Tiết Thừa Viễn nhìn người trong lòng, trái tim tràn đầy ấm áp.
Y rất thích cuộc sống như hiện tại, hai người nắm tay nhau cùng chờ đợi bọn nhỏ chào đời. Đến khi đó, đoạn tình cảm này sẽ bước sang một trang mới.
Các con của bọn y sẽ có hình dáng thế nào? Giống Công Lương Phi Tuân? Hay giống y? Đến lúc nào y được ôm bảo bối nhỏ đáng yêu trong lòng?
“Ngươi làm sao?” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn hỏi, lại hôn lên trán Công Lương Phi Tuân.
“Ta chỗ nào cũng không thoải mái, không thoải mái!” Công Lương Phi Tuân đưa tay sờ bụng, nhíu nhíu mày, nói: “Hai đứa con của ngươi còn muốn tra tấn ta bao lâu nữa?”
“Theo ta thấy chỉ còn mấy ngày nữa thôi.” Tiết Thừa Viễn an ủi, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi nằm mệt, hay là ta giúp ngươi đi dạo một lát?”
“Mệt!” Hiện tại bụng của Công Lương Phi Tuân đã lớn như thế, đi mấy bước đã thở gấp. Hắn cũng hết sức thận trọng, chỉ sợ ngay trước khi sinh lại xảy ra bất trắc.
Tiết Thừa Viễn tuy cũng là người lần đầu làm cha, nhưng dù sao cũng là đại phu, đương nhiên sẽ bình tĩnh hơn nhiều. Y cũng đã tính đến chuyện sinh sản mấy ngày tới Công Lương Phi Tuân, nghĩ Công Lương Phi Tuân chắc chắn sẽ không muốn nhờ vả người khác, mà trong Thái y viện có mấy vị đại phu sẵn lòng tới phủ trợ giúp, y có nên nói trước để Công Lương Phi Tuân lựa chọn không? Tránh để đến khi sinh lại khiến sản phu không vui?
“Đứng lên đi, ta đỡ ngươi đi lại một chút.” Tiết Thừa Viễn đỡ hông giúp hắn ngồi dậy, rồi xỏ giày cho hắn.
Công Lương Phi Tuân biết Tiết Thừa Viễn vốn là người cẩn thận, nhưng từ trước đến nay lúc nào cũng được y coi như báu vật mà chăm sóc, che chở, trong lòng hắn có một cảm giác thỏa mãn cùng ngọt ngào khó nói lên lời.
“Ngươi vì hai đứa nhỏ trong bụng mới đối tốt với ta như thế đúng không?” Công Lương Phi Tuân vừa nhấc chân, chọc chọc bờ vai Tiết Thừa Viễn.
“Đúng vậy.”
Công Lương Phi Tuân định đá y một cái, cuối cùng vẫn nhịn được. “Ngươi!”
“Ha ha, vẫn nghe nói người mang bầu tính khí thất thường, Phi Tuân, ngươi giúp ta được trải nghiệm rồi.”
Tiết Thừa Viễn xỏ xong giày giúp hắn, nâng hắn đứng dậy, hai người đứng gần nhau, vừa vặn bụng lớn của Công Lương Phi Tuân đụng trước người Tiết Thừa Viễn.
Công Lương Phi Tuân phiền não nói: “Còn không phải do ngươi? Đang yên đang lành, không có ngươi, ta có thể biến thành bộ dạng như bây giờ được sao?”
“Không có ta, ngươi có thể có hạnh phúc như bây giờ, có một người làm bạn đến già sao?” Tiết Thừa Viễn không để bụng, một tay nắm chặt tay hắn, dìu hắn đi ra ngoài cửa.
Để kích thích thân thể Công Lương Phi Tuân, giúp bọn nhỏ bình an thuận lợi đi ra, mấy ngày nay cần đi bộ cùng hắn nhiều một chút.
Thời tiết tuy nóng bức, dưới bóng cây xanh tốt, gió thổi rất mát.
“Phi Tuân, lúc ngươi sinh, ngoài ta ra, ngươi có đồng ý cho đại phu khác…?”
Tiết Thừa Viễn vừa ướm hỏi được một nửa đã bị Công Lương Phi Tuân chặn lời. Công Lương Phi Tuân tức tối nói: “Không được! Ta thế này, ngươi nhìn thấy đã đành, những người khác, ta không muốn!”
Tiết Thừa Viễn đã biết trước hắn sẽ từ chối, tiếp lời: “Ta biết, ta biết. Nhưng ta lo lắng. Đến lúc đó không đủ người, lỡ như…”
“Không phải chỉ là hai đứa trẻ thôi sao? Chẳng lẽ ta không… không sinh được?” Công Lương Phi Tuân nói xong liền đỏ mặt.
