Người đến lúc sắp chết, trong khoảng thời gian cuối cùng, hẳn là bỏ thể bỏ qua mọi chuyện cũ?
Đối với Công Lương Phi Tuân, câu trả lời là… không thể nào!
Suốt buổi sáng hôm sau, Công Lương Phi Tuân giao lại ấn soái của Tùy Hành Khiêm, dặn dò những chuyện liên quan, chuyển cuộc chiến với Nguyên Tây cho Tùy Hành Khiêm lãnh đạo.
Tuy trước mắt không thể lập tức bình bình định hoàn toàn Nguyên Tây, nhưng chỉ cần có thể trấn thủ Phương Ninh, kiên trì đấu với Bộc Dương Lịch Uyên tới cùng, với thực lực của bọn hắn, không đến hai, ba năm là có thể thắng lợi hoàn toàn.
Đáng tiếc chính là, Công Lương Phi Tuân hắn biết mình không được nhìn thấy ngày đó.
Chinh chiến cả đời, bao nhiêu hào hùng cùng vinh quang giờ chỉ còn trong trí nhớ, trở thành những tia sáng mong manh trong đêm tối, một đi không trở lại.
Giao hết lại mọi việc, tiễn Tùy Hành Khiêm, Công Lương Phi Tuân thở phào một hơi rồi nhắm mắt lại.
Phần dưới cơ thể không ngừng đau nhức cùng việc hồi phục chỉ là hy vọng xã vời đang tàn nhẫn từng ngày đẩy sinh mạng của Công Lương Phi Tuân đến bên bờ vực thẳm, chỉ cần thả người rơi xuống liền tan xương nát thịt, lại không để lại chút gì. Chính vì vậy, giờ phút này, khao khát của hắn chỉ còn sự yên tĩnh cùng chút tôn nghiêm cuối cùng mà thôi.
*
“Công Lương tướng quân, đêm qua ngủ có ngon giấc không…?”
Nào ngờ, trong lúc Công Lương Phi Tuân đamg chìm trong không gian yên tĩnh của mình, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói lễ độ, tao nhã kia.
Lại là y? Ai cho y tùy ý ra vào phòng ngủ của hắn như vậy?
Công Lương Phi Tuân mở mắt, không hỏi nguyên do liền trừng mắt nhìn khuôn mặt thanh tú xuất hiện không đúng lúc đúng chỗ kia.
“Chà! Ánh mắt trong trẻo hữu thần, xem ra tối qua Tướng quân ngủ không tệ lắm.” Tiết Thừa Viễn chăm chú nhìn vào mắt hắn, khẽ mỉm cười nói.
“Tiết Thừa Viễn, ta đã nói là không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Công Lương Phi Tuân trừng mắt nhìn hắn, gằn từng chữ.
Tiết Thừa Viễn nhàn nhã ngồi xuống bên giường, mở hòm thuốc ra, vừa chuẩn bị dụng cụ kiểm tra vết thương cho Công Lương Phi Tuân, vừa trả lời: “Nói thật, ta cũng không muốn gặp lại ngươi. Nhưng, thánh mệnh khó trái, nếu là Hoàng thượng đã hạ chỉ cho ta chữa bệnh cho ngươi, ta đương nhiên…”
“Nhìn ta!” Công Lương Phi Tuân đột nhiên túm cổ áo Tiết Thừa Viễn, kéo y đến trước mặt mình, hung dữ nói: “Ta không cần chữa bệnh, chỉ cần chết một cách vui vẻ! Càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ giả mù mưa sa(*) của ngươi. Nhìn thấy ta đi đến kết cục này, ngươi hả hê lắm đúng không?”
“Ngươi cho rằng ai cũng hẹp hòi như ngươi sao?” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, khinh thường nói.
Hành động mạnh mẽ vừa rồi khiến vết thương lại đau nhức, Công Lương Phi Tuân căm hận rít ra từ kẽ răng: “Kiếp trước chúng ta là oan gia sao?”
Thật nực cười! Đến khi sắp chết vẫn còn phải chịu sự giày vò, sỉ nhục như vậy!
