Lúc nhận được phong thư khẩn, Tiết Thừa Viễn đang trong cung. Tiết Thừa Viễn đọc phong thư đến hai lần, tin tức bên trong khiến lòng y nóng như lửa đốt.
“Tiết đại nhân?” Cảnh Duy Ngọc đứng bên cạnh thấy vẻ mặt của Tiết Thừa Viễn vốn luôn lạnh nhạt đột nhiên biến đổi, biết là nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
“Ta phải trở về một chuyến, chuyện trong nội cung ngươi tạm thời có thể đảm đương được không?” Tiết Thừa Viễn vẻ mặt nghiêm nghị, nhanh chóng gấp thư lại, xoay người bước trở lại hướng tẩm cung của Hoàng Thượng.
Hai người bọn họ mới từ tẩm cung đi ra, đang chuẩn bị trở về ngự y phòng nghỉ ngơi. Để bảo đảm Hoàng Thượng thuận lợi sinh hạ hoàng tự, mấy ngày nay trong nội cung không người nào an giấc.
“Hạ quan có thể. Tiết đại nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cảnh Duy Ngọc bước nhanh đuổi theo Tiết Thừa Viễn, hỏi vội.
“Phi Tuân đã xảy ra chuyện!” Mặc dù Tiết Thừa Viễn chỉ nói ra mấy chữ, nhưng bất an trong lòng lại không cách nào áp chế nổi.
Thành thân mấy năm, Công Lương Phi Tuân lại mang thai, đối với hai người bọn họ vốn là chuyện cực kỳ đáng mừng. Nhưng phản ứng của Công Lương Phi Tuân vô cùng mãnh liệt, cần phải cẩn thận chăm sóc, đáng lý Tiết Thừa Viễn nên dành nhiều thời gian ở bên hắn. Nhưng trời không chiều lòng người, sau khi Hoàng Thượng không tiếc máu cứu Trác Doãn Gia, cả mình và thai nhi trong bụng đều như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ một sơ xuất nhỏ cũng sẽ không thể cứu được, thật sự khiến Tiết Thừa Viễn không thể vì mình, thân là ngự y đứng đầu, Tiết Thừa Viễn phải túc trực trong cung làm tròn chức trách.
Ngẫm lại, sống tới bây giờ, con người càng hiểu rõ cái gọi là thân bất do kỷ. Làm trọng thần trong triều, cả hai người bọn y đều có chức trách bản thân phải gánh vác, quốc gia đại sự, không thể nào làm theo ý mình.
Thật ra, ba ngày trước Tiết Thừa Viễn đã viết một phong thư gửi về nhà, nhưng mãi vẫn chưa thấy Công Lương Phi Tuân hồi âm, sau đó nghe được tin Công Lương Phi Tuân nhận mệnh phòng ngự Kinh Sư, mấy ngày nay đều ở trong quân doanh.
Tin tức này khiến Tiết Thừa Viễn vô cùng lo lắng, lại chẳng có cách nào, chỉ thầm mong mỏi hắn được bình an. Nhưng không lường được, chuyện y không mong muốn nhất lại xảy ra.
Hiện tại, Hoàng Thượng đã sinh hoàng tự, Tiết Thừa Viễn nhận được phong thư này liền chỉ muốn nhìn thấy Công Lương Phi Tuân ngay lập tức, xác nhận hắn và đứa nhỏ đều bình an vô sự, nếu không y sẽ đứng ngồi không yên.
“Tiết đại nhân, ngài có muốn bẩm tấu lên Hoàng Thượng không?” Cảnh Duy Ngọc lo lắng, tình hình Mộ Dung Định Trinh lúc này vẫn chưa ổn định.
Tiết Thừa Viễn cũng đang do dự chuyện này, còn chưa quyết định. Nếu giờ y ích kỷ xuất cung, chắc chắn phải bẩm báo Hoàng Thượng, có điều, y phải bẩm báo thế nào đây?
Đặt an nguy của Phi Tuân ở trên Hoàng Thượng và hoàng tự tuy hợp tình nhưng lại không đúng chức trách của một thần tử. Nếu đêm nay bệnh tình của Hoàng Thượng chuyển xấu, mà y lại không ở trong cung, thì phải làm thế nào?
