Nhắc tới giao phối, hai mắt Quang liền phát sáng, tinh thần chấn hưng.
Quang dùng một ít gạo và thịt rắn trao đổi, đã có ngay một bà mẹ còn đang cho con bú của bộ lạc vùng núi đáp ứng giúp bọn hắn trông chừng và uy sữa cho đứa nhỏ.
Mục Túc thấy A Đan thỏa mãn bú sữa, không ngừng mút chùn chụt, trong lòng cực kỳ vui mừng. Quang cường ngạnh kéo y tới khe núi phía sau.
Chỗ này khá bí mật lại không cách quá xa đống lửa kia. Mọi người trong bộ lạc đều ngồi an tĩnh bên cạnh đống lửa, giống như đang chờ làm một cái nghi thức gì đó. Mục Túc và Quang rời khỏi cũng không gây được sự chú ý của bọn họ.
Quang dắt Mục Túc tới phía sau tảng đá, dưới đất đã được trải sẵn da hổ rồi.
Mục Túc nằm xuống, tảng đá này có thể che vừa khít người y a, cũng có thể nhìn thấy đống lửa đằng kia, vị trí này thật đúng là vi diệu mà.
Khoảng cách với đống lửa bên kia không hề xa, một khi thấy dã thú vẫn có thể chạy trở lại. Hơn nữa, cho dù có phát ra tiếng quái lạ gì cũng không nhất định hấp dẫn được lực chú ý của đám người kia. Có thể nói, đây là một nơi an toàn nhưng cũng không an toàn, một nơi không an toàn nhưng lại rất an toàn.
Mục Túc còn đang do dự không biết giao phối ở chỗ này có bị phát hiện hay không, thì Quang đã vén khố lên tự mình xoa bóp tính khí rồi.
Mục Túc khẩn trương nhìn đám người bên kia.
“Quang, làm ở đây có bị người ta thấy không?”
Quang ló đầu ra thăm dò.
“Người bên không nhìn thấy chúng ta đâu. Nếu Mục Túc không rên lớn, chúng ta sẽ không bị phát hiện.”
Quang lại nhìn một khối đá to phía xa kia, nơi đó là đồn canh gác của Sơn Địa Nhân. Từ chỗ kia có lẽ sẽ thấy bọn họ, nhưng với khoảng cách này thì chỉ có thể thấy được hai bóng người đen thùi lùi đang di động, nhưng sẽ không thể nhìn thấy được bộ vị trọng điểm. Dĩ nhiên, việc này Quang chắc chắn sẽ không nói cho Mục Túc biết, tránh cho y lại xấu hổ không chịu cùng hắn giao phối.
Mục Túc đứng lên, dựa vào tảng đá.
“Vậy chúng ta đừng làm nữa, chờ cùng bọn họ trao đổi đồ xong. Sáng mai lên đường tìm chỗ khác làm.”
“Nhưng Quang muốn.”
Quang đè Mục Túc lên tảng đá, gặm cắn cổ y.
“Quang luôn như vậy a.”
Một khi đã hưng phấn, bất kể khi nào hắn cũng đều đòi giao phối, nếu không để cho hắn làm, lão đại hắn nhất định sẽ mất hứng mà cáu kỉnh.
Quang lật người Mục Túc để cho y nằm gục trên tảng đá, vén khố Mục Túc lên một chút rồi nhét tính khí của mình vào cửa thật dễ dàng.
Quang ôm lấy eo Mục Tục, tiến hành hoạt động trừu sáp đến sảng khoái. Chỉ tội cho Mục Túc phải đưa một tay lên che miệng phòng ngừa bản thân không chịu được khoái cảm ập tới mà rên lên, tay kia thì đặt lên tảng đá chống đỡ thân thể.
“Ừ…..A……Hừ…..”
Mục Túc cố đè nén tiếng rên của mình trong cổ họng.
Quang đưa một tay lên đằng trước sờ mó hạ thể Mục Túc.
“Mục Túc, ngươi như vậy thiệt là khả ái qua a.”
Mục Túc ý bảo Quang lùi về sau hai bước, một tay bưng lấy miệng, một tay thì nắm chặt lấy cánh tay Quang đang vuốt ve phía trước mình, dựa cả người mình vào Quang. Quả nhiên, để cho Quang một mình chống đỡ sức nặng của hai người thì dễ dàng hơn nhiều.
Hai người đang triều miên trong bể dục, đột ngột có một tên đi đến trước mặt bọn y, lên tiếng.
“Là Quang và Mục Túc sao? Ta phải hỏi đồn canh gác mới tìm được các ngươi a. Hoạt động sắp bắt đầu rồi, hai vị tộc trưởng tương lai của chúng ta muốn gặp ngươi, có thể không? Mà hai người các ngươi đang làm gì ở đây thế? Luyện tập vũ đạo gì sao?”
Cũng may cái khố của Mục Túc không bị Quang lật lên hết, vừa lúc có thể che kín hạ thể của hai người còn đang dính lấy nhau. Từ góc độ nhìn của người kia, chỉ có thể thấy Mục Túc đang ôm lấy tay Quang đặt ở phía trước người Mục Túc, mà Quang thì lại ở đằng sau không ngừng lay động thân thể.
Mục Túc bị cái tên đột ngột xuất hiện này dọa một trận đế tỉnh cả người, Quang còn đang ở trong người y a. Quang trấn định lại, nói.
“Đúng vậy, chúng ta đang suy nghĩ vũ đạo. Ngươi đi trước đi. Chúng ta dọn dẹp một chút rồi sẽ qua đó.”
