Đến khi tiếng vó ngựa dừng lại, liền nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Công Lương Phi Tuân chỉnh lại áo choàng, chống sập ngồi dậy.
Tiếng vó ngựa này từ phía trước chạy tới, hiển nhiên không phải người từ Nguyên Tây phía sau. Không bị đội quân phía trước chặn lại, có thể đi thẳng tới gặp Tùng Minh Thành, hẳn là có chút địa vị.
Quả nhiên, rất nhanh phía ngoài kiệu vang lên tiếng bẩm báo cung kính của Tùng Minh Thành: “Tướng quân, đặc sứ Kinh Thành truyền thư đến.”
Đã xảy ra chuyện gì mà Hoàng Thượng phải phái đặc sứ vội vàng truyền thư tới?
“Mang vào đây.”
“Vâng!”
Tùng Minh Thành xốc màn xe lên, dâng thư tới. Tiết Thừa Viễn nhận lấy chiếu chỉ màu vàng, trong lòng thầm than: Không ổn, không ổn rồi!
Dù Kinh Thành xảy ra chuyện gì, với thân thể hiện tại của Công Lương Phi Tuân, đều khó có thể ứng phó được với cục diện phức tạp, chứ chưa cần nói đến việc bôn ba ngàn dặm vội vã trở về kinh. Đi lại gấp gáp lúc này chẳng khác nào lấy mạng của Công Lương Phi Tuân và hai đứa nhỏ.
Nương theo ánh nến mờ mờ, Công Lương Phi Tuân nhanh chóng mở chiếu chỉ ra đọc, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Tiết Thừa Viễn trước giờ không tham gia vào quốc sự, chỉ ngồi bên cạnh chờ Công Lương Phi Tuân nói lại.
Xem xong, Công Lương Phi Tuân đưa chiếu chỉ cho Tiết Thừa Viễn, thở dài nói: “Ngươi xem đi!”
Tiết Thừa Viễn lập tức cầm lấy đọc lướt một lượt, tảng đá trong lòng lập tức rơi bịch xuống. May mắn là Hoàng Thượng không lệnh cho Công Lương Phi Tuân lập tức trở về kinh, chỉ truyền y về kinh trước khám chữa cho Thừa tướng đang mắc trọng bệnh.
Hoàng Thượng hẳn đã biết vết thương dưới chân của Công Lương Phi Tuân đã khỏi, cho nên mới ra chiếu chỉ này. Nhưng mà…
“Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn ngẩng đầu nhìn Công Lương Phi Tuân, đợi phản ứng của hắn.
Công Lương Phi Tuân tựa người trên sập, mắt nhìn thẳng màn xe trước mặt, ánh mắt lãnh đạm mà phức tạp. Lúc này mới rời Nguyên Tây chưa đến mười ngày, nếu Tiết Thừa Viễn rời xa hắn… Đối mặt với lựa chọn này, Công Lương Phi Tuân đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị khoét một lỗ lớn, đau đớn vô cùng.
“Thái y viện trừ ta ra cũng không thiếu y quan, chuyện này cứ để ta bẩm báo với Hoàng Thượng.” Tiết Thừa Viễn gấp chiếu chỉ lại, nói với Công Lương Phi Tuân.
“Bẩm báo thế nào?” Công Lương Phi Tuân lạnh nhạt hỏi, giọng điệu mang theo sự bất lực không cách nào che giấu. “Chẳng lẽ bẩm báo rằng trong thời gian ngươi chữa thương cho ta, hai chúng ta đã nảy sinh tình cảm, giờ ta cũng đã mang thai?” Công Lương Phi Tuân cười châm chọc. Chuyện trên thực tế cũng đầy châm chọc như thế.
Ngày trước Hoàng Thượng có thể thương cảm hắn trọng thương, cắt cử Tiết Thừa Viễn vượt đường xa ngàn dặm tới chữa trị cho hắn đã là Hoàng ân trời bể rồi, giờ đã hồi phục, hắn dùng lý do để bám lấy bị thái y rất được Hoàng Thượng tín nhiệm và nể trọng này đây?
