Khi Tiết Thừa Viễn đi vào phủ đệ của Công Lương Phi Tuân, trong bóng đêm vẫn thấy đèn dầu phòng ngủ còn sáng, nhất định là hắn đang đợi y trở về.
Đã nói là buổi tối sẽ cùng hắn ăn cơm, vậy mà vì chuyện của Lương phủ mà trì hoãn tới tận bây giờ, không biết hôm nay Công Lương Phi Tuân nghỉ ngơi có an lành không.
Đẩy cửa phòng, thấy Công Lương Phi Tuân đang chỉnh tề ngồi trước bàn sách đọc sách. Hắn mặc áo lót màu trắng, tóc dài tùy ý buộc sau đầu, dáng vẻ anh lệ thường ngày toát lệ vẻ điềm tĩnh cùng dịu dàng khó nói lên lời.
“Về rồi sao?” Tiết Thừa Viễn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nghe thấy Công Lương Phi Tuân nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Tiết Thừa Viễn đáp một tiếng, trán dán bên sườn mặt của hắn, giây phút này, y thực sự chỉ muốn ôm hắn thật chặt.
Một ngày này nói ngắn nhưng cũng thật dài, y thực sự rất nhớ hắn. Sức khỏe của Công Lương Phi Tuân hiện tại chưa ổn định, nếu như không phải có hoàng mệnh, Tiết Thừa Viễn thật sự chỉ muốn thời thời khắc khắc đều ở bên hắn.
“Đang làm gì thế?” Tiết Thừa Viễn nhìn quyển sách trên tay Công Lương Phi Tuân, hỏi bên tai hắn.
“Đang muốn tìm tên thật hay cho hai đứa nhỏ.” Công Lương Phi Tuân nhìn trang sách, lạnh nhạt đáp. Hắn biết tối nay nhất định Tiết Thừa Viễn sẽ tới đây, chỉ là không ngờ y đến muộn như thế, hắn chờ lâu liền nghĩ đến việc đặt tên cho bọn nhỏ, thế là ngồi đây đọc sách, vừa đọc liền đọc đến mấy canh giờ.
“Tìm được cái tê nào chưa?” Trái tim của Tiết Thừa Viễn xúc động, một khí ấm chậm rãi chảy tràn. Công Lương Phi Tuân lại dồn tâm sức đặt tên cho con của bọn y? Thật là ngoài suy nghĩ của y. Xem ra bây giờ tình cảm của Công Lương Phi Tuân với hai bảo bối trong bụng đã rất sâu đậm.
“Không hợp ý.” Công Lương Phi Tuân lại lật một trang sách, lông mày hơi nhíu.
Đúng vậy, cái tên nào mới hợp với con của bọn hắn? Chuyện này phải thận trọng mới được.
Tiết Thừa Viễn suy nghĩ một lúc, vươn tay cầm bút trên bàn, chấm mực, viết xuống tờ giấy trên bàn bốn chữ: Nhạc thiên tri mệnh.
“Nhạc thiên tri mệnh?” Công Lương Phi Tuân bật cười, cảm thấy cách đặt tên thế này rất giống với phong cách của Tiết Thừa Viễn.
“Ta hy vọng đời này bọn nhỏ biết hài lòng với số phận, tìm được hạnh phúc trong cuộc sống đời thường. Chi bằng đặt tên là Nhạc Hòa và Thế Tri đi, được không?”
Công Lương Phi Tuân mỉm cười không nói, đưa tay dịu dàng vuốt ve bụng mình. Bọn nhỏ như biết bọn hắn đang thảo luận chuyện gì, động đậy không ngừng.
Tiết Thừa Viễn thấy nét mặt của hắn như ngầm cho phép, ướm hỏi: “Ngươi thích hai cái tên này không?”
Lại nghe Công Lương Phi Tuân hỏi: “Họ thì sao?” Trong mắt mang theo sự khiêu khích.
Hắn vất vả mang thai sinh con, chả lẽ lại để cả hai đứa nhỏ đều mang họ của Tiết Thừa Viễn sao? Công Lương Phi Tuân không muốn y được lợi như thế.
