Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Ta thẩm phạm nhân của ta liên quan gì đến ngươi? Thần sắc Công Lương Phi Tuân lãnh tĩnh, không quan tâm Thường Khánh Võ.
Không khí giữa hai đội nhân mã cũng trở nên căng thẳng.
Thường Khánh Võ nhìn Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn từ trên xuống dưới, Bị Công Lương Phi Tuân giữa đường ngăn lại thẩm vấn, nhất định có chỗ nghi ngờ, nhớ tới chuyện gặp phải khi điều tra hội quán hôm nay, lúc này Thường Khánh Võ động tâm tư khác.
“Hai người ày cùng hội quán Nguyên Tây có liên quan?” Thường Khánh Võ trực tiếp hỏi.
Công Lương Phi Tuân vẫn là bình tĩnh không trả lời, nhìn Tiết Thừa Viễn suy nghĩ nên xử trí bọn họ như thế nào.
Thường Khánh Võ ỷ vào Thái tử che chở, trong Huyền Nhân ương ngạnh ngang ngược, nhưng đối diện thống lĩnh Túc Đồ - Công Lương Phi Tuân lại chưa bao giờ dám lỗ mãng.
Lần này điều tra hội quán không thu hoạch được gì, Thường Khánh Võ tính toán, nếu tại đây, trên người hai người này tìm được manh mối gì, cũng có thể lấy làm lí do thoái thác với chủ tử.
“Không có”. Lúc này Công Lương Phi Tuân rốt cục mở miệng.
Thường Khánh Võ liếc mắt nhìn Công Lương Phi Tuân bên cạnh, căn bản không tin.
“Hôm nay khi điều tra hội quán, Công Lương đại nhân thật là bao che Hứa Trung Lĩnh”. Thường Khánh Võ xuống ngựa, bước qua xem xét Tiết Thừa Viễn nói: “Hai người này là gian tế Nguyên Tây?”.
“Không phải”. Công Lương Phi Tuân phủ nhận nói.
Bất luận Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn có phải gian tế hay không, Công Lương Phi Tuân không thể để bọn họ rơi vào tay thủ hạ của Thái tử. Hơn nữa lúc này Mộ Dung Định Trinh cố ý bảo hộ Hứa Trung Lĩnh và một số nhân sĩ Nguyên Tây có danh vọng trong Huyền Nhân, mệnh lệnh này Công Lương Phi Tuân không thể không tuân.
Thường Khánh Võ cười lạnh, mới vừa rồi xa xa còn nhìn thấy Công Lương Phi Tuân thẩm vấn hai người này, như thế nào trong chớp mắt liền thay đổi thái độ.
“Ta xem bọn họ thật là khả nghi, nếu Công Lương đại nhân cho rằng bọn họ không phải gian tế Nguyên Tây, chi bằng giao cho tại hạ mang về hảo hảo khảo vấn một phen”.
Thường Khành Võ lời nói vừa dủ liền phất tay hạ lệnh bắt người, khí thế lúc này bất đồng với lúc điều tra hội quán gặp trở ngại.
“Trên đời này, không có ai có thể cướp người dưới tay của Công Lương Phi Tuân ta”. Công Lương Phi Tuân lại không cho Thường Khánh Võ chút mặt mũi, liền rút kiếm ra hướng Thường Khánh Võ cực kì miệt thị nói: “Thường Khánh Võ ngươi có tư cách gì có thể cho rằng chính mình làm được?”.
“Ngươi!”. Trên mặt Thường Khánh Võ hiện gân xanh giận dữ, nhân mã phía sau thấy thế cũng rút kiếm chuẩn bị.
Tùng Minh Liêm mang theo tùy tùng cũng đồng dạng không chút nào yếu thế, rút kiếm hướng tới.
Dưới ánh lửa tức thì lóe sáng một mảnh chói mắt của trường kiếm nổi lên, không khí tràn ngập căng thẳng cùng nguy hiểm.
Phúc Toàn nhìn hai bên nội bộ tranh đấu, trong long cười thầm: Ai nói không có ai có thể cướp người từ tay ngươi, chăng phải chủ tử nhà ta làm được đó sao? (mắc cười ẻm Phúc Toàn quá đi, dễ thương quá cơ).
Nghĩ nghĩ, Phúc Toàn càng them vui vẻ, nhếch khóe miệng nhìn hai đội nhân mã. Tiết Thừa Viễn vẫn không lên tiếng, suy nghĩ nên đối phó với cục diện này như thế nào.
“Gần đây trong thành Huyền Nhân không yên ổn, về sau ban đêm xuất môn cẩn thận một chút, nếu là lại đánh mất này nọ phải đi phủ nha báo quan, hiểu không?”. Trong lúc trì hoãn đó, Công Lương Phi Tuân đưa lưng về phía Tiết Thừa Viễn bỗng nhiên mở miệng nặng nề nói.
