“Cút!”
Vừa đi đến phía cửa phòng ngủ đã liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ, gã sai vặt bị ngã ra ngoài, đồng thời chén thuốc cũng bị ném ra.
“Đại… Đại nhân…”
Gã sai vặt ngã ra, đúng lúc đụng phải Tiết Thừa Viễn vừa đi vào, thấy quan phục bắt mắt lập tức trở người quỳ rạp xuống, run rẩy hành lễ.
Tiết Thừa Viễn vươn tay nâng gã dậy, cũng không có trách cứ, duỗi tay vịn hắn ngồi dậy cũng không có trách cứ, cũng vì chuyện này mà dừng bước trước cửa không có đi vào nữa.
Từ xa Tiết Thừa Viễn đã nghe rõ tiếng gầm tức giận mang theo tuyệt vọng của Công Lương Phi Tuân, nghĩ đến trước giờ hai người vẫn luôn bất hòa, nếu lúc này đi vào, không chừng sẽ khiến Công Lương Phi Tuân càng thêm thù ghét y.
Gã sai vặt vẻ mặt hoảng sợ, lau nước mắt trên mặt, đang không biết nên giải thích thế nào.
Phía sau, Tùy Hành Khiêm cùng Tùng Minh Thành bước nhanh tới, cũng không cần hỏi đã xảy ra chuyện gì, Tùy Hành Khiêm thở dài một hơi rồi bước thẳng vào trong phòng ngủ.
Trong phòng ngủ rộng rãi sạch sẽ, cách bài trí có thể dùng từ đơn giản đến hà khắc để hình dung. Trong phòng không có một người hầu nào, ngoài rèm cửa mỏng chỉ hơi kéo lên một chút, cũng chỉ còn lại một chiếc giường lớn.
Mà bóng dáng tiều tụy trên giường khiến Tùy Hành Khiêm không dám chắc chắn.
“Phi Tuân…?”
Tùy Hành Khiêm bước thêm vài bước tới gần giường bệnh, vươn tay, nhẹ giọng gọi, giọng nói ngập ngừng mang theo sự thương xót.
Công Lương Phi Tuân đang nằm nghiêng, quay mặt vào trong khiến người ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt, lớp chăn mỏng che không được đôi chân duỗi thẳng, dưới góc chăn thoang thoảng tỏa ra mùi hương tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.
“Phi Tuân, là ta…”
Nhớ ngày đó ở Dĩnh Đình, Công Lương Phi Tuân hăng hái chờ lệnh xuất chinh, hai người nâng chén uống hả hê, nay lại chứng kiến tình cảnh này khiến Tùy Hành Khiêm không thể không cảm thán đúng là thế sự vô thường.
Công Lương Phi Tuân nghe thấy tiếng gọi, thân thể hơi run lên, sau đó khó khăn chống giường ngồi dậy, xoay người lại.
Hốc mắt Tùy Hành Khiêm ẩm ướt, chỉ nhìn hắn, không nói thêm gì nữa, ngồi xuống mép giường.
Một đời chinh chiến sa trường, vốn đã không để ý đến chuyện sống chết nữa. Sống chết chỉ là chuyện nhỏ, sống mà phải chịu giày vò, tra tấn khuất nhục mới là hình phạt tàn nhẫn đối với một võ tướng.
Nhìn khuôn mặt người trước mặt, mái tóc đen hỗn loạn, không biết do nước mắt hay mồ hôi là dính tán loạn trước trán. Đôi mắt ngạo nghễ, tự tin trước kia nay đã mất đi ánh sáng, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm đen sì. Trên khuôn mặt gầy gò chỉ còn sót lại một thoáng cương nghị, bướng bỉnh của Công Lương Phi Tuân trước kia.
“Cuối cùng… ngươi cũng đến rồi.”
Công Lương Phi Tuân nheo mắt lại, xác định người trước mắt đúng là Tùy Hành Khiêm liền như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, thều thào nói.
“Phi Tuân…” Nhìn huynh đệ thân thiết bị tra tấn đến nửa sống nửa chết, bản thân lại không thể làm gì để chia sẻ cùng hắn, Tùy Hành Khiêm đột nhiên cảm thấy không sao nói được lên lời, chỉ nói: “Hoàng thượng rất nhớ ngươi…”
Nói một nửa, Tùy Hành Khiêm liền nghẹn ngào không nói thêm được nữa.
