Edit: Dạ Nguyệt
Trong rượu này có độc…? Công Lương Phi Tuân gian nan chống thân mình, tối nay thật đúng là bất ngờ.
“Công Lương đại nhân, rượu này uống có được không?”
Tiết Thừa Viễn không hề nhìn hắn, chỉ là lại uống một ngụm rượu, thản nhiên hỏi. Việc không liên quan đến mình thì mình không quan tâm, này là thái độ của Tiết Thừa Viễn lúc này.
Công Lương Phi Tuân nâng tay đặt lên ngực, nhưng cánh tay tựa hồ đã không còn nghe điều khiển, lời nói nói ra cũng không rõ ràng từng câu chữ.
Đòi mạng hơn chính là, so với cảm giác cứng người trên thân thể, thì trong bụng lại có một cỗ nhiệt lưu chạy thẳng xuống phía dưới nơi bí ẩn kia, tức thì dục vọng phấn chấn bừng bừng mà ngẩng đầu, khó khăn áp chế. Chỉ trong một khắc ngắn ngủi mà thân thể phại chịu ‘băng hỏa lưỡng trọng thiên’, thật sự là sống không bằng chết.
“Di? Đại nhân, ngài không thắng được rượu sao? Hay là có chỗ nào tại hạ tiếp đãi không chu toàn?”
Tiết Thừa Viễn liếc liếc mắt nhìn sắc mặt Công Lương Phi Tuân dần đỏ lên, cố ý sâu kín hỏi.
Hảo a, thật không nghĩ tới ngươi đường đường là một đại phu lại có thể sử dụng chiêu như vậy?! Hôm nay là ta tự mình dâng đến tay ngươi! Công Lương Phi Tuân âm thầm mắng.
“Đại nhân, ngài cũng biết thanh ngọc hoa tửu kỳ diệu nhưng kỳ diệu ở chỗ có thể phối hợp cùng kịch độc, do đó có hiệu quả bất đồng”.
Tiết Thừa Viễn mỉm cười dùng ngữ khí châm chọc nói ra tình hình hiện tại, nâng tay cầm chén rượu nhìn Công Lương Phi Tuân, đem rượu kia uống cạn.
Ách…, vì cái gì y cũng uống nhưng lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ y đã sớm dùng giải dược? Hay là…, hay là trong cơ thể y có cái gì có thể chống lại độc phát tác?
Công Lương Phi Tuân đã sắp không thể chống lại dục vọng rồi, toàn thân lại không thể động đậy, chỉ có thể đem thân mình dựa vào cạnh bàn, câm tức nhìn Tiết Thừa Viễn.
Vì sao thanh ngọc hoa tửu kết hợp với ‘la già hoa thảo’ lại phản ứng với cơ thể Công Lương Phi Tuân? Tiết Thừa Viễn tất nhiên là biết rõ. Ngồi chờ nhìn hắn không thể động, cũng không thể nói, chỉ có thể mặc người hành động, Tiết Thừa Viễn mới đứng lên đi đến bên cạnh Công Lương Phi Tuân.
“Công Lương đại nhân, tuy tại hạ là một thảo dân, phiêu bạc không chốn về, nhưng cũng không thể để người khác giẫm lên tôn nghiêm. Vài lần trước đại nhân cậy thế khi nhục tại hạ, tại hạ đều nhẫn. Nhưng hôm nay…” Tiết Thừa Viễn nói xong, cầm lấy hòm để ‘la già hoa thảo’ kia đưa đến trước mặt Công Lương Phi Tuân, nói: “Đại nhân đặc biệt đưa tới ‘la già hoa thảo’ muốn lấy mạng tại hạ cùng Phúc Toàn, ngài nói tại hạ còn có thể nhẫn nại như trước hay không?”
‘La già hoa thảo?’ Thân mình của Công Lương Phi Tuân vì dược vật mà run lên, ‘la già hoa thảo’ cùng ‘la hiệp hoa thảo’ có gì khác nhau? Như thế nào lại là độc dược? Nghĩ đến đây, biểu tình Công Lương Phi Tuân trở nên quẫn bách pha chút kinh hoảng.
“Ác giả ác báo, hôm nay tại hạ muốn lấy tính mạng của đại nhân quả thật dễ như trở bàn tay” Thần sắc Tiết Thừa Viễn âm trầm, trên khuôn mặt thanh tú hòa nhã thường ngày lúc này lại phát ra một loại ẩn nhẫn bất thường cùng quyết tuyệt, nhấn mạnh nói: “Lúc này bất quá chỉ là dược, tiếp theo… sẽ là độc, tự giải quyết cho tốt”.
