Mục Túc trong lòng ngọt ngào cười, nép vào ngực Quang giật giật thân thể, đột nhiên cảm thấy có gì đó cứng cứng đỉnh đỉnh vào mông mình. Mục Túc sửng sốt một chút, lập tức nhận ra đó là thứ gì.
Là tính khí của Quang. Cũng phải thôi, cả tối này Quang giao phối còn chưa đủ số lần thường ngày cơ mà, dĩ nhiên sẽ sớm nổi lên phản ứng. Hắn nhất định là đang rất muốn làm, nhưng lại trái lương tâm mà nói để cho y nghỉ ngơi. Quang cố gắng vỗ về thân thể Mục Túc, bản thân Mục Túc ngọ nguậy thì hắn cũng ngọ nguậy theo.
Quang ôm Mục Túc, nhưng hạ thể thì lại không ngừng tìm kiếm khe mông y.
Nói là ngọ nguậy, chi bằng nói Quang đang khó chịu đi.
Mục Túc xoay người vén khố Quang lên, quả nhiên tính khí vẫn còn đang hùng dũng giương cao.
“Quang, nếu ngươi muốn như vậy thì làm đi.”
“Mục Túc có thể không?”
“Ừ.”
Mục Túc vừa mới gật đầu đã bị Quang áp xuống đất, vén khố lên.
Mục Túc vốn quen ngủ trên địa hình bằng phẳng, hiện tại lại bị áp xuống vùng đất gồ ghề lòi lõm vùng núi, khiến cho cái nơi yếu ớt của y bị mặt đất làm cho đâu.
“A!”
Phát giác ra Mục Túc không thích kiểu này. Quang liền ôm Mục Túc vào ngực, ngồi thẳng dậy, ôm lấy thắt lưng Mục Túc đẩy về phía trước, nhấp tới.
Nhấp lần đầu tiên, tuột, tính khí của Quang trượt qua đùi trong Mục Túc.
Lần thứ hai, tính khí lại trượt khỏi khe mông.
Quang bắt đầu gấp gáp hơn.
Mục Túc quay đầu lại nhìn. Quang trừng mắt, nghẹn họng rồi.
Mục Túc đưa tay xuống cầm lấy tính khí của Quang nhét vào cửa mình, sau đó từ từ ngồi xuống, nuốt toàn bộ vào người.
Chuyện giao phối này… Mục Túc chợt phát giác ra cũng không đáng sợ như y nghĩ, thật ra càng làm càng thích ứng.
Thấy Mục Túc phối hợp như thế, Quang lộ ra vui mừng, dĩ nhiên kết quả để cho Quang vui mừng chính là càng làm càng hăng.
Mục Túc dùng tay chống lên mặt đất. Quang thì quỳ ở đằng sau mông không ngừng chạy nước rút.
“Vù vù……A a…… Quang dùng lực…… Bên trong a…… ô ô…..”
Quang vỗ vỗ mông Mục Túc, hưởng thụ tiếng rên rỉ Mục Túc phát ra. Quang vừa thỏa mãn vừa tự hào.
Đột nhiên, Quang ôm chầm lấy thắt lưng Mục Túc để y nằm lên người. Hắn dựa vào bên tai Mục Túc nỉ non.
“Mục Túc ngươi càng lúc càng rên lớn a, Quang nghe tiếng rên ngươi đã cảm thấy rất hứng phấn a. Giao phối là chuyện rất mỹ diệu có đúng không? Hô…. Lần thứ năm rồi…. Quang có thể thỏa mãn nghỉ ngơi.”
Quang phát tiết xong liền ôm Mục Túc nằm xuống. Dục vọng đã được thỏa mãn, dĩ nhiên dương cụ cũng an phận nhũn xuống mà nghỉ ngơi.
Hai người ôm nhau mơ màng ngủ, thình lình lại nghe được tiếng bước chân hỗn độn bên ngoài lều.
Quang đoán chắc đó là tiếng động do Sơn Địa Nhân gây ra. Chuyện của bộ tộc người ta hắn không không muốn quản, quay đầu tiếp tục ngủ, chỉ có Mục Túc là vén màn lên nhìn người ta chạy qua chạy lại.
“Có chuyện gì sao?”
“Không biết. Có lẽ là họp nội bộ.”
Mục Túc đã sinh ra cảm giác sợ hãi đối với việc Sơn Địa Nhân tụ tập lại một chỗ, nhưng thật tình y rất tò mò muốn tới xem.
Mục Túc quay về lều lắc lắc Quang.
“Quang, hình như xảy ra chuyện rồi.”
“Không sao, hai ngày nữa chúng ta đi rồi.”
Quang xoay người ngủ tiếp.
Mục Túc cúi đầu áp sát mặt Quang.
“Quang, ta muốn đi xem.”
“Vậy thì đi a.”
“Nhưng ta không dám đi, Quang đi cùng với Mục Túc đi.”
Quang ôm lấy Mục Túc, mở mắt ra, dùng sức xoa đỉnh đầu Mục Túc.
“Một chút thôi. Sau đó phải về ngủ với Quang.”
“Ừ!”
Mục Túc không ngừng gật đầu. Quang lục tục bò dậy, dắt Mục Túc ra khỏi lầu xem náo nhiệt.
