Tốc độ của xe ngựa đương nhiên là sẽ bị chậm lại, lúc đoàn người về đến Dĩnh Đình, đêm đã gần khuya.
Công Lương Phi Tuân không lay chuyển được Tiết Thừa Viễn, đành phải theo y về phủ trạch của y.
Về đến nơi, thấy phủ trạch ở thành tây Dĩnh Đình đèn đuốc sáng trưng, bọn người hầu vội vã chạy ra ngoài cửa nghênh đón.
Tiết Thừa Viễn cẩn thận đỡ Công Lương Phi Tuân xuống xe ngựa, phủ thêm áo choàng cho hắn. Người không hiểu nhìn sẽ thấy được sắc mặt Công Lương Phi Tuân không tốt, thân hình mang thai vì vậy cũng không khó che giấu.
“Chậm một chút…” Trong bóng tối, Tiết Thừa Viễn sợ Công Lương Phi Tuân không nhìn rõ dưới chân, vẫn luôn đỡ hắn, cứ như vậy đi vào thính đường.
Công Lương Phi Tuân bị đám người hầu của Tiết phủ nhìn ngó, có chút ngại ngùng. Dù sao hắn cũng là một nam nhân, hà cớ gì lại cần Tiết thái y kè kè bên cạnh, cẩn thận đỡ dìu như thế?
Tiết Thừa Viễn lại chẳng hề để ý, trong lòng của y lúc này chỉ có sức khỏe của Công Lương Phi Tuân và hai đứa nhỏ.
“Thiếu… Thiếu gia!” Vừa bước vào phòng, Phúc Toàn vội từ ngoài cửa bước tới, nói khẽ bên tai Tiết Thừa Viễn.
Tiết Thừa Viễn đỡ Công Lương Phi Tuân ngồi xuống ghế, thấy vẻ mặt của Phúc Toàn có chút khác thường, trong lòng cũng có vài phần chuẩn bị.
“Thiếu gia, lão thái thái nghe nói cậu không về, đến bây giờ vẫn chưa dùng cơm tối, nói nhất định phải chờ thiếu gia trở về…” Phúc Toàn thấp giọng bẩm báo bên tai Tiết Thừa Viễn.
“Chưa dùng cơm?” Tiết Thừa Viễn tính toán canh giờ, lúc này cũng gần khuya rồi, người nhà y rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
“Đều chưa dùng cơm, nói chờ thiếu gia… chờ thiếu gia trở về…” Phúc Toàn liếc mắt nhìn Công Lương Phi Tuân đang ngồi trên ghế, không biết mình có nên nói ra hay không.
Công Lương đại nhân uy danh truyền xa, nhỡ gã lỡ lời chọc giận thiếu gia nhà mình còn đỡ, nếu như chọc giận Công Lương đại nhân… Đại nhân trước mặt Phúc Toàn chính là một người có thể giết người đó nha!
Lúc này Tiết Thừa Viễn cũng không quan tâm được nhiều chuyện, Công Lương Phi Tuân mau được ăn ngon, sớm được nghỉ ngơi là chuyện y để tâm nhất lúc này.
Tiết Thừa Viễn hỏi Phúc Toàn: “Đồ ăn và canh ta sai ngươi làm đã xong chưa?”
“Đều đã làm xong. Thiếu gia, toàn bộ đều theo những gì cậu dặn dò.”
“Tốt lắm! Bưng lên đi! Nếu lão thái thái và Thừa Hy, Thừa Đình muốn tới đây, thì mời tới cả đi. Bữa cơm này vốn là để đón gió tẩy trần cho Công Lương tướng quân mà.” Tiết Thừa Viễn căn dặn nói.
“Vâng, thiếu gia.” Phúc Toàn lập tức lui xuống chuẩn bị.
Công Lương Phi Tuân thấy bóng dáng vội vàng của y, chợt nhớ cậu bé từng cùng Tiết Thừa Viễn trêu chọc mình năm đó ở thành Huyền Nhân, cười hỏi: “Kia chính là cậu bé Phúc Toàn ngày đó?”
“Đúng là cậu ấy.” Tiết Thừa Viễn ngồi xổm xuống, xoa bóp hai chân cho Công Lương Phi Tuân, trả lời.
