Cuộc giao phối này kịch liệt như thế nào, đã không còn cách nào có thể dùng lới nói mà hình dung được.
Tóm lại, từ trưa trờ trưa trật đến khi màn đêm bao trùm khắp mọi nơi, cả hai vẫn hì hục làm, đến khi Mục Túc ngất đi… sau đó tinh lại…. mới phát hiện bản thân đang nằm theo hình chữ đại trong bụi cỏ, bất quá Quang coi như cũng còn có lương tâm, biết đắp tấm da thú lên người y tránh để y bị lạnh.
Mục Túc vừa ngồi dậy liền có người phát hiện, một tộc nhân đi tới.
“Mục Túc, ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Quang đã đem theo Trữ và Thanh ven theo sông mà lên núi rồi. Hắn bảo chúng ta đi xuống hạ du chờ hắn.”
Mục Túc thừa nhận, lúc nghe được tin tức, y có một chút mừng rỡ. Cuối cùng cũng có thể thoát nạn được mấy ngày rồi.
Bởi vì phải đợi đám người của Quang, cho nên đoàn người Mục Túc đi vô cùng chậm, nhưng mà….., thắt lưng của Mục Túc đã hoàn toàn không còn đau nữa rồi, nhưng bọn họ vẫn còn chưa đuổi kịp theo đoàn người của Mục Túc.
“Sao bọn người Quang còn chưa đuổi theo? Sẽ không có việc gì chứ?”
Cự chợt lo lắng hỏi.
“Tin tưởng Quang. Hắn rất ngoan cường. Nhất định hắn sẽ mang theo đáp án mà hắn muốn quay trở lại.”
Buổi trưa, Cự để cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Mấy ngày qua, bọn họ qua thật đi chưa được bao xa. Khi hoàng hôn xuống, Mục Túc đột nhiên lại cảm thấy nhớ nhung. Từ sau khi Quang rời đi, đã không còn ai ở bên cạnh y hỏi y có khát hay không, có đói bụng không. Cũng đúng thôi. Tất cả mọi người đều là giống đực đã trưởng thành, bản thân đã có thể tự chiếu cố lấy, nhưng y tựa hồ đã bị Quang chăm đến thành thói quen rồi.
Hơi rời khỏi chỗ mọi người ngồi, tựa vào một tảng đá, Mục Túc nhỏ giọng nói.
“Quang, ngươi sao vẫn chưa trở lại. Ngươi không được phép có chuyện. Ngươi không trở lại, Mục Túc biết làm sao đây?”
Mấy ngày qua Quang không có mặt ở đây. Mục Túc cũng từng cố gắng đi theo giống đực săn thú, nhưng hiển nhiên một điều, y không thích hợp cho chuyện này, thường xuyên bị vấp phải đá té nhào khiến người ta cảm thấy phiền toái thì không nói làm gì, một khi đối mặt với con mồi, con mồi lại không hề sợ y một chút nào. Cái này cũng không thể trách y, động vật ở vùng núi thường có khổ người lớn hơn người sống trong rừng cây rất nhiều.
“Quang, Quang đã đi năm ngày đêm rồi sao vẫn chưa trở lại.”
Mục Túc ngồi một chỗ, ôm chân nhỏ giọng lẩm bẩm không ngừng.
Đột nhiên, người bên cạnh đống lửa đứng lên. Có một bóng người không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau lưng Mục Túc, trong khi khổ chủ lại không hề cảm nhận được, một mực lẩm bẩm tại sao Quang còn chưa trở lại. Người nọ đưa lưng về phía ánh mặt trời đang sắp lặn đằng tây, cả người dường như được tắm trong vầng hào quang, nhìn không ra là ai, cho đến khi người nọ lắc lắc cánh tay với mọi người, liền có người kêu lên.
“Là tộc trưởng.”
Mục Túc nghe được có người nhắc đến Quang, liền ngẩng ngẩng phắt đầu lên, nhưng còn chưa thấy được người, thì đã bị kẻ đằng sau ôm lấy.
Mục Túc dùng sức giãy dụa.
“Buông, ngươi là ai?”
Người kia không nói gì. Mục Túc há miệng cạp, nhay a nhay.
“Quang!”
Hàm răng vốn được coi là khỏe mạnh của Mục Túc nói cho y biết, cái tên có thịt dai nhách này chính là Quang.
