Buổi tối hôm đó, Mục Túc bị Quang áp đến thảm thương, làm đến nổi Mục Túc ngay cả khí lực để thét cũng không có. Quang không ngừng động đậy hạ thể trong người y, hỏi.
“Mục Túc thật sự không muốn cùng Quang đi sao? Chúng ta sẽ phải tách ra rất lâu a.”
“Ừ! Mục Túc ở lại chỗ này chờ ngươi.”
“Bị tách ra, Quang sẽ rất nhớ Mục Túc. Mục Túc sẽ nhớ Quang phải không?”
Quang hẩy người về trước một cái.
“Á! Có.”
Mục Túc nghĩ mỗi khi y đói bụng, có lẽ sẽ nhớ tới Quang.
Quang đột nhiên run lên, sau đó thối lui khỏi người Mục Túc, ngồi dậy, sửa sang lại hành trang.
“Mục Túc sao lại không cùng Quang đi?”
Mục Túc nhắm mắt mơ mơ màng màng trả lời.
“Mục Túc thích cuộc sống ổn định. Ra ngoài rồi sẽ không biết như thế nào, cũng không biết có gặp phải độc trùng mãnh thú gì đó không, suốt ngày cứ thiên tâm kinh đảm chiến (sợ hãi cực kỳ) để làm gì, còn có thể thoát khỏi Quang…”
Quang quay đầu nhìn Mục Túc.
“Thoát khỏi Quang cái gì?”
“Dù sao ngươi cũng muốn đi, nói cũng không sao, phải đề phòng ngươi tùy thời nhào lên người ta yêu cầu giao phối. Ngươi phải biết thể lực của Mục Túc không tốt như ngươi. Lần đầu, Mục Túc còn có khí lực phản kháng Quang. Lần thứ hai còn đủ để kêu lên mấy tiếng. Tới lần thứ ba, tay chân Mục Túc bắt đầu nhũn ra rồi, nếu còn thêm nữa khẳng định qua ngày hôm sau cả người sẽ mệt mỏi rã rời.”
“Nhưng Quang đều đi tìm thức ăn cho Mục Túc. Hơn nữa cũng không để cho Mục Túc làm việc mà.”
“Cũng đúng a! Thật lạ nha, sao thân thể Mục Túc vẫn không tốt lên vậy ta.”
Quang đúng là cho y thời gian nghỉ ngơi, nhưng tần suất hoạt động kia làm sao xương cốt của y chịu cho nổi.
“Mục Túc, sáng mai ngươi tiễn chúng ta nha?”
“Nhất định sẽ.”
“Vậy thì tốt. Quang sẽ cho Mục Túc một cái kinh hỉ.”
“Mừng quá. Bản thân ta hi vọng ngươi lưu lại cho ta nhiều đồ ăn một chút.”
Quang từ phía sau ôm lấy Mục Túc. Thân thể gầy yếu trước kia của Mục Túc hiện tại được nuôi dưỡng nên đã mượt mà hơn nhiều, mềm mại trơn bóng, khiến hắn ôm thoải mái đến không nỡ buông tay.
Quang hôn lên bả vai Mục Túc, lại gặm cắn.
“Quang không nỡ xa Mục Túc. Trong lòng ta, Mục Túc rất trọng yếu.”
“Ừ! Đồ đạc của Quang đã thu xếp xong chưa?”
“Ừ! Thứ trọng yếu, nên mang cũng đã thu xếp xong. Chỉ đợi mặt trời mọc nữa thôi.”
Mục Túc rất hối hận, lúc ấy tại sao y lại không nghe ra tầng ý khác trong lời của Quang chứ, nếu sớm nghe thấy y sẽ tránh được một kiếp này rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đưa tiễn đoàn người của Quang ra đến ranh giới bộ tộc. Việc khiến cho Mục Túc thật sự bất ngờ chính là, những dũng sĩ kia còn mang theo giống cái của mình. Lý do của bọn hắn chính là sợ đi lâu, trên đường đi sẽ buồn khổ, hơn nữa nếu đã tìm được chỗ thích hợp còn phải phái mấy người ở lại đó thu thập một chút rồi chờ đội nhân mã tới.
Quang đi cuối cùng, nắm tay Mục Túc.
“Mục Túc, Quang không nỡ xa ngươi, ngươi biết không?”