Nghĩ tới nghĩ lui, hai người đã quay về đến bên ngoài tẩm cung của Mộ Dung Định Trinh.
Tằng Khâm Cách trùng hợp đang canh giữ ngoài điện, thấy hai vị ngự y trở lại, không khỏi bước đến hỏi thăm. Dù sao Hoàng Thượng đã sinh hoàng tử, trong cung rất đỗi vui mừng, đối với y thuật có thể giúp Hoàng Thượng chuyển nguy thành an của Tiết Thừa Viễn, Tằng Khâm Cách càng thêm kính nể.
“Tiết đại nhân!” Tằng Khâm Cách hành lễ với Tiết Thừa Viễn rồi mới hỏi: “Ngài…?”
Mấy ngày không hề được nghỉ ngơi, ai cũng có thể nhìn ra được Tiết Thừa Viễn đã rất mệt mỏi.
“Hoàng Thượng…” Tiết Thừa Viễn mở miệng, nhưng thân làm ngự y, y không biết nên nói sao cho phải, trong lòng không ngừng đấu tranh.
“Công Lương tướng quân bị thương, Tiết đại nhân muốn xin về nhà một chuyến…” Cảnh Duy Ngọc thấy thế, vội vàng nói ra giúp Tiết Thừa Viễn.
Tằng Khâm Cách giật mình, đây là chuyện ông chưa từng ngờ đến. Hoàng Thượng mới sinh, có phát sinh biến cố gì nữa hay không còn chưa biết được, ai ngờ Công Lương Phi Tuân lại xảy ra chuyện vào đúng lúc này? Nên làm thế nào mới tốt đây?
Tiết Thừa Viễn trầm mặc một lúc, cân nhắc lợi hại, cuối cùng quyết đoán nói: “Trong lòng Tiết mỗ thật sự vô cùng lo lắng, mong Tổng quản đại nhân thông báo giúp.”
Tằng Khâm Cách nhìn Tiết Thừa Viễn, suy nghĩ một lúc, trả lời: “Tiết đại nhân, ngài cũng biết Hoàng Thượng mới thiếp đi, giờ quấy nhiễu, sợ rằng không thích hợp.”
Tiết Thừa Viễn có thể quyết đoán như vậy, đương nhiên đã sớm đoán được Tằng Khâm Cách sẽ nói gì, chỉ tiếp lời: “Tiết mỗ biết lúc này thỉnh cầu như vậy không thích hợp, nhưng Tiết mỗ thật sự không thể bỏ mặc Tướng quân.”
Tằng Khâm Cách biết hai người bọn họ phu phu tình thâm. Trác Doãn Gia trong mấy ngày nay nguy nan đối với Hoàng Thượng thế nào, Tằng Khâm Cách cũng nhìn ở trong mắt, thầm thở dài.
Nghĩ đến Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn mấy năm đã qua gia đình hạnh phúc, con cháu nối dòng, tình cảm đó không cần nói cũng hiểu. Nghĩ như thế, biết không cách nào ngăn trở được Tiết Thừa Viễn, Tằng Khâm Cách bằng lòng bán cho y nhân tình này.
“Tiết đại nhân, nếu ngài nhất định phải hồi phủ thì đi trước đi. Ở đây còn các ngự y khác, nếu Hoàng Thượng phát sinh biến cố, lão nô sẽ phái người lập tức báo cho ngài. Nếu Hoàng Thượng tỉnh lại có hỏi tới, lão nô ở đây bẩm báo giúp ngài.”
Cảnh Duy Ngọc cũng nói: “Đúng vậy, Tiết đại nhân. Ngài đừng quá lo lắng chuyện trong cung, hạ quan nhất định dốc sức bảo vệ Hoàng Thượng bình an.”
Tiết Thừa Viễn cảm kích đến không nói thành lời, vỗ lên vai Cảnh Duy Ngọc, nghĩ ngày trước đưa hắn từ Nguyên Tây tới đây quả nhiên không phải quyết định sai lầm.
