Trở lại quán trọ Lâm Đào, nghỉ ngơi nửa ngày Công Lương Phi Tuân mới dần hồi phục lại. Tùng Minh Thành không yên lòng, đi mời đại phu tới, đại phu nói mạch tượng đều bình thường, có lẽ chỉ là bị nhiễm phong hàn.
Công Lương Phi Tuân dựa người ở thành giường không nói gì, chờ đại phu chẩn bệnh xong liền phất tay cho ông ta lui xuống.
“Đại nhân, thứ cho thuộc hạ mạo muội, chuyện xảy ra đêm qua phải chăng có liên quan đến hung án sứ thần bị sát hại?”
Tùng Minh Thành thấy trong phòng chỉ còn lại mình và Công Lương Phi Tuân, liền nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Không phải. Đêm qua ta nhìn thấy Nguyên Thành Học, cho nên…” Công Lương Phi Tuân mở miệng nói.
“Việc này có liên quan tới y?”
Tùng Minh Thành nhíu mày, nếu đúng là Nguyên Thành Học hại Công Lương Phi Tuân bị thế này thì thật không thể ngờ được.
Công Lương Phi Tuân cười chua chát, chống người ngồi thẳng dậy, vừa đeo giày vừa hỏi: “Sao? Không ngờ được?”
“Thuộc hạ cảm thấy Nguyên đại phu này y thuật cao minh, tâm tính trong sáng, thật sự không giống hạng người độc ác.”
“Cũng không thể nói là độc ác.” Công Lương Phi Tuân thở dài, lắc lắc đầu nói, “Có lẽ đây là kiếp nạn của ta.”
“Thuộc hạ thấy Nguyên đại phu là người rất coi trọng danh dự và tôn nghiêm, lại phải ở nơi đất khách quê người lâu như vậy, khó tránh khỏi sẽ…” Tùng Minh Thành mang ơn Tiết Thừa Viễn cứu đệ đệ của mình một mạng, cho nên tận lực biện hộ cho y.
“Ý ngươi muốn nói ta quá đáng với hai chủ tớ y?” Công Lương Phi Tuân đeo đai lưng, nhướn mày lạnh lùng hỏi.
“Đại nhân, tính tình của ngài chúng thuộc hạ đều hiểu, nhưng nếu như là người ngoài thì…”
“Được rồi! Chuyện này dừng ở đây, đừng nhắc lại nữa!”
Công Lương Phi Tuân không kiên nhẫn ngắt lời Tùng Minh Thành. Đã nghỉ ngơi cả nửa ngày, giờ chuyện khiến hắn lo lắng chỉ có vụ án sứ thần bị sát hại.
Tùng Minh Thành cũng biết điểm dừng. Dù sao trước mắt Công Lương Phi Tuân không còn tâm trí đâu truy cứu chuyện này, làm Công Lương Phi Tuân tức giận chỉ sẽ càng thêm dầu vào lửa, dù có muốn nói giúp Nguyên đại phu thì lúc này cũng không phù hợp.
“Bên Nhạc Dực có tin tức gì chưa?”
Công Lương Phi Tuân chỉnh lại vạt áo rồi đi ra mở cửa, ánh nắng sáng rực liền chiếu lên mặt hắn.
“Hồi bẩm đại nhân, vẫn chưa có.”
“Chúng ta tới đó xem.” Công Lương Phi Tuân cất bước đi ra ngoài, nghĩ tới chỉ trong một đêm, Kinh Thành lại xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng liền căm phẫn.
Trước mắt, thế lực âm mưu muốn khơi dậy chiến tranh giữa Càn Huy và Cổ Duy cũng chỉ có đám người Nguyên Tây.
Mấy ngày nay, Kinh Thành vẫn đang tra xét lũ gian tế Nguyên Tây. Nếu chuyện này đúng là do đám người Nguyên Tây đó làm… Lửa giận trong lòng Công Lương Phi Tuân cháy bừng lên, ngay cả xúc động diệt sạch nước láng giềng kia cũng đều có.
Lại nhớ, hôm qua hắn còn bị một đại phu Nguyên Tây khuất nhục, đời này Công Lương Phi Tuân hắn đã định là có thù với đám phạm nhân Nguyên Tây hay sao?