“Thừa Viễn, đừng…” Công Lương Phi Tuân đang ngồi trong đại sảnh Tiết gia, lại để thái y đương triều hầu hạ mình như thế, cảm thấy rất không được tự nhiên.
“Đừng động!” Nhưng Tiết Thừa Viễn lại cảm thấy không sao cả, chu đáo chăm sóc cho Công Lương Phi Tuân, xoa bóp huyệt vị dưới hai chân.
Trên quãng đường ngắn ngủi vừa rồi, y có thể cảm nhận được rõ ràng hai chân của Công Lương Phi Tuân chưa hoàn toàn hồi phục, có lẽ là do phải ngồi xe ngựa quá lâu.
Công Lương Phi Tuân đành phải để mặc y. Có điều, lúc người hầu mang thức ăn vào thấy cảnh tượng này, đều có chút kinh ngạc cùng khó hiểu.
Đêm nay, Tiết Thừa Viễn thật sự không muốn dây dưa hay phải ứng phó với bất kỳ người nào, kể cả người nhà của y. Nhưng là trụ cột gia đình, có đôi khi y cũng không còn cách nào khác.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn vừa mới bưng lên đủ, người hầu bên ngoài thính đường đã thông báo: “Lão phu nhân, tiểu thiếu gia, tiểu thư đến.”
Đây là lần đầu tiên Công Lương Phi Tuân gặp mặt người nhà Tiết Thừa Viễn, nói không căng thẳng là giả.
Một phụ nhân tuổi chừng năm mươi, mặc bộ xiêm y màu tím đậm, tóc mai hai bên đã điểm hoa râm, mặt mày thanh tú đi vào. Phía sau bà là một thiếu niên cùng một tiểu cô nương đang tuổi lớn, dáng người nhỏ nhắn. Đặc biệt là thiếu niên mặc trường bào kẻ màu lam, trên mặt toát ra thần thái rất giống Tiết Thừa Viễn. Chắc hẳn đây chính là mẫu phi và đệ đệ, muội muội của Tiết Thừa Viễn. Công Lương Phi Tuân đứng thẳng người, cung kính chắp tay hành lễ: “Công Lương Phi Tuân bái kiến Tiết lão phu nhân.”
“Công Lương tướng quân mời ngồi.” Tiết lão phu nhân theo lễ đáp, đi đến bàn tiệc ngồi xuống.
Công Lương Phi Tuân ngồi xuống theo. Hắn thật chưa hề chuẩn bị đối phó với tình huống phức tạp này. Nếu Tiết Thừa Viễn nói sớm cho hắn biết sẽ gặp người nhà của y, hắn tuyệt đối sẽ không đến Tiết phủ, nhưng bây giờ rút lui đã không kịp nữa rồi.
Tiết Thừa Viễn cũng không hề chuẩn bị trước tình huống này, hơn nữa còn có chút không vui. Nhưng ngại hiếu đạo, y cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Các con mau bái kiến Tướng quân đi.” Tiết lão phu nhân nói với một nam một nữ ngồi đối diện.
“Vâng, nương.” Hai người tuổi tác không mấy cách biệt nhau lập tức đứng dậy hành lễ với Công Lương Phi Tuân, “Bái kiến Công Lương tướng quân.”
Công Lương Phi Tuân gật đầu ra dấu cho bọn họ ngồi xuống. Tiết Thừa Viễn ngồi bên cạnh hắn, cũng coi như hài lòng với sự hiểu lễ nghĩa của đệ muội nhà mình.
“Phu nhân, đồ ăn dọn lên đủ rồi ạ.” Phúc Toàn đi đến bên cạnh lão phu nhân bẩm báo.
Tiết lão phu nhân nhìn đồ ăn và canh bày trên bàn, cười khẽ một tiếng, nói: “Sao không dâng rượu ngon lên cho Công Lương tướng quân?”
“A… Đa tạ phu nhân, tại hạ không uống rượu.” Công Lương Phi Tuân vội nói, cảm thấy vô cùng khó xử.
“Tướng quân chinh chiến sa trường, khí thế hào kiệt, sao có thể không uống rượu? Nếu đây đã là tiệc đón gió tẩy trần cho Tướng quân, nên khoản đãi chu đáo để Tướng quân được tận hứng mới phải.”
