Nhìn theo đội nhân mã của Tiết Thừa Viễn mỗi lúc một xa, rồi biến mất trước tầm mắt, Công Lương Phi Tuân cảm thấy trong lòng trống rỗng lạ lùng. Vòng tay vẫn còn vương hơi ấm của người nọ, bên môi vẫn còn giữ hơi thở đêm qua kề nhau. Vậy mà, trong nháy mắt, chỉ còn một mình hắn đối mặt với tất cả.
Bụng đột nhiên giật giật, hai đứa trẻ dường như đang muốn chia sẻ nỗi lòng với Công Lương Phi Tuân, thông báo sự hiện hữu của mình.
Công Lương Phi Tuân cúi đầu, nhẹ phủ tay lên bụng dưới lớp áo choàng, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười mà người ngoài khó lòng phát hiện ra.
Đây là món quà cũng là lời nhắc nhở tuyệt vời nhất Tiết Thừa Viễn để lại cho hắn. Không phải sao? Nếu là như vậy, hắn không nên cảm thấy cô độc mới phải, bởi vì hắn còn có bọn nhỏ làm bạn.
Có điều, Công Lương Phi Tuân thầm nghĩ, các con, các con đã là con của Công Lương Phi Tuân ta, thì nên làm quen với cuộc sống của ta.
Sau khi Tiết Thừa Viễn rời đi, Công Lương Phi Tuân lên xe ngựa tìm trong bọc quần áo của mình một dải lụa dài đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận quấn lên phần bụng đã nhô cao. Hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn phải làm gương cho binh sĩ, dẫn đầu đội quân tiếp tục hành quân hồi kinh. Không có Tiết Thừa Viễn bên cạnh, hắn phải trở lại Công Lương Phi Tuân trước kia rồi. Hai đứa nhỏ trong bụng, hắn sẽ gắng hết sức để bảo vệ chúng, những chuyện còn lại chỉ có thể thuận theo ý trời.
Đợi đến khi Công Lương Phi Tuân bước xuống xe ngựa lần nữa, cảm giác cả cơ thể phấn chấn như mỗi lần xuất chinh, hắn gọi: “Minh Thành!”
Tùng Minh Thành lập tức đi tới, “Tướng quân!”
“Dắt ngựa của ta tới đây!” Công Lương Phi Tuân xuống xe ngựa, sửa sang lại vạt áo của mình.
“Chuyện này…” Mặt Tùng Minh Thành lộ vẻ khó xử, ngập ngừng đáp.
“Sao vậy?”
“Tiết đại nhân đã dặn dò, không được cho Tướng quân cưỡi ngựa.” Tùng Minh Thành thật thà nói.
Thật nực cười! Công Lương Phi Tuân thầm mắng một tiếng, không nỡ rời xa vừa rồi cùng yêu thương dạt dào trong lòng cũng không ngăn được tức giận. Tiết Thừa Viễn đã rời đi trước, lại còn sai Tùng Minh Thành hạn chế hành động của hắn!
Giọng điệu của Công Lương Phi Tuân nghiêm nghị hơn, không giận tự uy nhìn Tùng Minh Thành: “Ta lệnh cho ngươi dắt ngựa lại đây!”
“Tướng quân…” Tùng Minh Thành đụng phải ánh mắt của Công Lương Phi Tuân, dù có khó xử cũng không thể không nghe theo. Hắn không cách nào làm trái lệnh của Công Lương Phi Tuân, chuyện này hắn tự biết, cũng không cách nào không làm tròn bổn phận là thủ hạ của Công Lương Phi Tuân.
