Bộc Dương Thừa Viễn.
Đã bao nhiêu năm rồi không còn ai gọi y như vậy?
Kể từ sau khi rời Phương Ninh, do tình thế bức bách, Tiết Thừa Viễn vẫn luôn đeo mặt nạ mà sống qua ngày.
Tiết Thừa Viễn, Nguyên Thành Học… Cùng với sự thay đổi tên họ, y đang dần xa cách hay đang dần trở về với đúng bản thân mình?
Hôm nay, nằm trong ngực Công Lương Phi Tuân nghe thấy cái tên này, Tiết Thừa Viễn vô cùng xúc động.
Tiết Thừa Viễn chợt nhận ra, y không hề khó chịu khi người này gọi y như vậy, thậm chí, có một khoảnh khắc y còn cảm thấy, cái tên mà y đã muốn vứt bỏ mới càng tôn lên sự cao quý bẩm sinh của y. Đó là dòng máu kiêu hãnh chảy trong huyết quản của y, dù năm tháng có trôi qua cũng không thể rửa trôi được.
Y thật sự đã yêu hắn sao?
So với sự quả quyết của Công Lương Phi Tuân, trong lòng Tiết Thừa Viễn vẫn còn chút vướng mắc. Y không chắc chắn mình có thể cùng một nam nhân đi đến hết cuộc đời này hay không, ít nhất Tiết Thừa Viễn y chưa từng có suy nghĩ này. Cuộc đời này, y chỉ muốn mặc hoàn cảnh, sống một cuộc đời bình thản. Nhưng đến khi nằm trong ngực người này, Tiết Thừa Viễn không thể không đối mặt với một sự thật.
Khi thấy nam nhân người đầy thương tích, phải chịu bao nhiêu đau đớn cùng lo lắng chưa biết tương lai thế nào vẫn dũng cảm theo đuổi tình yêu, Tiết Thừa Viễn y đã bị sự kiên cường ấy làm cho rung động.
Suy nghĩ một hồi, Tiết Thừa Viễn liền ôm chặt lấy người trước ngực, tham lam cảm nhận hơi thở của hắn.
“Thừa Viễn, ngươi có biết không, ngươi luôn khiến ta cảm thấy rất ấm áp.” Công Lương Phi Tuân thấy y cuối cùng cũng ôm chặt đáp lại mình, nhẹ nhàng kéo tay Tiết Thừa Viễn, đặt lên ngực mình.
Dưới bàn tay, trái tim của hắn đang dội binh binh trong lồng ngực. Mỗi một lần trái tim nảy lên dường như tạo ra một luồng nóng vây lấy hai người, mãi không tán đi. Giờ khắc này, giữa trời đất này, họ chỉ cảm nhận thấy sự tồn tại của đối phương.
“Ngươi mang đến cho ta hy vọng.” Công Lương Phi Tuân không biết làm sao để nói hết ra những cảm xúc trong lòng.
Tiết Thừa Viễn nhìn vào mắt hắn, ánh mắt kia lúc này đang toát lên ánh sáng dịu dàng khác hẳn trước kia.
“Lúc ta yếu đuối nhất, chính ngươi đã cho ta sức mạnh vươn lên.” Công Lương Phi Tuân nhìn lại y, cười một tiếng, lại nhẹ nhàng hôn lên trán y.
Nụ hôn nhẹ lại thuần khiết và ngọt ngào như thế, da thịt chạm nhau, mười ngón quấn giao.
Những việc Công Lương Phi Tuân làm tối nay quả thật đã làm thay đổi tất cả những ấn tượng trong lòng Tiết Thừa Viễn về hắn. Tiết Thừa Viễn chưa bao giờ nghĩ tới Công Lương Phi Tuân lại có một mặt dịu dàng như thế. Có lẽ, hắn vốn chẳng phải là người hẹp hòi, không thấu tình đạt lý, chỉ là bao nhiêu năm chinh chiến sa trường mới tạo thành tính cách cùng khuôn mặt anh tuấn lại lạnh lẽo như thế mà thôi.
“Thật sao?” Tiết Thừa Viễn vui mừng hỏi lại.
“Thật!” Công Lương Phi Tuân ôm y. Hắn đã giữ tư thế này rất lâu rồi, nhưng lại sợ nếu buông tay ra, hắn sẽ không bắt lại được.
