Đại quân vượt qua núi Yến Kính liền ngày đêm hướng Phương Ninh đi tới.
Mấy ngày sau, dưới mây đen kín trời, thành Phương Ninh cuối cùng cũng dần hiện ra trước mắt.
Nằm ngoài dự tính của mọi người, dọc bờ đê Liễu Yên vẫn xanh tươi tốt, bên trong thành tuy vẫn còn bóng dáng những lầu các đổ nát, nhưng cuộc sống lại vô cùng thanh bình.
Cảnh tượng nơi này thật không giống một thành trì đang trong loạn chiến. Xem ra sau khi đến Nguyên Tây, Công Lương Phi Tuân đã phải tốn công ít công sức cai quản nơi này, hơn nữa còn khiến chiến sự ở phía nam cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của dân chúng.
Theo móng ngựa đi về phía trước, Tiết Thừa Viễn ngắm nhìn cảnh vật, không khỏi bùi ngùi xúc động. Đi xa nhiều năm, nay trở lại cố hướng đã cất giữ biết bao ký ức ngọt ngào lẫn đau thương, y cảm thấy vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm.
Vẫn theo lệ hành quân, đội quân đóng quân ở ngoại thành trước, Tùy Hành Khiêm sắp xếp hết thảy đâu vào đấy, sau mới vào thành, đi thẳng đến phủ trạch của Tổng đốc Nguyên Tây.
Tiết Thừa Viễn được Mộ Dung Định Trinh giao phó, cũng hiểu nhiệm vụ lần này đến Nguyên Tây chữa thương cho Công Lương Phi Tuân là vô cùng quan trọng, cho nên sau khi vào thành Phương Ninh liền không bận tâm đến những chuyện khác nữa, cùng Tùy Hành Khiêm đi vào quân doanh gặp Công Lương Phi Tuân.
Tiện nhắc tới, quân doanh này chính là phủ nha Phương Ninh trước đây.
Dưới ánh mặt trời sán lạn, lại một lần nữa bước lên thềm đá phủ nha, từng cảnh tượng năm đó phụ vương ngã xuống lại hiện ra rõ ràng.
Đã từng cho rằng những chuyện đau thương thế nào cũng sẽ theo thời gian mà dần trôi vào quên lãng. Nhưng lúc này đây, Tiết Thừa Viễn lại nhận ra, tất cả đều chỉ là y ảo tưởng.
Có những chuyện một khi đã xảy thì sẽ không bao giờ có thể gạt bỏ được. Vết thương trong lòng, dù đã kết vảy, cũng vĩnh viễn không xóa được sẹo.
“Thừa Viễn, vào thôi.”
Tùy Hành Khiêm giao roi ngựa cho tùy tùng, vẫy vẫy tay Tiết Thừa Viễn đang đứng ngây người trước bậc cửa.
Tiết Thừa Viễn im lặng khẽ gật đầu, thu lại mảnh ký ức đang trào ra như đê vỡ, cùng Tùy Hành Khiêm đi vào bên trong đình viện.
“Tùy tướng quân!”
Vừa bước qua cổng vòm hoa viên, một người trong nội viện lập tức bước nhanh tới, quỳ xuống đất hành lễ.
“Minh Thành?” Tùy Hành Khiêm thấy người kia là Tùng Minh Thành, vội vàng nâng hắn dậy.
“Cuối cùng ngài cũng đến rồi.” Tùng Minh Thành không nén được kích động, nhìn người đứng bên cạnh Tùy Hành Khiêm, vẻ mặt đầy kinh ngạc kêu lên: “Tiết đại nhân? Ngài… Sao ngài cũng tới đây?”
Kể từ ngày Tiết Thừa Viễn được giữ lại Giang thành chăm sóc sức khỏe cho Mộ Dung Định Trinh liền lấy lại họ tên của mình.
Rồi sau đó thủ đô Dĩnh Đình được lập, Tiết Thừa Viễn một bước lên mây, tuổi còn trẻ những với y thuật vượt trội đã phụ trách nửa ngự y viện, việc ngày khiến tất cả thuộc cấp đều vô cùng tôn sùng y.
“Hoàng thượng phái ta tới hộ tống Công Lương tướng quân hồi kinh chữa thương.” Tiết Thừa Viễn hữu lễ đáp.