Mục Túc trong lòng ngọt ngào cười, nép vào ngực Quang giật giật thân thể, đột nhiên cảm thấy có gì đó cứng cứng đỉnh đỉnh vào mông mình. Mục Túc sửng sốt một chút, lập tức nhận ra đó là thứ gì.
Là tính khí của Quang. Cũng phải thôi, cả tối này Quang giao phối còn chưa đủ số lần thường ngày cơ mà, dĩ nhiên sẽ sớm nổi lên phản ứng. Hắn nhất định là đang rất muốn làm, nhưng lại trái lương tâm mà nói để cho y nghỉ ngơi. Quang cố gắng vỗ về thân thể Mục Túc, bản thân Mục Túc ngọ nguậy thì hắn cũng ngọ nguậy theo.
Quang ôm Mục Túc, nhưng hạ thể thì lại không ngừng tìm kiếm khe mông y.
Nói là ngọ nguậy, chi bằng nói Quang đang khó chịu đi.
Mục Túc xoay người vén khố Quang lên, quả nhiên tính khí vẫn còn đang hùng dũng giương cao.
“Quang, nếu ngươi muốn như vậy thì làm đi.”
“Mục Túc có thể không?”
“Ừ.”
Mục Túc vừa mới gật đầu đã bị Quang áp xuống đất, vén khố lên.
Mục Túc vốn quen ngủ trên địa hình bằng phẳng, hiện tại lại bị áp xuống vùng đất gồ ghề lòi lõm vùng núi, khiến cho cái nơi yếu ớt của y bị mặt đất làm cho đâu.
“A!”
Phát giác ra Mục Túc không thích kiểu này. Quang liền ôm Mục Túc vào ngực, ngồi thẳng dậy, ôm lấy thắt lưng Mục Túc đẩy về phía trước, nhấp tới.
Nhấp lần đầu tiên, tuột, tính khí của Quang trượt qua đùi trong Mục Túc.
Lần thứ hai, tính khí lại trượt khỏi khe mông.
Quang bắt đầu gấp gáp hơn.
Mục Túc quay đầu lại nhìn. Quang trừng mắt, nghẹn họng rồi.
Mục Túc đưa tay xuống cầm lấy tính khí của Quang nhét vào cửa mình, sau đó từ từ ngồi xuống, nuốt toàn bộ vào người.
Chuyện giao phối này… Mục Túc chợt phát giác ra cũng không đáng sợ như y nghĩ, thật ra càng làm càng thích ứng.
Thấy Mục Túc phối hợp như thế, Quang lộ ra vui mừng, dĩ nhiên kết quả để cho Quang vui mừng chính là càng làm càng hăng.
Mục Túc dùng tay chống lên mặt đất. Quang thì quỳ ở đằng sau mông không ngừng chạy nước rút.
“Vù vù……A a…… Quang dùng lực…… Bên trong a…… ô ô…..”
Quang vỗ vỗ mông Mục Túc, hưởng thụ tiếng rên rỉ Mục Túc phát ra. Quang vừa thỏa mãn vừa tự hào.
Đột nhiên, Quang ôm chầm lấy thắt lưng Mục Túc để y nằm lên người. Hắn dựa vào bên tai Mục Túc nỉ non.
“Mục Túc ngươi càng lúc càng rên lớn a, Quang nghe tiếng rên ngươi đã cảm thấy rất hứng phấn a. Giao phối là chuyện rất mỹ diệu có đúng không? Hô…. Lần thứ năm rồi…. Quang có thể thỏa mãn nghỉ ngơi.”
Quang phát tiết xong liền ôm Mục Túc nằm xuống. Dục vọng đã được thỏa mãn, dĩ nhiên dương cụ cũng an phận nhũn xuống mà nghỉ ngơi.
Hai người ôm nhau mơ màng ngủ, thình lình lại nghe được tiếng bước chân hỗn độn bên ngoài lều.
Quang đoán chắc đó là tiếng động do Sơn Địa Nhân gây ra. Chuyện của bộ tộc người ta hắn không không muốn quản, quay đầu tiếp tục ngủ, chỉ có Mục Túc là vén màn lên nhìn người ta chạy qua chạy lại.
“Có chuyện gì sao?”
“Không biết. Có lẽ là họp nội bộ.”
Mục Túc đã sinh ra cảm giác sợ hãi đối với việc Sơn Địa Nhân tụ tập lại một chỗ, nhưng thật tình y rất tò mò muốn tới xem.
Mục Túc quay về lều lắc lắc Quang.
“Quang, hình như xảy ra chuyện rồi.”
“Không sao, hai ngày nữa chúng ta đi rồi.”
Quang xoay người ngủ tiếp.
Mục Túc cúi đầu áp sát mặt Quang.
“Quang, ta muốn đi xem.”
“Vậy thì đi a.”
“Nhưng ta không dám đi, Quang đi cùng với Mục Túc đi.”
Quang ôm lấy Mục Túc, mở mắt ra, dùng sức xoa đỉnh đầu Mục Túc.
“Một chút thôi. Sau đó phải về ngủ với Quang.”
“Ừ!”
Mục Túc không ngừng gật đầu. Quang lục tục bò dậy, dắt Mục Túc ra khỏi lầu xem náo nhiệt.