Tiết Thừa Viễn linh quan chợt lóe, nghiền ngẫm ý đồ của Công Lương Phi Tuân, xem ra hôm nay hắn cố ý phóng hai người họ một con đường, không cho bọn họ rơi vào tay Thái tử.
“Vâng, đại nhân”. Tiết Thừa Viễn tức khắc cung kính trả lời.
“Được rồi, đi đi”.
Công Lương Phi Tuân như trước không xoay người, trường kiếm vẫn là chỉ ở trước mặt Thường Khánh Võ, khí thế sắc bén làm cho Thường Khánh Võ trừ bỏ trầm mặc cũng không có lựa chọn khác.
“Vâng”. Tiết Thừa Viễn cũng không chần chờ, mang theo Phúc Toàn xoay người rời đi.
Phúc Toàn vạn lần không ngờ quanh co tối nay lại có kết cục như vậy, đi theo Tiết Thừa Viễn mà đồng thời quay đầu nhìn đám người vẫn duy trì đối đầu như cũ, còn có thân ảnh uy nghiêm hữu lực dưới ánh lửa kia.
“Công Lương Phi Tuân! Ngươi!”. Thường Khánh Võ trừng mắt người trước mặt gầm lên một tiếng.
“Thường đại nhân nếu có dị nghị gì, ngày sau thượng triều gặp”. Công Lương Phi Tuân tính toán hai người kia đã muốn đi xa, tra kiếm vào vỏ, hờ hững nói một câu, nhẹ nhàng phất vạt áo xoay người.
“Công Lương Phi Tuân! Hảo hảo tự lo thân!”. Thường Khánh Võ nhảy lên ngựa, vẻ mắt khó có thể che giấu ác khí, câm hận quát: “Ta cũng không tin, ngươi có thể giễu võ giương oai trong thành Huyền Nhân này được bao lâu?!”. Nói xong hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tùng Minh Liêm phía sau Công Lương Phi Tuân một cái.
Công Lương Phi Tuân căn bản khinh thường đấu võ mồn cùng hắn, hờ hững lạnh lùng cười mang theo nhân mã rời đi.
Cùng với ánh lửa càng lúc càng xa, chậm rì rì ở biên đạo đường lớn thành Huyền Nhân, Tùng Minh Liêm tiến lên hỏi: “Đại nhân, hai người kia nếu là khả nghi, có muốn thuộc hạ tiếp tục âm thầm điều tra hay không?”.
Công Lương Phi Tuân nghĩ nghĩ, hôm nay quả thật vội vàng, ngay cả danh tính hai người này cũng chưa thẩm tra đã bị Thường Khánh Võ cắt ngang.
Bất quá chuyện ngày đó Đường Việt thất trách đã qua, mà lúc này Vương gia lại có ý bảo hộ nhân sĩ Nguyên Tây, huống chi hai người này thoạt nhìn cũng không phải là vi phạm pháp lệnh, không bằng liền…
“Đại nhân nghĩ không cần truy xét?” Tùng Minh Liêm nhìn thấu suy nghĩ Công Lương Phi Tuân.
“Không cần tra xét, để bọ họ đi đi”. Công Lương Phi Tuân gật đầu, lại phân phó nói: “Gần đây thủ hạ của Thái tử chắc chắc sẽ sinh sự vô cớ, các ngươi làm việc nhớ cẩn thận một chút, không cần cho bọn hắn cơ hội mượn cớ làm tới”.
“Vâng, đại nhân”. CCong Lương Phi Tuân nhìn dòng sông u tĩnh, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không biết vì sao lại đột nhiên dần hiện ra gương mặt nam tử vừa rồi. Nhớ tới cái giơ tay nhấc chân lúc đó tao nhã trấn định, dung mạo lãnh tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh,… hai lần gặp nhau đủ để hắn khắc sâu ấn tượng.
Công Lương Phi Tuân vuốt chuôi trường kiếm, âm thầm cân nhắc đến tột cùng xuất thân người nọ là như thế nào, y đến Huyền Nhân có ý đồ gì?
Vốn định chờ công vụ nặng nề được xử lý thỏa đáng lại tự mình đi tìm kiếm tin tức người nọ.
Không ngờ thiên mệnh đã định, hai ngày sau Túc Đồ đội trong thành Huyền Nhân chấp hành nhiệm vụ như mọi khi, trong lúc đó lại xảy ra một chuyện đem Công Lương Phi Tuân cùng thủ hạ quấn vào tranh đoạt quyền thế khó lường…
Beta: Chờ ~ ~ ~
Ta thẩm phạm nhân của ta liên quan gì đến ngươi? Thần sắc Công Lương Phi Tuân lãnh tĩnh, không quan tâm Thường Khánh Võ.
