Lúc bọn người Mục Túc quay về là buổi chiều, nhưng vẫn chưa tới giờ cơm thì Mục Túc và Quang đã chui vào lều giao phối, cho nên tới sáng ngày hôm sau Quang sức lực mạnh mẽ vô song bị đói đến tỉnh.
Quang áp tay lên cái lưng đang mỏi nhừ đi ra khỏi lều. Quả nhiên trước cửa lều có người trông chừng, đống lửa đêm hôm qua còn chưa được dập tắt hết, chứng tỏ bọn họ vẫn không có rời đi. Thấy Quang đi ra, lập tức có người ra chào đón.
“Tộc trưởng cần phân phó gì sao?”
Quang bất đắc dĩ trừng mắt nhìn.
“Đầu tiên, Quang chưa có đáp ứng làm tộc trưởng của các ngươi a, nhớ không hả? Các ngươi có người kế thừa rồi còn gì.”
“Hai thủ lĩnh cũng tự nguyện đem vị trí tộc trưởng giao lại cho ngươi a.”
“Nhưng Quang không có đáp ứng ở lại.”
Quang cùng người canh cửa tranh luận. Thạch và Sơn ở bên kia thấy động cũng đi tới xem.
“Ta nghĩ Mục Túc đã trở lại bên người Quang, cùng Quang trải qua một đêm, ngươi đã tỉnh tảo lại được rồi chứ? Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút không?”
Quang suy nghĩ một chút. Ngày hôm qua, sau khi trận chiến kết thúc, mình một lòng muốn đi tìm Mục Túc, ai nói gì hắn cũng không đủ kiên nhẫn mà nghe. Sáng nay, biết Mục Túc vẫn còn đang ngủ trong lều, trong lòng cũng kiên định hơn nhiều.
“Được rồi! Bất quá, Quang muốn vừa ăn vừa nói chuyện. Ta nghĩ bọn người Cự vẫn còn thức ăn đó.”
Mục Túc lúc trước ở lại cùng hai người canh chừng thức ăn. Bọn y chạy tới đây dĩ nhiên là phải mang theo mấy con mồi mà mọi người săn được. Bộ tộc vừa mới trải qua một trận hạo kiếp, thức ăn vốn đã thiếu hụt nay lại càng khốn khó hơn.
Quang thậm chí còn nghe được tiếng của đứa nhỏ cách đó không xa đang oa oa kêu khóc vì đói.
Cự được người ta gọi tới.
“Lương thực của chúng ta còn không?”
“Còn. Quang không ra chỉ thị, không có ai dám động.”
“Toàn bộ con mồi đem đi xử lý sau đó đem nướng chín phân cho mọi người cùng ăn.”
“Mọi người?”
“Bộ tộc chỉ còn lại bao nhiêu đây người thôi. Coi như ăn mừng chúng ta đã đánh thắng, bắt bọn Thực Nhân Tộc phải dời đi nơi khác.”
“Ta đại diện mọi người cám ơn người.”
Mọi người đều thiếu ăn, đã đói bụng ít nhất cả một ngày rồi, bỗng nhiên lại có được đồ ăn chính là hạnh phúc a.
“Xin lưu lại cho Mục Túc một cái đùi dê lớn nhất, hòn dái thì để lại cho ta. Đói bụng cả một ngày, muốn ngủ cũng không được.”
Quang ôm cái bụng đói meo ngồi xuống bên cạnh lều, cùng Thạch và Núi nói chuyện chờ thức ăn.
“Quang, ngươi rối cuộc đối với nơi này bất mãn chỗ nào? Nếu không thích người nơi này, ngươi cũng đâu cần đáp ứng dẫn theo bọn Cự đi chung chứ?”
“Người nơi này rất cường tráng, chẳng qua sống quá an nhàn, như vậy không tốt. Người của Cự thì lại có cách suy nghĩ khác, có can đảm theo Quang xông xáo thám hiểm.”