Thật ra, lúc nhìn thấy y cứu Tùng Minh Liêm ở Huyền Nhân năm đó, Công Lương Phi Tuân đã mơ hồ cảm nhận được ở nam tử này có một sức hấp dẫn mình đến khó hiểu. Hay nói đúng hơn là, sức hấp dẫn đó, chậm rãi chảy, lại càng ngấm càng sâu. Dòng máu cao quý chảy trong người y, khuôn mặt nho nhã, càng làm tăng thêm sức hấp dẫn tự nhiên đó.
“Phi Tuân, ngươi định sau này thế nào?” Kiềm lại nỗi vui sướng do tình yêu mang lại, Tiết Thừa Viễn chợt hỏi.
Tiết Thừa Viễn rất muốn biết sau khi buông thả bản thân chấp nhận thứ tình cảm này, tương lai của hai người bọn y sẽ đi theo hướng nào.
“Chỉ cần ta còn có thể đứng dậy, đời này, ta nhất định sẽ không để cho ngươi rời xa ta.” Công Lương Phi Tuân nói ra suy nghĩ thật lòng. Có điều, tương lai rất khó đoán trước, thực tế lại luôn tàn nhẫn, không một ai có thể nắm chắc được. “Còn nếu như ta không đứng lên được nữa…” Giọng điệu của Công Lương Phi Tuân đột nhiên hạ thấp xuống, nói tiếp: “Vậy thì cứ coi như đêm nay chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng, chúng ta sẽ đường ai nấy đi.”
Tiết Thừa Viễn hiểu, với tính cách kiêu ngạo của Công Lương Phi Tuân, nếu như hai chân của hắn không thể hồi phục được, hắn tuyệt đối sẽ không chịu khuất nhục mà sống trên đời này nữa.
Công Lương Phi Tuân thấy y không nói gì, nghĩ rằng không biết có phải mình đã nói sai gì rồi hay không, chống người nhổm dậy nhìn y.
“Thừa Viễn…” Hoạt động mạnh khiến hai chân lại đau nhức, Công Lương Phi Tuân không chịu nổi nhíu mày lại.
Hiện tại, từ trên xuống dưới, chỉ có trái tim của hắn là còn nguyên vẹn. Còn lại, tất cả đều không còn dùng được nữa rồi.
Hai mắt Tiết Thừa Viễn đột nhiên lóe lên, đưa tay dịu dàng vuốt ve gò má hao gầy của Công Lương Phi Tuân.
“Cả đời này, ta sẽ không để người ta yêu rời xa ta.”
Công Lương Phi Tuân nghe thấy y chợt lên tiếng nói như thế, xúc động trong lòng không sao nói hết thành lời.
“Phi Tuân, nếu ngươi thật sự yêu ta, nhất định phải vì ta mà kiên cường, mặc cho sau này có xảy ra chuyện gì…” Tiết Thừa Viễn ngồi dậy, ôm lấy Công Lương Phi Tuân.
Những mối bận tâm trong lòng y đã biến đâu mất, lúc này, y chỉ muốn nhìn Công Lương Phi Tuân một lần nữa đứng dậy, khôi phục sự hăng hái, khí thế oai hùng như ngày xưa.
Công Lương Phi Tuân chưa từng nghĩ đến Tiết Thừa Viễn sẽ nói với mình như vậy. Hắn vốn nghĩ, đó là một điều rất quý giá, mà những thứ quý giá thường chỉ có thể nhìn chứ không thể có.
“Công Lương Phi Tuân ta có tài đức gì…” Công Lương Phi Tuân nghẹn ngào nói.
Người trong thiên hạ đều nhìn thấy hắn phóng khoáng kiêu hùng, chỉ có Tiết Thừa Viễn mới có thể nhìn thể dáng vẻ yếu đuối của hắn. Ở trước mặt y, hắn không cần phải cố tỏ ra kiên cường nữa.
“Thừa Viễn, cám ơn ngươi…”
Đã bao nhiêu năm rồi không còn ai gọi y như vậy?
Kể từ sau khi rời Phương Ninh, do tình thế bức bách, Tiết Thừa Viễn vẫn luôn đeo mặt nạ mà sống qua ngày.
Tiết Thừa Viễn, Nguyên Thành Học… Cùng với sự thay đổi tên họ, y đang dần xa cách hay đang dần trở về với đúng bản thân mình?