Đối với chuyện sinh con, thật đúng là đã làm khó Công Lương Phi Tuân rồi. Dù cho bây giờ đã lớn bụng, hắn vẫn chưa chuẩn bị chuẩn bị đầy đủ tinh thần.
“Sinh được, đương nhiên là sinh được.” Tiết Thừa Viễn cười, dáng vẻ này của hắn thật thú vị.
“Cười? Ngươi cười cái gì?” Công Lương Phi Tuân một tay chống nạnh, chỉ thẳng mặt y tức giận mắng: “Ngươi xem trong Tướng phủ này, chỉ có mình Tiết Thừa Viễn ngươi là thoải mái nhất. Thấy ta sinh, ngươi vui sướng như vậy sao?”
“Con của ta, ta đương nhiên vui sướng.” Trên mặt Tiết Thừa Viễn không giấu được niềm vui của người sắp làm cha.
“Ta không vui!” Công Lương Phi Tuân quay đầu bước đi, hai tay chống hông, chậm rãi cất bước, nhìn có vẻ không được vững vàng.
Tiết Thừa Viễn ho nhẹ một tiếng, bước vội tới, đỡ eo Công Lương Phi Tuân, cười nói: “Từ sau khi chúng ta thành thân, không phải ngươi vẫn luôn vui vẻ sao? Mấy ngày nay làm sao thế? Có phải do sắp sinh, trong lòng có chút lo lắng không?”
Công Lương Phi Tuân không để ý đến y, vẫn chậm rãi đi trên con đường nhỏ dưới bóng cây. Tản bộ, theo lời Tiết Thừa Viễn, là nhiệm vụ mà thời gian gần đây ngày nào hắn cũng phải thực hiện.
“Lúc ngươi sinh, ta sẽ gọi mấy đại phu chờ bên ngoài, đương nhiên, nếu không cần, sẽ không cho bọn họ vào. Ngươi thấy như vậy có được không?” Tiết Thừa Viễn thương lượng với Công Lương Phi Tuân. Y muốn có thể phòng ngừa mọi bất trắc lúc Công Lương Phi Tuân sinh.
Công Lương Phi Tuân chỉ nghĩ tới chuyện này đã thấy ngượng, hắn thật không muốn để bất cứ ai ngoại trừ Tiết Thừa Viễn nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc đó.
“Sao thế?” Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân không đáp, lại đột nhiên dừng bước, hai tay ôm bụng.
Vẻ mặt Công Lương Phi Tuân có chút khác thường, khóe miệng giật giật, rồi lại tiếp tục cất bước.
Đi được hai bước lại ngừng lại, một tay siết chặt tay của Tiết Thừa Viễn, một tay đè bụng, thở hổn hển nói: “Đá mạnh thật!”
“Đau lắm không?” Tiết Thừa Viễn thấy hắn không thoải mái, vội vàng ôm lấy hắn, bắt mạch cho hắn.
Công Lương Phi Tuân chợt cảm thấy bụng đau đớn. Cảm giác đau đớn này từ từ dâng lên, rất khó chịu, lúc này ngay cả đứng cũng thấy khó khăn.
Mạch tượng rất rõ ràng, hai đứa nhỏ sợ rằng sắp tới thế gian này rồi.
“Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn đọc mạch tượng của Công Lương Phi Tuân, tức thời kích động vô cùng. Y đã chờ đợi thời khắc này bao lâu nay, thời khắc mở ra một chương mới trong nhân sinh của y.
“Có phải là…?” Trực giác của Công Lương Phi Tuân nói cho hắn biết lần này thật sự hai đứa nhỏ trong bụng có động tĩnh rồi.
“Chúng ta làm cha rồi!”
Công Lương Phi Tuân có chút luống cuống hỏi: “Bọn nhỏ…” Vừa nghĩ tới cuối cùng mình cũng được giải thoát khỏi chiếc bụng lại, được ôm bảo bối nhỏ trong lòng, Công Lương Phi Tuân thật sự có chút luống cuống, không biết làm sao.
Tiết Thừa Viễn gật đầu, dịu dàng nói: “Phi Tuân, con của chúng ta sắp đến với chúng ta rồi.”
Tiết Thừa Viễn áp trán lên trán Công Lương Phi Tuân, hai tay ôm vai đỡ hắn. Còn nhớ khi đó ở Nguyên Tây, cũng hai bàn tay này đỡ hắn đứng lên, tập luyện đi lại. Có lẽ bắt đầu chính từ khoảnh khắc đó, bọn y đã định kiếp này sẽ dắt tay nhau đi đến trọn đời.
Tiết Thừa Viễn cảm thấy rất may mắn vì được ở bên Công Lương Phi Tuân, y tuyệt đối không muốn bỏ lỡ một người đáng giá để y vĩnh viễn chôn sâu trong lòng này.
Hạnh phúc, vốn được gây dựng từ những điều nhỏ nhặt, chân thật.