Công Lương Phi Tuân hắn và Tiết Thừa Viễn chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong tay Hoàng Thượng mà thôi, thật sự không thể đòi hỏi quá nhiều.
“Lương Văn Chi năm xưa là trọng thần hết mực ủng hộ Hoàng Thượng, nay ông ấy bị bệnh nguy kịch, mà Hoàng Thượng lại mới đăng cơ không lâu, nếu không bày tỏ lòng biết ơn với Lương Văn Chi và vây cánh của ông ta, sợ rằng…”
Thấy Công Lương Phi Tuân suy tính vì đại nghĩa lại lo lắng vì Hoàng Thượng như thế, Tiết Thừa Viễn vô cùng xúc động. Y xưa nay tự xưng là người lý trí, lúc này cũng không thể kìm nén được tâm tình của mình, càng không nói đến Công Lương Phi Tuân hiện đang mang thai hai đứa nhỏ.
“Nhưng trên đời này không có gì quan trọng với ta hơn ngươi và con.” Tiết Thừa Viễn để chiếu chỉ xuống, nhích người tới trước, cầm lấy tay Công Lương Phi Tuân khẽ vuốt ve. Ngón tay quấn giao, thân nhiệt chạm nhau, Tiết Thừa Viễn thật sự không sao yên lòng để mặc mình hắn đối mặt với đoạn đường dằng dặc còn lại.
Công Lương Phi Tuân hoàn toàn không biết Hoàng Thượng từng có một đoạn gặp gỡ đau thương, nếu như hắn biết, không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào? Mà Hoàng Thượng cũng không biết tình cảm giữa y và Công Lương Phi Tuân đã đổi khác, nếu như biết, không biết có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà thông cảm cho bọn y hay không?
“Thôi, ai cũng có lúc vạn bất đắc dĩ, dù là Hoàng Thượng cũng như thế…” Công Lương Phi Tuân suy nghĩ một lúc, khẽ cười nói. Nói xong, đưa tay chạm lên khuôn mặt Tiết Thừa Viễn, ánh mắt dịu dàng, tựa như muốn ghi nhớ lấy dáng vẻ của y.
“Ta… không nỡ xa ngươi.” Tiết Thừa Viễn đè tay Công Lương Phi Tuân lại. Tiết Thừa Viễn cảm thấy cổ họng mình nghẹn ngào. Y tự biết mình khó lòng chống lại hoàng mệnh, nhưng y chưa hề chuẩn bị tinh thần vội vã chia lìa Công Lương Phi Tuân như thế này. Hiện tại, dù là về thân thể hay cảm xúc, Công Lương Phi Tuân đều cần được chăm sóc, che chở, sao y có thể bỏ mặc hắn mà rời đi được đây?
“Có thể nghe được câu này, ta đã thỏa mãn rồi.” Công Lương Phi Tuân không chút trách cứ, nói với Tiết Thừa Viễn.
Hành quân nhiều năm, những tình huống bất ngờ đột ngột phát sinh hắn gặp không ít, cũng hiểu trên đời này có những chuyện không phải muốn là được. Nếu cố cưỡng cầu, kết quả chỉ là tự làm mình khổ sở mà thôi.
Nhìn Tiết Thừa Viễn một thân quan phục anh tuấn trước mặt, Công Lương Phi Tuân hiểu y còn có trách nhiệm và nghĩa vụ của một thái y.
“Nếu như ta thật sự không thể không hồi kinh trước, để Cảnh Duy Ngọc ở lại chẩn bệnh cho ngươi, được không?” Tiết Thừa Viễn dò xét ý của Công Lương Phi Tuân. Nếu như bọn y biết chuyện này trước khi rời Nguyên Tây, ít nhiều cũng sẽ có chuẩn bị tốt hơn. Tiết Thừa Viễn nhất định sẽ mời thêm mồ vài vị đại phu cùng đồng hành.
“Không cần, dẫn hắn đi cùng đi.” Công Lương Phi Tuân không cho thương lượng, dứt khoát trả lời Tiết Thừa Viễn. Từ sau khi biết mình mang thai, Công Lương Phi Tuân liền không cho bất kỳ người nào thân cận mình ngoại trừ Tiết Thừa Viễn, thậm chí ngay cả người hầu hạ bên cạnh mình cũng thế.