“Biết. Mục Túc cũng giống Quang.”
“Mục Túc rất trọng yếu.”
“Quang đã nói rồi. Mục Túc còn nhớ.”
“Quang muốn đem theo tất cả thứ trọng yếu của ngươi lên đường.”
“Ừ?”
Quang cười nhìn Mục Túc, khiến Mục Túc cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì đã bị Quang khiêng lên vai.
“Quang, ngươi làm cái gì đó?”
Quang hướng về phía trước mà chạy, vừa chạy vừa hướng về phía sau mà la.
“Giúp ta chiếu cố A Đan cho tốt.”
Phía sau có người la.
“Tộc trưởng yên tâm. Con của ngươi chúng ta sẽ chiếu cố thật tốt. Lên đường bình an.”
Đoàn người đi theo Quang nhìn thấy hắn chạy đằng trước cùng gấp rút đuổi theo, nên biết rằng những người Quang mang theo đều là những kẻ tinh anh, nếu theo không kịp tốt nhất là nên quay lại bộ tộc đi là vừa. Dĩ nhiên, trong những người này có người ngoại lệ, chính là Mục Túc nhiều thịt nhưng ít vận động kia, bất quá y đã có Quang khiêng đi rồi.
Quang khiêng Mục Túc chạy xa thật xa, đảm bảo một mình Mục Túc không thể kiếm được đường về nữa mới chịu dừng lại. Tộc nhân đằng sau cũng đã đuổi kịp tới.
Quang dừng lại chờ mọi người. Cự đứng cạnh hắn bội phục nói.
“Tộc trưởng thật là lợi hại. Khiêng một người mà còn có thể chạy nhanh như vậy.”
“Thân thể Mục Túc so với lợn rừng thì nhẹ hơn nhiều.”
Quang đặt Mục Túc xuống. Sắc mặt y không tốt tí nào, chỉ tay về phía Quang.
“Ngươi…….”
“Quang sao a? Đã bảo là Quang muốn mang theo thứ trọng yếu mà. Quang cũng đã nói với Mục Túc ngươi là thứ trọng yếu nhất của Quang a.”
Buổi tối hôm đó, Mục Túc bị Quang áp đến thảm thương, làm đến nổi Mục Túc ngay cả khí lực để thét cũng không có. Quang không ngừng động đậy hạ thể trong người y, hỏi.
“Mục Túc thật sự không muốn cùng Quang đi sao? Chúng ta sẽ phải tách ra rất lâu a.”
“Ừ! Mục Túc ở lại chỗ này chờ ngươi.”
“Bị tách ra, Quang sẽ rất nhớ Mục Túc. Mục Túc sẽ nhớ Quang phải không?”
Quang hẩy người về trước một cái.
“Á! Có.”
Mục Túc nghĩ mỗi khi y đói bụng, có lẽ sẽ nhớ tới Quang.
Quang đột nhiên run lên, sau đó thối lui khỏi người Mục Túc, ngồi dậy, sửa sang lại hành trang.
“Mục Túc sao lại không cùng Quang đi?”
Mục Túc nhắm mắt mơ mơ màng màng trả lời.
“Mục Túc thích cuộc sống ổn định. Ra ngoài rồi sẽ không biết như thế nào, cũng không biết có gặp phải độc trùng mãnh thú gì đó không, suốt ngày cứ thiên tâm kinh đảm chiến (sợ hãi cực kỳ) để làm gì, còn có thể thoát khỏi Quang…”
Quang quay đầu nhìn Mục Túc.
“Thoát khỏi Quang cái gì?”
“Dù sao ngươi cũng muốn đi, nói cũng không sao, phải đề phòng ngươi tùy thời nhào lên người ta yêu cầu giao phối. Ngươi phải biết thể lực của Mục Túc không tốt như ngươi. Lần đầu, Mục Túc còn có khí lực phản kháng Quang. Lần thứ hai còn đủ để kêu lên mấy tiếng. Tới lần thứ ba, tay chân Mục Túc bắt đầu nhũn ra rồi, nếu còn thêm nữa khẳng định qua ngày hôm sau cả người sẽ mệt mỏi rã rời.”
“Nhưng Quang đều đi tìm thức ăn cho Mục Túc. Hơn nữa cũng không để cho Mục Túc làm việc mà.”