Không khí giữa hai đội nhân mã cũng trở nên căng thẳng.
Thường Khánh Võ nhìn Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn từ trên xuống dưới, Bị Công Lương Phi Tuân giữa đường ngăn lại thẩm vấn, nhất định có chỗ nghi ngờ, nhớ tới chuyện gặp phải khi điều tra hội quán hôm nay, lúc này Thường Khánh Võ động tâm tư khác.
“Hai người ày cùng hội quán Nguyên Tây có liên quan?” Thường Khánh Võ trực tiếp hỏi.
Công Lương Phi Tuân vẫn là bình tĩnh không trả lời, nhìn Tiết Thừa Viễn suy nghĩ nên xử trí bọn họ như thế nào.
Thường Khánh Võ ỷ vào Thái tử che chở, trong Huyền Nhân ương ngạnh ngang ngược, nhưng đối diện thống lĩnh Túc Đồ - Công Lương Phi Tuân lại chưa bao giờ dám lỗ mãng.
Lần này điều tra hội quán không thu hoạch được gì, Thường Khánh Võ tính toán, nếu tại đây, trên người hai người này tìm được manh mối gì, cũng có thể lấy làm lí do thoái thác với chủ tử.
“Không có”. Lúc này Công Lương Phi Tuân rốt cục mở miệng.
Thường Khánh Võ liếc mắt nhìn Công Lương Phi Tuân bên cạnh, căn bản không tin.
“Hôm nay khi điều tra hội quán, Công Lương đại nhân thật là bao che Hứa Trung Lĩnh”. Thường Khánh Võ xuống ngựa, bước qua xem xét Tiết Thừa Viễn nói: “Hai người này là gian tế Nguyên Tây?”.
“Không phải”. Công Lương Phi Tuân phủ nhận nói.
Bất luận Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn có phải gian tế hay không, Công Lương Phi Tuân không thể để bọn họ rơi vào tay thủ hạ của Thái tử. Hơn nữa lúc này Mộ Dung Định Trinh cố ý bảo hộ Hứa Trung Lĩnh và một số nhân sĩ Nguyên Tây có danh vọng trong Huyền Nhân, mệnh lệnh này Công Lương Phi Tuân không thể không tuân.
Thường Khánh Võ cười lạnh, mới vừa rồi xa xa còn nhìn thấy Công Lương Phi Tuân thẩm vấn hai người này, như thế nào trong chớp mắt liền thay đổi thái độ.
“Ta xem bọn họ thật là khả nghi, nếu Công Lương đại nhân cho rằng bọn họ không phải gian tế Nguyên Tây, chi bằng giao cho tại hạ mang về hảo hảo khảo vấn một phen”.
Thường Khành Võ lời nói vừa dủ liền phất tay hạ lệnh bắt người, khí thế lúc này bất đồng với lúc điều tra hội quán gặp trở ngại.
“Trên đời này, không có ai có thể cướp người dưới tay của Công Lương Phi Tuân ta”. Công Lương Phi Tuân lại không cho Thường Khánh Võ chút mặt mũi, liền rút kiếm ra hướng Thường Khánh Võ cực kì miệt thị nói: “Thường Khánh Võ ngươi có tư cách gì có thể cho rằng chính mình làm được?”.
“Ngươi!”. Trên mặt Thường Khánh Võ hiện gân xanh giận dữ, nhân mã phía sau thấy thế cũng rút kiếm chuẩn bị.
Tùng Minh Liêm mang theo tùy tùng cũng đồng dạng không chút nào yếu thế, rút kiếm hướng tới.
Dưới ánh lửa tức thì lóe sáng một mảnh chói mắt của trường kiếm nổi lên, không khí tràn ngập căng thẳng cùng nguy hiểm.
Phúc Toàn nhìn hai bên nội bộ tranh đấu, trong long cười thầm: Ai nói không có ai có thể cướp người từ tay ngươi, chăng phải chủ tử nhà ta làm được đó sao? (mắc cười ẻm Phúc Toàn quá đi, dễ thương quá cơ).
Nghĩ nghĩ, Phúc Toàn càng them vui vẻ, nhếch khóe miệng nhìn hai đội nhân mã. Tiết Thừa Viễn vẫn không lên tiếng, suy nghĩ nên đối phó với cục diện này như thế nào.