“Câu này ngươi lên hỏi ông trời ấy.” Tiết Thừa Viễn nói xong, kéo chăn của Công Lương Phi Tuân lên, cẩn thận kiểm tra vết thương cho hắn.
Công Lương Phi Tuân đau đến ngửa người ra sau, lại không có gì chống, cuối cùng thành nằm xuống giường.
Vết thương này so với hôm qua đã khá hơn nhiều, ít nhất đã không tỏa ra mùi hôi thối nữa, ngay cả ở gần cũng không còn ngửi thấy.
“Đau lắm không?”
Tiết Thừa Viễn nhẹ tay ấn lên phần gãy, kiểm tra kỹ càng vị trí gãy xương.
Đây không phải là biết rõ rồi còn cố hỏi sao? Công Lương Phi Tuân nghiến răng. Lúc này y đụng vào đâu cũng đều khiến hắn đau đến thấu xương.
“Đừng đụng vào ta…” Công Lương Phi Tuân đau đớn tức tối quát lên.
Tiết Thừa Viễn thấy phản ứng của hắn mãnh liệt như vậy, lập tức thu tay lại. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là nối xương lại cho Công Lương Phi Tuân, nhưng hắn bài xích y như vậy, y nên làm thế nào cho phải đây.
Trong lúc Tiết Thừa Viễn đang suy tính nên làm thế nào, Công Lương Phi Tuân đột nhiên hỏi.
“Ngươi là Thế tử Nguyên Tây, lòng của ngươi không thể nào hướng về Thiên Vân ta, hà cớ gì ngươi lại tới đây?”
Nghĩ tới những việc xảy ra trong mấy năm qua của mình, cảm xúc trong lòng Tiết Thừa Viễn cũng rất phức tạp, trả lời: “Con người không thể lựa chọn xuất thân, chỉ có thể lựa chọn con đường mình đi, không đúng sao, Tướng quân?”
“Dù có lựa chọn như vậy nhưng chắc chắn ngươi không hoàn toàn trung thành với Thiên Vân!”
Công Lương Phi Tuân tuyệt đối không thể chấp nhận được việc quá trình thu thu phục Nguyên Tây sẽ bởi vì sự xuất hiện của kẻ có thân phận đặc biệt này mà thay đổi. Như vậy bao nhiêu công sức, gian lao vất vả mà hắn và thuộc hạ phải chịu đều sẽ hóa thành hư không trong khoảnh khắc.
“Ta chỉ trung thành với lòng của mình.” Tiết Thừa Viễn không tránh né câu hỏi kia, thản nhiên đáp lại.
Công Lương Phi Tuân đột nhiên thở dài, nói: “Tiết Thừa Viễn, nghe nói y thuật của ngươi rất cao siêu, có phải chỉ là hư danh không?”
Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, cười nhạt: “Sợ là hữu danh vô thực.”
“Ngươi!” Công Lương Phi Tuân tức giận, người này thật sự lúc nào cũng muốn đối nghịch với hắn!
“Tiết Thừa Viễn, coi như người rất tài giỏi, Công Lương Phi Tuân ta đời này cũng không muốn mang ơn ngươi!”
Công Lương Phi Tuân đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, hiển nhiên là đêm qua hắn đã có quyết định. Tiết Thừa Viễn quan sát hắn, không phản bác, chỉ thản nhiên nói: “Nếu Thừa Viễn đã phụng ý chỉ của Hoàng thượng đến đây, nên dốc sức vì Công Lương tướng quân mới phải.”
“Ha ha…” Công Lương Phi Tuân cười lạnh nói: “Cũng tốt, vậy ta chỉ có một mong muốn, hi vọng ngươi không cự tuyệt.”
Trong lòng Tiết Thừa Viễn đã đoán ra được vài phần, nhưng vẫn nhẫn nại, chờ Công Lương Phi Tuân chính miệng nói ra.
“Thừa Viễn nhất định sẽ đáp ứng.”
Công Lương Phi Tuân không nhìn hắn nữa, mà chuyển tầm mắt nhìn lên đỉnh màn, ánh mắt quyết tuyệt: “Cho ta thứ thuốc độc mạnh nhất. Đây chính là nguyện vọng của ta, Hoàng thượng tuyệt sẽ không trách tội ngươi.”
“Được!”