Công Lương Phi Tuân đời này còn chưa từng khuất nhục như vậy! Bị người trước mắt này hạ dược, không thể động đậy, hô hấp nặng nề đến ngay cả cơ hội vì chính mình biện giải cũng không có! Nguyên Thành Học, thù hôm nay không báo, ta thề không mang họ Công Lương!
Nghĩ đến đây, quả thật Công Lương Phi Tuân muốn vỗ án mà gầm lên một tiếng, nhưng thân thể đang bị dược vật khống chế, dù có một thân công phu tốt cũng không thể thi triển.
“Ách! –“ Dù vậy, trong miệng Công Lương Phi Tuân vẫn phát ra âm thanh phẫn nộ.
Hai người đối diện giằng co, trong mắt đối phương lại là một mà trong cổ miếu ngày đó.
“Câm điếc?”
Kiếm kia hung hăng bổ tới trên đầu gối, Tiết Thừa Viễn một thân bố y nắm chặt quyền trong tay áo.
Ta đã nói, quân tử báo thù mười năm không muộn, Công Lương Phi Tuân, không nghĩ tới nhanh như vậy ngươi đã có ngày hôm nay!
“Công tử, xử trí hắn như thế nào?” Phúc Toàn thấy Công Lương Phi Tuân bị chỉnh thành như vậy, nhất thời vui sướng khi người gặp họa.
Mắt thấy hôm nay Tiết Thừa Viễn ra chiêu này, coi như là trả lại những ngày hạ người nhẫn nại, cùng lắm thì rời khỏi Huyền Nhân, dù sao thiên hạ rộng lớn, bốn biển là nhà, không có gì là không có khả năng.
Tiết Thừa Viễn sờ cằm, nhìn dáng người Công Lương Phi Tuân tráng kiện một thân trường bào màu xanh, còn vật dưới bụng thẳng đứng sắp không che nổi, miệt thị cười nói: “Ném tới cuối hẻm trên đường cái đi”
“Dạ, công tử!”
Phúc Toàn tức khắc lĩnh mệnh, rốt cục thể hiện ra một bộ ác khí, thật sự là đại khoái nhân tâm. Muốn mạng của thế tử cùng với ta? Không dễ dàng vậy đâu!
Công Lương Phi Tuân trừng mắt bạo hỏa nhìn Tiết Thừa Viễn, phản ứng trên người càng ngày càng mạnh, hạ phúc trướng đau cùng với chịu cực hình giống nhau. Này… này đều là do người trước mắt ban tặng. Hôm nay đến đây, thật sự là hảo tâm lại bị xem như lòng lang dạ thú, tự rước lấy nhục!
Tiết Thừa Viễn cũng không để ý đến bộ dạng của hắn, thời điểm Phúc Toàn cùng tiểu tư chuẩn bị mang Công Lương Phi Tuân ra cửa, Tiết Thừa Viễn gọi Phúc Toàn lại.
“Công tử, có chuyện gì?”
Thường ngày tâm cao khí ngạo như thế nào, nhưng hôm nay trong tay ta còn phải nghĩ cách ép buộc ngươi như thế nào?
Tiết Thừa Viễn nhướn mày nói: “Cởi áo khoác cùng vật sở hữu trên người hắn, rồi mang hắn đi!”
“Hắc hắc, dạ”
Thật đúng là không còn đường lui, đợi dược liệu hết tác dụng, Công Lương Phi Tuân phục hồi lại còn không lại lột da xử trí bọn họ đi? Huyền Nhân là tốt thật, bất quá cũng không phải là luyến tiếc, đi đâu chẳng phải cũng như nhau sao? Phúc Toàn nghĩ.
Dưới đêm trăng, Công Lương Phi Tuân cứ như vậy bị lấy hết áo ngoài, ném đến cuối hẻm.
Tuy là ban đêm nhưng trên đường vẫn là có người đến người đi, một nam tử tóc tai bù xù, chỉ mặc lý y nằm cuối phố, hạ thân lại ẩn ẩn hiện hiện khó có thể che khuất, người qua đường vây xem chỉ trỏ cười nhạo.
Nguyên, Thành, Học!!!
Công Lương Phi Tuân vẫn không nhúc nhích nằm trên đường lạnh như băng, căm hận nổi giận mắng, nếu hắn còn có thể mở miệng, nhất định tối nay thanh âm nói ra cái tên này sẽ là rít gào!