Những người liên đới tới vụ án sát hại sứ thần Cổ Duy càng ngày càng nhiều, Hoàng thượng hạ chỉ phong tỏa Kinh Thành nghiêm tra hung thủ, tất cả những người ra vào Kinh Thành đều phải ghi chép lại cẩn thận. Cổ Duy quốc nghe được tin tức cũng lập tức phái người đến tra án, quan hệ hai nước cũng theo đó mà rơi vào trạng thái đóng băng.
Công Lương Phi Tuân bận đến tối tăm mặt mày, nhất thời không rảnh bận tâm đến chuyện báo thù riêng.
Tiết Thừa Viễn thấy triều đình Càn Huy tất bật án mạng của sứ thần, sớm đã nghi ngờ vụ án mạng này có liên quan đến Nguyên Tây, thế cục ba nước lập tức rơi vào hỗn loạn. Y quyết định án binh bất động, ở lại Huyền Nhân theo dõi tình hình, đóng cửa y quán, hàng ngày chỉ ở trong nhà một mình đọc sách đánh cờ, cuộc sống có thể coi là nhàn nhã, vui vẻ.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Tiết Thừa Viễn, mấy ngày sau đó, Thành Thân Vương Mộ Dung Định Trinh bất ngờ thăm viếng, hỏi tỉ mỉ những điều liên quan đến việc sứ thần bị trúng độc. Trước kia, y mới chỉ nhìn dáng vẻ của vị biểu huynh này từ xa, đến khi hai người đối mặt trò chuyện, Tiết Thừa Viễn thật sự bị phong thái của Mộ Dung Định Trinh thuyết phục.
Ai ngờ, vụ án sứ thần Cổ Duy này dường như cũng khiến cuộc đời của Tiết Thừa Viễn rẽ sang một hướng mới.
Nhờ vào khả năng y thuật vượt trội của mình, Tiết Thừa Viễn được giữ lại ở Huyền Nhân. Mà đại loạn Nguyên Tây, người đưa thư được phái đi từ Nguyên Đình gấp rút chuyển thư tới, Mộ Dung Định Trinh trọng nghĩa quyết định giữ lại mạng cho người nhà Tiết Thừa Viễn, chuyện này khiến Tiết Thừa Viễn hạ quyết tâm đời này thuần phục dưới chân Mộ Dung Định Trinh.
Có lẽ đối với một người yêu thích tự do, không thích gò bó như Tiết Thừa Viễn mà nói, đó không hẳn là một lựa chọn hoàn hảo. Nhưng cuộc sống quý ở tìm được tri kỷ, Tiết Thừa Viễn không thể nào coi như không thấy sự tín nhiệm và nể trọng đó được.
Quốc gia là chuyện lớn, cá nhân chỉ là chuyện nhỏ. Ân oán cá nhân cũng dần dần biến mất trong dòng lũ chiến tranh.
Cổ Duy và Càn Huy đối đầu trên chiến trường, Công Lương Phi Tuân được phong làm chiến tướng tiên phong, lĩnh mệnh xuất chinh.
Khi hai người gặp lại nhau trong quân doanh Giang thành, Tiết Thừa Viễn đã không còn là đại phu ngoại quốc để mặc cho người khác ức hiếp, mà đã trở thành một trong những tâm phúc được Mộ Dung Định Trinh nể trọng. Ngại uy nghiêm của Vương Gia, Công Lương Phi Tuân không thể không thu lại kiêu ngạo của bản thân.
Chuyện này cũng khiến Công Lương Phi Tuân không cách nào báo thù hận cũ, quan hệ giữa hai người cũng hết sức lạnh nhạt, chính vì vậy khiến cho lời đồn Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn bất hòa càng thêm chân thật.
Về sau, Mộ Dung Định Trinh đóng đô ở Dĩnh Đình, xưng đế sửa quốc hiệu. Cổ Duy tuy đã bị diệt, nhưng chiến loạn Nguyên Tây vẫn không thể hoàn toàn bình định. Công Lương Phi Tuân chiến công hiển hách một lần nữa theo lệnh Mộ Dung Định Trinh xuất chinh.
Nhưng vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, quá trình thu phục Nguyên Tây lại vô cùng gian nan.
Thời gian thấm thoát trôi qua, lúc này đã là đầu năm thứ hai Chiêu Viễn, chiến báo cuộc tấn công thất bại cùng tin mật Công Lương Phi Tuân bị thương nặng được truyền về Kinh Thành khiến Mộ Dung Định Trinh vô cùng lo lắng, lập tức lệnh cho Tùy Hành Khiêm ngày đêm hành quân đến Nguyên Tây tiếp quản quân vụ, đồng thời cũng cử Tiết Thừa Viễn hộ tống Công Lương Phi Tuân hồi kinh chữa thương.