So sánh tuổi trẻ khinh cuồng mấy năm trước, lúc này Tiết Thừa Viễn thân mang trọng trách đã trầm ổn, khiêm nhường hơn rất nhiều.
“Thật sao? Quá tốt rồi!”
Tùng Minh Thành không ngờ Mộ Dung Định Trinh lại định đoạt như vậy, có chút nghẹn ngào.
Tùy Hành Khiêm thấy hắn gầy đi không ít, giọng điệu đầy mệt mỏi, suy đoán hẳn là gần đầy Tùng Minh Thành vất vả chiến sự, lại lo lắng cho bệnh tình của Công Lương Phi Tuân cho nên trông có vẻ tiều tụy.
“Phi Tuân bị thương thế nào? Mau dẫn bọn ta đi xem.”
Là huynh đệ vào sinh ra tử, tình như thủ túc, Tùy Hành Khiêm cũng không nhiều lời, nóng lòng hỏi thăm tình hình của Công Lương Phi Tuân.
“Tướng quân…”
Ánh mắt của Tùng Minh Thành ảm đạm, rốt cuộc nói không được nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tùy Hành Khiêm thấy vẻ mặt của hắn, càng thêm sốt ruột, túm lấy cánh tay Tùng Minh Thành hỏi.
Chẳng lẽ còn có chuyện gì trong tấu thư chuyển về kinh chưa nhắc đến? Rốt cuộc còn chuyện gì bọn hắn chưa được nghe?
Tiết Thừa Viễn nhìn Tùng Minh Thành, chờ câu trả lời.
Một lúc sau, rốt cuộc Tùng Minh Thành không khống chế nổi cảm xúc của mình nữa, quỳ xuống mặt đất, nghẹn ngào nói: “Tướng quân… Hai chân… Bị chém đứt rồi.”
“Cái gì?” Tùy Hành Khiêm vừa sợ vừa giận, lạnh lùng quát.
Chuyện này thực khiến bọn hắn sửng sốt. Tấu thư gấp gửi về không có đề cập kỹ càng đến bệnh tình của Công Lương Phi Tuân. Tùy Hành Khiêm chỉ nghĩ Công Lương Phi Tuân bị vết thương đao kiếm thôi, chứ chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Mặc dù sự việc xảy ra nghiêm trọng hơn Tiết Thừa Viễn suy đoán, nhưng thân là đại phu, dù bệnh tình có nghiêm trọng đến thế nào, Tiết Thừa Viễn vẫn có thể kiềm chế nỗi lòng, giữ được bình tĩnh.
Tiết Thừa Viễn hỏi: “Sự việc xảy ra khi nào?”
“Nửa tháng trước.”
Nửa tháng trước? Chính là lúc chiến dịch thất bại mà tấu thư bẩm báo. Tiết Thừa Viễn thầm than, có lẽ là hậu quả của việc khinh địch.
“Công Lương tướng quân hiện giờ đang ở đâu trong?” Tiết Thừa Viễn lại hỏi.
“Mau dẫn bọn ta tới đó.” Tùy Hành Khiêm cũng đau lòng sốt sắng.
“Trong phòng ngủ ở hậu viện. Nhưng… Tướng quân không muốn bất kỳ ai…”
Tùng Minh Thành gian nan thở dốc, đứt quãng kể lại: “Mấy ngày nay, bất kể quân y nào đến chẩn bệnh cũng đều bị đuổi ra… Ngay cả thuốc… cũng không uống.”
Nói đến đây, Tùng Minh Thành không ngăn nổi mi mắt đỏ bừng nữa, rơi lệ nói: “Thuộc hạ nghĩ, có lẽ Tướng quân… chỉ đang chờ Tùy đại nhân đến, giao lại ấn soái, rồi…”
“Sao lại xảy ra chuyện này?”
Tình cảnh này khiến Tùy Hành Khiêm đau xót. Đúng là ý trời khó đoán, họa phúc hoàn toàn không do con người làm chủ.
Trong hai năm chinh triến sa trường, bao nhiêu tình cảnh thương cảm, Tiết Thừa Viễn thấy nhiều rồi. Nay là một thầy thuốc, trị bệnh cứu người là trách nhiệm của y, dĩ nhiên y cũng không để mình rơi vào bi thương.
“Dù thế nào, nếu đã đến đây rồi, nhất định phải đến gặp Công Lương tướng quân.” Tiết Thừa Viễn nói xong liền đi tới phòng ngủ trong hậu viện.
