫn cười.
Sau đó, dùng lực buông bàn tay đang nắm chặt của đám người Nguyên Nhược Ngữ… Động tác chậm, liền không có tiếp xúc như thế… Rời khỏi rồi…
“Không!! ——”
“Tiểu Ngữ!!”
Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao cho dù ôm lấy Nguyên Nhược Ngữ, cơ thể hắn đã nghiêng về phía trước hơn phân nữa, đã nửa treo ở đó.
Mà hai tay Nguyên Nhược Ngữ lại bắt lấy Nam Cung Li vừa buông tay.
Giữ chặt bằng hai bàn tay, càng thêm có lực. Không muốn… hắn rơi xuống.
“Không được… Không được…” Nguyên Nhược Ngữ nhìn Nam Cung Li. Nam Cung Li cười khổ nhìn Nguyên Nhược Ngữ.
Đối mắt trong chốc lát này, lại giống như trở về ngày nở đầy những bông hoa sắc đỏ … Gió nhẹ… Bầu trời… Còn có người bên cạnh…
“Xin ngươi… Đừng để ta đau khổ thêm lần nữa…” Nguyên Nhược Ngữ vô cùng nghiêm túc nhìn Nam Cung Li. Nam Cung Li giống như bị lời hắn dọa sợ, có chút giật mình…
“Bồi ta… Xuống dưới bồi ta… Ngươi yêu ta!….” Tiểu Điệp nước mắt vương đầy hét, càng tăng sức kéo Nam Cung Li xuống.
Nơi Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao dựa vào bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt. Xem ra, nơi này cũng sắp sụp rồi.
“Buông tay…” Nam Cung Li nhẹ giọng nói, ngữ khí có chút quả quyết… cùng tuyệt vọng.
“Ta không muốn!” Nguyên Nhược Ngữ hét lớn, cảm giác trong lòng loạn thất bát tao. “Ta không muốn!!”
“….Tiểu Ngữ… Ngươi buông tay, nên không, ngươi sẽ chết….”
“Ta đã nói ra không muốn! Không muốn ngươi chết… Ta không muốn ngươi chết… Ngươi nợ ta… Ngươi còn chưa trả….”
…..
“Vậy ta lấy cái chết bồi thường cho ngươi…” Nam Cung Li nói, định buông bàn tay đang giữ chặt của Nguyên Nhược Ngữ.
“Không được! Không được! Không được!… Ta không muốn ngươi chết! Ngươi chỉ biết làm ta đau khổ… Nam Cung Li… Ngươi chỉ biết làm ta đau khổ!..” Nguyên Nhược Ngữ phát hiện mình cư nhiên bắt đầu khóc, nhất là lúc nói đến chữ đau khổ, trong lòng từng đợt từng đợt đau nhức.
“….” Nam Cung Li nhìn nước mắt Nguyên Nhược Ngữ rơi trên mặt mình, “Nếu đã đau khổ… thì buông tay đi…”
“Không được!! Ta nói không được ngươi nghe có hiểu không?” Nguyên Nhược Ngữ có chút mất khống chế kêu to, “Ngươi không phải mong ta hạnh phúc sao? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi chết, ta sẽ không hạnh phúc… Cho nên ngươi không được chết! Ngươi không phải nói yêu ta sao?! Đã yêu ta, thì không được chết!! Ta không muốn thấy ngươi chết… Ngươi không được chết……. Yêu một người, không phải là để người đó thấy hạnh phúc sao?! Hạnh phúc của ta……. Hạnh phúc của ta….. Không có ngươi, hạnh phúc đó sẽ không còn hoàn chỉnh a……”
Nguyên Nhược Ngữ bắt đầu có chút từ ngữ hỗn loạn, không biết mình đang nói gì. Mắt thấy nơi rạn nứt càng ngày càng lớn, đám người Tiêu Nam cùng vô cùng lo lắng nhìn qua đó.
Thất Dạ cùng Tiêu Mộc Dao cũng nắm chặt không buông tay…
“Thích một người… là cho người đó hạnh phúc… Trong hạnh phúc của ngươi, có ta sao?…. Tiểu Ngữ…” Nam Cung Li ngẩng đầu nhìn Nguyên Nhược Ngữ mắt đã ửng đỏ vì khóc.
…..
“Nam Cung Li… Tin tưởng ta… Có ngươi… Có ngươi!….. Vì ta biết, không có ngươi… Ta sẽ đau khổ… Nếu yêu ta… liền không khiến ta đau khổ được không?”
