Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Nói xong, Mộ Dung Định Trinh cất bước về phía trước, Công Lương Phi Tuân đứng lên cất bước theo sau hỏi: “Vương gia, tuy nói Hứa Trung Lĩnh này ở Huyền Nhân là một người uyên bác, nhưng mấy năm qua vẫn làm việc điệu thấp, chẳng lẽ lúc này đây…Thái tử cố ý diệt trừ người này?”.
“Hứa Trung Lĩnh cùng Bổn vương cũng không có giao tình thân thiết, nhưng trước mắt quan hệ hai nước chưa biết rõ, Bổn vương cũng không lại tự mình tìm việc”. Mộ Dung Định Trinh suy nghĩ về tình hình quét sạch gian tế các nước, sợ liên lụy người vô tội.
“Dạ, Vương gia”.
Từ khi Túc Đồ đội được Cảnh Vĩ đế cấp cho Mộ Dung Định Trinh chưởng quản, mấy năm qua thủ hạ của Thái tử cùng Túc Đồ đội cũng không qua lại. Ngày xưa, dù là ở kinh thành Huyền Nhân cũng thường có giao thiệp.
“Quản trụ thủ hạ của ngươi, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, đừng hành động thiếu suy nghĩ”. Mộ Dung Định Trinh nói đến đó liền lên ngựa rời đi.
Bất luận thế nào, lấy thân phận của Mộ Dung Định Trinh lúc này, cũng không thể công khai chống lại Thái tử, nếu không sẽ khiến cho triều đình đại loạn.
“Thần tuân mệnh”. Công Lương Phi Tuân thập phầ rõ ràng băn khoăn của Mộ Dung Định Trinh, cầm cương ngựa dâng lên, kính thanh nói: “Thần, cung tiễn Vương gia”.
Ba ngày sau, trong thành Huyền Nhân đúng hạn bắt đầu hành động bí ẩn lần này.
Quan binh thanh qua từ hai nhánh đội ngũ tạo thành, tổng cộng 24 người. Trong đó, Thái tử Mộ Dung Vô Giản và Thành Thân vương Mộ Dung Định Trinh mỗi bên phái ra 12 người.
Công Lương Phi Tuân hạ lệnh Tùng Minh Liêm thống lĩnh đội ngũ 12 người này, không để cùng đội thân tín thị vệ của Đông cung Thái tử phát sinh tranh chấp gì.
Mà bên trong hội quán Nguyên Tây ở thành nam lúc này, vẫn yên tĩnh bình thản như cũ, không ai biết được sắp phát sinh chuyện gì.
Sáng sớm, trên lầu hai trong hội quán, có hai vị đặc biệt đến nói lời cảm tạ cố nhân.
“Lần này đã phiền Chính Công nhờ người mang sách đến Huyền Nhân”. Tiết Thừa Viễn ngồi ở khách ghế (ghế dành cho khách), đối với Hứa Trung Lĩnh thở dài nói.
Hứa Trung Lĩnh cười nhẹ: “Thế tử không cần khách khí, nếu cần gì cứ việc nói cho tại hạ”.
“Ngày đó vội vàng rời đi Cổ Duy, chỉ đem một ít sách gửi cho bằng hữu nơi đó”. Tiết Thừa Viễn bình tĩnh, lại lược bỏ tự thuật nói: “Thừa Viễn cô độc, ngày đó từ cố đô mang sách ra, cho tới nay đó là chuyện duy nhất”.
“Thế tử thuở nhỏ hiếu học, này cũng là thường tình”.
Hứa Trung Lĩnh nhìn Tiết Thừa Viễn trước mặt, không khỏi hồi tưởng lại năm đó ở phủ Cung Thân vương, thiếu niên trầm tĩnh thông minh, vô luận đi đến đâu đều cầm một quyển sách trong tay.
Tiết Thừa Viễn hơi hơi hoài cảm cười nói: “Đa tạ Chính Công tương trợ, ngày sau Thừa Viễn tất báo đáp”.
Hứa Trung Lĩnh nhẹ nhàng khoát tay trả lời: “Tại hạ chưa từng có ý gì”.
Nói xong đứng lên, thong thả đến bên cạnh Tiết Thừa Viễn, trầm giọng nói: “Lúc này, thế tử đến Huyền Nhân, có thể đến tìm Hứa mỗ, đã là an ủi trong lòng tại hạ. Kỳ thật, từ năm đó Lịch Huyễn bị độc chết, mấy năm nay tại hạ chưa từng quay về cố thổ nửa bước”.
