Thế Giới Thứ Nhất: Mạnh Khương Nữ Khóc Trường Thành ()
☆ Chương : Đút Thuốc.
Tên người hầu lau mồ hôi, vội la lên: "Đại nhân, vừa nãy Triệu công công tới đây, hắn cùng nô tài nói, bệ hạ có lệnh trong vòng ba ngày nếu luyện không ra thuốc, vậy...!Sẽ có phiền phức lớn."
Nghe vậy, đạo sĩ Lô Sinh trong lòng hoảng hốt, mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên, lại nghe nói như thế, hắn càng không khống chế được thân thể lung lây, kém chút ngã xuống đất, người hầu liền vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn: "Đại nhân, ngươi vẫn khoẻ chứ?"
Đạo sĩ Lô Sinh dựa vào tâm phúc đứng thẳng người, nghiêm mặt hỏi: "Bệ hạ sao đột nhiên hạ ý chỉ như vậy? Gần nhất có chuyện lớn gì xảy ra? Có phải là Cố Lương Sanh xảy ra vấn đề gì không?" Hắn mỗi ngày lo lắng đề phòng, chỉ sợ bệ hạ chỉ thị hắn dâng lên đan dược, sau đó đầu người rơi xuống đất.
Sau tới mấy ngày, nghe thủ hạ nói bệ hạ mỗi ngày chỉ lo cùng Cố Lương Sanh phong hoa tuyết nguyệt, Cố Lương Sanh thân thể cũng từ từ tốt lên, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất liền tranh thủ thời gian tính toán đường lui.
Thế nhưng không nghĩ tới, hắn còn không có nghiên cứu ra đan dược, ý của bệ hạ chỉ đã truyền xuống.
Người hầu gật gật đầu, trả lời: "Đêm qua bệ hạ thị tẩm hắn, sáng sớm hôm nay thái y liền bị kêu tới, nghe nói là cảm mạo." Bên cạnh bệ hạ có người được ân sủng, mà người được sủng này liền cùng tính mạng của bọn họ có quan hệ, bọn họ tự nhiên là phải thường xuyên chú ý động tĩnh bên kia.
Đạo sĩ Lô Sinh không thích nam sắc, nhưng cũng biết nam tử hầu hạ nếu như xử lý không tốt nhất định sẽ bị bệnh.
Bê hạ tạo nghiệt, lại muốn hắn đến chịu oan ức, đạo sĩ Lô Sinh ngẫm lại liền đau răng.
"Bệ hạ còn nói gì không?"
Người hầu nói: "Triệu công công nói dược liệu từ Hàm Dương đưa tới, đại nhân luyện đan cần gì có thể lấy."
Nghe vậy, đạo sĩ Lô Sinh mí mắt giật lên: "Hắn làm sao đột nhiên nhắc tới cái này? Thứ mà ta cần đều chuẩn bị đầy đủ hết, có phải là ngươi đi y quán bị hắn phát hiện?"
Tâm phúc vội vã lắc đầu: "Đại nhân, nô tài làm việc từ trước đến giờ này đều cẩn thận, tuyệt đối không bị phát hiện.
Vì để tránh bị phát hiện, nô tài cải trang phục đi vài cái y quán, mới mua đủ dược liệu cùng viên thuốc, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm."
Nghe người hầu bảo đảm, đạo sĩ Lô Sinh miễn cưỡng an tâm: "Nếu Triệu Cao đều nói như vậy, buổi chiều ngươi liền đi bên kia lấy chút dược liệu quý trở về."
"Dạ!" Người hầu đáp, cuối cùng có chút bận tâm hỏi: "Đại nhân, đan dược này -- "
Đạo sĩ Lô Sinh không nhịn được vung vung tay: "Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi! Việc này ta tự có chừng mực, ngươi cũng không biết chế dược, hỏi nhiều như vậy làm gì."
Người hầu lo lắng mà lui xuống, nếu đại nhân có chuyện, hắn cũng không được yên a!
Cửa phòng mở ra liền đóng, trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh, đạo sĩ Lô Sinh nhìn ngọn lửa lớn trước mặt, nỗ lực khống chế cơn tức giận.
Thời điểm bên trong bếp lò lần thứ hai truyền đến hương vị cháy khét, mắt hắn đỏ ngầu, rốt cuộc không khống chế được mà đem một đống dược liệu hất tung xuống đất.
Người hầu nghe thấy âm thanh trong phòng, nội tâm sợ hãi.
Trong điện, Doanh Chính cầm bình thuốc, lệnh cung nhân lui xuống, cẩn thận mở ra hai chân Cố Lương Sanh, ngón tay lấy một chút thuốc, nhìn nơi sưng tấy hiện ra tơ máu kia, cắn răng, nỗ lực nhẹ nhàng êm ái thăm dò vào bên trong, xoay tròn chung quanh, đem dược thoa khắp trong vách.
Bôi xong thuốc, Doanh Chính thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện mình đầu đầy mồ hôi, y vì Cố Lương Sanh đắp kín mền, sau đó đi rửa tay.
Trùng hợp lúc này, Hồ thái y bưng chén thuốc vào.
Cố Lương Sanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy trong cổ họng đắng chát, chóp mũi là nồng đậm thuốc Đông y.
"Lương Sanh, ngươi đã tỉnh? Cảm giác thế nào?" Doanh Chính nhìn thấy Cố Lương Sanh mở mắt, liền vội vàng đem chén thuốc bỏ qua một bên, cũng không lau đi khóe miệng dính thuốc.
Vừa nãy Cố Lương Sanh ngủ mê man, không đút thuốc được, y liền dùng miệng đút.
"Bệ hạ --" Cố Lương Sanh suy nhược mà kêu, trên mặt mang theo thần sắc yếu đuối mong manh, âm thanh nho nhỏ, còn mang theo chút khàn khàn, Doanh Chính nghe được mà đau lòng.
Y nắm chặt tay Cố Lương Sanh, nhẹ giọng nói: "Là trẫm không tốt, biết thân thể ngươi yếu, vẫn như thế không biết tiết chế.
Trẫm cho ngươi thoa thuốc, chẳng mấy chốc sẽ không có chuyện gì." Doanh Chính từ lúc sinh ra tới nay lần thứ nhất xin lỗi người khác, có chút lúng túng.
Cố Lương Sanh ôn nhu mà cười, trên mặt tái nhợt hiện lên hai đóa mây hồng, lông mi dày khẽ run: "Bệ hạ không cần tự trách, là do cơ thể Lương Sanh không tốt!"
Nghe vậy, Doanh Chính nội tâm lúng túng, đỡ Cố Lương Sanh dựa vào bên giường, bưng lên chén thuốc đưa tới bên miệng hắn: "Nói cái gì không tốt! Chờ ba ngày sau đạo Lô Sinh cho ngươi luyện xong thuốc, hết thảy đều sẽ tốt đẹp."
Cố Lương Sanh gật gật đầu, ngoan ngoãn uống thuốc, ba ngày sau? Xem ra đạo sĩ Lô Sinh có thể phải gặp xui xẻo..