Tiết Thừa Viễn cũng biết để một đại phu lạ lẫm chẩn bệnh an thai cho hắn đúng là làm khó Công Lương Phi Tuân rồi, nhưng hiện tại bọn y còn lựa chọn nào tốt hơn sao?
“Phi Tuân, đừng bướng bỉnh nửa. Để Cảnh Duy Ngọc ở lại là lựa chọn tốt nhất. Ta rất tin tưởng y thuật của hắn.” Tiết Thừa Viễn hết lời khuyên nhủ.
“Không cần.”
“Hà cớ gì lại cố chấp như vậy?” Tiết Thừa Viễn cho rằng Công Lương Phi Tuân vẫn còn khúc mặc với Cảnh Duy Ngọc.
“Không phải cố chấp, mà là Hoàng Thượng lo lắng thế nào mới vội vã triệu ngươi hồi kinh, ngươi dẫn hắn về trước sẽ có ích hơn.”
Tiết Thừa Viễn thở dài: “Ngươi bây giờ không thể so với ngày trước, không thể chủ quan.”
Công Lương Phi Tuân xê dịch thân thể, thản nhiên nói: “Ta còn chịu đựng được, bọn nhỏ cũng sẽ không có chuyện. Ngươi yên tâm đi đi.”
Thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính cách ngang ngạnh này của Công Lương Phi Tuân sợ là cả đời cũng chẳng thay đổi được.
“Minh Thành!” Không cân suy tính thêm nữa, chuyện này Công Lương Phi Tuân tâm ý đã định. Hắn lên giọng, gọi Tùng Minh Thành đang sẵn sàng đợi lệnh bên ngoài.
Tùng Minh Thành cung kính đáp: “Có hạ quan.”
Công Lương Phi Tuân nói: “Báo lại với đặc sứ, Tiết đại nhân lập tức sửa soạn hành trang, sáng sớm mai sẽ theo bọn họ hồi kinh.”
Công Lương Phi Tuân chỉnh lại áo choàng, chống sập ngồi dậy.
Tiếng vó ngựa này từ phía trước chạy tới, hiển nhiên không phải người từ Nguyên Tây phía sau. Không bị đội quân phía trước chặn lại, có thể đi thẳng tới gặp Tùng Minh Thành, hẳn là có chút địa vị.
Quả nhiên, rất nhanh phía ngoài kiệu vang lên tiếng bẩm báo cung kính của Tùng Minh Thành: “Tướng quân, đặc sứ Kinh Thành truyền thư đến.”
Đã xảy ra chuyện gì mà Hoàng Thượng phải phái đặc sứ vội vàng truyền thư tới?
“Mang vào đây.”
“Vâng!”
Tùng Minh Thành xốc màn xe lên, dâng thư tới. Tiết Thừa Viễn nhận lấy chiếu chỉ màu vàng, trong lòng thầm than: Không ổn, không ổn rồi!
Dù Kinh Thành xảy ra chuyện gì, với thân thể hiện tại của Công Lương Phi Tuân, đều khó có thể ứng phó được với cục diện phức tạp, chứ chưa cần nói đến việc bôn ba ngàn dặm vội vã trở về kinh. Đi lại gấp gáp lúc này chẳng khác nào lấy mạng của Công Lương Phi Tuân và hai đứa nhỏ.
Nương theo ánh nến mờ mờ, Công Lương Phi Tuân nhanh chóng mở chiếu chỉ ra đọc, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Tiết Thừa Viễn trước giờ không tham gia vào quốc sự, chỉ ngồi bên cạnh chờ Công Lương Phi Tuân nói lại.
Xem xong, Công Lương Phi Tuân đưa chiếu chỉ cho Tiết Thừa Viễn, thở dài nói: “Ngươi xem đi!”
Tiết Thừa Viễn lập tức cầm lấy đọc lướt một lượt, tảng đá trong lòng lập tức rơi bịch xuống. May mắn là Hoàng Thượng không lệnh cho Công Lương Phi Tuân lập tức trở về kinh, chỉ truyền y về kinh trước khám chữa cho Thừa tướng đang mắc trọng bệnh.