Tiết Thừa Viễn mím môi yên lặng nghe, không cho ý kiến.
Đoạn trí nhớ đau thương này, y tuyệt không muốn hồi tưởng, cũng tuyệt không thể hồi tưởng chuyện cũ.
Hứa Trung Lĩnh cũng không lại tự đắm chìm trong quá khứ, nâng mi hỏi: “Nghe nói gần đây thế tử mở y quán ở phía nam của thành, hết thảy đều thuận lợi?”.
“Hoàn hảo”.
“Thế tử tâm tính thuần lương, có thể mẫn thiên hạ vô y (???), cùng dân chúng chi tâm, kỳ thực đáng kính nể”. Hứa Trung Lĩnh nhìn Tiết Thừa Viễn trước mắt một thân thanh lịch, khí chất lỗi lạc, tán thưởng nói.
Tiết Thừa Viễn hàm súc không ý kiến, ngày thường cứu người đã nghe được những lời khen không kể xiết, nay dưới tình huống nào, đối loại lời khen này đều có thể thản nhiên đối mặt, chính là nói: “Hành y cứu người là bổn phận của Thừa Viễn”.
Phúc Toàn đứng sau Tiết Thừa Viễn đã che miệng cười khẽ.
Đúng lúc này, nguyên bản không khí ôn hòa bị tiếng bước chân hỗn loạn của tiểu tư đánh gãy.
“Lão gia…” Chỉ thấy tiểu tư kia bất chấp lễ nghĩa đẩy cửa vào, thở hổn hển hô.
“Như thế nào kích động như vậy? Xảy ra chuyện gì?” Hứa Trung Lĩnh ý thức được nhất định có chuyện phát sinh, nhíu mi hỏi.
Tiểu tư kia vội nói: “Lão gia, không ít quan binh đến dưới lầu, hùng hỗ nói là…Nói là điều tra hội quán chúng ta”.
Phúc Toàn nghe nói lập tức ý thức được những người này nhất định là có chuẩn bị mà đến, tỉnh táo đối Tiết Thừa Viễn nói: “Thế tử, chúng ta vừa đến Huyền Nhân, không thể có người biết được thân phận của ngài, những người này không thể không tránh”.
Beta: Chờ ~ ~ ~
Nói xong, Mộ Dung Định Trinh cất bước về phía trước, Công Lương Phi Tuân đứng lên cất bước theo sau hỏi: “Vương gia, tuy nói Hứa Trung Lĩnh này ở Huyền Nhân là một người uyên bác, nhưng mấy năm qua vẫn làm việc điệu thấp, chẳng lẽ lúc này đây…Thái tử cố ý diệt trừ người này?”.
“Hứa Trung Lĩnh cùng Bổn vương cũng không có giao tình thân thiết, nhưng trước mắt quan hệ hai nước chưa biết rõ, Bổn vương cũng không lại tự mình tìm việc”. Mộ Dung Định Trinh suy nghĩ về tình hình quét sạch gian tế các nước, sợ liên lụy người vô tội.
“Dạ, Vương gia”.
Từ khi Túc Đồ đội được Cảnh Vĩ đế cấp cho Mộ Dung Định Trinh chưởng quản, mấy năm qua thủ hạ của Thái tử cùng Túc Đồ đội cũng không qua lại. Ngày xưa, dù là ở kinh thành Huyền Nhân cũng thường có giao thiệp.
“Quản trụ thủ hạ của ngươi, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, đừng hành động thiếu suy nghĩ”. Mộ Dung Định Trinh nói đến đó liền lên ngựa rời đi.
Bất luận thế nào, lấy thân phận của Mộ Dung Định Trinh lúc này, cũng không thể công khai chống lại Thái tử, nếu không sẽ khiến cho triều đình đại loạn.
“Thần tuân mệnh”. Công Lương Phi Tuân thập phầ rõ ràng băn khoăn của Mộ Dung Định Trinh, cầm cương ngựa dâng lên, kính thanh nói: “Thần, cung tiễn Vương gia”.
Ba ngày sau, trong thành Huyền Nhân đúng hạn bắt đầu hành động bí ẩn lần này.
Quan binh thanh qua từ hai nhánh đội ngũ tạo thành, tổng cộng 24 người. Trong đó, Thái tử Mộ Dung Vô Giản và Thành Thân vương Mộ Dung Định Trinh mỗi bên phái ra 12 người.