Y rất thích cuộc sống như hiện tại, hai người nắm tay nhau cùng chờ đợi bọn nhỏ chào đời. Đến khi đó, đoạn tình cảm này sẽ bước sang một trang mới.
Các con của bọn y sẽ có hình dáng thế nào? Giống Công Lương Phi Tuân? Hay giống y? Đến lúc nào y được ôm bảo bối nhỏ đáng yêu trong lòng?
“Ngươi làm sao?” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn hỏi, lại hôn lên trán Công Lương Phi Tuân.
“Ta chỗ nào cũng không thoải mái, không thoải mái!” Công Lương Phi Tuân đưa tay sờ bụng, nhíu nhíu mày, nói: “Hai đứa con của ngươi còn muốn tra tấn ta bao lâu nữa?”
“Theo ta thấy chỉ còn mấy ngày nữa thôi.” Tiết Thừa Viễn an ủi, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi nằm mệt, hay là ta giúp ngươi đi dạo một lát?”
“Mệt!” Hiện tại bụng của Công Lương Phi Tuân đã lớn như thế, đi mấy bước đã thở gấp. Hắn cũng hết sức thận trọng, chỉ sợ ngay trước khi sinh lại xảy ra bất trắc.
Tiết Thừa Viễn tuy cũng là người lần đầu làm cha, nhưng dù sao cũng là đại phu, đương nhiên sẽ bình tĩnh hơn nhiều. Y cũng đã tính đến chuyện sinh sản mấy ngày tới Công Lương Phi Tuân, nghĩ Công Lương Phi Tuân chắc chắn sẽ không muốn nhờ vả người khác, mà trong Thái y viện có mấy vị đại phu sẵn lòng tới phủ trợ giúp, y có nên nói trước để Công Lương Phi Tuân lựa chọn không? Tránh để đến khi sinh lại khiến sản phu không vui?
“Đứng lên đi, ta đỡ ngươi đi lại một chút.” Tiết Thừa Viễn đỡ hông giúp hắn ngồi dậy, rồi xỏ giày cho hắn.
Công Lương Phi Tuân biết Tiết Thừa Viễn vốn là người cẩn thận, nhưng từ trước đến nay lúc nào cũng được y coi như báu vật mà chăm sóc, che chở, trong lòng hắn có một cảm giác thỏa mãn cùng ngọt ngào khó nói lên lời.
“Ngươi vì hai đứa nhỏ trong bụng mới đối tốt với ta như thế đúng không?” Công Lương Phi Tuân vừa nhấc chân, chọc chọc bờ vai Tiết Thừa Viễn.
“Đúng vậy.”
Công Lương Phi Tuân định đá y một cái, cuối cùng vẫn nhịn được. “Ngươi!”
“Ha ha, vẫn nghe nói người mang bầu tính khí thất thường, Phi Tuân, ngươi giúp ta được trải nghiệm rồi.”
Tiết Thừa Viễn xỏ xong giày giúp hắn, nâng hắn đứng dậy, hai người đứng gần nhau, vừa vặn bụng lớn của Công Lương Phi Tuân đụng trước người Tiết Thừa Viễn.
Công Lương Phi Tuân phiền não nói: “Còn không phải do ngươi? Đang yên đang lành, không có ngươi, ta có thể biến thành bộ dạng như bây giờ được sao?”
“Không có ta, ngươi có thể có hạnh phúc như bây giờ, có một người làm bạn đến già sao?” Tiết Thừa Viễn không để bụng, một tay nắm chặt tay hắn, dìu hắn đi ra ngoài cửa.
Để kích thích thân thể Công Lương Phi Tuân, giúp bọn nhỏ bình an thuận lợi đi ra, mấy ngày nay cần đi bộ cùng hắn nhiều một chút.
Thời tiết tuy nóng bức, dưới bóng cây xanh tốt, gió thổi rất mát.
“Phi Tuân, lúc ngươi sinh, ngoài ta ra, ngươi có đồng ý cho đại phu khác…?”
Tiết Thừa Viễn vừa ướm hỏi được một nửa đã bị Công Lương Phi Tuân chặn lời. Công Lương Phi Tuân tức tối nói: “Không được! Ta thế này, ngươi nhìn thấy đã đành, những người khác, ta không muốn!”
Tiết Thừa Viễn đã biết trước hắn sẽ từ chối, tiếp lời: “Ta biết, ta biết. Nhưng ta lo lắng. Đến lúc đó không đủ người, lỡ như…”
“Không phải chỉ là hai đứa trẻ thôi sao? Chẳng lẽ ta không… không sinh được?” Công Lương Phi Tuân nói xong liền đỏ mặt.
Đối với chuyện sinh con, thật đúng là đã làm khó Công Lương Phi Tuân rồi. Dù cho bây giờ đã lớn bụng, hắn vẫn chưa chuẩn bị chuẩn bị đầy đủ tinh thần.