“Đương nhiên là họ Bộc Dương rồi, còn phải hỏi sao?” Tiết Thừa Viễn chưa nói hết câu, Công Lương Phi Tuân đã trừng mắt nhìn y. “Ngươi có ý kiến?”
Công Lương Phi Tuân vịn cánh tay y đứng lên, dửng dưng buông một câu: “Đương nhiên! Bọn nhỏ phải mang họ của ta, nếu không ta sinh chúng làm gì?”
Tiết Thừa Viễn hiểu rõ tính tình của Công Lương Phi Tuân, chậc chậc mấy tiếng: “Ngươi như vậy chẳng phải muốn họ Bộc Dương ta tuyệt hậu sao?”
“Đáng đời ngươi!” Công Lương Phi Tuân tức giận chỉ Tiết Thừa Viễn mắng.
Tiết Thừa Viễn bây giờ ở trước mặt dựng phu thật đúng là ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ làm hắn tức giận động thai, ảnh hưởng đến thân thể, nhưng hắn lúc nào cũng được nước lấn tới.
“Công chính, thiện lương, ta thích cái họ này! Được rồi, theo họ ngươi, được chưa?” Tiết Thừa Viễn đỡ Công Lương Phi Tuân ngồi xuống giường. Đêm đã khuya, nếu không phải đợi y, Công Lương Phi Tuân hẳn đã ngủ từ lâu rồi. Có điều người này lúc nào cũng mạnh miệng, không chịu biểu đạt. Rõ ràng là lòng đầy dịu dàng, nhưng lúc nào cũng tỏ ra hung dữ. Tính cách của Công Lương Phi Tuân thật đúng là cần một người thấu hiểu được. Tiết Thừa Viễn không chút hoài nghi, y chính là người đó.
Ở bên nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, Tiết Thừa Viễn cảm thấy trong tim mình cho tới bây giờ chỉ chứa đựng được một cái tên, một khuôn mặt, một tấm lòng.
“Tên của con, nghe theo ta chứ?” Tiết Thừa Viễn cởi giày cho hắn, đỡ Công Lương Phi Tuân, đắp chăn cho hắn.
“Một lời đã định!” Hai tay Công Lương Phi Tuân khép hờ trên bụng, ánh mắt hạnh phúc, thỏa mãn, khẽ gật đầu.
Tiết Thừa Viễn đặt tay lên trên bàn tay của hắn, cảm nhận hơi ấm từ tay hắn.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Tiết Thừa Viễn dịu dàng nói, sợ hắn vẫn đau bụng. Sau đêm đó bị xuất huyết, thân là đại phu, Tiết Thừa Viễn còn lo lắng hơn cả Công Lương Phi Tuân.
“Khá tốt.” Công Lương Phi Tuân dựa lên gối, không nỡ để Tiết Thừa Viễn lo lắng cho mình, mặc dù hắn vẫn cảm thấy không được thoải mái, nhưng cũng không còn gì đáng ngại nữa. Hắn nói thêm: “Hôm nay Hoàng Thượng đích thân tới đây.”
Tiết Thừa Viễn kinh ngạc, có chút hoài nghi mình nghe nhầm, “Thật sao? Hoàng Thượng nói gì?”
Công Lương Phi Tuân thầm nghĩ: Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ hỏi ta, không phải ngươi là mời cầu xin Hoàng thượng tứ hôn sao?
“Hoàng Thượng muốn biết giữa ngươi và ta…”
“Ta hiểu.” Tiết Thừa Viễn chợt nhận ra mình đúng là một người may mắn. Nếu Hoàng thượng có thể thấu hiểu và tiếp nhận chuyện này, sẽ không còn ai có thể chia rẽ y và Công Lương Phi Tuân được nữa.
“Ta nói với Hoàng Thượng…” Công Lương Phi Tuân ngước mắt nhìn Tiết Thừa Viễn. Từ nay về sau, bọn hắn sẽ có cả cuộc đời ngày đêm bên nhau, đó là cảm giác tuyệt vời thế nào, trái tim vĩnh viễn được ở nơi thuộc về mình. “Ta nói chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.”