“Cũng đúng a! Thật lạ nha, sao thân thể Mục Túc vẫn không tốt lên vậy ta.”
Quang đúng là cho y thời gian nghỉ ngơi, nhưng tần suất hoạt động kia làm sao xương cốt của y chịu cho nổi.
“Mục Túc, sáng mai ngươi tiễn chúng ta nha?”
“Nhất định sẽ.”
“Vậy thì tốt. Quang sẽ cho Mục Túc một cái kinh hỉ.”
“Mừng quá. Bản thân ta hi vọng ngươi lưu lại cho ta nhiều đồ ăn một chút.”
Quang từ phía sau ôm lấy Mục Túc. Thân thể gầy yếu trước kia của Mục Túc hiện tại được nuôi dưỡng nên đã mượt mà hơn nhiều, mềm mại trơn bóng, khiến hắn ôm thoải mái đến không nỡ buông tay.
Quang hôn lên bả vai Mục Túc, lại gặm cắn.
“Quang không nỡ xa Mục Túc. Trong lòng ta, Mục Túc rất trọng yếu.”
“Ừ! Đồ đạc của Quang đã thu xếp xong chưa?”
“Ừ! Thứ trọng yếu, nên mang cũng đã thu xếp xong. Chỉ đợi mặt trời mọc nữa thôi.”
Mục Túc rất hối hận, lúc ấy tại sao y lại không nghe ra tầng ý khác trong lời của Quang chứ, nếu sớm nghe thấy y sẽ tránh được một kiếp này rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đưa tiễn đoàn người của Quang ra đến ranh giới bộ tộc. Việc khiến cho Mục Túc thật sự bất ngờ chính là, những dũng sĩ kia còn mang theo giống cái của mình. Lý do của bọn hắn chính là sợ đi lâu, trên đường đi sẽ buồn khổ, hơn nữa nếu đã tìm được chỗ thích hợp còn phải phái mấy người ở lại đó thu thập một chút rồi chờ đội nhân mã tới.
Quang đi cuối cùng, nắm tay Mục Túc.
“Mục Túc, Quang không nỡ xa ngươi, ngươi biết không?”
“Biết. Mục Túc cũng giống Quang.”
“Mục Túc rất trọng yếu.”
“Quang đã nói rồi. Mục Túc còn nhớ.”
“Quang muốn đem theo tất cả thứ trọng yếu của ngươi lên đường.”
“Ừ?”
Quang cười nhìn Mục Túc, khiến Mục Túc cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì đã bị Quang khiêng lên vai.
“Quang, ngươi làm cái gì đó?”
Quang hướng về phía trước mà chạy, vừa chạy vừa hướng về phía sau mà la.
“Giúp ta chiếu cố A Đan cho tốt.”
Phía sau có người la.
“Tộc trưởng yên tâm. Con của ngươi chúng ta sẽ chiếu cố thật tốt. Lên đường bình an.”
Đoàn người đi theo Quang nhìn thấy hắn chạy đằng trước cùng gấp rút đuổi theo, nên biết rằng những người Quang mang theo đều là những kẻ tinh anh, nếu theo không kịp tốt nhất là nên quay lại bộ tộc đi là vừa. Dĩ nhiên, trong những người này có người ngoại lệ, chính là Mục Túc nhiều thịt nhưng ít vận động kia, bất quá y đã có Quang khiêng đi rồi.
Quang khiêng Mục Túc chạy xa thật xa, đảm bảo một mình Mục Túc không thể kiếm được đường về nữa mới chịu dừng lại. Tộc nhân đằng sau cũng đã đuổi kịp tới.
Quang dừng lại chờ mọi người. Cự đứng cạnh hắn bội phục nói.
“Tộc trưởng thật là lợi hại. Khiêng một người mà còn có thể chạy nhanh như vậy.”
“Thân thể Mục Túc so với lợn rừng thì nhẹ hơn nhiều.”
Quang đặt Mục Túc xuống. Sắc mặt y không tốt tí nào, chỉ tay về phía Quang.
“Ngươi…….”
“Quang sao a? Đã bảo là Quang muốn mang theo thứ trọng yếu mà. Quang cũng đã nói với Mục Túc ngươi là thứ trọng yếu nhất của Quang a.”