Công Lương Phi Tuân nghe thế, khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười khổ, giống như đã hiểu mệnh mình là như thế, khẽ gật đầu.
Đã từng là con người hào sảng hăng hái, nhân sinh rộng lớn, trời cao biển rộng, ai mà ngờ được cuối cùng lại kết thúc trong xó xỉnh u ám?
“Ta…”
Đúng lúc Công Lương Phi Tuân vừa mở miệng, muốn nói với Tùy Hành Khiêm, khóe mắt chợt liếc thấy một bóng người hắn tuyệt đối không muốn gặp đang định cạnh rèm cửa.
“Y… Sao y lại ở đây?” Giọng điệu của Công Lương Phi Tuân lập tức thay đổi, run rẩy nâng tay chỉ thẳng Tiết Thừa Viễn.
Tùy Hành Khiêm quay đầu nhìn Tiết Thừa Viễn, trả lời: “Hoàng thượng phái Thừa Viễn tới hộ tống ngươi hồi kinh. Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng?”
Không biết Công Lương Phi Tuân lấy đâu ra sức lực lớn như thế, chỉ thẳng mặt Tiết Thừa Viễn nổi giận mắng: “Y là người Nguyên Tây! Hoàng thượng sao có thể phái y đến đây được? Ngươi nói bậy!”
“Đúng là ý chỉ của Hoàng thượng.” Tùy Hành Khiêm than một tiếng.
Đã sớm biết hai người này xung khắc như nước với lửa, chỉ là không ngờ Công Lương Phi Tuân chỉ một nửa cái mạng, cũng nhất định không chịu thua thiệt.
“Ngươi đến đây làm gì?” Công Lương Phi Tuân một tay chống giường, ngồi thẳng người dậy, bất chấp cơn đau nhức dưới chân, hai mắt đỏ bừng trợn lớn, rống lên: “Nhìn thấy ta thế này, ngươi hả hê lắm, có phải không? Còn không quản đường xá xa xôi đến tận đây chứng kiến bộ dạng này của ta?”
Nếu như nói trong thiên hạ này, Công Lương Phi Tuân không muốn kẻ này nhìn thế dáng vẻ tuyệt vọng, đáng xấu hổ này của mình nhất, người đó chắc chắn là Tiết Thừa Viễn.
Nhưng ai mà ngờ được, kẻ đó lại đang tốt đẹp đứng ngay trước mặt mình.
Nhớ năm đó được phong tướng tiên phong đi chinh chiến Nguyên Tây, hắn lớn giọng hô sẽ thu phục Nguyên Tây, lập được công lao. Nào ngờ công lao chưa thấy, mà đã chết trên sa trường, trở thành trò cười cho thiên hạ!
Công Lương Phi Tuân hắn bị thế này cũng đáng lắm!
Tiết Thừa Viễn im lặng không nói gì, cũng hiểu được phản ứng này của Công Lương Phi Tuân là bình thường. Chỉ từ mùi tanh tưởi tỏa ra từ dưới chăn đã có thể hiểu được vết thương dưới chân đã giày vò Công Lương Phi Tuân thế nào.
Tiến vào hai bước, Tiết Thừa Viễn không nói một lời an ủi liền đưa tay kéo tấm chăn mỏng màu đen đang đắp trên người Công Lương Phi Tuân ra. Không có thời gian vì tính tình của Công Lương Phi Tuân mà trì hoãn nữa, phải lập tức khám và chữa bệnh cho hắn.
“Hoàng thượng phái ta tới để trị bệnh cho ngươi, chứ không phải để ngươi nhục mạ.” Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt nói.
Vết gãy giấu dưới chăn lập tức đập vào mắt, vết thương đã lở loét, bốc mùi tanh tưởi.
“Cút! Cút hết ra ngoài cho ta!”
Công Lương Phi Tuân không sao chấp nhận được với sự chà đạp chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại của mình nữa, toàn thân run rẩy, cuồng loạn quát um lên.
Công Lương Phi Tuân hắn dù có chết cũng không chịu được việc chết trước mặt Tiết Thừa Viễn!