Hoàng Thượng hẳn đã biết vết thương dưới chân của Công Lương Phi Tuân đã khỏi, cho nên mới ra chiếu chỉ này. Nhưng mà…
“Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn ngẩng đầu nhìn Công Lương Phi Tuân, đợi phản ứng của hắn.
Công Lương Phi Tuân tựa người trên sập, mắt nhìn thẳng màn xe trước mặt, ánh mắt lãnh đạm mà phức tạp. Lúc này mới rời Nguyên Tây chưa đến mười ngày, nếu Tiết Thừa Viễn rời xa hắn… Đối mặt với lựa chọn này, Công Lương Phi Tuân đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị khoét một lỗ lớn, đau đớn vô cùng.
“Thái y viện trừ ta ra cũng không thiếu y quan, chuyện này cứ để ta bẩm báo với Hoàng Thượng.” Tiết Thừa Viễn gấp chiếu chỉ lại, nói với Công Lương Phi Tuân.
“Bẩm báo thế nào?” Công Lương Phi Tuân lạnh nhạt hỏi, giọng điệu mang theo sự bất lực không cách nào che giấu. “Chẳng lẽ bẩm báo rằng trong thời gian ngươi chữa thương cho ta, hai chúng ta đã nảy sinh tình cảm, giờ ta cũng đã mang thai?” Công Lương Phi Tuân cười châm chọc. Chuyện trên thực tế cũng đầy châm chọc như thế.
Ngày trước Hoàng Thượng có thể thương cảm hắn trọng thương, cắt cử Tiết Thừa Viễn vượt đường xa ngàn dặm tới chữa trị cho hắn đã là Hoàng ân trời bể rồi, giờ đã hồi phục, hắn dùng lý do để bám lấy bị thái y rất được Hoàng Thượng tín nhiệm và nể trọng này đây?
Công Lương Phi Tuân hắn và Tiết Thừa Viễn chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong tay Hoàng Thượng mà thôi, thật sự không thể đòi hỏi quá nhiều.
“Lương Văn Chi năm xưa là trọng thần hết mực ủng hộ Hoàng Thượng, nay ông ấy bị bệnh nguy kịch, mà Hoàng Thượng lại mới đăng cơ không lâu, nếu không bày tỏ lòng biết ơn với Lương Văn Chi và vây cánh của ông ta, sợ rằng…”
Thấy Công Lương Phi Tuân suy tính vì đại nghĩa lại lo lắng vì Hoàng Thượng như thế, Tiết Thừa Viễn vô cùng xúc động. Y xưa nay tự xưng là người lý trí, lúc này cũng không thể kìm nén được tâm tình của mình, càng không nói đến Công Lương Phi Tuân hiện đang mang thai hai đứa nhỏ.
“Nhưng trên đời này không có gì quan trọng với ta hơn ngươi và con.” Tiết Thừa Viễn để chiếu chỉ xuống, nhích người tới trước, cầm lấy tay Công Lương Phi Tuân khẽ vuốt ve. Ngón tay quấn giao, thân nhiệt chạm nhau, Tiết Thừa Viễn thật sự không sao yên lòng để mặc mình hắn đối mặt với đoạn đường dằng dặc còn lại.
Công Lương Phi Tuân hoàn toàn không biết Hoàng Thượng từng có một đoạn gặp gỡ đau thương, nếu như hắn biết, không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào? Mà Hoàng Thượng cũng không biết tình cảm giữa y và Công Lương Phi Tuân đã đổi khác, nếu như biết, không biết có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà thông cảm cho bọn y hay không?
“Thôi, ai cũng có lúc vạn bất đắc dĩ, dù là Hoàng Thượng cũng như thế…” Công Lương Phi Tuân suy nghĩ một lúc, khẽ cười nói. Nói xong, đưa tay chạm lên khuôn mặt Tiết Thừa Viễn, ánh mắt dịu dàng, tựa như muốn ghi nhớ lấy dáng vẻ của y.
