Người hầu bên cạnh nghe y đột nhiên hô lên thế liền lập tức ra ngoài xem xét, nhưng khi mở cửa ra, phía bên ngoài không một bóng người.
Gã người hầu khẽ nhíu mày, trong lòng bất giác có chút sợ hãi. Mấy ngày này, bóng đen kia xuất hiện không chỉ một lần. Nhưng rốt cuộc đó là người nào?
Còn chưa kịp suy đoán, Công Lương Phi Tuân trên giường chợt khẽ rên lên một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
“Tướng quân!”
Mấy người trong phòng lập tức tiến lại trước giường, quan sát Công Lương Phi Tuân, lo lắng hắn đã khá hơn chút nào chưa.
Nào ngờ Công Lương Phi Tuân vừa mở mắt, nhìn thấy Tiết Thừa Viễn trước mắt lập tức nổi cơn giận dữ.
“Ngươi…” Công Lương Phi Tuân chỉ thẳng mặt y quát. Hiện tại, người hắn không muốn gặp nhất chính là y.
Không phải chỉ là một cái mạng thôi sao? Việc đã đến nước này, Công Lương Phi Tuân đã sớm chấp nhận mọi chuyện. Hắn chịu nhục đến ngày hôm nay chẳng qua là vì muốn chờ Tùy Hành Khiêm đến Nguyên Tây, giao lại sự vụ mình còn dang dở. Ai cần Tiết Thừa Viễn mèo khóc chuột giả từ bi?
Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó đứng lên, dọn dẹp hòm thuốc.
“Đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi.” Công Lương Phi Tuân chống người ngồi dậy, nghiến răng nói. Giọng điệu đầy hận ý.
Tiết Thừa Viễn cũng không muốn tự làm mình mất mặt, một đường bôn ba đến Nguyên Tây vốn đã rất mệt mỏi, sau này chữa bệnh cho Công Lương Phi Tuân thế nào còn cần phải thong thả bàn bạc. “Nếu Tướng quân đã cảm thấy khá hơn, vậy Thừa Viễn cáo từ trước.”
Xách hòm thuốc, Tiết Thừa Viễn không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài cửa.
Bóng người vừa đi khuất liền ‘Ầm!’ một tiếng, Công Lương Phi Tuân vung tay đấm mạnh xuống giường.
“Tướng quân! Ngài…”
Hai người hầu hạ hoảng hốt hô lên, sự yên tĩnh trong phòng ngủ khi nãy cũng theo đó mà tiêu tán.
Gió đêm hiu hiu thổi, bước trên hành lang bên ngoài đình viện, sự phiền muộn cùng buồn ngủ của Tiết Thừa Viễn thật khó diễn tả bằng lời.
Bận rộn xử lý vết thương cho người kia cả ngày, đến khi tỉnh, hắn vẫn trưng ra cái bản mặt oan gia đáng ghét đó. Rốt cuộc người kia có biết mạng hắn giờ như mành chỉ treo chuông, không thể hành động theo cảm xúc nữa không?
“Tiết đại nhân…”
Lúc này, đột nhiên phía sau y vang lên tiếng gọi.
Người nọ hiển nhiên là có quen biết y, Tiết Thừa Viễn dừng bước, xoay người nhìn xem người nọ rốt cuộc là ai.
“Tiết đại nhân!”
Ánh trăng đêm chiếu xuống đình viện u ám cũng không khiến y nhìn rõ được người nọ.
Đúng lúc Tiết Thừa Viễn vẫn im lặng quan sát, người nọ đột nhiên ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống trước mặt Tiết Thừa Viễn, ngẩng đầu lên.
Tùng Minh Liêm? Sao lại là hắn? Cuối cùng Tiết Thừa Viễn cũng nhìn rõ khuôn mặt người nọ.
Mấy năm nay chinh chiến bôn ba, hiếm có dịp về Kinh thành, nhưng ơn cứu mạng năm đó của Tiết Thừa Viễn, Tùng Minh Liêm suốt đời khó quên.
Lẽ nào bóng người ở ngoài cửa phòng Công Lương Phi Tuân vừa rồi chính là hắn?
“Tiết đại nhân, Minh Liêm cầu xin ngài hãy cứu Công Lương tướng quân.”
Tùng Minh Liêm quỳ dưới đất, dập đầu cầu xin Tiết Thừa Viễn.