Mấy ngày sau, dưới mây đen kín trời, thành Phương Ninh cuối cùng cũng dần hiện ra trước mắt.
Nằm ngoài dự tính của mọi người, dọc bờ đê Liễu Yên vẫn xanh tươi tốt, bên trong thành tuy vẫn còn bóng dáng những lầu các đổ nát, nhưng cuộc sống lại vô cùng thanh bình.
Cảnh tượng nơi này thật không giống một thành trì đang trong loạn chiến. Xem ra sau khi đến Nguyên Tây, Công Lương Phi Tuân đã phải tốn công ít công sức cai quản nơi này, hơn nữa còn khiến chiến sự ở phía nam cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của dân chúng.
Theo móng ngựa đi về phía trước, Tiết Thừa Viễn ngắm nhìn cảnh vật, không khỏi bùi ngùi xúc động. Đi xa nhiều năm, nay trở lại cố hướng đã cất giữ biết bao ký ức ngọt ngào lẫn đau thương, y cảm thấy vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm.
Vẫn theo lệ hành quân, đội quân đóng quân ở ngoại thành trước, Tùy Hành Khiêm sắp xếp hết thảy đâu vào đấy, sau mới vào thành, đi thẳng đến phủ trạch của Tổng đốc Nguyên Tây.
Tiết Thừa Viễn được Mộ Dung Định Trinh giao phó, cũng hiểu nhiệm vụ lần này đến Nguyên Tây chữa thương cho Công Lương Phi Tuân là vô cùng quan trọng, cho nên sau khi vào thành Phương Ninh liền không bận tâm đến những chuyện khác nữa, cùng Tùy Hành Khiêm đi vào quân doanh gặp Công Lương Phi Tuân.
Tiện nhắc tới, quân doanh này chính là phủ nha Phương Ninh trước đây.
Dưới ánh mặt trời sán lạn, lại một lần nữa bước lên thềm đá phủ nha, từng cảnh tượng năm đó phụ vương ngã xuống lại hiện ra rõ ràng.
Đã từng cho rằng những chuyện đau thương thế nào cũng sẽ theo thời gian mà dần trôi vào quên lãng. Nhưng lúc này đây, Tiết Thừa Viễn lại nhận ra, tất cả đều chỉ là y ảo tưởng.
Có những chuyện một khi đã xảy thì sẽ không bao giờ có thể gạt bỏ được. Vết thương trong lòng, dù đã kết vảy, cũng vĩnh viễn không xóa được sẹo.
“Thừa Viễn, vào thôi.”
Tùy Hành Khiêm giao roi ngựa cho tùy tùng, vẫy vẫy tay Tiết Thừa Viễn đang đứng ngây người trước bậc cửa.
Tiết Thừa Viễn im lặng khẽ gật đầu, thu lại mảnh ký ức đang trào ra như đê vỡ, cùng Tùy Hành Khiêm đi vào bên trong đình viện.
“Tùy tướng quân!”
Vừa bước qua cổng vòm hoa viên, một người trong nội viện lập tức bước nhanh tới, quỳ xuống đất hành lễ.
“Minh Thành?” Tùy Hành Khiêm thấy người kia là Tùng Minh Thành, vội vàng nâng hắn dậy.
“Cuối cùng ngài cũng đến rồi.” Tùng Minh Thành không nén được kích động, nhìn người đứng bên cạnh Tùy Hành Khiêm, vẻ mặt đầy kinh ngạc kêu lên: “Tiết đại nhân? Ngài… Sao ngài cũng tới đây?”
Kể từ ngày Tiết Thừa Viễn được giữ lại Giang thành chăm sóc sức khỏe cho Mộ Dung Định Trinh liền lấy lại họ tên của mình.
Rồi sau đó thủ đô Dĩnh Đình được lập, Tiết Thừa Viễn một bước lên mây, tuổi còn trẻ những với y thuật vượt trội đã phụ trách nửa ngự y viện, việc ngày khiến tất cả thuộc cấp đều vô cùng tôn sùng y.
“Hoàng thượng phái ta tới hộ tống Công Lương tướng quân hồi kinh chữa thương.” Tiết Thừa Viễn hữu lễ đáp.
So sánh tuổi trẻ khinh cuồng mấy năm trước, lúc này Tiết Thừa Viễn thân mang trọng trách đã trầm ổn, khiêm nhường hơn rất nhiều.