….
“Thích một người, là cho người đó hạnh phúc….. Li……. Ta yêu ngươi. Vẫn luôn yêu ngươi…. Hạnh phúc của ngươi, là ta mang đến.”
Sau đó Nam Cung Li cảm thấy chân mình nhẹ đi, đột nhiên cúi đầu nhìn, liền có thể thấy nụ cười ôn nhu của tiểu Điệp…. Giọt lệ nơi khóe mắt… lấp lánh trong suốt… Thân ảnh chầm chậm biến mất…..
“Ta yêu ngươi…. Li….”
…..
“Nhanh lên! Sắp sấp rồi!”
“Tiểu Ngữ!”
“A…”
…..
Rất lâu sau này lúc Nguyên Nhược Ngữ nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy mình có thể đi tham gia thi đấu thế vận hội Olympic. Bản năng con người thực thần kỳ, trong nháy mắt tìm được đường sống. Thực không thể tin nổi.
Lúc đi ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bầu trời trong xanh…
Cùng vị đạo của thể giới này.
Còn nhớ tới, lúc sau đó hỏi Lý Nhứ Ca, lời hắn nói.
Hóa ra, hắn đã sớm biết địa cung nhất định sẽ dập, cũng biết cơ quan cửa ra ở đâu.
Quan trọng là, căn bản không có long mạch, cũng không có kho báu.
Kỳ thực, tất cả đều là ảo giác.
Là là một ảo trận, có thể chiếu rọi suy nghĩ trong lòng con người như thế.
Còn nhớ Thất Dạ nói, lúc đó hắn không rõ, vì sao mọi người muốn chạy về phía nửa cây cầu kia, vì hắn cái gì cũng không thấy.
Mọi người: Hãn.
Kỳ thực, cái gì long mạch, cái gì kho báu, vĩnh viễn là của Hoàng gia. Lý gia không thể để thử có thể gần nguy hại đến mình như thế tồi tại.
Từ rất lâu trước đó, những thứ đã bị Hoàng gia chiếm đoạn. Kho báu đó, bí tịch đó.
Có điều là từ rất lâu về trước tổ tiên truyền xuống, mục đích là muốn mượn cơ tiêu diệt những người ý đồ bất chính.
Thế nên, Lý Nhứ Ca ngay từ đầu đã không sợ long mạch gì đó của nhà mình bị cắt đứt.
Song kết quả của việc làm đó là, một tháng tiếp theo, Lý Nhứ Ca luôn phải trốn Tiêu Nam, hơn nữa một tháng không gặp Nguyên Nhược Ngữ.
Rất đáng sợ…
Thất Dạ mở một cái dược quán, Lý Nhứ Ca cùng Tiêu Nam cùng nhau chủ chi, miễn phí khám bệnh cho người nghèo, bận đến bất diệc nhạc hồ.
Phi Lăng bắt đầu chỉnh đốn giang hồ, cũng là thân tâm mệt mỏi.
Tiêu Mộc Dao thành hiệp nữ nổi danh giang hồ, giúp Phi Lăng, cải tạo giang hồ.
Việc cần làm của Vương gia Lý Nhứ Ca so với Hoàng đế còn nhièu hơn.
Tiêu Nam đã thế chỗ ngôi vị thiên hạ đệ nhất thủ phủ, đâu đâu cũng là bộ dạng được tâng bốc.
Nhưng mà, mặc kệ bận rộn thế nào, bọn họ vẫn ở bên cạnh mình…
Đúng giờ về nhà ăn cơm, đúng giờ về nhà ngủ, đúng giờ về nhà bồi Nguyên Nhược Ngữ.
Có lúc, mọi người cùng đi thăm sư phụ, về Giang Nam thăm phụ mẫu.
Có lúc, du ngoạn khắp nơi, bên người luôn đầy đủ.
…..
Nguyên Nhược Ngữ cười nằm trên thảm cỏ, đầu gối lên đùi ai đó, thoải mái vươn thắt lưng.
Mở mắt, liền thấy một nụ cười mị nhân, mỹ lệ kiều diễm.
Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, sợ ngồi thẳng dậy. Nhớ lần trước thấy nụ cười này của Nam Cung Li, mình ba ngày không xuống nổi giường…
Tất cả những cái đó đều là chuyện rất lâu về sau.
Cuộc sống hạnh phúc.
Không phải là một người có thể có được.
Hạnh phúc, là chuyện của một đám người
.: Hoàn:.