Công Lương Phi Tuân dựa người ở thành giường không nói gì, chờ đại phu chẩn bệnh xong liền phất tay cho ông ta lui xuống.
“Đại nhân, thứ cho thuộc hạ mạo muội, chuyện xảy ra đêm qua phải chăng có liên quan đến hung án sứ thần bị sát hại?”
Tùng Minh Thành thấy trong phòng chỉ còn lại mình và Công Lương Phi Tuân, liền nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Không phải. Đêm qua ta nhìn thấy Nguyên Thành Học, cho nên…” Công Lương Phi Tuân mở miệng nói.
“Việc này có liên quan tới y?”
Tùng Minh Thành nhíu mày, nếu đúng là Nguyên Thành Học hại Công Lương Phi Tuân bị thế này thì thật không thể ngờ được.
Công Lương Phi Tuân cười chua chát, chống người ngồi thẳng dậy, vừa đeo giày vừa hỏi: “Sao? Không ngờ được?”
“Thuộc hạ cảm thấy Nguyên đại phu này y thuật cao minh, tâm tính trong sáng, thật sự không giống hạng người độc ác.”
“Cũng không thể nói là độc ác.” Công Lương Phi Tuân thở dài, lắc lắc đầu nói, “Có lẽ đây là kiếp nạn của ta.”
“Thuộc hạ thấy Nguyên đại phu là người rất coi trọng danh dự và tôn nghiêm, lại phải ở nơi đất khách quê người lâu như vậy, khó tránh khỏi sẽ…” Tùng Minh Thành mang ơn Tiết Thừa Viễn cứu đệ đệ của mình một mạng, cho nên tận lực biện hộ cho y.
“Ý ngươi muốn nói ta quá đáng với hai chủ tớ y?” Công Lương Phi Tuân đeo đai lưng, nhướn mày lạnh lùng hỏi.
“Đại nhân, tính tình của ngài chúng thuộc hạ đều hiểu, nhưng nếu như là người ngoài thì…”
“Được rồi! Chuyện này dừng ở đây, đừng nhắc lại nữa!”
Công Lương Phi Tuân không kiên nhẫn ngắt lời Tùng Minh Thành. Đã nghỉ ngơi cả nửa ngày, giờ chuyện khiến hắn lo lắng chỉ có vụ án sứ thần bị sát hại.
Tùng Minh Thành cũng biết điểm dừng. Dù sao trước mắt Công Lương Phi Tuân không còn tâm trí đâu truy cứu chuyện này, làm Công Lương Phi Tuân tức giận chỉ sẽ càng thêm dầu vào lửa, dù có muốn nói giúp Nguyên đại phu thì lúc này cũng không phù hợp.
“Bên Nhạc Dực có tin tức gì chưa?”
Công Lương Phi Tuân chỉnh lại vạt áo rồi đi ra mở cửa, ánh nắng sáng rực liền chiếu lên mặt hắn.
“Hồi bẩm đại nhân, vẫn chưa có.”
“Chúng ta tới đó xem.” Công Lương Phi Tuân cất bước đi ra ngoài, nghĩ tới chỉ trong một đêm, Kinh Thành lại xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng liền căm phẫn.
Trước mắt, thế lực âm mưu muốn khơi dậy chiến tranh giữa Càn Huy và Cổ Duy cũng chỉ có đám người Nguyên Tây.
Mấy ngày nay, Kinh Thành vẫn đang tra xét lũ gian tế Nguyên Tây. Nếu chuyện này đúng là do đám người Nguyên Tây đó làm… Lửa giận trong lòng Công Lương Phi Tuân cháy bừng lên, ngay cả xúc động diệt sạch nước láng giềng kia cũng đều có.
Lại nhớ, hôm qua hắn còn bị một đại phu Nguyên Tây khuất nhục, đời này Công Lương Phi Tuân hắn đã định là có thù với đám phạm nhân Nguyên Tây hay sao?
Những người liên đới tới vụ án sát hại sứ thần Cổ Duy càng ngày càng nhiều, Hoàng thượng hạ chỉ phong tỏa Kinh Thành nghiêm tra hung thủ, tất cả những người ra vào Kinh Thành đều phải ghi chép lại cẩn thận. Cổ Duy quốc nghe được tin tức cũng lập tức phái người đến tra án, quan hệ hai nước cũng theo đó mà rơi vào trạng thái đóng băng.