Nhắc tới giao phối, hai mắt Quang liền phát sáng, tinh thần chấn hưng.
Quang dùng một ít gạo và thịt rắn trao đổi, đã có ngay một bà mẹ còn đang cho con bú của bộ lạc vùng núi đáp ứng giúp bọn hắn trông chừng và uy sữa cho đứa nhỏ.
Mục Túc thấy A Đan thỏa mãn bú sữa, không ngừng mút chùn chụt, trong lòng cực kỳ vui mừng. Quang cường ngạnh kéo y tới khe núi phía sau.
Chỗ này khá bí mật lại không cách quá xa đống lửa kia. Mọi người trong bộ lạc đều ngồi an tĩnh bên cạnh đống lửa, giống như đang chờ làm một cái nghi thức gì đó. Mục Túc và Quang rời khỏi cũng không gây được sự chú ý của bọn họ.
Quang dắt Mục Túc tới phía sau tảng đá, dưới đất đã được trải sẵn da hổ rồi.
Mục Túc nằm xuống, tảng đá này có thể che vừa khít người y a, cũng có thể nhìn thấy đống lửa đằng kia, vị trí này thật đúng là vi diệu mà.
Khoảng cách với đống lửa bên kia không hề xa, một khi thấy dã thú vẫn có thể chạy trở lại. Hơn nữa, cho dù có phát ra tiếng quái lạ gì cũng không nhất định hấp dẫn được lực chú ý của đám người kia. Có thể nói, đây là một nơi an toàn nhưng cũng không an toàn, một nơi không an toàn nhưng lại rất an toàn.
Mục Túc còn đang do dự không biết giao phối ở chỗ này có bị phát hiện hay không, thì Quang đã vén khố lên tự mình xoa bóp tính khí rồi.
Mục Túc khẩn trương nhìn đám người bên kia.
“Quang, làm ở đây có bị người ta thấy không?”
Quang ló đầu ra thăm dò.
“Người bên không nhìn thấy chúng ta đâu. Nếu Mục Túc không rên lớn, chúng ta sẽ không bị phát hiện.”
Quang lại nhìn một khối đá to phía xa kia, nơi đó là đồn canh gác của Sơn Địa Nhân. Từ chỗ kia có lẽ sẽ thấy bọn họ, nhưng với khoảng cách này thì chỉ có thể thấy được hai bóng người đen thùi lùi đang di động, nhưng sẽ không thể nhìn thấy được bộ vị trọng điểm. Dĩ nhiên, việc này Quang chắc chắn sẽ không nói cho Mục Túc biết, tránh cho y lại xấu hổ không chịu cùng hắn giao phối.
Mục Túc đứng lên, dựa vào tảng đá.
“Vậy chúng ta đừng làm nữa, chờ cùng bọn họ trao đổi đồ xong. Sáng mai lên đường tìm chỗ khác làm.”
“Nhưng Quang muốn.”
Quang đè Mục Túc lên tảng đá, gặm cắn cổ y.
“Quang luôn như vậy a.”
Một khi đã hưng phấn, bất kể khi nào hắn cũng đều đòi giao phối, nếu không để cho hắn làm, lão đại hắn nhất định sẽ mất hứng mà cáu kỉnh.
Quang lật người Mục Túc để cho y nằm gục trên tảng đá, vén khố Mục Túc lên một chút rồi nhét tính khí của mình vào cửa thật dễ dàng.
Quang ôm lấy eo Mục Tục, tiến hành hoạt động trừu sáp đến sảng khoái. Chỉ tội cho Mục Túc phải đưa một tay lên che miệng phòng ngừa bản thân không chịu được khoái cảm ập tới mà rên lên, tay kia thì đặt lên tảng đá chống đỡ thân thể.
“Ừ…..A……Hừ…..”
Mục Túc cố đè nén tiếng rên của mình trong cổ họng.
Quang đưa một tay lên đằng trước sờ mó hạ thể Mục Túc.
“Mục Túc, ngươi như vậy thiệt là khả ái qua a.”
Mục Túc ý bảo Quang lùi về sau hai bước, một tay bưng lấy miệng, một tay thì nắm chặt lấy cánh tay Quang đang vuốt ve phía trước mình, dựa cả người mình vào Quang. Quả nhiên, để cho Quang một mình chống đỡ sức nặng của hai người thì dễ dàng hơn nhiều.
Hai người đang triều miên trong bể dục, đột ngột có một tên đi đến trước mặt bọn y, lên tiếng.
“Là Quang và Mục Túc sao? Ta phải hỏi đồn canh gác mới tìm được các ngươi a. Hoạt động sắp bắt đầu rồi, hai vị tộc trưởng tương lai của chúng ta muốn gặp ngươi, có thể không? Mà hai người các ngươi đang làm gì ở đây thế? Luyện tập vũ đạo gì sao?”
Cũng may cái khố của Mục Túc không bị Quang lật lên hết, vừa lúc có thể che kín hạ thể của hai người còn đang dính lấy nhau. Từ góc độ nhìn của người kia, chỉ có thể thấy Mục Túc đang ôm lấy tay Quang đặt ở phía trước người Mục Túc, mà Quang thì lại ở đằng sau không ngừng lay động thân thể.
Mục Túc bị cái tên đột ngột xuất hiện này dọa một trận đế tỉnh cả người, Quang còn đang ở trong người y a. Quang trấn định lại, nói.
“Đúng vậy, chúng ta đang suy nghĩ vũ đạo. Ngươi đi trước đi. Chúng ta dọn dẹp một chút rồi sẽ qua đó.”