“Chỉ là vì chuyện này thôi sao? Có lẽ nếu ngươi làm tộc trưởng, chúng ta sẽ thay đổi.”
“Còn là vì hoàn cảnh nơi này nữa. Nơi này không thích hợp làm chỗ định cư lâu dài.”
“Chúng ta đã ở đây rất nhiều năm rồi a.”
“Ngươi không thấy nguồn thức ăn của các ngươi càng ngày càng ít hay sao? Nơi này không phải là nơi lý tưởng của Quang, cho nên Quang nhất định phải đi.”
“Có thể thay đổi không?”
“Có thể. Chỉ cần các ngươi chịu rời đi.”
Rời bỏ xứ dù sao cũng cần phải có dũng khí. Lúc trước, Mục Túc đi cùng hắn còn không ngừng nghỉ muốn quay lại bộ tộc hay sao?
Đối với những người đã quen sống an nhàn tại một chỗ cố định, muốn bọn họ đánh vỡ loại cuộc sống an nhàn này cần phải có thời gian. Nhưng Quang không phải là một người kiên nhẫn. Thay vì phải đợi lâu thật lâu, còn không bằng đem mấy người dám xông xáo rời đi còn hơn.
Vật hợp theo loài mà.
Thạch và Sơn im lặng không nói. Lúc này, Mục Túc ngửi được mùi thức ăn liền tỉnh dậy, ở trong lều kêu một tiếng.
“Quang! Chúng ta có đồ ăn không a?”
“Đã bảo sẽ không để Mục Túc đói bụng mà. Mục Túc bị đói cũng là do ngươi tự bỏ đói mình thôi a?
Mục Túc nhô đầu ra khỏi lều, mệt mỏi nhìn Quang.
“Sao lại còn trách ta? Nếu ta không phải lo cho Quang, ta đâu có ăn không vô? Vốn đang đói gần chết, tối hôm qua ngươi lại còn……”
Lúc bọn người Mục Túc quay về là buổi chiều, nhưng vẫn chưa tới giờ cơm thì Mục Túc và Quang đã chui vào lều giao phối, cho nên tới sáng ngày hôm sau Quang sức lực mạnh mẽ vô song bị đói đến tỉnh.
Quang áp tay lên cái lưng đang mỏi nhừ đi ra khỏi lều. Quả nhiên trước cửa lều có người trông chừng, đống lửa đêm hôm qua còn chưa được dập tắt hết, chứng tỏ bọn họ vẫn không có rời đi. Thấy Quang đi ra, lập tức có người ra chào đón.
“Tộc trưởng cần phân phó gì sao?”
Quang bất đắc dĩ trừng mắt nhìn.
“Đầu tiên, Quang chưa có đáp ứng làm tộc trưởng của các ngươi a, nhớ không hả? Các ngươi có người kế thừa rồi còn gì.”
“Hai thủ lĩnh cũng tự nguyện đem vị trí tộc trưởng giao lại cho ngươi a.”
“Nhưng Quang không có đáp ứng ở lại.”
Quang cùng người canh cửa tranh luận. Thạch và Sơn ở bên kia thấy động cũng đi tới xem.
“Ta nghĩ Mục Túc đã trở lại bên người Quang, cùng Quang trải qua một đêm, ngươi đã tỉnh tảo lại được rồi chứ? Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút không?”
Quang suy nghĩ một chút. Ngày hôm qua, sau khi trận chiến kết thúc, mình một lòng muốn đi tìm Mục Túc, ai nói gì hắn cũng không đủ kiên nhẫn mà nghe. Sáng nay, biết Mục Túc vẫn còn đang ngủ trong lều, trong lòng cũng kiên định hơn nhiều.
“Được rồi! Bất quá, Quang muốn vừa ăn vừa nói chuyện. Ta nghĩ bọn người Cự vẫn còn thức ăn đó.”