“Khí lực của Mục Túc càng ngày càng lớn nha. Sao vậy? Quang đi hết mấy ngày, Mục Túc có phải nhớ Quang muốn chết rồi không a?”
“Mới không có á.”
“Nhưng Quang mới vừa rồi còn nghe thấy Mục Túc đang oán trách Quang sao chưa quay lại mà.”
“Cái kia…. Chỉ nói có một chút, có một chút thôi mà.”
Quang nghe đến đó lập tức kéo Mục Túc đi tới bờ sông, chăm chăm nhìn, sau đó đột nhiên đè xuống.
“Quang muốn Mục Túc muốn chết luôn.”
“Quang, cái đồ cầm thú ngươi muốn làm gì?”
“Giao phối a! Đã lâu không có làm rồi. Cái chỗ của Quang không có chỗ phát tiết khí lực a.”
Mục Túc đá một phát.
“Ngươi giỡn chơi cái kiểu gì vậy? Mới trở về mà ngươi đã nghĩ tới cái này?”
“Giao phối là một chuyện rất là trọng yếu.”
Vừa nói, Quang vừa kéo khố lên, áp xuống. Mục Túc tung mình xoay tay chống vào tảng đá định chạy trốn, không ngờ Quang đã đè vai y xuống, đem y áp lên tảng đá. Một tay vén khố Mục Túc lên, để lộ ra cái mông trắng nõn nà, hạ thể lập tức rúc sau vào trong cơ thể Mục Túc.
“Ô!”
Quang đã nghẹn cái giờ khắc này lâu lắm rồi.
“A!”
Quang trải qua mấy ngày không phát tiết được, cảm xúc tích lũy rất sâu, ngay cả cái mông trắng nõn của Mục Túc cũng muốn chống đỡ không nổi.
“Vù vù!”
Quang dùng tay giữ chặt lấy eo Mục Túc, mãnh liệt dùng tính khí của mình đâm chọt lung tung ở bên trong Mục Túc.
“A!”
Tiếng kêu của Mục Túc không ngừng vang vọng khắp nơi.
Cuộc giao phối này kịch liệt như thế nào, đã không còn cách nào có thể dùng lới nói mà hình dung được.
Tóm lại, từ trưa trờ trưa trật đến khi màn đêm bao trùm khắp mọi nơi, cả hai vẫn hì hục làm, đến khi Mục Túc ngất đi… sau đó tinh lại…. mới phát hiện bản thân đang nằm theo hình chữ đại trong bụi cỏ, bất quá Quang coi như cũng còn có lương tâm, biết đắp tấm da thú lên người y tránh để y bị lạnh.
Mục Túc vừa ngồi dậy liền có người phát hiện, một tộc nhân đi tới.
“Mục Túc, ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Quang đã đem theo Trữ và Thanh ven theo sông mà lên núi rồi. Hắn bảo chúng ta đi xuống hạ du chờ hắn.”
Mục Túc thừa nhận, lúc nghe được tin tức, y có một chút mừng rỡ. Cuối cùng cũng có thể thoát nạn được mấy ngày rồi.
Bởi vì phải đợi đám người của Quang, cho nên đoàn người Mục Túc đi vô cùng chậm, nhưng mà….., thắt lưng của Mục Túc đã hoàn toàn không còn đau nữa rồi, nhưng bọn họ vẫn còn chưa đuổi kịp theo đoàn người của Mục Túc.
“Sao bọn người Quang còn chưa đuổi theo? Sẽ không có việc gì chứ?”
Cự chợt lo lắng hỏi.
“Tin tưởng Quang. Hắn rất ngoan cường. Nhất định hắn sẽ mang theo đáp án mà hắn muốn quay trở lại.”
Buổi trưa, Cự để cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Mấy ngày qua, bọn họ qua thật đi chưa được bao xa. Khi hoàng hôn xuống, Mục Túc đột nhiên lại cảm thấy nhớ nhung. Từ sau khi Quang rời đi, đã không còn ai ở bên cạnh y hỏi y có khát hay không, có đói bụng không. Cũng đúng thôi. Tất cả mọi người đều là giống đực đã trưởng thành, bản thân đã có thể tự chiếu cố lấy, nhưng y tựa hồ đã bị Quang chăm đến thành thói quen rồi.