“Đa tạ!” Tiết Thừa Viễn cảm kích nói với hai người bọn họ, sau đó lập tức bước nhanh rời đi. Y không thể trì hoãn thêm nữa.
Lo lắng cho người mình yêu là một cực hình không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả, cũng không cách nào chế ngự được, trái tim tựa như bị lửa nóng thiêu đốt.
Tiết Thừa Viễn không thể nhớ được mình phóng ngựa chạy như bay từ trong cung trở về phủ trạch mất bao lâu, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của người nọ trước khi xa nhau.
Mấy ngày không gặp, y nhớ hắn biết bao. Mỗi một ký ức, lại rõ ràng đến thế.
Tiết Thừa Viễn nhớ ngày đó y và Phi Tuân đứng bên cửa sổ, ngắm bình minh mới lên. Ánh mặt trời sớm mai chiếu lên hai thân người, hương hoa cỏ từ ngoài cửa sổ bay vào thoang thoảng trong không khí, trong lành mà gần gũi.
Tối qua, sau bữa tối, nhìn Nhạc nhi phô trương luyện võ, một nhà bốn người cười đến nghiêng ngả. Phu phu hai người thật sự không có biện pháp nào đối với đứa nhỏ kia. Trong đêm, Công Lương Phi Tuân nói với y, Nhạc nhi rất giống hắn lúc nhỏ.
Tiết Thừa Viễn không thể không gật đầu thừa nhận. Bởi vì y từ nhỏ đã được giáo dục theo khuôn phép, chín chắn hiểu biết.
Công Lương Phi Tuân vuốt ve phần bụng đã nhô cao, thản nhiên nói: Không biết đứa nhỏ sắp tới là nam hay nữ đây?
Tiết Thừa Viễn cười nói, nam hay nữ đều thích.
Mặc dù y thích con gái, nhưng nếu là con trai, y vẫn sẽ yêu thương. Ai bảo chúng đều là kết tinh tình yêu của y và Phi Tuân chứ?
Trong cung gần đây phát sinh hàng loạt chuyện khiến Tiết Thừa Viễn sớm đã đã làm chuẩn bị tinh thần, trong lòng cũng bởi vì thế mà khó tránh khỏi có chút thấp thỏm không yên. Công Lương Phi Tuân cũng như vậy. Cả hai đều không nói ra, thà rằng khiến cho đối phương thêm lòng tin mọi chuyện nhất định sẽ ổn cũng không muốn đối phương thêm bất an.
Nhưng Tiết Thừa Viễn vô cùng lo lắng về sức khỏe của Công Lương Phi Tuân. Nhất là mấy ngày gần đây, Công Lương Phi Tuân thường cảm thấy đau bụng, uống thuốc an thai có thể giảm bớt đôi chút, nhưng nhiều lần như vậy, cùng với sự trưởng thành của thai nhi, khó chịu của Công Lương Phi Tuân sẽ càng tăng thêm. Là thần tử, y phải dốc lòng để tâm đến tình hình của Hoàng Thượng, nhưng nếu cùng lúc đó Phi Tuân bệnh nặng, Tiết Thừa Viễn rất khó tưởng tượng lòng của mình sẽ đặt ở bên nào.
Lúc đó chỉ là nghĩ, hôm nay Tiết Thừa Viễn chân chân chính chính bị đẩy tới vị trí này rồi, y mới thấu hiểu ngoại trừ đấu tranh còn có cả dày vò, tàn nhẫn dày vò!
Dưới ánh mặt trời, Tiết Thừa Viễn vung mạnh roi ngựa, phi như bay về phủ đệ của mình. Y không ngừng cầu nguyện Phi Tuân của y bình an.
Những năm này hắn làm nghề y cứu người, rộng thi ân đức, kính sợ thần linh, trời cao không có lý do gì sẽ đợi người hắn yêu cùng con của hắn như lúc này mỏng!
Lời tác giả:
Có câu, thời gian như nước, năm tháng thoi đưa! Chuyện tình của Phi Tuân và Thừa Viễn chớp mắt đã viết hết một năm rồi. Phi Tuân sinh đứa nhỏ thứ ba để vào phần phiên ngoại, hi vọng mọi người thích!