Tiết Thừa Viễn ngắm nhìn con ngươi của Công Lương Phi Tuân, đột nhiên cảm thấy vô cùng xúc động, y đưa tay dịu dàng vuốt ve gương mặt hắn. “Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn nỉ non, bàn tay còn lại đặt trên bụng hắn.
Kỳ diệu làm sao, hai đứa nhỏ trong bụng Công Lương Phi Tuân chính là huyết mạch tương liên, thân sinh cốt nhục với y, mỗi lần chạm vào, cảm nhận được sự tồn tại của chúng, trong lòng Tiết Thừa Viễn đều dâng lên cảm giác kính nể sinh mệnh.
“Ta rất cảm động, rất cảm động vì ngươi đã nói như thế.” Tiết Thừa Viễn không ngờ trước mặt Hoàng thượng, Công Lương Phi Tuân lại có thể kiên định như thế. Nói ra tình cảm của mình, Công Lương Phi Tuân thật sự là khó khăn hơn y rất nhiều.
Công Lương Phi Tuân vỗ vỗ tay y, “Nếu cảm động thì đối xử tốt với ta là được?”
Tiết Thừa Viễn gật đầu nhận lời, lại nói: “Có chuyện nên nói cho ngươi biết. Lương Văn Chi đi rồi.”
Chả trách Tiết Thừa Viễn lại về muộn như thế, nhìn còn có vẻ mệt mỏi, cảm xúc cũng không tốt, hóa ra là như vậy.
Công Lương Phi Tuân biết, Lương Văn Chi mất lúc này, như vậy hôn sự giữa hắn và Lương gia cũng sẽ không thành. Là ông trời muồn thành toàn cho hắn và Tiết Thừa Viễn sao?
Công Lương Phi Tuân nắm chặt tay Tiết Thừa Viễn, nói: “Đêm nay đừng đi.” Hắn rất muốn an ủi nam nhận đang mệt mỏi này, huống hồ hắn cũng cảm thấy đêm nay mình cần có người bầu bạn.
Đã nói là buổi tối sẽ cùng hắn ăn cơm, vậy mà vì chuyện của Lương phủ mà trì hoãn tới tận bây giờ, không biết hôm nay Công Lương Phi Tuân nghỉ ngơi có an lành không.
Đẩy cửa phòng, thấy Công Lương Phi Tuân đang chỉnh tề ngồi trước bàn sách đọc sách. Hắn mặc áo lót màu trắng, tóc dài tùy ý buộc sau đầu, dáng vẻ anh lệ thường ngày toát lệ vẻ điềm tĩnh cùng dịu dàng khó nói lên lời.
“Về rồi sao?” Tiết Thừa Viễn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nghe thấy Công Lương Phi Tuân nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Tiết Thừa Viễn đáp một tiếng, trán dán bên sườn mặt của hắn, giây phút này, y thực sự chỉ muốn ôm hắn thật chặt.
Một ngày này nói ngắn nhưng cũng thật dài, y thực sự rất nhớ hắn. Sức khỏe của Công Lương Phi Tuân hiện tại chưa ổn định, nếu như không phải có hoàng mệnh, Tiết Thừa Viễn thật sự chỉ muốn thời thời khắc khắc đều ở bên hắn.
“Đang làm gì thế?” Tiết Thừa Viễn nhìn quyển sách trên tay Công Lương Phi Tuân, hỏi bên tai hắn.
“Đang muốn tìm tên thật hay cho hai đứa nhỏ.” Công Lương Phi Tuân nhìn trang sách, lạnh nhạt đáp. Hắn biết tối nay nhất định Tiết Thừa Viễn sẽ tới đây, chỉ là không ngờ y đến muộn như thế, hắn chờ lâu liền nghĩ đến việc đặt tên cho bọn nhỏ, thế là ngồi đây đọc sách, vừa đọc liền đọc đến mấy canh giờ.