Khó khăn dắt Thiên Bạo tới, Công Lương Phi Tuân nhìn vẻ mặt đáng thương của Thiên Bạo, những ngày này không được mình cưỡi, nhất định là nó rất cô đơn, cũng không biết được người khác chăm sóc thế nào? Đối với một chiến tướng, ngựa chính là bạn vào sinh ra tử, trân quý vô cùng. Công Lương Phi Tuân lại là người nổi tiếng quý ngựa, Thiên Bạo là ngựa quý năm đó hắn không ngại ngàn dặm xa xôi sai người chọn mua từ Bắc Cương, hai năm nay nam chinh bắc chiến, Công Lương Phi Tuân yêu thích nhất, tin tưởng nhất cũng chỉ có con ngựa này.
Giẫm chân lên ngựa, phần bụng bị bó chặt của Công Lương Phi Tuân liền trở thành chướng ngại.
“…” Tùng Minh Thành thấy hắn lên ngựa khó khăn, liền bước tới đỡ hắn.
“Ừm…” Công Lương Phi Tuân khó khăn mới bò lên được lưng ngựa, cũng không muốn mất mặt trước đám thuộc hạ, chỉ lạnh mặt nói: “Mấy ngày nay đều nằm trong xe, chân liền không có chút sức lực nào.”
Tùng Minh Thành gật gật đầu, cũng không bình luận gì, chỉ nói: “Xem ra thân thể của Tướng quân còn chưa hoàn toàn khôi phục, cẩn thận vẫn hơn.”
Công Lương Phi Tuân nhìn sắc trời này, tuyết rơi không chút dấu hiệu sẽ giảm. Đội ngũ hơn trăm người mang theo lương thảo cũng có hạn, tình hình trước mắt không mấy lạc quan.
“Đi thôi!” Công Lương Phi Tuân nghiêm mặt, vung roi ngựa lên ra lệnh, cưỡi Thiên Bạo đi trước.
“Tuân lệnh, Tướng quân.”
Nhìn con đường gió tuyết mênh mông trước mắt, Công Lương Phi Tuân nghĩ, thật ra cuộc sống chính là một con đường mênh mông không biết điểm cuối. Phần lớn thời điểm, ngoại trừ không ngừng đi tới, căn bản không có lựa chọn thứ hai.
*
Nói đến Tiết Thừa Viễn, Cảnh Duy Ngọc, cùng sứ giả đang được Tùng Minh Liêm hộ tống đêm ngày chạy về Kinh Sư.
Quả đúng như Công Lương Phi Tuân đã đoán trước, dọc đường đi quả thật có xuất hiện mấy đám trộm cướp cùng mấy kẻ muốn gây chuyện, nhưng nhờ có binh sĩ của Tùng Minh Liêm, cũng coi như hữu kinh vô hiểm.
Tiết Thừa Viễn thầm than, vẫn là Công Lương Phi Tuân suy nghĩ chu đáo, cũng nhờ hắn nhọc lòng sắp xếp, đội nhân mã của Tiết Thừa Viễn mới thuận lợi về tới một trạm gác quan trọng ở phía bắc Dĩnh Đình.
Nơi này cách núi Nguyệt Thiên không xa, được cảnh giới chặt chẽ, sẽ không xảy ra chuyện bất trắc gì nữa.
Tiết Thừa Viễn tính thời gian, mình đã rời Công Lương Phi Tuân gần hai mươi ngày rồi. Hiện tại trong lòng y không lúc không lo lắng về Công Lương Phi Tuân, thời gian càng nhiều, cõi lòng càng thêm bất an, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì đó không may.
Khí hậu vùng lân cận núi Nguyệt Thiên ấm áp hơn ở Nguyên Tây rất nhiều, không có những trận gió tuyết liên miên không dứt, lại ấm áp, ẩm ướt hơn.
Tiết Thừa Viễn biết từ đây về đến Dĩnh Đình sẽ không thể xảy ra khó khăn gì nữa, liền nói với Tùng Minh Liêm vòng trở lại để bảo vệ cho Công Lương Phi Tuân. Hành trình của bọn y không giống nhau, không thể đảm bảo là sẽ không xảy ra bất trắc gì.