Trong rượu này có độc…? Công Lương Phi Tuân gian nan chống thân mình, tối nay thật đúng là bất ngờ.
“Công Lương đại nhân, rượu này uống có được không?”
Tiết Thừa Viễn không hề nhìn hắn, chỉ là lại uống một ngụm rượu, thản nhiên hỏi. Việc không liên quan đến mình thì mình không quan tâm, này là thái độ của Tiết Thừa Viễn lúc này.
Công Lương Phi Tuân nâng tay đặt lên ngực, nhưng cánh tay tựa hồ đã không còn nghe điều khiển, lời nói nói ra cũng không rõ ràng từng câu chữ.
Đòi mạng hơn chính là, so với cảm giác cứng người trên thân thể, thì trong bụng lại có một cỗ nhiệt lưu chạy thẳng xuống phía dưới nơi bí ẩn kia, tức thì dục vọng phấn chấn bừng bừng mà ngẩng đầu, khó khăn áp chế. Chỉ trong một khắc ngắn ngủi mà thân thể phại chịu ‘băng hỏa lưỡng trọng thiên’, thật sự là sống không bằng chết.
“Di? Đại nhân, ngài không thắng được rượu sao? Hay là có chỗ nào tại hạ tiếp đãi không chu toàn?”
Tiết Thừa Viễn liếc liếc mắt nhìn sắc mặt Công Lương Phi Tuân dần đỏ lên, cố ý sâu kín hỏi.
Hảo a, thật không nghĩ tới ngươi đường đường là một đại phu lại có thể sử dụng chiêu như vậy?! Hôm nay là ta tự mình dâng đến tay ngươi! Công Lương Phi Tuân âm thầm mắng.
“Đại nhân, ngài cũng biết thanh ngọc hoa tửu kỳ diệu nhưng kỳ diệu ở chỗ có thể phối hợp cùng kịch độc, do đó có hiệu quả bất đồng”.
Tiết Thừa Viễn mỉm cười dùng ngữ khí châm chọc nói ra tình hình hiện tại, nâng tay cầm chén rượu nhìn Công Lương Phi Tuân, đem rượu kia uống cạn.
Ách…, vì cái gì y cũng uống nhưng lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ y đã sớm dùng giải dược? Hay là…, hay là trong cơ thể y có cái gì có thể chống lại độc phát tác?
Công Lương Phi Tuân đã sắp không thể chống lại dục vọng rồi, toàn thân lại không thể động đậy, chỉ có thể đem thân mình dựa vào cạnh bàn, câm tức nhìn Tiết Thừa Viễn.
Vì sao thanh ngọc hoa tửu kết hợp với ‘la già hoa thảo’ lại phản ứng với cơ thể Công Lương Phi Tuân? Tiết Thừa Viễn tất nhiên là biết rõ. Ngồi chờ nhìn hắn không thể động, cũng không thể nói, chỉ có thể mặc người hành động, Tiết Thừa Viễn mới đứng lên đi đến bên cạnh Công Lương Phi Tuân.
“Công Lương đại nhân, tuy tại hạ là một thảo dân, phiêu bạc không chốn về, nhưng cũng không thể để người khác giẫm lên tôn nghiêm. Vài lần trước đại nhân cậy thế khi nhục tại hạ, tại hạ đều nhẫn. Nhưng hôm nay…” Tiết Thừa Viễn nói xong, cầm lấy hòm để ‘la già hoa thảo’ kia đưa đến trước mặt Công Lương Phi Tuân, nói: “Đại nhân đặc biệt đưa tới ‘la già hoa thảo’ muốn lấy mạng tại hạ cùng Phúc Toàn, ngài nói tại hạ còn có thể nhẫn nại như trước hay không?”
‘La già hoa thảo?’ Thân mình của Công Lương Phi Tuân vì dược vật mà run lên, ‘la già hoa thảo’ cùng ‘la hiệp hoa thảo’ có gì khác nhau? Như thế nào lại là độc dược? Nghĩ đến đây, biểu tình Công Lương Phi Tuân trở nên quẫn bách pha chút kinh hoảng.
“Ác giả ác báo, hôm nay tại hạ muốn lấy tính mạng của đại nhân quả thật dễ như trở bàn tay” Thần sắc Tiết Thừa Viễn âm trầm, trên khuôn mặt thanh tú hòa nhã thường ngày lúc này lại phát ra một loại ẩn nhẫn bất thường cùng quyết tuyệt, nhấn mạnh nói: “Lúc này bất quá chỉ là dược, tiếp theo… sẽ là độc, tự giải quyết cho tốt”.