“Tìm được cái tê nào chưa?” Trái tim của Tiết Thừa Viễn xúc động, một khí ấm chậm rãi chảy tràn. Công Lương Phi Tuân lại dồn tâm sức đặt tên cho con của bọn y? Thật là ngoài suy nghĩ của y. Xem ra bây giờ tình cảm của Công Lương Phi Tuân với hai bảo bối trong bụng đã rất sâu đậm.
“Không hợp ý.” Công Lương Phi Tuân lại lật một trang sách, lông mày hơi nhíu.
Đúng vậy, cái tên nào mới hợp với con của bọn hắn? Chuyện này phải thận trọng mới được.
Tiết Thừa Viễn suy nghĩ một lúc, vươn tay cầm bút trên bàn, chấm mực, viết xuống tờ giấy trên bàn bốn chữ: Nhạc thiên tri mệnh.
“Nhạc thiên tri mệnh?” Công Lương Phi Tuân bật cười, cảm thấy cách đặt tên thế này rất giống với phong cách của Tiết Thừa Viễn.
“Ta hy vọng đời này bọn nhỏ biết hài lòng với số phận, tìm được hạnh phúc trong cuộc sống đời thường. Chi bằng đặt tên là Nhạc Hòa và Thế Tri đi, được không?”
Công Lương Phi Tuân mỉm cười không nói, đưa tay dịu dàng vuốt ve bụng mình. Bọn nhỏ như biết bọn hắn đang thảo luận chuyện gì, động đậy không ngừng.
Tiết Thừa Viễn thấy nét mặt của hắn như ngầm cho phép, ướm hỏi: “Ngươi thích hai cái tên này không?”
Lại nghe Công Lương Phi Tuân hỏi: “Họ thì sao?” Trong mắt mang theo sự khiêu khích.
Hắn vất vả mang thai sinh con, chả lẽ lại để cả hai đứa nhỏ đều mang họ của Tiết Thừa Viễn sao? Công Lương Phi Tuân không muốn y được lợi như thế.
“Đương nhiên là họ Bộc Dương rồi, còn phải hỏi sao?” Tiết Thừa Viễn chưa nói hết câu, Công Lương Phi Tuân đã trừng mắt nhìn y. “Ngươi có ý kiến?”
Công Lương Phi Tuân vịn cánh tay y đứng lên, dửng dưng buông một câu: “Đương nhiên! Bọn nhỏ phải mang họ của ta, nếu không ta sinh chúng làm gì?”
Tiết Thừa Viễn hiểu rõ tính tình của Công Lương Phi Tuân, chậc chậc mấy tiếng: “Ngươi như vậy chẳng phải muốn họ Bộc Dương ta tuyệt hậu sao?”
“Đáng đời ngươi!” Công Lương Phi Tuân tức giận chỉ Tiết Thừa Viễn mắng.
Tiết Thừa Viễn bây giờ ở trước mặt dựng phu thật đúng là ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ làm hắn tức giận động thai, ảnh hưởng đến thân thể, nhưng hắn lúc nào cũng được nước lấn tới.
“Công chính, thiện lương, ta thích cái họ này! Được rồi, theo họ ngươi, được chưa?” Tiết Thừa Viễn đỡ Công Lương Phi Tuân ngồi xuống giường. Đêm đã khuya, nếu không phải đợi y, Công Lương Phi Tuân hẳn đã ngủ từ lâu rồi. Có điều người này lúc nào cũng mạnh miệng, không chịu biểu đạt. Rõ ràng là lòng đầy dịu dàng, nhưng lúc nào cũng tỏ ra hung dữ. Tính cách của Công Lương Phi Tuân thật đúng là cần một người thấu hiểu được. Tiết Thừa Viễn không chút hoài nghi, y chính là người đó.
Ở bên nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, Tiết Thừa Viễn cảm thấy trong tim mình cho tới bây giờ chỉ chứa đựng được một cái tên, một khuôn mặt, một tấm lòng.
“Tên của con, nghe theo ta chứ?” Tiết Thừa Viễn cởi giày cho hắn, đỡ Công Lương Phi Tuân, đắp chăn cho hắn.