Tùng Minh Liêm biết Tiết Thừa Viễn lo lắng như thế nhất định là có lý do của y, hơn nữa cái mạng này của hắn là được Tiết thái y và Tướng quân cứu, hôm nay bọn y cần đến mình, hắn tuyệt đối không chút từ nan thoái thác, suốt đêm vòng ngược trở lại.
Cứ như vậy, Tiết Thừa Viễn, Cảnh Duy Ngọc cùng sứ giả ra roi thúc ngựa chạy về. Cuối cùng, ba ngày sau, đã tới Hoàng Thành Kinh Đô.
“Bẩm, Tiết thái y cầu kiến.”
Trên cung điện nguy nga tráng lệ, một giọng tấu cao vút vang lên.
Tiết Thừa Viễn quan phục màu chàm, tinh thần hăng hái, cuối cùng đã bị lôi trở về cuộc sống với thân phận một thái y.
Phóng tầm mắt nhìn, cung điện nguy nga này giống như một gông cùm vô hình, bóp chặt cổ họng khiến người ta không sao thở nổi. Tự do làm theo ý mình, một khi trở thành Đế Vương đều không thể có hy vọng xa vời ấy nữa. Trong Hoàng cung đầy những mưu toan tranh đấu không ngừng, không ai có thể sống sót mà không ngụy trang, che giấu.
Bước đến Tuyên Đức Điện, mỗi một bước Tiết Thừa Viễn như bị kéo quay về ký ức. Trong đủ loại trói buộc ở Hoàng cung, một đoạn tình, một khắc động lòng ở Nguyên Tây trân quý vô vàn. Kiếp này không thể quay lại, mà không hối tiếc chính là những thứ mình từng có.
“Thần, Tiết Thừa Viễn, khấu kiến Hoàng Thượng.” Khi Tiết Thừa Viễn bước bước cuối cùng qua cửa điện, quỳ gối hành lễ, cánh cửa ký ức kia cũng theo đó mà đóng chặt lại.
“Thừa Viễn, đoạn đường này, cực khổ rồi.” Mộ Dung Định Trinh đặt bút lông trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn người đang quỳ trước mặt, an ủi nói.
Bụng đột nhiên giật giật, hai đứa trẻ dường như đang muốn chia sẻ nỗi lòng với Công Lương Phi Tuân, thông báo sự hiện hữu của mình.
Công Lương Phi Tuân cúi đầu, nhẹ phủ tay lên bụng dưới lớp áo choàng, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười mà người ngoài khó lòng phát hiện ra.
Đây là món quà cũng là lời nhắc nhở tuyệt vời nhất Tiết Thừa Viễn để lại cho hắn. Không phải sao? Nếu là như vậy, hắn không nên cảm thấy cô độc mới phải, bởi vì hắn còn có bọn nhỏ làm bạn.
Có điều, Công Lương Phi Tuân thầm nghĩ, các con, các con đã là con của Công Lương Phi Tuân ta, thì nên làm quen với cuộc sống của ta.
Sau khi Tiết Thừa Viễn rời đi, Công Lương Phi Tuân lên xe ngựa tìm trong bọc quần áo của mình một dải lụa dài đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận quấn lên phần bụng đã nhô cao. Hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn phải làm gương cho binh sĩ, dẫn đầu đội quân tiếp tục hành quân hồi kinh. Không có Tiết Thừa Viễn bên cạnh, hắn phải trở lại Công Lương Phi Tuân trước kia rồi. Hai đứa nhỏ trong bụng, hắn sẽ gắng hết sức để bảo vệ chúng, những chuyện còn lại chỉ có thể thuận theo ý trời.
Đợi đến khi Công Lương Phi Tuân bước xuống xe ngựa lần nữa, cảm giác cả cơ thể phấn chấn như mỗi lần xuất chinh, hắn gọi: “Minh Thành!”
