Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Y thuật của Tiết Thừa Viễn quả thật không làm cho Công Lương Phi Tuân thất vọng.
Trời vừa ửng sáng, qua trị liệu của Tiết Thừa Viễn, thương thế Tùng Minh Liêm chuyển biến tốt thập phần rõ ràng.
Tùng Minh Thành bồi một bên khó nén kích động, trước mặt mọi người liền hướng Tiết Thừa Viễn quỳ xuống.
“Đa tạ ân cứu mạng của Nguyên đại phu” Tùng Minh Thành dập đầu một cái thật mạnh.
“Mau đứng lên”.
Phúc Toàn giúp đỡ hắn đứng lên.
“Ân này của Nguyên đại phu, huynh đệ Minh Thành cả đời tuyệt không quên”. Tùng Minh Thành bướng bĩnh vẫn quỳ như cũ, cảm động rơi nước mắt.
Tiết Thừa Viễn khép hòm thuốc lại, mỉm cười nói: “Trị bệnh cứu người là bổn phận của tại hạ, không cần đa lễ”.
Công Lương Phi Tuân đứng ở cửa thấy một màn này cũng chậm rãi đi tới.
Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân đi đến trước giường, nhìn gương mặt nghiêm túc không một biểu tình, Tiết Thừa Viễn đi qua một chút, đối với Tùng Minh Thành nói: “Bệnh tình hắn còn cần quan sát vài ngày, nếu sau năm ngày, khí huyết thông, sắp tới sẽ dần hồi phục”.
“Hảo, tốt…”.
Nhờ vào Công Lương Phi Tuân kiên trì, tìm đến đại phu cao minh này, làm cho đệ đệ chỉ cách sinh tử một bước tìm lại được sinh mệnh, trong tâm Tùng Minh Thành không biết như thế nào cảm tạ Công Lương Phi Tuân.
“Tạ đại nhân” Tùng Minh Thành đối Công Lương Phi Tuân bên cạnh nghẹn ngào nói lời cảm tạ.
Công Lương Phi Tuân nhìn gương mặt Tùng Minh Thành đã mệt mỏi, vỗ vỗ vai hắn nói: “Đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ phái người đến thủ, Minh Liêm nhất định sẽ hồi phục”.
“Ân” Tùng Minh Thành gật đầu, cố nén lệ trong mắt.
Sau lời nói này, mọi người một mảnh yên tĩnh, nhưng Phúc Toàn lại khai hỏa hô: “Đại nhân, công tử nhà ta đã chẩn bệnh xong rồi, có phải nên để chúng ta hồi phủ hay không?”.
Công Lương Phi Tuân nghĩ nghĩ, cảm thấy không thích hợp nói chuyện này trước giường bệnh Tùng Minh Liêm, vì thế xoay người đi ra ngoài.
Tùng Minh Thành, Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn theo ra.
“Ai nói chẩn bệnh rồi có thể để các ngươi trở về?”. Công Lương Phi Tuân cười lạnh một tiếng, khí định thần nhàn mở miệng.
“Ngươi!!!”.
Phúc Toàn nhẫn nhịn đã muốn cực hạn, càng nhịn càng bị người khi, hiện tại trong tâm bất cứ giá nào cũng muốn liều mạng với người này.
Hoàn hảo Tiết Thừa Viễn một bên nắm hắn túm lại: “Phúc Toàn, đừng lỗ mãng”.
“Công tử! Này rõ ràng hắn đùa bỡn chúng ta!” Phúc Toàn cao giọng nói.
Tùng Minh Thành thấy thế này, vài bước đến bên Công Lương Phi Tuân thấp giọng khuyên nhủ: “Đại nhân, không bằng để bọn họ…”.
Công Lương Phi Tuân nâng tay ý bảo hắn không cần nói, trầm giọng nói: “Ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi, nơi này có ta”.
Chỉ thấy sắc mặt Tùng Minh Thành tối lại, không dám nhiều lời chống đối, nói: “Hạ quan cáo lui”, nói xong liền cung kính lui ra ngoài.
Công sự vài năm, Công Lương Phi Tuân đối với tính tình Tùng Minh Thành đã sớm rành mạch, hai người ở chung đã sớm ăn ý. Công Lương Phi Tuân nói như vậy là do cũng có lo lắng cho hắn.
“Gian tế chính là gian tế, có biết gần đây Kiền Huy xử trí gian tế địch quốc như thế nào không?”.