“Tại hạ…” Công Lương Phi Tuân vội tìm cớ để từ chối. Đúng là hắn không thể nào không uống rượu. Nhưng mà lúc này hắn đang mang thai, không thể uống rượu được.
“Nương, đừng làm khó dễ Phi Tuân nữa, hắn bệnh nặng mới khỏi, không thể uống rượu.” Dù sao Tiết Thừa Viễn đang ở nhà mình, cũng không câu lệ lễ tiết, cầm đũa lên gắp thức ăn cho Công Lương Phi Tuân, lạnh nhạt lên tiếng giải thích.
Toàn bộ người trên bàn tiệc đều bị tiếng gọi ‘Phi Tuân’ vô cùng thuận miệng của Tiết Thừa Viễn làm cho giật mình. Phải biết rằng, trên dưới Tiết phủ đều biết trước kia Tiết Thừa Viễn không vừa mắt Công Lương Phi Tuân thế nào, sau khi hai người cùng thu phục Nguyên Tây, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Đệ muội Tiết gia chỉ cúi đầu ăn cơm, nhưng Tiết lão phu nhân lại tinh ý hơn rất nhiều. Bà chăm chú nhìn Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn, cảm giác nhiều năm trước kia từng có đột nhiên lại một lần nữa dâng lên trong lòng bà. Nhìn Tiết Thừa Viễn chu đáo săn sóc Công Lương Phi Tuân như vậy, thần thái, động tác rất giống với trượng phu của bà – người thành thân với bà nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng cho bà khát vọng tình yêu cùng một cuộc hôn nhân đúng nghĩa.
Tiết lão phu nhân gắp thức ăn, đưa lên miệng, chậm rãi nhai nuốt, rồi đột nhiên mở miệng: “Thừa Viễn, con cũng không còn nhỏ nữa, tiền đồ cũng coi như không làm mất mặt tổ tông. Lần này trở về, liền lo đại sự cả đời đi thôi.”
Đại sự cả đời?
Công Lương Phi Tuân ngồi bên cạnh nghe vậy chợt cảm thấy ngực thắt lại, toàn thân run run, đại sự cả đời gì?
Công Lương Phi Tuân không lay chuyển được Tiết Thừa Viễn, đành phải theo y về phủ trạch của y.
Về đến nơi, thấy phủ trạch ở thành tây Dĩnh Đình đèn đuốc sáng trưng, bọn người hầu vội vã chạy ra ngoài cửa nghênh đón.
Tiết Thừa Viễn cẩn thận đỡ Công Lương Phi Tuân xuống xe ngựa, phủ thêm áo choàng cho hắn. Người không hiểu nhìn sẽ thấy được sắc mặt Công Lương Phi Tuân không tốt, thân hình mang thai vì vậy cũng không khó che giấu.
“Chậm một chút…” Trong bóng tối, Tiết Thừa Viễn sợ Công Lương Phi Tuân không nhìn rõ dưới chân, vẫn luôn đỡ hắn, cứ như vậy đi vào thính đường.
Công Lương Phi Tuân bị đám người hầu của Tiết phủ nhìn ngó, có chút ngại ngùng. Dù sao hắn cũng là một nam nhân, hà cớ gì lại cần Tiết thái y kè kè bên cạnh, cẩn thận đỡ dìu như thế?
Tiết Thừa Viễn lại chẳng hề để ý, trong lòng của y lúc này chỉ có sức khỏe của Công Lương Phi Tuân và hai đứa nhỏ.
“Thiếu… Thiếu gia!” Vừa bước vào phòng, Phúc Toàn vội từ ngoài cửa bước tới, nói khẽ bên tai Tiết Thừa Viễn.
Tiết Thừa Viễn đỡ Công Lương Phi Tuân ngồi xuống ghế, thấy vẻ mặt của Phúc Toàn có chút khác thường, trong lòng cũng có vài phần chuẩn bị.
“Thiếu gia, lão thái thái nghe nói cậu không về, đến bây giờ vẫn chưa dùng cơm tối, nói nhất định phải chờ thiếu gia trở về…” Phúc Toàn thấp giọng bẩm báo bên tai Tiết Thừa Viễn.