Công Lương Phi Tuân đời này còn chưa từng khuất nhục như vậy! Bị người trước mắt này hạ dược, không thể động đậy, hô hấp nặng nề đến ngay cả cơ hội vì chính mình biện giải cũng không có! Nguyên Thành Học, thù hôm nay không báo, ta thề không mang họ Công Lương!
Nghĩ đến đây, quả thật Công Lương Phi Tuân muốn vỗ án mà gầm lên một tiếng, nhưng thân thể đang bị dược vật khống chế, dù có một thân công phu tốt cũng không thể thi triển.
“Ách! –“ Dù vậy, trong miệng Công Lương Phi Tuân vẫn phát ra âm thanh phẫn nộ.
Hai người đối diện giằng co, trong mắt đối phương lại là một mà trong cổ miếu ngày đó.
“Câm điếc?”
Kiếm kia hung hăng bổ tới trên đầu gối, Tiết Thừa Viễn một thân bố y nắm chặt quyền trong tay áo.
Ta đã nói, quân tử báo thù mười năm không muộn, Công Lương Phi Tuân, không nghĩ tới nhanh như vậy ngươi đã có ngày hôm nay!
“Công tử, xử trí hắn như thế nào?” Phúc Toàn thấy Công Lương Phi Tuân bị chỉnh thành như vậy, nhất thời vui sướng khi người gặp họa.
Mắt thấy hôm nay Tiết Thừa Viễn ra chiêu này, coi như là trả lại những ngày hạ người nhẫn nại, cùng lắm thì rời khỏi Huyền Nhân, dù sao thiên hạ rộng lớn, bốn biển là nhà, không có gì là không có khả năng.
Tiết Thừa Viễn sờ cằm, nhìn dáng người Công Lương Phi Tuân tráng kiện một thân trường bào màu xanh, còn vật dưới bụng thẳng đứng sắp không che nổi, miệt thị cười nói: “Ném tới cuối hẻm trên đường cái đi”
“Dạ, công tử!”
Phúc Toàn tức khắc lĩnh mệnh, rốt cục thể hiện ra một bộ ác khí, thật sự là đại khoái nhân tâm. Muốn mạng của thế tử cùng với ta? Không dễ dàng vậy đâu!
Công Lương Phi Tuân trừng mắt bạo hỏa nhìn Tiết Thừa Viễn, phản ứng trên người càng ngày càng mạnh, hạ phúc trướng đau cùng với chịu cực hình giống nhau. Này… này đều là do người trước mắt ban tặng. Hôm nay đến đây, thật sự là hảo tâm lại bị xem như lòng lang dạ thú, tự rước lấy nhục!
Tiết Thừa Viễn cũng không để ý đến bộ dạng của hắn, thời điểm Phúc Toàn cùng tiểu tư chuẩn bị mang Công Lương Phi Tuân ra cửa, Tiết Thừa Viễn gọi Phúc Toàn lại.
“Công tử, có chuyện gì?”
Thường ngày tâm cao khí ngạo như thế nào, nhưng hôm nay trong tay ta còn phải nghĩ cách ép buộc ngươi như thế nào?
Tiết Thừa Viễn nhướn mày nói: “Cởi áo khoác cùng vật sở hữu trên người hắn, rồi mang hắn đi!”
“Hắc hắc, dạ”
Thật đúng là không còn đường lui, đợi dược liệu hết tác dụng, Công Lương Phi Tuân phục hồi lại còn không lại lột da xử trí bọn họ đi? Huyền Nhân là tốt thật, bất quá cũng không phải là luyến tiếc, đi đâu chẳng phải cũng như nhau sao? Phúc Toàn nghĩ.
Dưới đêm trăng, Công Lương Phi Tuân cứ như vậy bị lấy hết áo ngoài, ném đến cuối hẻm.
Tuy là ban đêm nhưng trên đường vẫn là có người đến người đi, một nam tử tóc tai bù xù, chỉ mặc lý y nằm cuối phố, hạ thân lại ẩn ẩn hiện hiện khó có thể che khuất, người qua đường vây xem chỉ trỏ cười nhạo.
Nguyên, Thành, Học!!!
Công Lương Phi Tuân vẫn không nhúc nhích nằm trên đường lạnh như băng, căm hận nổi giận mắng, nếu hắn còn có thể mở miệng, nhất định tối nay thanh âm nói ra cái tên này sẽ là rít gào!