Thần sắc Công Lương Phi Tuân trầm trầm, khí thế như thế này e rằng đã sớm định tội danh, không cho chút tranh cãi.
Nói Tiết Thừa Viễn không giận đó là giả, nhưng nén giận như thế vì chỉ là ăn nhờ ở đậu, còn có thể để cho mình cùng Phúc Toàn một đường sống. Bọn họ chỉ là hai người ngoại quốc, tay trói gà không chặt, như thế nào có thể chống lại Túc Đồ đội uy danh truyền xa?
“Đại nhân” Lúc này Tiết Thừa Viễn nở nụ cười.
Công Lương Phi Tuân chọn mi nhìn y, chờ nghe thần y đến từ Nguyên Tây biện luận như thế nào.
“Đại nhân hưng sư động chúng như thế tìm danh y vì người trên giường bệnh, có thể thấy được người này trong lòng đại nhân có chút phân lượng. Mặc dù vừa rồi đã dùng thuốc, nhưng tại hạ ngu dốt, chỉ sợ nhiều ngày dược liệu không thể khống chế được, này tính mạng….”.
Thật sự buồn cười, thế nhưng còn dám mang điệu bộ này nói chuyện với ta?! Cũng không nhìn xem chính mình đứng ở đâu, đang cùng ai nói chuyện!
“Phanh” Công Lương Phi Tuân vỗ án đứng lên, trợn mắt nhìn y quát: “Ngươi còn dám uy hiếp ta?!”.
“Làm sao ta dám?” Tiết Thừa Viễn nhếch môi, con ngươi như tĩnh đàm (đàm: hồ) nhìn thẳng Công Lương Phi Tuân, nói: “Tại hạ bất quá là ăn ngay nói thật, mong rằng đại nhân có thể thỉnh danh y khác về trị liệu…”.
Công Lương Phi Tuân đối với người Nguyên Tây không hề có hảo cảm, điều này đã muốn là quán tính. Nhưng người trước mắt này, quả thật không hề đơn giản, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mà lại có được y thuật cao minh, làm cho nhiều người có vài phần kính sợ.
“Ngươi có thể trở về, nhưng hắn thì lưu lại”.
Thương thế của Tùng Minh Liêm chuyển biến còn chưa hoàn toàn tốt, Công Lương Phi Tuân cũng không thể quá nhượng bộ, chỉ vào Phúc Toàn bên cạnh Tiết Thừa Viễn, chỉ có thể nhượng bộ từng bước.
“Công tử!” Tuy nói Phúc Toàn tuổi trẻ, dễ dàng xúc động, nhưng vì thế tử nhà mình, cho đến bây giờ dù có bỏ mệnh vẫn trung thành, lo lắng nói: “Công tử, ngài đi mau, đừng lo cho ta”.
Tiết Thừa Viễn nghe ra “Đi mau” này là Phúc Toàn ý rằng y hãy rời đi Huyền Nhân, nơi này quá mức nguy hiểm. Thiên hạ to lớn, bọn họ phiêu bạc một đường. Rốt cục nơi đâu mới là chỗ để bọn họ dừng chân?
Công Lương Phi Tuân mắt lạnh nhìn chủ tớ nhà này, bất động thanh sắc.
Lưu lại người bên cạnh y ở nơi này làm con tin, cũng không tin đại phu nhân từ trọng tình trọng nghĩa có thể nhẫn tâm mà rời đi.
Tiết Thừa Viễn đè lại cánh tay Phúc Toàn nói: “Chúng ta không phải gian tế, chẳng qua chỉ là phiêu bạc khắp nơi, lấy nghề y mưu sinh mà thôi, không có gì phải sợ”.
Phúc Toàn giọng căm hận nói: “Nhưng là công tử…” Khi dễ này thật sự làm cho người ta không thể nhẫn nại.
“Không có nhưng là, ngươi trước an tâm ở nơi này mấy ngày”. Tiết Thừa Viễn nói xong ngẩng đầu nhìn thẳng Công Lương Phi Tuân nghiêm nghị khí thế phía trên, nói: “Ta tin tưởng Công Lương đại nhân công chính liêm minh, tuyệt không phải là người không có bằng chứng mà đã tổn thương dân chúng vô tội”.
Trong chớp mắt khi ánh mắt giao nhau, Công Lương Phi Tuân kinh ngạc vì ánh mắt trầm tĩnh thong dong của đối phương, cư nhiên tỏa ra sự dũng cảm kiên nghị như thế.
Người này tuyệt đối không thể xem thường….