“Chưa dùng cơm?” Tiết Thừa Viễn tính toán canh giờ, lúc này cũng gần khuya rồi, người nhà y rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
“Đều chưa dùng cơm, nói chờ thiếu gia… chờ thiếu gia trở về…” Phúc Toàn liếc mắt nhìn Công Lương Phi Tuân đang ngồi trên ghế, không biết mình có nên nói ra hay không.
Công Lương đại nhân uy danh truyền xa, nhỡ gã lỡ lời chọc giận thiếu gia nhà mình còn đỡ, nếu như chọc giận Công Lương đại nhân… Đại nhân trước mặt Phúc Toàn chính là một người có thể giết người đó nha!
Lúc này Tiết Thừa Viễn cũng không quan tâm được nhiều chuyện, Công Lương Phi Tuân mau được ăn ngon, sớm được nghỉ ngơi là chuyện y để tâm nhất lúc này.
Tiết Thừa Viễn hỏi Phúc Toàn: “Đồ ăn và canh ta sai ngươi làm đã xong chưa?”
“Đều đã làm xong. Thiếu gia, toàn bộ đều theo những gì cậu dặn dò.”
“Tốt lắm! Bưng lên đi! Nếu lão thái thái và Thừa Hy, Thừa Đình muốn tới đây, thì mời tới cả đi. Bữa cơm này vốn là để đón gió tẩy trần cho Công Lương tướng quân mà.” Tiết Thừa Viễn căn dặn nói.
“Vâng, thiếu gia.” Phúc Toàn lập tức lui xuống chuẩn bị.
Công Lương Phi Tuân thấy bóng dáng vội vàng của y, chợt nhớ cậu bé từng cùng Tiết Thừa Viễn trêu chọc mình năm đó ở thành Huyền Nhân, cười hỏi: “Kia chính là cậu bé Phúc Toàn ngày đó?”
“Đúng là cậu ấy.” Tiết Thừa Viễn ngồi xổm xuống, xoa bóp hai chân cho Công Lương Phi Tuân, trả lời.
“Thừa Viễn, đừng…” Công Lương Phi Tuân đang ngồi trong đại sảnh Tiết gia, lại để thái y đương triều hầu hạ mình như thế, cảm thấy rất không được tự nhiên.
“Đừng động!” Nhưng Tiết Thừa Viễn lại cảm thấy không sao cả, chu đáo chăm sóc cho Công Lương Phi Tuân, xoa bóp huyệt vị dưới hai chân.
Trên quãng đường ngắn ngủi vừa rồi, y có thể cảm nhận được rõ ràng hai chân của Công Lương Phi Tuân chưa hoàn toàn hồi phục, có lẽ là do phải ngồi xe ngựa quá lâu.
Công Lương Phi Tuân đành phải để mặc y. Có điều, lúc người hầu mang thức ăn vào thấy cảnh tượng này, đều có chút kinh ngạc cùng khó hiểu.
Đêm nay, Tiết Thừa Viễn thật sự không muốn dây dưa hay phải ứng phó với bất kỳ người nào, kể cả người nhà của y. Nhưng là trụ cột gia đình, có đôi khi y cũng không còn cách nào khác.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn vừa mới bưng lên đủ, người hầu bên ngoài thính đường đã thông báo: “Lão phu nhân, tiểu thiếu gia, tiểu thư đến.”
Đây là lần đầu tiên Công Lương Phi Tuân gặp mặt người nhà Tiết Thừa Viễn, nói không căng thẳng là giả.
Một phụ nhân tuổi chừng năm mươi, mặc bộ xiêm y màu tím đậm, tóc mai hai bên đã điểm hoa râm, mặt mày thanh tú đi vào. Phía sau bà là một thiếu niên cùng một tiểu cô nương đang tuổi lớn, dáng người nhỏ nhắn. Đặc biệt là thiếu niên mặc trường bào kẻ màu lam, trên mặt toát ra thần thái rất giống Tiết Thừa Viễn. Chắc hẳn đây chính là mẫu phi và đệ đệ, muội muội của Tiết Thừa Viễn. Công Lương Phi Tuân đứng thẳng người, cung kính chắp tay hành lễ: “Công Lương Phi Tuân bái kiến Tiết lão phu nhân.”