Vừa đi đến phía cửa phòng ngủ đã liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ, gã sai vặt bị ngã ra ngoài, đồng thời chén thuốc cũng bị ném ra.
“Đại… Đại nhân…”
Gã sai vặt ngã ra, đúng lúc đụng phải Tiết Thừa Viễn vừa đi vào, thấy quan phục bắt mắt lập tức trở người quỳ rạp xuống, run rẩy hành lễ.
Tiết Thừa Viễn vươn tay nâng gã dậy, cũng không có trách cứ, duỗi tay vịn hắn ngồi dậy cũng không có trách cứ, cũng vì chuyện này mà dừng bước trước cửa không có đi vào nữa.
Từ xa Tiết Thừa Viễn đã nghe rõ tiếng gầm tức giận mang theo tuyệt vọng của Công Lương Phi Tuân, nghĩ đến trước giờ hai người vẫn luôn bất hòa, nếu lúc này đi vào, không chừng sẽ khiến Công Lương Phi Tuân càng thêm thù ghét y.
Gã sai vặt vẻ mặt hoảng sợ, lau nước mắt trên mặt, đang không biết nên giải thích thế nào.
Phía sau, Tùy Hành Khiêm cùng Tùng Minh Thành bước nhanh tới, cũng không cần hỏi đã xảy ra chuyện gì, Tùy Hành Khiêm thở dài một hơi rồi bước thẳng vào trong phòng ngủ.
Trong phòng ngủ rộng rãi sạch sẽ, cách bài trí có thể dùng từ đơn giản đến hà khắc để hình dung. Trong phòng không có một người hầu nào, ngoài rèm cửa mỏng chỉ hơi kéo lên một chút, cũng chỉ còn lại một chiếc giường lớn.
Mà bóng dáng tiều tụy trên giường khiến Tùy Hành Khiêm không dám chắc chắn.
“Phi Tuân…?”
Tùy Hành Khiêm bước thêm vài bước tới gần giường bệnh, vươn tay, nhẹ giọng gọi, giọng nói ngập ngừng mang theo sự thương xót.
Công Lương Phi Tuân đang nằm nghiêng, quay mặt vào trong khiến người ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt, lớp chăn mỏng che không được đôi chân duỗi thẳng, dưới góc chăn thoang thoảng tỏa ra mùi hương tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.
“Phi Tuân, là ta…”
Nhớ ngày đó ở Dĩnh Đình, Công Lương Phi Tuân hăng hái chờ lệnh xuất chinh, hai người nâng chén uống hả hê, nay lại chứng kiến tình cảnh này khiến Tùy Hành Khiêm không thể không cảm thán đúng là thế sự vô thường.
Công Lương Phi Tuân nghe thấy tiếng gọi, thân thể hơi run lên, sau đó khó khăn chống giường ngồi dậy, xoay người lại.
Hốc mắt Tùy Hành Khiêm ẩm ướt, chỉ nhìn hắn, không nói thêm gì nữa, ngồi xuống mép giường.
Một đời chinh chiến sa trường, vốn đã không để ý đến chuyện sống chết nữa. Sống chết chỉ là chuyện nhỏ, sống mà phải chịu giày vò, tra tấn khuất nhục mới là hình phạt tàn nhẫn đối với một võ tướng.
Nhìn khuôn mặt người trước mặt, mái tóc đen hỗn loạn, không biết do nước mắt hay mồ hôi là dính tán loạn trước trán. Đôi mắt ngạo nghễ, tự tin trước kia nay đã mất đi ánh sáng, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm đen sì. Trên khuôn mặt gầy gò chỉ còn sót lại một thoáng cương nghị, bướng bỉnh của Công Lương Phi Tuân trước kia.
“Cuối cùng… ngươi cũng đến rồi.”
Công Lương Phi Tuân nheo mắt lại, xác định người trước mắt đúng là Tùy Hành Khiêm liền như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, thều thào nói.
“Phi Tuân…” Nhìn huynh đệ thân thiết bị tra tấn đến nửa sống nửa chết, bản thân lại không thể làm gì để chia sẻ cùng hắn, Tùy Hành Khiêm đột nhiên cảm thấy không sao nói được lên lời, chỉ nói: “Hoàng thượng rất nhớ ngươi…”
Nói một nửa, Tùy Hành Khiêm liền nghẹn ngào không nói thêm được nữa.