Lời editor: Gần đây có nhiều người biết đến và ghé nhà ủng hộ làm ta vô cùng cảm kích. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
“Tiết đại nhân?” Cảnh Duy Ngọc đứng bên cạnh thấy vẻ mặt của Tiết Thừa Viễn vốn luôn lạnh nhạt đột nhiên biến đổi, biết là nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
“Ta phải trở về một chuyến, chuyện trong nội cung ngươi tạm thời có thể đảm đương được không?” Tiết Thừa Viễn vẻ mặt nghiêm nghị, nhanh chóng gấp thư lại, xoay người bước trở lại hướng tẩm cung của Hoàng Thượng.
Hai người bọn họ mới từ tẩm cung đi ra, đang chuẩn bị trở về ngự y phòng nghỉ ngơi. Để bảo đảm Hoàng Thượng thuận lợi sinh hạ hoàng tự, mấy ngày nay trong nội cung không người nào an giấc.
“Hạ quan có thể. Tiết đại nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cảnh Duy Ngọc bước nhanh đuổi theo Tiết Thừa Viễn, hỏi vội.
“Phi Tuân đã xảy ra chuyện!” Mặc dù Tiết Thừa Viễn chỉ nói ra mấy chữ, nhưng bất an trong lòng lại không cách nào áp chế nổi.
Thành thân mấy năm, Công Lương Phi Tuân lại mang thai, đối với hai người bọn họ vốn là chuyện cực kỳ đáng mừng. Nhưng phản ứng của Công Lương Phi Tuân vô cùng mãnh liệt, cần phải cẩn thận chăm sóc, đáng lý Tiết Thừa Viễn nên dành nhiều thời gian ở bên hắn. Nhưng trời không chiều lòng người, sau khi Hoàng Thượng không tiếc máu cứu Trác Doãn Gia, cả mình và thai nhi trong bụng đều như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ một sơ xuất nhỏ cũng sẽ không thể cứu được, thật sự khiến Tiết Thừa Viễn không thể vì mình, thân là ngự y đứng đầu, Tiết Thừa Viễn phải túc trực trong cung làm tròn chức trách.
Ngẫm lại, sống tới bây giờ, con người càng hiểu rõ cái gọi là thân bất do kỷ. Làm trọng thần trong triều, cả hai người bọn y đều có chức trách bản thân phải gánh vác, quốc gia đại sự, không thể nào làm theo ý mình.
Thật ra, ba ngày trước Tiết Thừa Viễn đã viết một phong thư gửi về nhà, nhưng mãi vẫn chưa thấy Công Lương Phi Tuân hồi âm, sau đó nghe được tin Công Lương Phi Tuân nhận mệnh phòng ngự Kinh Sư, mấy ngày nay đều ở trong quân doanh.
Tin tức này khiến Tiết Thừa Viễn vô cùng lo lắng, lại chẳng có cách nào, chỉ thầm mong mỏi hắn được bình an. Nhưng không lường được, chuyện y không mong muốn nhất lại xảy ra.
Hiện tại, Hoàng Thượng đã sinh hoàng tự, Tiết Thừa Viễn nhận được phong thư này liền chỉ muốn nhìn thấy Công Lương Phi Tuân ngay lập tức, xác nhận hắn và đứa nhỏ đều bình an vô sự, nếu không y sẽ đứng ngồi không yên.
“Tiết đại nhân, ngài có muốn bẩm tấu lên Hoàng Thượng không?” Cảnh Duy Ngọc lo lắng, tình hình Mộ Dung Định Trinh lúc này vẫn chưa ổn định.
Tiết Thừa Viễn cũng đang do dự chuyện này, còn chưa quyết định. Nếu giờ y ích kỷ xuất cung, chắc chắn phải bẩm báo Hoàng Thượng, có điều, y phải bẩm báo thế nào đây?
Đặt an nguy của Phi Tuân ở trên Hoàng Thượng và hoàng tự tuy hợp tình nhưng lại không đúng chức trách của một thần tử. Nếu đêm nay bệnh tình của Hoàng Thượng chuyển xấu, mà y lại không ở trong cung, thì phải làm thế nào?