“Gần đây trong thành Huyền Nhân không yên ổn, về sau ban đêm xuất môn cẩn thận một chút, nếu là lại đánh mất này nọ phải đi phủ nha báo quan, hiểu không?”. Trong lúc trì hoãn đó, Công Lương Phi Tuân đưa lưng về phía Tiết Thừa Viễn bỗng nhiên mở miệng nặng nề nói.
Tiết Thừa Viễn linh quan chợt lóe, nghiền ngẫm ý đồ của Công Lương Phi Tuân, xem ra hôm nay hắn cố ý phóng hai người họ một con đường, không cho bọn họ rơi vào tay Thái tử.
“Vâng, đại nhân”. Tiết Thừa Viễn tức khắc cung kính trả lời.
“Được rồi, đi đi”.
Công Lương Phi Tuân như trước không xoay người, trường kiếm vẫn là chỉ ở trước mặt Thường Khánh Võ, khí thế sắc bén làm cho Thường Khánh Võ trừ bỏ trầm mặc cũng không có lựa chọn khác.
“Vâng”. Tiết Thừa Viễn cũng không chần chờ, mang theo Phúc Toàn xoay người rời đi.
Phúc Toàn vạn lần không ngờ quanh co tối nay lại có kết cục như vậy, đi theo Tiết Thừa Viễn mà đồng thời quay đầu nhìn đám người vẫn duy trì đối đầu như cũ, còn có thân ảnh uy nghiêm hữu lực dưới ánh lửa kia.
“Công Lương Phi Tuân! Ngươi!”. Thường Khánh Võ trừng mắt người trước mặt gầm lên một tiếng.
“Thường đại nhân nếu có dị nghị gì, ngày sau thượng triều gặp”. Công Lương Phi Tuân tính toán hai người kia đã muốn đi xa, tra kiếm vào vỏ, hờ hững nói một câu, nhẹ nhàng phất vạt áo xoay người.
“Công Lương Phi Tuân! Hảo hảo tự lo thân!”. Thường Khánh Võ nhảy lên ngựa, vẻ mắt khó có thể che giấu ác khí, câm hận quát: “Ta cũng không tin, ngươi có thể giễu võ giương oai trong thành Huyền Nhân này được bao lâu?!”. Nói xong hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tùng Minh Liêm phía sau Công Lương Phi Tuân một cái.
Công Lương Phi Tuân căn bản khinh thường đấu võ mồn cùng hắn, hờ hững lạnh lùng cười mang theo nhân mã rời đi.
Cùng với ánh lửa càng lúc càng xa, chậm rì rì ở biên đạo đường lớn thành Huyền Nhân, Tùng Minh Liêm tiến lên hỏi: “Đại nhân, hai người kia nếu là khả nghi, có muốn thuộc hạ tiếp tục âm thầm điều tra hay không?”.
Công Lương Phi Tuân nghĩ nghĩ, hôm nay quả thật vội vàng, ngay cả danh tính hai người này cũng chưa thẩm tra đã bị Thường Khánh Võ cắt ngang.
Bất quá chuyện ngày đó Đường Việt thất trách đã qua, mà lúc này Vương gia lại có ý bảo hộ nhân sĩ Nguyên Tây, huống chi hai người này thoạt nhìn cũng không phải là vi phạm pháp lệnh, không bằng liền…
“Đại nhân nghĩ không cần truy xét?” Tùng Minh Liêm nhìn thấu suy nghĩ Công Lương Phi Tuân.
“Không cần tra xét, để bọ họ đi đi”. Công Lương Phi Tuân gật đầu, lại phân phó nói: “Gần đây thủ hạ của Thái tử chắc chắc sẽ sinh sự vô cớ, các ngươi làm việc nhớ cẩn thận một chút, không cần cho bọn hắn cơ hội mượn cớ làm tới”.
“Vâng, đại nhân”. CCong Lương Phi Tuân nhìn dòng sông u tĩnh, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không biết vì sao lại đột nhiên dần hiện ra gương mặt nam tử vừa rồi. Nhớ tới cái giơ tay nhấc chân lúc đó tao nhã trấn định, dung mạo lãnh tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh,… hai lần gặp nhau đủ để hắn khắc sâu ấn tượng.
Công Lương Phi Tuân vuốt chuôi trường kiếm, âm thầm cân nhắc đến tột cùng xuất thân người nọ là như thế nào, y đến Huyền Nhân có ý đồ gì?
Vốn định chờ công vụ nặng nề được xử lý thỏa đáng lại tự mình đi tìm kiếm tin tức người nọ.
Không ngờ thiên mệnh đã định, hai ngày sau Túc Đồ đội trong thành Huyền Nhân chấp hành nhiệm vụ như mọi khi, trong lúc đó lại xảy ra một chuyện đem Công Lương Phi Tuân cùng thủ hạ quấn vào tranh đoạt quyền thế khó lường…