Rốt cuộc tình nghĩa thế nào mới khiến hắn hạ mình cầu xin như thế? Hay là do ơn nghĩa và áy náy? Tiết Thừa Viễn suy đoán.
“Đứng lên rồi hãy nói.” Tiết Thừa Viễn đỡ hắn dậy, nào ngờ Tùng Minh Liêm nhất định quỳ rạp dưới dất.
Thấy hắn kiên trì như vậy, Tiết Thừa Viễn cũng không ép buộc nữa, chỉ hỏi: “Người ngoài cửa vừa rồi là ngài?”
“… Đúng vậy.”
“Nếu đã tới, sao không vào trong?” Tiết Thừa Viễn lại hỏi.
“Thuộc hạ không có mặt mũi nào vào gặp Tướng quân…” Tùng Minh Liêm khàn giọng, nghẹn ngào nói.
Xem ra Tùng Minh Liêm nhất định có liên quan đến lần bị thương này của Công Lương Phi Tuân.
Tiết Thừa Viễn cũng không muốn vòng vo, hỏi thẳng: “Vậy ngài tìm ta là vì…?”
“Kính mong đại nhân rộng lượng bỏ qua hiềm khích ngày trước, chớ so đo với Tướng quân.”
Tiết Thừa Viễn thở dài. Chưa nói tới chuyện y so đo, tính tình Công Lương Phi Tuân nóng nảy như thế, thù cũ chưa quên lại cộng thêm cảnh ngộ thế này, hắn hẳn sẽ không chịu ngoan ngoãn phối hợp điều trị với y.
Tùng Minh Liêm thấy Tiết Thừa Viễn có chút khó xử, nói: “Tiết đại nhân, ngài có ơn tái sinh với Minh Liêm, Minh Liêm luôn ghi tạc trong lòng, cũng tự biết thân phận mình hèn mọn, không có tư cách cầu xin ngài chuyện gì. Nhưng lần này, Công Lương tướng quân thực sự đã tuyệt vọng đến muốn tìm đến cái chết, Minh Liêm cầu xin ngài…”
Tiết Thừa Viễn giơ tay ngắt lời hắn, “Đừng nói nữa.”
Chuyện đó hôm nay Tiết Thừa Viễn đã nhìn thấy rõ ràng, Công Lương Phi Tuân trước giờ luôn là người thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Năm đó phá được Dĩnh Đình hắn cũng không bị thương nặng như thế, lần này bị thế này hẳn là do hắn ham công khinh địch.”
“Không phải, không phải như vậy!”
Tùng Minh Liêm vội lắc đầu la lên. Hắn biết Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn trước giờ đều không vừa mắt nhau, trong lòng Tiết Thừa Viễn đương nhiên sẽ có thành kiến với Công Lương Phi Tuân.
“…Việc này chỉ có thể trách thuộc hạ và Nhạc Dực! Người khinh địch là chúng thuộc hạ!”
Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, nỗi thống khổ và hổ thẹn của Tùng Minh Liêm lúc này hoàn toàn không giống đóng kịch.
“Ngày đó, chúng thuộc hạ khinh địch đi sâu vào trong núi Ngọc Đào. Tướng quân nhận được tin tức liền lập tức mang binh tới cứu chúng thuộc hạ… Nào ngờ…” Tùng Minh Liêm nhớ lại chuyện ngày đó, khóc không thành tiếng nói: “Nào ngờ, chúng thuộc hạ chỉ là mồi nhử, hai chân của Tướng quân bị bẫy bố trí trong núi làm gãy…”
Thì ra là như vậy. Tiết Thừa Viễn thở dài cảm thán. Xem ra đúng là hắn đã nghĩ oan cho Công Lương Phi Tuân rồi.
“Mấy ngày nay, đêm nào thuộc hạ cũng đứng bên ngoài phòng ngủ của Tướng quân, nhưng thuộc hạ… thuộc hạ thực sự không có mặt mũi nào vào gặp Tướng quân nữa.”
Nếu không phải hiện tại hắn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, Tùng Minh Liêm hắn thật sự muốn chém bản thân thành trăm ngàn mảnh để chuộc tội với Công Lương Phi Tuân.
“Được rồi, đứng lên đi. Chuyện chữa bệnh cứ giao cho ta.” Tiết Thừa Viễn nghĩa khí nói.