Beta: Chờ ~ ~ ~
Y thuật của Tiết Thừa Viễn quả thật không làm cho Công Lương Phi Tuân thất vọng.
Trời vừa ửng sáng, qua trị liệu của Tiết Thừa Viễn, thương thế Tùng Minh Liêm chuyển biến tốt thập phần rõ ràng.
Tùng Minh Thành bồi một bên khó nén kích động, trước mặt mọi người liền hướng Tiết Thừa Viễn quỳ xuống.
“Đa tạ ân cứu mạng của Nguyên đại phu” Tùng Minh Thành dập đầu một cái thật mạnh.
“Mau đứng lên”.
Phúc Toàn giúp đỡ hắn đứng lên.
“Ân này của Nguyên đại phu, huynh đệ Minh Thành cả đời tuyệt không quên”. Tùng Minh Thành bướng bĩnh vẫn quỳ như cũ, cảm động rơi nước mắt.
Tiết Thừa Viễn khép hòm thuốc lại, mỉm cười nói: “Trị bệnh cứu người là bổn phận của tại hạ, không cần đa lễ”.
Công Lương Phi Tuân đứng ở cửa thấy một màn này cũng chậm rãi đi tới.
Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân đi đến trước giường, nhìn gương mặt nghiêm túc không một biểu tình, Tiết Thừa Viễn đi qua một chút, đối với Tùng Minh Thành nói: “Bệnh tình hắn còn cần quan sát vài ngày, nếu sau năm ngày, khí huyết thông, sắp tới sẽ dần hồi phục”.
“Hảo, tốt…”.
Nhờ vào Công Lương Phi Tuân kiên trì, tìm đến đại phu cao minh này, làm cho đệ đệ chỉ cách sinh tử một bước tìm lại được sinh mệnh, trong tâm Tùng Minh Thành không biết như thế nào cảm tạ Công Lương Phi Tuân.
“Tạ đại nhân” Tùng Minh Thành đối Công Lương Phi Tuân bên cạnh nghẹn ngào nói lời cảm tạ.
Công Lương Phi Tuân nhìn gương mặt Tùng Minh Thành đã mệt mỏi, vỗ vỗ vai hắn nói: “Đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ phái người đến thủ, Minh Liêm nhất định sẽ hồi phục”.
“Ân” Tùng Minh Thành gật đầu, cố nén lệ trong mắt.
Sau lời nói này, mọi người một mảnh yên tĩnh, nhưng Phúc Toàn lại khai hỏa hô: “Đại nhân, công tử nhà ta đã chẩn bệnh xong rồi, có phải nên để chúng ta hồi phủ hay không?”.
Công Lương Phi Tuân nghĩ nghĩ, cảm thấy không thích hợp nói chuyện này trước giường bệnh Tùng Minh Liêm, vì thế xoay người đi ra ngoài.
Tùng Minh Thành, Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn theo ra.
“Ai nói chẩn bệnh rồi có thể để các ngươi trở về?”. Công Lương Phi Tuân cười lạnh một tiếng, khí định thần nhàn mở miệng.
“Ngươi!!!”.
Phúc Toàn nhẫn nhịn đã muốn cực hạn, càng nhịn càng bị người khi, hiện tại trong tâm bất cứ giá nào cũng muốn liều mạng với người này.
Hoàn hảo Tiết Thừa Viễn một bên nắm hắn túm lại: “Phúc Toàn, đừng lỗ mãng”.
“Công tử! Này rõ ràng hắn đùa bỡn chúng ta!” Phúc Toàn cao giọng nói.
Tùng Minh Thành thấy thế này, vài bước đến bên Công Lương Phi Tuân thấp giọng khuyên nhủ: “Đại nhân, không bằng để bọn họ…”.
Công Lương Phi Tuân nâng tay ý bảo hắn không cần nói, trầm giọng nói: “Ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi, nơi này có ta”.
Chỉ thấy sắc mặt Tùng Minh Thành tối lại, không dám nhiều lời chống đối, nói: “Hạ quan cáo lui”, nói xong liền cung kính lui ra ngoài.
Công sự vài năm, Công Lương Phi Tuân đối với tính tình Tùng Minh Thành đã sớm rành mạch, hai người ở chung đã sớm ăn ý. Công Lương Phi Tuân nói như vậy là do cũng có lo lắng cho hắn.
“Gian tế chính là gian tế, có biết gần đây Kiền Huy xử trí gian tế địch quốc như thế nào không?”.