“Một lời đã định!” Hai tay Công Lương Phi Tuân khép hờ trên bụng, ánh mắt hạnh phúc, thỏa mãn, khẽ gật đầu.
Tiết Thừa Viễn đặt tay lên trên bàn tay của hắn, cảm nhận hơi ấm từ tay hắn.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Tiết Thừa Viễn dịu dàng nói, sợ hắn vẫn đau bụng. Sau đêm đó bị xuất huyết, thân là đại phu, Tiết Thừa Viễn còn lo lắng hơn cả Công Lương Phi Tuân.
“Khá tốt.” Công Lương Phi Tuân dựa lên gối, không nỡ để Tiết Thừa Viễn lo lắng cho mình, mặc dù hắn vẫn cảm thấy không được thoải mái, nhưng cũng không còn gì đáng ngại nữa. Hắn nói thêm: “Hôm nay Hoàng Thượng đích thân tới đây.”
Tiết Thừa Viễn kinh ngạc, có chút hoài nghi mình nghe nhầm, “Thật sao? Hoàng Thượng nói gì?”
Công Lương Phi Tuân thầm nghĩ: Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ hỏi ta, không phải ngươi là mời cầu xin Hoàng thượng tứ hôn sao?
“Hoàng Thượng muốn biết giữa ngươi và ta…”
“Ta hiểu.” Tiết Thừa Viễn chợt nhận ra mình đúng là một người may mắn. Nếu Hoàng thượng có thể thấu hiểu và tiếp nhận chuyện này, sẽ không còn ai có thể chia rẽ y và Công Lương Phi Tuân được nữa.
“Ta nói với Hoàng Thượng…” Công Lương Phi Tuân ngước mắt nhìn Tiết Thừa Viễn. Từ nay về sau, bọn hắn sẽ có cả cuộc đời ngày đêm bên nhau, đó là cảm giác tuyệt vời thế nào, trái tim vĩnh viễn được ở nơi thuộc về mình. “Ta nói chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.”
Tiết Thừa Viễn ngắm nhìn con ngươi của Công Lương Phi Tuân, đột nhiên cảm thấy vô cùng xúc động, y đưa tay dịu dàng vuốt ve gương mặt hắn. “Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn nỉ non, bàn tay còn lại đặt trên bụng hắn.
Kỳ diệu làm sao, hai đứa nhỏ trong bụng Công Lương Phi Tuân chính là huyết mạch tương liên, thân sinh cốt nhục với y, mỗi lần chạm vào, cảm nhận được sự tồn tại của chúng, trong lòng Tiết Thừa Viễn đều dâng lên cảm giác kính nể sinh mệnh.
“Ta rất cảm động, rất cảm động vì ngươi đã nói như thế.” Tiết Thừa Viễn không ngờ trước mặt Hoàng thượng, Công Lương Phi Tuân lại có thể kiên định như thế. Nói ra tình cảm của mình, Công Lương Phi Tuân thật sự là khó khăn hơn y rất nhiều.
Công Lương Phi Tuân vỗ vỗ tay y, “Nếu cảm động thì đối xử tốt với ta là được?”
Tiết Thừa Viễn gật đầu nhận lời, lại nói: “Có chuyện nên nói cho ngươi biết. Lương Văn Chi đi rồi.”
Chả trách Tiết Thừa Viễn lại về muộn như thế, nhìn còn có vẻ mệt mỏi, cảm xúc cũng không tốt, hóa ra là như vậy.
Công Lương Phi Tuân biết, Lương Văn Chi mất lúc này, như vậy hôn sự giữa hắn và Lương gia cũng sẽ không thành. Là ông trời muồn thành toàn cho hắn và Tiết Thừa Viễn sao?
Công Lương Phi Tuân nắm chặt tay Tiết Thừa Viễn, nói: “Đêm nay đừng đi.” Hắn rất muốn an ủi nam nhận đang mệt mỏi này, huống hồ hắn cũng cảm thấy đêm nay mình cần có người bầu bạn.