“Sinh được, đương nhiên là sinh được.” Tiết Thừa Viễn cười, dáng vẻ này của hắn thật thú vị.
“Cười? Ngươi cười cái gì?” Công Lương Phi Tuân một tay chống nạnh, chỉ thẳng mặt y tức giận mắng: “Ngươi xem trong Tướng phủ này, chỉ có mình Tiết Thừa Viễn ngươi là thoải mái nhất. Thấy ta sinh, ngươi vui sướng như vậy sao?”
“Con của ta, ta đương nhiên vui sướng.” Trên mặt Tiết Thừa Viễn không giấu được niềm vui của người sắp làm cha.
“Ta không vui!” Công Lương Phi Tuân quay đầu bước đi, hai tay chống hông, chậm rãi cất bước, nhìn có vẻ không được vững vàng.
Tiết Thừa Viễn ho nhẹ một tiếng, bước vội tới, đỡ eo Công Lương Phi Tuân, cười nói: “Từ sau khi chúng ta thành thân, không phải ngươi vẫn luôn vui vẻ sao? Mấy ngày nay làm sao thế? Có phải do sắp sinh, trong lòng có chút lo lắng không?”
Công Lương Phi Tuân không để ý đến y, vẫn chậm rãi đi trên con đường nhỏ dưới bóng cây. Tản bộ, theo lời Tiết Thừa Viễn, là nhiệm vụ mà thời gian gần đây ngày nào hắn cũng phải thực hiện.
“Lúc ngươi sinh, ta sẽ gọi mấy đại phu chờ bên ngoài, đương nhiên, nếu không cần, sẽ không cho bọn họ vào. Ngươi thấy như vậy có được không?” Tiết Thừa Viễn thương lượng với Công Lương Phi Tuân. Y muốn có thể phòng ngừa mọi bất trắc lúc Công Lương Phi Tuân sinh.
Công Lương Phi Tuân chỉ nghĩ tới chuyện này đã thấy ngượng, hắn thật không muốn để bất cứ ai ngoại trừ Tiết Thừa Viễn nhìn thấy dáng vẻ của hắn lúc đó.
“Sao thế?” Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân không đáp, lại đột nhiên dừng bước, hai tay ôm bụng.
Vẻ mặt Công Lương Phi Tuân có chút khác thường, khóe miệng giật giật, rồi lại tiếp tục cất bước.
Đi được hai bước lại ngừng lại, một tay siết chặt tay của Tiết Thừa Viễn, một tay đè bụng, thở hổn hển nói: “Đá mạnh thật!”
“Đau lắm không?” Tiết Thừa Viễn thấy hắn không thoải mái, vội vàng ôm lấy hắn, bắt mạch cho hắn.
Công Lương Phi Tuân chợt cảm thấy bụng đau đớn. Cảm giác đau đớn này từ từ dâng lên, rất khó chịu, lúc này ngay cả đứng cũng thấy khó khăn.
Mạch tượng rất rõ ràng, hai đứa nhỏ sợ rằng sắp tới thế gian này rồi.
“Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn đọc mạch tượng của Công Lương Phi Tuân, tức thời kích động vô cùng. Y đã chờ đợi thời khắc này bao lâu nay, thời khắc mở ra một chương mới trong nhân sinh của y.
“Có phải là…?” Trực giác của Công Lương Phi Tuân nói cho hắn biết lần này thật sự hai đứa nhỏ trong bụng có động tĩnh rồi.
“Chúng ta làm cha rồi!”
Công Lương Phi Tuân có chút luống cuống hỏi: “Bọn nhỏ…” Vừa nghĩ tới cuối cùng mình cũng được giải thoát khỏi chiếc bụng lại, được ôm bảo bối nhỏ trong lòng, Công Lương Phi Tuân thật sự có chút luống cuống, không biết làm sao.
Tiết Thừa Viễn gật đầu, dịu dàng nói: “Phi Tuân, con của chúng ta sắp đến với chúng ta rồi.”
Tiết Thừa Viễn áp trán lên trán Công Lương Phi Tuân, hai tay ôm vai đỡ hắn. Còn nhớ khi đó ở Nguyên Tây, cũng hai bàn tay này đỡ hắn đứng lên, tập luyện đi lại. Có lẽ bắt đầu chính từ khoảnh khắc đó, bọn y đã định kiếp này sẽ dắt tay nhau đi đến trọn đời.
Tiết Thừa Viễn cảm thấy rất may mắn vì được ở bên Công Lương Phi Tuân, y tuyệt đối không muốn bỏ lỡ một người đáng giá để y vĩnh viễn chôn sâu trong lòng này.
Hạnh phúc, vốn được gây dựng từ những điều nhỏ nhặt, chân thật.