Hơi rời khỏi chỗ mọi người ngồi, tựa vào một tảng đá, Mục Túc nhỏ giọng nói.
“Quang, ngươi sao vẫn chưa trở lại. Ngươi không được phép có chuyện. Ngươi không trở lại, Mục Túc biết làm sao đây?”
Mấy ngày qua Quang không có mặt ở đây. Mục Túc cũng từng cố gắng đi theo giống đực săn thú, nhưng hiển nhiên một điều, y không thích hợp cho chuyện này, thường xuyên bị vấp phải đá té nhào khiến người ta cảm thấy phiền toái thì không nói làm gì, một khi đối mặt với con mồi, con mồi lại không hề sợ y một chút nào. Cái này cũng không thể trách y, động vật ở vùng núi thường có khổ người lớn hơn người sống trong rừng cây rất nhiều.
“Quang, Quang đã đi năm ngày đêm rồi sao vẫn chưa trở lại.”
Mục Túc ngồi một chỗ, ôm chân nhỏ giọng lẩm bẩm không ngừng.
Đột nhiên, người bên cạnh đống lửa đứng lên. Có một bóng người không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau lưng Mục Túc, trong khi khổ chủ lại không hề cảm nhận được, một mực lẩm bẩm tại sao Quang còn chưa trở lại. Người nọ đưa lưng về phía ánh mặt trời đang sắp lặn đằng tây, cả người dường như được tắm trong vầng hào quang, nhìn không ra là ai, cho đến khi người nọ lắc lắc cánh tay với mọi người, liền có người kêu lên.
“Là tộc trưởng.”
Mục Túc nghe được có người nhắc đến Quang, liền ngẩng ngẩng phắt đầu lên, nhưng còn chưa thấy được người, thì đã bị kẻ đằng sau ôm lấy.
Mục Túc dùng sức giãy dụa.
“Buông, ngươi là ai?”
Người kia không nói gì. Mục Túc há miệng cạp, nhay a nhay.
“Quang!”
Hàm răng vốn được coi là khỏe mạnh của Mục Túc nói cho y biết, cái tên có thịt dai nhách này chính là Quang.
“Khí lực của Mục Túc càng ngày càng lớn nha. Sao vậy? Quang đi hết mấy ngày, Mục Túc có phải nhớ Quang muốn chết rồi không a?”
“Mới không có á.”
“Nhưng Quang mới vừa rồi còn nghe thấy Mục Túc đang oán trách Quang sao chưa quay lại mà.”
“Cái kia…. Chỉ nói có một chút, có một chút thôi mà.”
Quang nghe đến đó lập tức kéo Mục Túc đi tới bờ sông, chăm chăm nhìn, sau đó đột nhiên đè xuống.
“Quang muốn Mục Túc muốn chết luôn.”
“Quang, cái đồ cầm thú ngươi muốn làm gì?”
“Giao phối a! Đã lâu không có làm rồi. Cái chỗ của Quang không có chỗ phát tiết khí lực a.”
Mục Túc đá một phát.
“Ngươi giỡn chơi cái kiểu gì vậy? Mới trở về mà ngươi đã nghĩ tới cái này?”
“Giao phối là một chuyện rất là trọng yếu.”
Vừa nói, Quang vừa kéo khố lên, áp xuống. Mục Túc tung mình xoay tay chống vào tảng đá định chạy trốn, không ngờ Quang đã đè vai y xuống, đem y áp lên tảng đá. Một tay vén khố Mục Túc lên, để lộ ra cái mông trắng nõn nà, hạ thể lập tức rúc sau vào trong cơ thể Mục Túc.
“Ô!”
Quang đã nghẹn cái giờ khắc này lâu lắm rồi.
“A!”
Quang trải qua mấy ngày không phát tiết được, cảm xúc tích lũy rất sâu, ngay cả cái mông trắng nõn của Mục Túc cũng muốn chống đỡ không nổi.
“Vù vù!”
Quang dùng tay giữ chặt lấy eo Mục Túc, mãnh liệt dùng tính khí của mình đâm chọt lung tung ở bên trong Mục Túc.
“A!”
Tiếng kêu của Mục Túc không ngừng vang vọng khắp nơi.