Nghĩ tới nghĩ lui, hai người đã quay về đến bên ngoài tẩm cung của Mộ Dung Định Trinh.
Tằng Khâm Cách trùng hợp đang canh giữ ngoài điện, thấy hai vị ngự y trở lại, không khỏi bước đến hỏi thăm. Dù sao Hoàng Thượng đã sinh hoàng tử, trong cung rất đỗi vui mừng, đối với y thuật có thể giúp Hoàng Thượng chuyển nguy thành an của Tiết Thừa Viễn, Tằng Khâm Cách càng thêm kính nể.
“Tiết đại nhân!” Tằng Khâm Cách hành lễ với Tiết Thừa Viễn rồi mới hỏi: “Ngài…?”
Mấy ngày không hề được nghỉ ngơi, ai cũng có thể nhìn ra được Tiết Thừa Viễn đã rất mệt mỏi.
“Hoàng Thượng…” Tiết Thừa Viễn mở miệng, nhưng thân làm ngự y, y không biết nên nói sao cho phải, trong lòng không ngừng đấu tranh.
“Công Lương tướng quân bị thương, Tiết đại nhân muốn xin về nhà một chuyến…” Cảnh Duy Ngọc thấy thế, vội vàng nói ra giúp Tiết Thừa Viễn.
Tằng Khâm Cách giật mình, đây là chuyện ông chưa từng ngờ đến. Hoàng Thượng mới sinh, có phát sinh biến cố gì nữa hay không còn chưa biết được, ai ngờ Công Lương Phi Tuân lại xảy ra chuyện vào đúng lúc này? Nên làm thế nào mới tốt đây?
Tiết Thừa Viễn trầm mặc một lúc, cân nhắc lợi hại, cuối cùng quyết đoán nói: “Trong lòng Tiết mỗ thật sự vô cùng lo lắng, mong Tổng quản đại nhân thông báo giúp.”
Tằng Khâm Cách nhìn Tiết Thừa Viễn, suy nghĩ một lúc, trả lời: “Tiết đại nhân, ngài cũng biết Hoàng Thượng mới thiếp đi, giờ quấy nhiễu, sợ rằng không thích hợp.”
Tiết Thừa Viễn có thể quyết đoán như vậy, đương nhiên đã sớm đoán được Tằng Khâm Cách sẽ nói gì, chỉ tiếp lời: “Tiết mỗ biết lúc này thỉnh cầu như vậy không thích hợp, nhưng Tiết mỗ thật sự không thể bỏ mặc Tướng quân.”
Tằng Khâm Cách biết hai người bọn họ phu phu tình thâm. Trác Doãn Gia trong mấy ngày nay nguy nan đối với Hoàng Thượng thế nào, Tằng Khâm Cách cũng nhìn ở trong mắt, thầm thở dài.
Nghĩ đến Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn mấy năm đã qua gia đình hạnh phúc, con cháu nối dòng, tình cảm đó không cần nói cũng hiểu. Nghĩ như thế, biết không cách nào ngăn trở được Tiết Thừa Viễn, Tằng Khâm Cách bằng lòng bán cho y nhân tình này.
“Tiết đại nhân, nếu ngài nhất định phải hồi phủ thì đi trước đi. Ở đây còn các ngự y khác, nếu Hoàng Thượng phát sinh biến cố, lão nô sẽ phái người lập tức báo cho ngài. Nếu Hoàng Thượng tỉnh lại có hỏi tới, lão nô ở đây bẩm báo giúp ngài.”
Cảnh Duy Ngọc cũng nói: “Đúng vậy, Tiết đại nhân. Ngài đừng quá lo lắng chuyện trong cung, hạ quan nhất định dốc sức bảo vệ Hoàng Thượng bình an.”
Tiết Thừa Viễn cảm kích đến không nói thành lời, vỗ lên vai Cảnh Duy Ngọc, nghĩ ngày trước đưa hắn từ Nguyên Tây tới đây quả nhiên không phải quyết định sai lầm.
“Đa tạ!” Tiết Thừa Viễn cảm kích nói với hai người bọn họ, sau đó lập tức bước nhanh rời đi. Y không thể trì hoãn thêm nữa.