Thần sắc Công Lương Phi Tuân trầm trầm, khí thế như thế này e rằng đã sớm định tội danh, không cho chút tranh cãi.
Nói Tiết Thừa Viễn không giận đó là giả, nhưng nén giận như thế vì chỉ là ăn nhờ ở đậu, còn có thể để cho mình cùng Phúc Toàn một đường sống. Bọn họ chỉ là hai người ngoại quốc, tay trói gà không chặt, như thế nào có thể chống lại Túc Đồ đội uy danh truyền xa?
“Đại nhân” Lúc này Tiết Thừa Viễn nở nụ cười.
Công Lương Phi Tuân chọn mi nhìn y, chờ nghe thần y đến từ Nguyên Tây biện luận như thế nào.
“Đại nhân hưng sư động chúng như thế tìm danh y vì người trên giường bệnh, có thể thấy được người này trong lòng đại nhân có chút phân lượng. Mặc dù vừa rồi đã dùng thuốc, nhưng tại hạ ngu dốt, chỉ sợ nhiều ngày dược liệu không thể khống chế được, này tính mạng….”.
Thật sự buồn cười, thế nhưng còn dám mang điệu bộ này nói chuyện với ta?! Cũng không nhìn xem chính mình đứng ở đâu, đang cùng ai nói chuyện!
“Phanh” Công Lương Phi Tuân vỗ án đứng lên, trợn mắt nhìn y quát: “Ngươi còn dám uy hiếp ta?!”.
“Làm sao ta dám?” Tiết Thừa Viễn nhếch môi, con ngươi như tĩnh đàm (đàm: hồ) nhìn thẳng Công Lương Phi Tuân, nói: “Tại hạ bất quá là ăn ngay nói thật, mong rằng đại nhân có thể thỉnh danh y khác về trị liệu…”.
Công Lương Phi Tuân đối với người Nguyên Tây không hề có hảo cảm, điều này đã muốn là quán tính. Nhưng người trước mắt này, quả thật không hề đơn giản, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mà lại có được y thuật cao minh, làm cho nhiều người có vài phần kính sợ.
“Ngươi có thể trở về, nhưng hắn thì lưu lại”.
Thương thế của Tùng Minh Liêm chuyển biến còn chưa hoàn toàn tốt, Công Lương Phi Tuân cũng không thể quá nhượng bộ, chỉ vào Phúc Toàn bên cạnh Tiết Thừa Viễn, chỉ có thể nhượng bộ từng bước.
“Công tử!” Tuy nói Phúc Toàn tuổi trẻ, dễ dàng xúc động, nhưng vì thế tử nhà mình, cho đến bây giờ dù có bỏ mệnh vẫn trung thành, lo lắng nói: “Công tử, ngài đi mau, đừng lo cho ta”.
Tiết Thừa Viễn nghe ra “Đi mau” này là Phúc Toàn ý rằng y hãy rời đi Huyền Nhân, nơi này quá mức nguy hiểm. Thiên hạ to lớn, bọn họ phiêu bạc một đường. Rốt cục nơi đâu mới là chỗ để bọn họ dừng chân?
Công Lương Phi Tuân mắt lạnh nhìn chủ tớ nhà này, bất động thanh sắc.
Lưu lại người bên cạnh y ở nơi này làm con tin, cũng không tin đại phu nhân từ trọng tình trọng nghĩa có thể nhẫn tâm mà rời đi.
Tiết Thừa Viễn đè lại cánh tay Phúc Toàn nói: “Chúng ta không phải gian tế, chẳng qua chỉ là phiêu bạc khắp nơi, lấy nghề y mưu sinh mà thôi, không có gì phải sợ”.
Phúc Toàn giọng căm hận nói: “Nhưng là công tử…” Khi dễ này thật sự làm cho người ta không thể nhẫn nại.
“Không có nhưng là, ngươi trước an tâm ở nơi này mấy ngày”. Tiết Thừa Viễn nói xong ngẩng đầu nhìn thẳng Công Lương Phi Tuân nghiêm nghị khí thế phía trên, nói: “Ta tin tưởng Công Lương đại nhân công chính liêm minh, tuyệt không phải là người không có bằng chứng mà đã tổn thương dân chúng vô tội”.
Trong chớp mắt khi ánh mắt giao nhau, Công Lương Phi Tuân kinh ngạc vì ánh mắt trầm tĩnh thong dong của đối phương, cư nhiên tỏa ra sự dũng cảm kiên nghị như thế.
Người này tuyệt đối không thể xem thường….