“Tạ ơn Tiết đại nhân.” Tùng Minh Thành nghẹn ngào dập đầu, trong mắt đầy cảm kích, “Tạ ơn đại nhân…”
Gã người hầu khẽ nhíu mày, trong lòng bất giác có chút sợ hãi. Mấy ngày này, bóng đen kia xuất hiện không chỉ một lần. Nhưng rốt cuộc đó là người nào?
Còn chưa kịp suy đoán, Công Lương Phi Tuân trên giường chợt khẽ rên lên một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
“Tướng quân!”
Mấy người trong phòng lập tức tiến lại trước giường, quan sát Công Lương Phi Tuân, lo lắng hắn đã khá hơn chút nào chưa.
Nào ngờ Công Lương Phi Tuân vừa mở mắt, nhìn thấy Tiết Thừa Viễn trước mắt lập tức nổi cơn giận dữ.
“Ngươi…” Công Lương Phi Tuân chỉ thẳng mặt y quát. Hiện tại, người hắn không muốn gặp nhất chính là y.
Không phải chỉ là một cái mạng thôi sao? Việc đã đến nước này, Công Lương Phi Tuân đã sớm chấp nhận mọi chuyện. Hắn chịu nhục đến ngày hôm nay chẳng qua là vì muốn chờ Tùy Hành Khiêm đến Nguyên Tây, giao lại sự vụ mình còn dang dở. Ai cần Tiết Thừa Viễn mèo khóc chuột giả từ bi?
Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó đứng lên, dọn dẹp hòm thuốc.
“Đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi.” Công Lương Phi Tuân chống người ngồi dậy, nghiến răng nói. Giọng điệu đầy hận ý.
Tiết Thừa Viễn cũng không muốn tự làm mình mất mặt, một đường bôn ba đến Nguyên Tây vốn đã rất mệt mỏi, sau này chữa bệnh cho Công Lương Phi Tuân thế nào còn cần phải thong thả bàn bạc. “Nếu Tướng quân đã cảm thấy khá hơn, vậy Thừa Viễn cáo từ trước.”
Xách hòm thuốc, Tiết Thừa Viễn không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài cửa.
Bóng người vừa đi khuất liền ‘Ầm!’ một tiếng, Công Lương Phi Tuân vung tay đấm mạnh xuống giường.
“Tướng quân! Ngài…”
Hai người hầu hạ hoảng hốt hô lên, sự yên tĩnh trong phòng ngủ khi nãy cũng theo đó mà tiêu tán.
Gió đêm hiu hiu thổi, bước trên hành lang bên ngoài đình viện, sự phiền muộn cùng buồn ngủ của Tiết Thừa Viễn thật khó diễn tả bằng lời.
Bận rộn xử lý vết thương cho người kia cả ngày, đến khi tỉnh, hắn vẫn trưng ra cái bản mặt oan gia đáng ghét đó. Rốt cuộc người kia có biết mạng hắn giờ như mành chỉ treo chuông, không thể hành động theo cảm xúc nữa không?
“Tiết đại nhân…”
Lúc này, đột nhiên phía sau y vang lên tiếng gọi.
Người nọ hiển nhiên là có quen biết y, Tiết Thừa Viễn dừng bước, xoay người nhìn xem người nọ rốt cuộc là ai.
“Tiết đại nhân!”
Ánh trăng đêm chiếu xuống đình viện u ám cũng không khiến y nhìn rõ được người nọ.
Đúng lúc Tiết Thừa Viễn vẫn im lặng quan sát, người nọ đột nhiên ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống trước mặt Tiết Thừa Viễn, ngẩng đầu lên.
Tùng Minh Liêm? Sao lại là hắn? Cuối cùng Tiết Thừa Viễn cũng nhìn rõ khuôn mặt người nọ.
Mấy năm nay chinh chiến bôn ba, hiếm có dịp về Kinh thành, nhưng ơn cứu mạng năm đó của Tiết Thừa Viễn, Tùng Minh Liêm suốt đời khó quên.
Lẽ nào bóng người ở ngoài cửa phòng Công Lương Phi Tuân vừa rồi chính là hắn?
“Tiết đại nhân, Minh Liêm cầu xin ngài hãy cứu Công Lương tướng quân.”
Tùng Minh Liêm quỳ dưới đất, dập đầu cầu xin Tiết Thừa Viễn.
Rốt cuộc tình nghĩa thế nào mới khiến hắn hạ mình cầu xin như thế? Hay là do ơn nghĩa và áy náy? Tiết Thừa Viễn suy đoán.