Tùng Minh Thành lập tức đi tới, “Tướng quân!”
“Dắt ngựa của ta tới đây!” Công Lương Phi Tuân xuống xe ngựa, sửa sang lại vạt áo của mình.
“Chuyện này…” Mặt Tùng Minh Thành lộ vẻ khó xử, ngập ngừng đáp.
“Sao vậy?”
“Tiết đại nhân đã dặn dò, không được cho Tướng quân cưỡi ngựa.” Tùng Minh Thành thật thà nói.
Thật nực cười! Công Lương Phi Tuân thầm mắng một tiếng, không nỡ rời xa vừa rồi cùng yêu thương dạt dào trong lòng cũng không ngăn được tức giận. Tiết Thừa Viễn đã rời đi trước, lại còn sai Tùng Minh Thành hạn chế hành động của hắn!
Giọng điệu của Công Lương Phi Tuân nghiêm nghị hơn, không giận tự uy nhìn Tùng Minh Thành: “Ta lệnh cho ngươi dắt ngựa lại đây!”
“Tướng quân…” Tùng Minh Thành đụng phải ánh mắt của Công Lương Phi Tuân, dù có khó xử cũng không thể không nghe theo. Hắn không cách nào làm trái lệnh của Công Lương Phi Tuân, chuyện này hắn tự biết, cũng không cách nào không làm tròn bổn phận là thủ hạ của Công Lương Phi Tuân.
Khó khăn dắt Thiên Bạo tới, Công Lương Phi Tuân nhìn vẻ mặt đáng thương của Thiên Bạo, những ngày này không được mình cưỡi, nhất định là nó rất cô đơn, cũng không biết được người khác chăm sóc thế nào? Đối với một chiến tướng, ngựa chính là bạn vào sinh ra tử, trân quý vô cùng. Công Lương Phi Tuân lại là người nổi tiếng quý ngựa, Thiên Bạo là ngựa quý năm đó hắn không ngại ngàn dặm xa xôi sai người chọn mua từ Bắc Cương, hai năm nay nam chinh bắc chiến, Công Lương Phi Tuân yêu thích nhất, tin tưởng nhất cũng chỉ có con ngựa này.
Giẫm chân lên ngựa, phần bụng bị bó chặt của Công Lương Phi Tuân liền trở thành chướng ngại.
“…” Tùng Minh Thành thấy hắn lên ngựa khó khăn, liền bước tới đỡ hắn.
“Ừm…” Công Lương Phi Tuân khó khăn mới bò lên được lưng ngựa, cũng không muốn mất mặt trước đám thuộc hạ, chỉ lạnh mặt nói: “Mấy ngày nay đều nằm trong xe, chân liền không có chút sức lực nào.”
Tùng Minh Thành gật gật đầu, cũng không bình luận gì, chỉ nói: “Xem ra thân thể của Tướng quân còn chưa hoàn toàn khôi phục, cẩn thận vẫn hơn.”
Công Lương Phi Tuân nhìn sắc trời này, tuyết rơi không chút dấu hiệu sẽ giảm. Đội ngũ hơn trăm người mang theo lương thảo cũng có hạn, tình hình trước mắt không mấy lạc quan.
“Đi thôi!” Công Lương Phi Tuân nghiêm mặt, vung roi ngựa lên ra lệnh, cưỡi Thiên Bạo đi trước.
“Tuân lệnh, Tướng quân.”
Nhìn con đường gió tuyết mênh mông trước mắt, Công Lương Phi Tuân nghĩ, thật ra cuộc sống chính là một con đường mênh mông không biết điểm cuối. Phần lớn thời điểm, ngoại trừ không ngừng đi tới, căn bản không có lựa chọn thứ hai.
*
Nói đến Tiết Thừa Viễn, Cảnh Duy Ngọc, cùng sứ giả đang được Tùng Minh Liêm hộ tống đêm ngày chạy về Kinh Sư.