“Thật sao? Quá tốt rồi!”
Tùng Minh Thành không ngờ Mộ Dung Định Trinh lại định đoạt như vậy, có chút nghẹn ngào.
Tùy Hành Khiêm thấy hắn gầy đi không ít, giọng điệu đầy mệt mỏi, suy đoán hẳn là gần đầy Tùng Minh Thành vất vả chiến sự, lại lo lắng cho bệnh tình của Công Lương Phi Tuân cho nên trông có vẻ tiều tụy.
“Phi Tuân bị thương thế nào? Mau dẫn bọn ta đi xem.”
Là huynh đệ vào sinh ra tử, tình như thủ túc, Tùy Hành Khiêm cũng không nhiều lời, nóng lòng hỏi thăm tình hình của Công Lương Phi Tuân.
“Tướng quân…”
Ánh mắt của Tùng Minh Thành ảm đạm, rốt cuộc nói không được nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tùy Hành Khiêm thấy vẻ mặt của hắn, càng thêm sốt ruột, túm lấy cánh tay Tùng Minh Thành hỏi.
Chẳng lẽ còn có chuyện gì trong tấu thư chuyển về kinh chưa nhắc đến? Rốt cuộc còn chuyện gì bọn hắn chưa được nghe?
Tiết Thừa Viễn nhìn Tùng Minh Thành, chờ câu trả lời.
Một lúc sau, rốt cuộc Tùng Minh Thành không khống chế nổi cảm xúc của mình nữa, quỳ xuống mặt đất, nghẹn ngào nói: “Tướng quân… Hai chân… Bị chém đứt rồi.”
“Cái gì?” Tùy Hành Khiêm vừa sợ vừa giận, lạnh lùng quát.
Chuyện này thực khiến bọn hắn sửng sốt. Tấu thư gấp gửi về không có đề cập kỹ càng đến bệnh tình của Công Lương Phi Tuân. Tùy Hành Khiêm chỉ nghĩ Công Lương Phi Tuân bị vết thương đao kiếm thôi, chứ chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Mặc dù sự việc xảy ra nghiêm trọng hơn Tiết Thừa Viễn suy đoán, nhưng thân là đại phu, dù bệnh tình có nghiêm trọng đến thế nào, Tiết Thừa Viễn vẫn có thể kiềm chế nỗi lòng, giữ được bình tĩnh.
Tiết Thừa Viễn hỏi: “Sự việc xảy ra khi nào?”
“Nửa tháng trước.”
Nửa tháng trước? Chính là lúc chiến dịch thất bại mà tấu thư bẩm báo. Tiết Thừa Viễn thầm than, có lẽ là hậu quả của việc khinh địch.
“Công Lương tướng quân hiện giờ đang ở đâu trong?” Tiết Thừa Viễn lại hỏi.
“Mau dẫn bọn ta tới đó.” Tùy Hành Khiêm cũng đau lòng sốt sắng.
“Trong phòng ngủ ở hậu viện. Nhưng… Tướng quân không muốn bất kỳ ai…”
Tùng Minh Thành gian nan thở dốc, đứt quãng kể lại: “Mấy ngày nay, bất kể quân y nào đến chẩn bệnh cũng đều bị đuổi ra… Ngay cả thuốc… cũng không uống.”
Nói đến đây, Tùng Minh Thành không ngăn nổi mi mắt đỏ bừng nữa, rơi lệ nói: “Thuộc hạ nghĩ, có lẽ Tướng quân… chỉ đang chờ Tùy đại nhân đến, giao lại ấn soái, rồi…”
“Sao lại xảy ra chuyện này?”
Tình cảnh này khiến Tùy Hành Khiêm đau xót. Đúng là ý trời khó đoán, họa phúc hoàn toàn không do con người làm chủ.
Trong hai năm chinh triến sa trường, bao nhiêu tình cảnh thương cảm, Tiết Thừa Viễn thấy nhiều rồi. Nay là một thầy thuốc, trị bệnh cứu người là trách nhiệm của y, dĩ nhiên y cũng không để mình rơi vào bi thương.
“Dù thế nào, nếu đã đến đây rồi, nhất định phải đến gặp Công Lương tướng quân.” Tiết Thừa Viễn nói xong liền đi tới phòng ngủ trong hậu viện.