Lo lắng cho người mình yêu là một cực hình không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả, cũng không cách nào chế ngự được, trái tim tựa như bị lửa nóng thiêu đốt.
Tiết Thừa Viễn không thể nhớ được mình phóng ngựa chạy như bay từ trong cung trở về phủ trạch mất bao lâu, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của người nọ trước khi xa nhau.
Mấy ngày không gặp, y nhớ hắn biết bao. Mỗi một ký ức, lại rõ ràng đến thế.
Tiết Thừa Viễn nhớ ngày đó y và Phi Tuân đứng bên cửa sổ, ngắm bình minh mới lên. Ánh mặt trời sớm mai chiếu lên hai thân người, hương hoa cỏ từ ngoài cửa sổ bay vào thoang thoảng trong không khí, trong lành mà gần gũi.
Tối qua, sau bữa tối, nhìn Nhạc nhi phô trương luyện võ, một nhà bốn người cười đến nghiêng ngả. Phu phu hai người thật sự không có biện pháp nào đối với đứa nhỏ kia. Trong đêm, Công Lương Phi Tuân nói với y, Nhạc nhi rất giống hắn lúc nhỏ.
Tiết Thừa Viễn không thể không gật đầu thừa nhận. Bởi vì y từ nhỏ đã được giáo dục theo khuôn phép, chín chắn hiểu biết.
Công Lương Phi Tuân vuốt ve phần bụng đã nhô cao, thản nhiên nói: Không biết đứa nhỏ sắp tới là nam hay nữ đây?
Tiết Thừa Viễn cười nói, nam hay nữ đều thích.
Mặc dù y thích con gái, nhưng nếu là con trai, y vẫn sẽ yêu thương. Ai bảo chúng đều là kết tinh tình yêu của y và Phi Tuân chứ?
Trong cung gần đây phát sinh hàng loạt chuyện khiến Tiết Thừa Viễn sớm đã đã làm chuẩn bị tinh thần, trong lòng cũng bởi vì thế mà khó tránh khỏi có chút thấp thỏm không yên. Công Lương Phi Tuân cũng như vậy. Cả hai đều không nói ra, thà rằng khiến cho đối phương thêm lòng tin mọi chuyện nhất định sẽ ổn cũng không muốn đối phương thêm bất an.
Nhưng Tiết Thừa Viễn vô cùng lo lắng về sức khỏe của Công Lương Phi Tuân. Nhất là mấy ngày gần đây, Công Lương Phi Tuân thường cảm thấy đau bụng, uống thuốc an thai có thể giảm bớt đôi chút, nhưng nhiều lần như vậy, cùng với sự trưởng thành của thai nhi, khó chịu của Công Lương Phi Tuân sẽ càng tăng thêm. Là thần tử, y phải dốc lòng để tâm đến tình hình của Hoàng Thượng, nhưng nếu cùng lúc đó Phi Tuân bệnh nặng, Tiết Thừa Viễn rất khó tưởng tượng lòng của mình sẽ đặt ở bên nào.
Lúc đó chỉ là nghĩ, hôm nay Tiết Thừa Viễn chân chân chính chính bị đẩy tới vị trí này rồi, y mới thấu hiểu ngoại trừ đấu tranh còn có cả dày vò, tàn nhẫn dày vò!
Dưới ánh mặt trời, Tiết Thừa Viễn vung mạnh roi ngựa, phi như bay về phủ đệ của mình. Y không ngừng cầu nguyện Phi Tuân của y bình an.
Những năm này hắn làm nghề y cứu người, rộng thi ân đức, kính sợ thần linh, trời cao không có lý do gì sẽ đợi người hắn yêu cùng con của hắn như lúc này mỏng!
Lời tác giả:
Có câu, thời gian như nước, năm tháng thoi đưa! Chuyện tình của Phi Tuân và Thừa Viễn chớp mắt đã viết hết một năm rồi. Phi Tuân sinh đứa nhỏ thứ ba để vào phần phiên ngoại, hi vọng mọi người thích!
Lời editor: Gần đây có nhiều người biết đến và ghé nhà ủng hộ làm ta vô cùng cảm kích. Cảm ơn mọi người rất nhiều.