Thật không ngờ Tiết Thừa Viễn lại lập tức đồng ý.
Đối với Công Lương Phi Tuân, câu trả lời là… không thể nào!
Suốt buổi sáng hôm sau, Công Lương Phi Tuân giao lại ấn soái của Tùy Hành Khiêm, dặn dò những chuyện liên quan, chuyển cuộc chiến với Nguyên Tây cho Tùy Hành Khiêm lãnh đạo.
Tuy trước mắt không thể lập tức bình bình định hoàn toàn Nguyên Tây, nhưng chỉ cần có thể trấn thủ Phương Ninh, kiên trì đấu với Bộc Dương Lịch Uyên tới cùng, với thực lực của bọn hắn, không đến hai, ba năm là có thể thắng lợi hoàn toàn.
Đáng tiếc chính là, Công Lương Phi Tuân hắn biết mình không được nhìn thấy ngày đó.
Chinh chiến cả đời, bao nhiêu hào hùng cùng vinh quang giờ chỉ còn trong trí nhớ, trở thành những tia sáng mong manh trong đêm tối, một đi không trở lại.
Giao hết lại mọi việc, tiễn Tùy Hành Khiêm, Công Lương Phi Tuân thở phào một hơi rồi nhắm mắt lại.
Phần dưới cơ thể không ngừng đau nhức cùng việc hồi phục chỉ là hy vọng xã vời đang tàn nhẫn từng ngày đẩy sinh mạng của Công Lương Phi Tuân đến bên bờ vực thẳm, chỉ cần thả người rơi xuống liền tan xương nát thịt, lại không để lại chút gì. Chính vì vậy, giờ phút này, khao khát của hắn chỉ còn sự yên tĩnh cùng chút tôn nghiêm cuối cùng mà thôi.
*
“Công Lương tướng quân, đêm qua ngủ có ngon giấc không…?”
Nào ngờ, trong lúc Công Lương Phi Tuân đamg chìm trong không gian yên tĩnh của mình, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói lễ độ, tao nhã kia.
Lại là y? Ai cho y tùy ý ra vào phòng ngủ của hắn như vậy?
Công Lương Phi Tuân mở mắt, không hỏi nguyên do liền trừng mắt nhìn khuôn mặt thanh tú xuất hiện không đúng lúc đúng chỗ kia.
“Chà! Ánh mắt trong trẻo hữu thần, xem ra tối qua Tướng quân ngủ không tệ lắm.” Tiết Thừa Viễn chăm chú nhìn vào mắt hắn, khẽ mỉm cười nói.
“Tiết Thừa Viễn, ta đã nói là không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Công Lương Phi Tuân trừng mắt nhìn hắn, gằn từng chữ.
Tiết Thừa Viễn nhàn nhã ngồi xuống bên giường, mở hòm thuốc ra, vừa chuẩn bị dụng cụ kiểm tra vết thương cho Công Lương Phi Tuân, vừa trả lời: “Nói thật, ta cũng không muốn gặp lại ngươi. Nhưng, thánh mệnh khó trái, nếu là Hoàng thượng đã hạ chỉ cho ta chữa bệnh cho ngươi, ta đương nhiên…”
“Nhìn ta!” Công Lương Phi Tuân đột nhiên túm cổ áo Tiết Thừa Viễn, kéo y đến trước mặt mình, hung dữ nói: “Ta không cần chữa bệnh, chỉ cần chết một cách vui vẻ! Càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ giả mù mưa sa(*) của ngươi. Nhìn thấy ta đi đến kết cục này, ngươi hả hê lắm đúng không?”
“Ngươi cho rằng ai cũng hẹp hòi như ngươi sao?” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, khinh thường nói.
Hành động mạnh mẽ vừa rồi khiến vết thương lại đau nhức, Công Lương Phi Tuân căm hận rít ra từ kẽ răng: “Kiếp trước chúng ta là oan gia sao?”
Thật nực cười! Đến khi sắp chết vẫn còn phải chịu sự giày vò, sỉ nhục như vậy!
“Câu này ngươi lên hỏi ông trời ấy.” Tiết Thừa Viễn nói xong, kéo chăn của Công Lương Phi Tuân lên, cẩn thận kiểm tra vết thương cho hắn.