Công Lương Phi Tuân nghe thế, khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười khổ, giống như đã hiểu mệnh mình là như thế, khẽ gật đầu.
Đã từng là con người hào sảng hăng hái, nhân sinh rộng lớn, trời cao biển rộng, ai mà ngờ được cuối cùng lại kết thúc trong xó xỉnh u ám?
“Ta…”
Đúng lúc Công Lương Phi Tuân vừa mở miệng, muốn nói với Tùy Hành Khiêm, khóe mắt chợt liếc thấy một bóng người hắn tuyệt đối không muốn gặp đang định cạnh rèm cửa.
“Y… Sao y lại ở đây?” Giọng điệu của Công Lương Phi Tuân lập tức thay đổi, run rẩy nâng tay chỉ thẳng Tiết Thừa Viễn.
Tùy Hành Khiêm quay đầu nhìn Tiết Thừa Viễn, trả lời: “Hoàng thượng phái Thừa Viễn tới hộ tống ngươi hồi kinh. Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng?”
Không biết Công Lương Phi Tuân lấy đâu ra sức lực lớn như thế, chỉ thẳng mặt Tiết Thừa Viễn nổi giận mắng: “Y là người Nguyên Tây! Hoàng thượng sao có thể phái y đến đây được? Ngươi nói bậy!”
“Đúng là ý chỉ của Hoàng thượng.” Tùy Hành Khiêm than một tiếng.
Đã sớm biết hai người này xung khắc như nước với lửa, chỉ là không ngờ Công Lương Phi Tuân chỉ một nửa cái mạng, cũng nhất định không chịu thua thiệt.
“Ngươi đến đây làm gì?” Công Lương Phi Tuân một tay chống giường, ngồi thẳng người dậy, bất chấp cơn đau nhức dưới chân, hai mắt đỏ bừng trợn lớn, rống lên: “Nhìn thấy ta thế này, ngươi hả hê lắm, có phải không? Còn không quản đường xá xa xôi đến tận đây chứng kiến bộ dạng này của ta?”
Nếu như nói trong thiên hạ này, Công Lương Phi Tuân không muốn kẻ này nhìn thế dáng vẻ tuyệt vọng, đáng xấu hổ này của mình nhất, người đó chắc chắn là Tiết Thừa Viễn.
Nhưng ai mà ngờ được, kẻ đó lại đang tốt đẹp đứng ngay trước mặt mình.
Nhớ năm đó được phong tướng tiên phong đi chinh chiến Nguyên Tây, hắn lớn giọng hô sẽ thu phục Nguyên Tây, lập được công lao. Nào ngờ công lao chưa thấy, mà đã chết trên sa trường, trở thành trò cười cho thiên hạ!
Công Lương Phi Tuân hắn bị thế này cũng đáng lắm!
Tiết Thừa Viễn im lặng không nói gì, cũng hiểu được phản ứng này của Công Lương Phi Tuân là bình thường. Chỉ từ mùi tanh tưởi tỏa ra từ dưới chăn đã có thể hiểu được vết thương dưới chân đã giày vò Công Lương Phi Tuân thế nào.
Tiến vào hai bước, Tiết Thừa Viễn không nói một lời an ủi liền đưa tay kéo tấm chăn mỏng màu đen đang đắp trên người Công Lương Phi Tuân ra. Không có thời gian vì tính tình của Công Lương Phi Tuân mà trì hoãn nữa, phải lập tức khám và chữa bệnh cho hắn.
“Hoàng thượng phái ta tới để trị bệnh cho ngươi, chứ không phải để ngươi nhục mạ.” Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt nói.
Vết gãy giấu dưới chăn lập tức đập vào mắt, vết thương đã lở loét, bốc mùi tanh tưởi.
“Cút! Cút hết ra ngoài cho ta!”
Công Lương Phi Tuân không sao chấp nhận được với sự chà đạp chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại của mình nữa, toàn thân run rẩy, cuồng loạn quát um lên.
Công Lương Phi Tuân hắn dù có chết cũng không chịu được việc chết trước mặt Tiết Thừa Viễn!