“Ta… không nỡ xa ngươi.” Tiết Thừa Viễn đè tay Công Lương Phi Tuân lại. Tiết Thừa Viễn cảm thấy cổ họng mình nghẹn ngào. Y tự biết mình khó lòng chống lại hoàng mệnh, nhưng y chưa hề chuẩn bị tinh thần vội vã chia lìa Công Lương Phi Tuân như thế này. Hiện tại, dù là về thân thể hay cảm xúc, Công Lương Phi Tuân đều cần được chăm sóc, che chở, sao y có thể bỏ mặc hắn mà rời đi được đây?
“Có thể nghe được câu này, ta đã thỏa mãn rồi.” Công Lương Phi Tuân không chút trách cứ, nói với Tiết Thừa Viễn.
Hành quân nhiều năm, những tình huống bất ngờ đột ngột phát sinh hắn gặp không ít, cũng hiểu trên đời này có những chuyện không phải muốn là được. Nếu cố cưỡng cầu, kết quả chỉ là tự làm mình khổ sở mà thôi.
Nhìn Tiết Thừa Viễn một thân quan phục anh tuấn trước mặt, Công Lương Phi Tuân hiểu y còn có trách nhiệm và nghĩa vụ của một thái y.
“Nếu như ta thật sự không thể không hồi kinh trước, để Cảnh Duy Ngọc ở lại chẩn bệnh cho ngươi, được không?” Tiết Thừa Viễn dò xét ý của Công Lương Phi Tuân. Nếu như bọn y biết chuyện này trước khi rời Nguyên Tây, ít nhiều cũng sẽ có chuẩn bị tốt hơn. Tiết Thừa Viễn nhất định sẽ mời thêm mồ vài vị đại phu cùng đồng hành.
“Không cần, dẫn hắn đi cùng đi.” Công Lương Phi Tuân không cho thương lượng, dứt khoát trả lời Tiết Thừa Viễn. Từ sau khi biết mình mang thai, Công Lương Phi Tuân liền không cho bất kỳ người nào thân cận mình ngoại trừ Tiết Thừa Viễn, thậm chí ngay cả người hầu hạ bên cạnh mình cũng thế.
Tiết Thừa Viễn cũng biết để một đại phu lạ lẫm chẩn bệnh an thai cho hắn đúng là làm khó Công Lương Phi Tuân rồi, nhưng hiện tại bọn y còn lựa chọn nào tốt hơn sao?
“Phi Tuân, đừng bướng bỉnh nửa. Để Cảnh Duy Ngọc ở lại là lựa chọn tốt nhất. Ta rất tin tưởng y thuật của hắn.” Tiết Thừa Viễn hết lời khuyên nhủ.
“Không cần.”
“Hà cớ gì lại cố chấp như vậy?” Tiết Thừa Viễn cho rằng Công Lương Phi Tuân vẫn còn khúc mặc với Cảnh Duy Ngọc.
“Không phải cố chấp, mà là Hoàng Thượng lo lắng thế nào mới vội vã triệu ngươi hồi kinh, ngươi dẫn hắn về trước sẽ có ích hơn.”
Tiết Thừa Viễn thở dài: “Ngươi bây giờ không thể so với ngày trước, không thể chủ quan.”
Công Lương Phi Tuân xê dịch thân thể, thản nhiên nói: “Ta còn chịu đựng được, bọn nhỏ cũng sẽ không có chuyện. Ngươi yên tâm đi đi.”
Thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính cách ngang ngạnh này của Công Lương Phi Tuân sợ là cả đời cũng chẳng thay đổi được.
“Minh Thành!” Không cân suy tính thêm nữa, chuyện này Công Lương Phi Tuân tâm ý đã định. Hắn lên giọng, gọi Tùng Minh Thành đang sẵn sàng đợi lệnh bên ngoài.
Tùng Minh Thành cung kính đáp: “Có hạ quan.”
Công Lương Phi Tuân nói: “Báo lại với đặc sứ, Tiết đại nhân lập tức sửa soạn hành trang, sáng sớm mai sẽ theo bọn họ hồi kinh.”