Công Lương Phi Tuân bận đến tối tăm mặt mày, nhất thời không rảnh bận tâm đến chuyện báo thù riêng.
Tiết Thừa Viễn thấy triều đình Càn Huy tất bật án mạng của sứ thần, sớm đã nghi ngờ vụ án mạng này có liên quan đến Nguyên Tây, thế cục ba nước lập tức rơi vào hỗn loạn. Y quyết định án binh bất động, ở lại Huyền Nhân theo dõi tình hình, đóng cửa y quán, hàng ngày chỉ ở trong nhà một mình đọc sách đánh cờ, cuộc sống có thể coi là nhàn nhã, vui vẻ.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Tiết Thừa Viễn, mấy ngày sau đó, Thành Thân Vương Mộ Dung Định Trinh bất ngờ thăm viếng, hỏi tỉ mỉ những điều liên quan đến việc sứ thần bị trúng độc. Trước kia, y mới chỉ nhìn dáng vẻ của vị biểu huynh này từ xa, đến khi hai người đối mặt trò chuyện, Tiết Thừa Viễn thật sự bị phong thái của Mộ Dung Định Trinh thuyết phục.
Ai ngờ, vụ án sứ thần Cổ Duy này dường như cũng khiến cuộc đời của Tiết Thừa Viễn rẽ sang một hướng mới.
Nhờ vào khả năng y thuật vượt trội của mình, Tiết Thừa Viễn được giữ lại ở Huyền Nhân. Mà đại loạn Nguyên Tây, người đưa thư được phái đi từ Nguyên Đình gấp rút chuyển thư tới, Mộ Dung Định Trinh trọng nghĩa quyết định giữ lại mạng cho người nhà Tiết Thừa Viễn, chuyện này khiến Tiết Thừa Viễn hạ quyết tâm đời này thuần phục dưới chân Mộ Dung Định Trinh.
Có lẽ đối với một người yêu thích tự do, không thích gò bó như Tiết Thừa Viễn mà nói, đó không hẳn là một lựa chọn hoàn hảo. Nhưng cuộc sống quý ở tìm được tri kỷ, Tiết Thừa Viễn không thể nào coi như không thấy sự tín nhiệm và nể trọng đó được.
Quốc gia là chuyện lớn, cá nhân chỉ là chuyện nhỏ. Ân oán cá nhân cũng dần dần biến mất trong dòng lũ chiến tranh.
Cổ Duy và Càn Huy đối đầu trên chiến trường, Công Lương Phi Tuân được phong làm chiến tướng tiên phong, lĩnh mệnh xuất chinh.
Khi hai người gặp lại nhau trong quân doanh Giang thành, Tiết Thừa Viễn đã không còn là đại phu ngoại quốc để mặc cho người khác ức hiếp, mà đã trở thành một trong những tâm phúc được Mộ Dung Định Trinh nể trọng. Ngại uy nghiêm của Vương Gia, Công Lương Phi Tuân không thể không thu lại kiêu ngạo của bản thân.
Chuyện này cũng khiến Công Lương Phi Tuân không cách nào báo thù hận cũ, quan hệ giữa hai người cũng hết sức lạnh nhạt, chính vì vậy khiến cho lời đồn Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn bất hòa càng thêm chân thật.
Về sau, Mộ Dung Định Trinh đóng đô ở Dĩnh Đình, xưng đế sửa quốc hiệu. Cổ Duy tuy đã bị diệt, nhưng chiến loạn Nguyên Tây vẫn không thể hoàn toàn bình định. Công Lương Phi Tuân chiến công hiển hách một lần nữa theo lệnh Mộ Dung Định Trinh xuất chinh.
Nhưng vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, quá trình thu phục Nguyên Tây lại vô cùng gian nan.
Thời gian thấm thoát trôi qua, lúc này đã là đầu năm thứ hai Chiêu Viễn, chiến báo cuộc tấn công thất bại cùng tin mật Công Lương Phi Tuân bị thương nặng được truyền về Kinh Thành khiến Mộ Dung Định Trinh vô cùng lo lắng, lập tức lệnh cho Tùy Hành Khiêm ngày đêm hành quân đến Nguyên Tây tiếp quản quân vụ, đồng thời cũng cử Tiết Thừa Viễn hộ tống Công Lương Phi Tuân hồi kinh chữa thương.