Mục Túc lúc trước ở lại cùng hai người canh chừng thức ăn. Bọn y chạy tới đây dĩ nhiên là phải mang theo mấy con mồi mà mọi người săn được. Bộ tộc vừa mới trải qua một trận hạo kiếp, thức ăn vốn đã thiếu hụt nay lại càng khốn khó hơn.
Quang thậm chí còn nghe được tiếng của đứa nhỏ cách đó không xa đang oa oa kêu khóc vì đói.
Cự được người ta gọi tới.
“Lương thực của chúng ta còn không?”
“Còn. Quang không ra chỉ thị, không có ai dám động.”
“Toàn bộ con mồi đem đi xử lý sau đó đem nướng chín phân cho mọi người cùng ăn.”
“Mọi người?”
“Bộ tộc chỉ còn lại bao nhiêu đây người thôi. Coi như ăn mừng chúng ta đã đánh thắng, bắt bọn Thực Nhân Tộc phải dời đi nơi khác.”
“Ta đại diện mọi người cám ơn người.”
Mọi người đều thiếu ăn, đã đói bụng ít nhất cả một ngày rồi, bỗng nhiên lại có được đồ ăn chính là hạnh phúc a.
“Xin lưu lại cho Mục Túc một cái đùi dê lớn nhất, hòn dái thì để lại cho ta. Đói bụng cả một ngày, muốn ngủ cũng không được.”
Quang ôm cái bụng đói meo ngồi xuống bên cạnh lều, cùng Thạch và Núi nói chuyện chờ thức ăn.
“Quang, ngươi rối cuộc đối với nơi này bất mãn chỗ nào? Nếu không thích người nơi này, ngươi cũng đâu cần đáp ứng dẫn theo bọn Cự đi chung chứ?”
“Người nơi này rất cường tráng, chẳng qua sống quá an nhàn, như vậy không tốt. Người của Cự thì lại có cách suy nghĩ khác, có can đảm theo Quang xông xáo thám hiểm.”
“Chỉ là vì chuyện này thôi sao? Có lẽ nếu ngươi làm tộc trưởng, chúng ta sẽ thay đổi.”
“Còn là vì hoàn cảnh nơi này nữa. Nơi này không thích hợp làm chỗ định cư lâu dài.”
“Chúng ta đã ở đây rất nhiều năm rồi a.”
“Ngươi không thấy nguồn thức ăn của các ngươi càng ngày càng ít hay sao? Nơi này không phải là nơi lý tưởng của Quang, cho nên Quang nhất định phải đi.”
“Có thể thay đổi không?”
“Có thể. Chỉ cần các ngươi chịu rời đi.”
Rời bỏ xứ dù sao cũng cần phải có dũng khí. Lúc trước, Mục Túc đi cùng hắn còn không ngừng nghỉ muốn quay lại bộ tộc hay sao?
Đối với những người đã quen sống an nhàn tại một chỗ cố định, muốn bọn họ đánh vỡ loại cuộc sống an nhàn này cần phải có thời gian. Nhưng Quang không phải là một người kiên nhẫn. Thay vì phải đợi lâu thật lâu, còn không bằng đem mấy người dám xông xáo rời đi còn hơn.
Vật hợp theo loài mà.
Thạch và Sơn im lặng không nói. Lúc này, Mục Túc ngửi được mùi thức ăn liền tỉnh dậy, ở trong lều kêu một tiếng.
“Quang! Chúng ta có đồ ăn không a?”
“Đã bảo sẽ không để Mục Túc đói bụng mà. Mục Túc bị đói cũng là do ngươi tự bỏ đói mình thôi a?
Mục Túc nhô đầu ra khỏi lều, mệt mỏi nhìn Quang.
“Sao lại còn trách ta? Nếu ta không phải lo cho Quang, ta đâu có ăn không vô? Vốn đang đói gần chết, tối hôm qua ngươi lại còn……”