Quả đúng như Công Lương Phi Tuân đã đoán trước, dọc đường đi quả thật có xuất hiện mấy đám trộm cướp cùng mấy kẻ muốn gây chuyện, nhưng nhờ có binh sĩ của Tùng Minh Liêm, cũng coi như hữu kinh vô hiểm.
Tiết Thừa Viễn thầm than, vẫn là Công Lương Phi Tuân suy nghĩ chu đáo, cũng nhờ hắn nhọc lòng sắp xếp, đội nhân mã của Tiết Thừa Viễn mới thuận lợi về tới một trạm gác quan trọng ở phía bắc Dĩnh Đình.
Nơi này cách núi Nguyệt Thiên không xa, được cảnh giới chặt chẽ, sẽ không xảy ra chuyện bất trắc gì nữa.
Tiết Thừa Viễn tính thời gian, mình đã rời Công Lương Phi Tuân gần hai mươi ngày rồi. Hiện tại trong lòng y không lúc không lo lắng về Công Lương Phi Tuân, thời gian càng nhiều, cõi lòng càng thêm bất an, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì đó không may.
Khí hậu vùng lân cận núi Nguyệt Thiên ấm áp hơn ở Nguyên Tây rất nhiều, không có những trận gió tuyết liên miên không dứt, lại ấm áp, ẩm ướt hơn.
Tiết Thừa Viễn biết từ đây về đến Dĩnh Đình sẽ không thể xảy ra khó khăn gì nữa, liền nói với Tùng Minh Liêm vòng trở lại để bảo vệ cho Công Lương Phi Tuân. Hành trình của bọn y không giống nhau, không thể đảm bảo là sẽ không xảy ra bất trắc gì.
Tùng Minh Liêm biết Tiết Thừa Viễn lo lắng như thế nhất định là có lý do của y, hơn nữa cái mạng này của hắn là được Tiết thái y và Tướng quân cứu, hôm nay bọn y cần đến mình, hắn tuyệt đối không chút từ nan thoái thác, suốt đêm vòng ngược trở lại.
Cứ như vậy, Tiết Thừa Viễn, Cảnh Duy Ngọc cùng sứ giả ra roi thúc ngựa chạy về. Cuối cùng, ba ngày sau, đã tới Hoàng Thành Kinh Đô.
“Bẩm, Tiết thái y cầu kiến.”
Trên cung điện nguy nga tráng lệ, một giọng tấu cao vút vang lên.
Tiết Thừa Viễn quan phục màu chàm, tinh thần hăng hái, cuối cùng đã bị lôi trở về cuộc sống với thân phận một thái y.
Phóng tầm mắt nhìn, cung điện nguy nga này giống như một gông cùm vô hình, bóp chặt cổ họng khiến người ta không sao thở nổi. Tự do làm theo ý mình, một khi trở thành Đế Vương đều không thể có hy vọng xa vời ấy nữa. Trong Hoàng cung đầy những mưu toan tranh đấu không ngừng, không ai có thể sống sót mà không ngụy trang, che giấu.
Bước đến Tuyên Đức Điện, mỗi một bước Tiết Thừa Viễn như bị kéo quay về ký ức. Trong đủ loại trói buộc ở Hoàng cung, một đoạn tình, một khắc động lòng ở Nguyên Tây trân quý vô vàn. Kiếp này không thể quay lại, mà không hối tiếc chính là những thứ mình từng có.
“Thần, Tiết Thừa Viễn, khấu kiến Hoàng Thượng.” Khi Tiết Thừa Viễn bước bước cuối cùng qua cửa điện, quỳ gối hành lễ, cánh cửa ký ức kia cũng theo đó mà đóng chặt lại.
“Thừa Viễn, đoạn đường này, cực khổ rồi.” Mộ Dung Định Trinh đặt bút lông trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn người đang quỳ trước mặt, an ủi nói.