Công Lương Phi Tuân đau đến ngửa người ra sau, lại không có gì chống, cuối cùng thành nằm xuống giường.
Vết thương này so với hôm qua đã khá hơn nhiều, ít nhất đã không tỏa ra mùi hôi thối nữa, ngay cả ở gần cũng không còn ngửi thấy.
“Đau lắm không?”
Tiết Thừa Viễn nhẹ tay ấn lên phần gãy, kiểm tra kỹ càng vị trí gãy xương.
Đây không phải là biết rõ rồi còn cố hỏi sao? Công Lương Phi Tuân nghiến răng. Lúc này y đụng vào đâu cũng đều khiến hắn đau đến thấu xương.
“Đừng đụng vào ta…” Công Lương Phi Tuân đau đớn tức tối quát lên.
Tiết Thừa Viễn thấy phản ứng của hắn mãnh liệt như vậy, lập tức thu tay lại. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là nối xương lại cho Công Lương Phi Tuân, nhưng hắn bài xích y như vậy, y nên làm thế nào cho phải đây.
Trong lúc Tiết Thừa Viễn đang suy tính nên làm thế nào, Công Lương Phi Tuân đột nhiên hỏi.
“Ngươi là Thế tử Nguyên Tây, lòng của ngươi không thể nào hướng về Thiên Vân ta, hà cớ gì ngươi lại tới đây?”
Nghĩ tới những việc xảy ra trong mấy năm qua của mình, cảm xúc trong lòng Tiết Thừa Viễn cũng rất phức tạp, trả lời: “Con người không thể lựa chọn xuất thân, chỉ có thể lựa chọn con đường mình đi, không đúng sao, Tướng quân?”
“Dù có lựa chọn như vậy nhưng chắc chắn ngươi không hoàn toàn trung thành với Thiên Vân!”
Công Lương Phi Tuân tuyệt đối không thể chấp nhận được việc quá trình thu thu phục Nguyên Tây sẽ bởi vì sự xuất hiện của kẻ có thân phận đặc biệt này mà thay đổi. Như vậy bao nhiêu công sức, gian lao vất vả mà hắn và thuộc hạ phải chịu đều sẽ hóa thành hư không trong khoảnh khắc.
“Ta chỉ trung thành với lòng của mình.” Tiết Thừa Viễn không tránh né câu hỏi kia, thản nhiên đáp lại.
Công Lương Phi Tuân đột nhiên thở dài, nói: “Tiết Thừa Viễn, nghe nói y thuật của ngươi rất cao siêu, có phải chỉ là hư danh không?”
Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, cười nhạt: “Sợ là hữu danh vô thực.”
“Ngươi!” Công Lương Phi Tuân tức giận, người này thật sự lúc nào cũng muốn đối nghịch với hắn!
“Tiết Thừa Viễn, coi như người rất tài giỏi, Công Lương Phi Tuân ta đời này cũng không muốn mang ơn ngươi!”
Công Lương Phi Tuân đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, hiển nhiên là đêm qua hắn đã có quyết định. Tiết Thừa Viễn quan sát hắn, không phản bác, chỉ thản nhiên nói: “Nếu Thừa Viễn đã phụng ý chỉ của Hoàng thượng đến đây, nên dốc sức vì Công Lương tướng quân mới phải.”
“Ha ha…” Công Lương Phi Tuân cười lạnh nói: “Cũng tốt, vậy ta chỉ có một mong muốn, hi vọng ngươi không cự tuyệt.”
Trong lòng Tiết Thừa Viễn đã đoán ra được vài phần, nhưng vẫn nhẫn nại, chờ Công Lương Phi Tuân chính miệng nói ra.
“Thừa Viễn nhất định sẽ đáp ứng.”
Công Lương Phi Tuân không nhìn hắn nữa, mà chuyển tầm mắt nhìn lên đỉnh màn, ánh mắt quyết tuyệt: “Cho ta thứ thuốc độc mạnh nhất. Đây chính là nguyện vọng của ta, Hoàng thượng tuyệt sẽ không trách tội ngươi.”
“Được!”
Thật không ngờ Tiết Thừa Viễn lại lập tức đồng ý.