“Đứng lên rồi hãy nói.” Tiết Thừa Viễn đỡ hắn dậy, nào ngờ Tùng Minh Liêm nhất định quỳ rạp dưới dất.
Thấy hắn kiên trì như vậy, Tiết Thừa Viễn cũng không ép buộc nữa, chỉ hỏi: “Người ngoài cửa vừa rồi là ngài?”
“… Đúng vậy.”
“Nếu đã tới, sao không vào trong?” Tiết Thừa Viễn lại hỏi.
“Thuộc hạ không có mặt mũi nào vào gặp Tướng quân…” Tùng Minh Liêm khàn giọng, nghẹn ngào nói.
Xem ra Tùng Minh Liêm nhất định có liên quan đến lần bị thương này của Công Lương Phi Tuân.
Tiết Thừa Viễn cũng không muốn vòng vo, hỏi thẳng: “Vậy ngài tìm ta là vì…?”
“Kính mong đại nhân rộng lượng bỏ qua hiềm khích ngày trước, chớ so đo với Tướng quân.”
Tiết Thừa Viễn thở dài. Chưa nói tới chuyện y so đo, tính tình Công Lương Phi Tuân nóng nảy như thế, thù cũ chưa quên lại cộng thêm cảnh ngộ thế này, hắn hẳn sẽ không chịu ngoan ngoãn phối hợp điều trị với y.
Tùng Minh Liêm thấy Tiết Thừa Viễn có chút khó xử, nói: “Tiết đại nhân, ngài có ơn tái sinh với Minh Liêm, Minh Liêm luôn ghi tạc trong lòng, cũng tự biết thân phận mình hèn mọn, không có tư cách cầu xin ngài chuyện gì. Nhưng lần này, Công Lương tướng quân thực sự đã tuyệt vọng đến muốn tìm đến cái chết, Minh Liêm cầu xin ngài…”
Tiết Thừa Viễn giơ tay ngắt lời hắn, “Đừng nói nữa.”
Chuyện đó hôm nay Tiết Thừa Viễn đã nhìn thấy rõ ràng, Công Lương Phi Tuân trước giờ luôn là người thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Năm đó phá được Dĩnh Đình hắn cũng không bị thương nặng như thế, lần này bị thế này hẳn là do hắn ham công khinh địch.”
“Không phải, không phải như vậy!”
Tùng Minh Liêm vội lắc đầu la lên. Hắn biết Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn trước giờ đều không vừa mắt nhau, trong lòng Tiết Thừa Viễn đương nhiên sẽ có thành kiến với Công Lương Phi Tuân.
“…Việc này chỉ có thể trách thuộc hạ và Nhạc Dực! Người khinh địch là chúng thuộc hạ!”
Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, nỗi thống khổ và hổ thẹn của Tùng Minh Liêm lúc này hoàn toàn không giống đóng kịch.
“Ngày đó, chúng thuộc hạ khinh địch đi sâu vào trong núi Ngọc Đào. Tướng quân nhận được tin tức liền lập tức mang binh tới cứu chúng thuộc hạ… Nào ngờ…” Tùng Minh Liêm nhớ lại chuyện ngày đó, khóc không thành tiếng nói: “Nào ngờ, chúng thuộc hạ chỉ là mồi nhử, hai chân của Tướng quân bị bẫy bố trí trong núi làm gãy…”
Thì ra là như vậy. Tiết Thừa Viễn thở dài cảm thán. Xem ra đúng là hắn đã nghĩ oan cho Công Lương Phi Tuân rồi.
“Mấy ngày nay, đêm nào thuộc hạ cũng đứng bên ngoài phòng ngủ của Tướng quân, nhưng thuộc hạ… thuộc hạ thực sự không có mặt mũi nào vào gặp Tướng quân nữa.”
Nếu không phải hiện tại hắn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, Tùng Minh Liêm hắn thật sự muốn chém bản thân thành trăm ngàn mảnh để chuộc tội với Công Lương Phi Tuân.
“Được rồi, đứng lên đi. Chuyện chữa bệnh cứ giao cho ta.” Tiết Thừa Viễn nghĩa khí nói.
“Tạ ơn Tiết đại nhân.” Tùng Minh Thành nghẹn ngào dập đầu, trong mắt đầy cảm kích, “Tạ ơn đại nhân…”