Công Lương Phi Tuân hạ lệnh Tùng Minh Liêm thống lĩnh đội ngũ 12 người này, không để cùng đội thân tín thị vệ của Đông cung Thái tử phát sinh tranh chấp gì.
Mà bên trong hội quán Nguyên Tây ở thành nam lúc này, vẫn yên tĩnh bình thản như cũ, không ai biết được sắp phát sinh chuyện gì.
Sáng sớm, trên lầu hai trong hội quán, có hai vị đặc biệt đến nói lời cảm tạ cố nhân.
“Lần này đã phiền Chính Công nhờ người mang sách đến Huyền Nhân”. Tiết Thừa Viễn ngồi ở khách ghế (ghế dành cho khách), đối với Hứa Trung Lĩnh thở dài nói.
Hứa Trung Lĩnh cười nhẹ: “Thế tử không cần khách khí, nếu cần gì cứ việc nói cho tại hạ”.
“Ngày đó vội vàng rời đi Cổ Duy, chỉ đem một ít sách gửi cho bằng hữu nơi đó”. Tiết Thừa Viễn bình tĩnh, lại lược bỏ tự thuật nói: “Thừa Viễn cô độc, ngày đó từ cố đô mang sách ra, cho tới nay đó là chuyện duy nhất”.
“Thế tử thuở nhỏ hiếu học, này cũng là thường tình”.
Hứa Trung Lĩnh nhìn Tiết Thừa Viễn trước mặt, không khỏi hồi tưởng lại năm đó ở phủ Cung Thân vương, thiếu niên trầm tĩnh thông minh, vô luận đi đến đâu đều cầm một quyển sách trong tay.
Tiết Thừa Viễn hơi hơi hoài cảm cười nói: “Đa tạ Chính Công tương trợ, ngày sau Thừa Viễn tất báo đáp”.
Hứa Trung Lĩnh nhẹ nhàng khoát tay trả lời: “Tại hạ chưa từng có ý gì”.
Nói xong đứng lên, thong thả đến bên cạnh Tiết Thừa Viễn, trầm giọng nói: “Lúc này, thế tử đến Huyền Nhân, có thể đến tìm Hứa mỗ, đã là an ủi trong lòng tại hạ. Kỳ thật, từ năm đó Lịch Huyễn bị độc chết, mấy năm nay tại hạ chưa từng quay về cố thổ nửa bước”.
Tiết Thừa Viễn mím môi yên lặng nghe, không cho ý kiến.
Đoạn trí nhớ đau thương này, y tuyệt không muốn hồi tưởng, cũng tuyệt không thể hồi tưởng chuyện cũ.
Hứa Trung Lĩnh cũng không lại tự đắm chìm trong quá khứ, nâng mi hỏi: “Nghe nói gần đây thế tử mở y quán ở phía nam của thành, hết thảy đều thuận lợi?”.
“Hoàn hảo”.
“Thế tử tâm tính thuần lương, có thể mẫn thiên hạ vô y (???), cùng dân chúng chi tâm, kỳ thực đáng kính nể”. Hứa Trung Lĩnh nhìn Tiết Thừa Viễn trước mắt một thân thanh lịch, khí chất lỗi lạc, tán thưởng nói.
Tiết Thừa Viễn hàm súc không ý kiến, ngày thường cứu người đã nghe được những lời khen không kể xiết, nay dưới tình huống nào, đối loại lời khen này đều có thể thản nhiên đối mặt, chính là nói: “Hành y cứu người là bổn phận của Thừa Viễn”.
Phúc Toàn đứng sau Tiết Thừa Viễn đã che miệng cười khẽ.
Đúng lúc này, nguyên bản không khí ôn hòa bị tiếng bước chân hỗn loạn của tiểu tư đánh gãy.
“Lão gia…” Chỉ thấy tiểu tư kia bất chấp lễ nghĩa đẩy cửa vào, thở hổn hển hô.
“Như thế nào kích động như vậy? Xảy ra chuyện gì?” Hứa Trung Lĩnh ý thức được nhất định có chuyện phát sinh, nhíu mi hỏi.
Tiểu tư kia vội nói: “Lão gia, không ít quan binh đến dưới lầu, hùng hỗ nói là…Nói là điều tra hội quán chúng ta”.
Phúc Toàn nghe nói lập tức ý thức được những người này nhất định là có chuẩn bị mà đến, tỉnh táo đối Tiết Thừa Viễn nói: “Thế tử, chúng ta vừa đến Huyền Nhân, không thể có người biết được thân phận của ngài, những người này không thể không tránh”.