“Công Lương tướng quân mời ngồi.” Tiết lão phu nhân theo lễ đáp, đi đến bàn tiệc ngồi xuống.
Công Lương Phi Tuân ngồi xuống theo. Hắn thật chưa hề chuẩn bị đối phó với tình huống phức tạp này. Nếu Tiết Thừa Viễn nói sớm cho hắn biết sẽ gặp người nhà của y, hắn tuyệt đối sẽ không đến Tiết phủ, nhưng bây giờ rút lui đã không kịp nữa rồi.
Tiết Thừa Viễn cũng không hề chuẩn bị trước tình huống này, hơn nữa còn có chút không vui. Nhưng ngại hiếu đạo, y cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Các con mau bái kiến Tướng quân đi.” Tiết lão phu nhân nói với một nam một nữ ngồi đối diện.
“Vâng, nương.” Hai người tuổi tác không mấy cách biệt nhau lập tức đứng dậy hành lễ với Công Lương Phi Tuân, “Bái kiến Công Lương tướng quân.”
Công Lương Phi Tuân gật đầu ra dấu cho bọn họ ngồi xuống. Tiết Thừa Viễn ngồi bên cạnh hắn, cũng coi như hài lòng với sự hiểu lễ nghĩa của đệ muội nhà mình.
“Phu nhân, đồ ăn dọn lên đủ rồi ạ.” Phúc Toàn đi đến bên cạnh lão phu nhân bẩm báo.
Tiết lão phu nhân nhìn đồ ăn và canh bày trên bàn, cười khẽ một tiếng, nói: “Sao không dâng rượu ngon lên cho Công Lương tướng quân?”
“A… Đa tạ phu nhân, tại hạ không uống rượu.” Công Lương Phi Tuân vội nói, cảm thấy vô cùng khó xử.
“Tướng quân chinh chiến sa trường, khí thế hào kiệt, sao có thể không uống rượu? Nếu đây đã là tiệc đón gió tẩy trần cho Tướng quân, nên khoản đãi chu đáo để Tướng quân được tận hứng mới phải.”
“Tại hạ…” Công Lương Phi Tuân vội tìm cớ để từ chối. Đúng là hắn không thể nào không uống rượu. Nhưng mà lúc này hắn đang mang thai, không thể uống rượu được.
“Nương, đừng làm khó dễ Phi Tuân nữa, hắn bệnh nặng mới khỏi, không thể uống rượu.” Dù sao Tiết Thừa Viễn đang ở nhà mình, cũng không câu lệ lễ tiết, cầm đũa lên gắp thức ăn cho Công Lương Phi Tuân, lạnh nhạt lên tiếng giải thích.
Toàn bộ người trên bàn tiệc đều bị tiếng gọi ‘Phi Tuân’ vô cùng thuận miệng của Tiết Thừa Viễn làm cho giật mình. Phải biết rằng, trên dưới Tiết phủ đều biết trước kia Tiết Thừa Viễn không vừa mắt Công Lương Phi Tuân thế nào, sau khi hai người cùng thu phục Nguyên Tây, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Đệ muội Tiết gia chỉ cúi đầu ăn cơm, nhưng Tiết lão phu nhân lại tinh ý hơn rất nhiều. Bà chăm chú nhìn Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn, cảm giác nhiều năm trước kia từng có đột nhiên lại một lần nữa dâng lên trong lòng bà. Nhìn Tiết Thừa Viễn chu đáo săn sóc Công Lương Phi Tuân như vậy, thần thái, động tác rất giống với trượng phu của bà – người thành thân với bà nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng cho bà khát vọng tình yêu cùng một cuộc hôn nhân đúng nghĩa.
Tiết lão phu nhân gắp thức ăn, đưa lên miệng, chậm rãi nhai nuốt, rồi đột nhiên mở miệng: “Thừa Viễn, con cũng không còn nhỏ nữa, tiền đồ cũng coi như không làm mất mặt tổ tông. Lần này trở về, liền lo đại sự cả đời đi thôi.”
Đại sự cả đời?
Công Lương Phi Tuân ngồi bên cạnh nghe vậy chợt cảm thấy ngực thắt lại, toàn thân run run, đại sự cả đời gì?