Hôm nay, nằm trong ngực Công Lương Phi Tuân nghe thấy cái tên này, Tiết Thừa Viễn vô cùng xúc động.
Tiết Thừa Viễn chợt nhận ra, y không hề khó chịu khi người này gọi y như vậy, thậm chí, có một khoảnh khắc y còn cảm thấy, cái tên mà y đã muốn vứt bỏ mới càng tôn lên sự cao quý bẩm sinh của y. Đó là dòng máu kiêu hãnh chảy trong huyết quản của y, dù năm tháng có trôi qua cũng không thể rửa trôi được.
Y thật sự đã yêu hắn sao?
So với sự quả quyết của Công Lương Phi Tuân, trong lòng Tiết Thừa Viễn vẫn còn chút vướng mắc. Y không chắc chắn mình có thể cùng một nam nhân đi đến hết cuộc đời này hay không, ít nhất Tiết Thừa Viễn y chưa từng có suy nghĩ này. Cuộc đời này, y chỉ muốn mặc hoàn cảnh, sống một cuộc đời bình thản. Nhưng đến khi nằm trong ngực người này, Tiết Thừa Viễn không thể không đối mặt với một sự thật.
Khi thấy nam nhân người đầy thương tích, phải chịu bao nhiêu đau đớn cùng lo lắng chưa biết tương lai thế nào vẫn dũng cảm theo đuổi tình yêu, Tiết Thừa Viễn y đã bị sự kiên cường ấy làm cho rung động.
Suy nghĩ một hồi, Tiết Thừa Viễn liền ôm chặt lấy người trước ngực, tham lam cảm nhận hơi thở của hắn.
“Thừa Viễn, ngươi có biết không, ngươi luôn khiến ta cảm thấy rất ấm áp.” Công Lương Phi Tuân thấy y cuối cùng cũng ôm chặt đáp lại mình, nhẹ nhàng kéo tay Tiết Thừa Viễn, đặt lên ngực mình.
Dưới bàn tay, trái tim của hắn đang dội binh binh trong lồng ngực. Mỗi một lần trái tim nảy lên dường như tạo ra một luồng nóng vây lấy hai người, mãi không tán đi. Giờ khắc này, giữa trời đất này, họ chỉ cảm nhận thấy sự tồn tại của đối phương.
“Ngươi mang đến cho ta hy vọng.” Công Lương Phi Tuân không biết làm sao để nói hết ra những cảm xúc trong lòng.
Tiết Thừa Viễn nhìn vào mắt hắn, ánh mắt kia lúc này đang toát lên ánh sáng dịu dàng khác hẳn trước kia.
“Lúc ta yếu đuối nhất, chính ngươi đã cho ta sức mạnh vươn lên.” Công Lương Phi Tuân nhìn lại y, cười một tiếng, lại nhẹ nhàng hôn lên trán y.
Nụ hôn nhẹ lại thuần khiết và ngọt ngào như thế, da thịt chạm nhau, mười ngón quấn giao.
Những việc Công Lương Phi Tuân làm tối nay quả thật đã làm thay đổi tất cả những ấn tượng trong lòng Tiết Thừa Viễn về hắn. Tiết Thừa Viễn chưa bao giờ nghĩ tới Công Lương Phi Tuân lại có một mặt dịu dàng như thế. Có lẽ, hắn vốn chẳng phải là người hẹp hòi, không thấu tình đạt lý, chỉ là bao nhiêu năm chinh chiến sa trường mới tạo thành tính cách cùng khuôn mặt anh tuấn lại lạnh lẽo như thế mà thôi.
“Thật sao?” Tiết Thừa Viễn vui mừng hỏi lại.
“Thật!” Công Lương Phi Tuân ôm y. Hắn đã giữ tư thế này rất lâu rồi, nhưng lại sợ nếu buông tay ra, hắn sẽ không bắt lại được.
Thật ra, lúc nhìn thấy y cứu Tùng Minh Liêm ở Huyền Nhân năm đó, Công Lương Phi Tuân đã mơ hồ cảm nhận được ở nam tử này có một sức hấp dẫn mình đến khó hiểu. Hay nói đúng hơn là, sức hấp dẫn đó, chậm rãi chảy, lại càng ngấm càng sâu. Dòng máu cao quý chảy trong người y, khuôn mặt nho nhã, càng làm tăng thêm sức hấp dẫn tự nhiên đó.
“Phi Tuân, ngươi định sau này thế nào?” Kiềm lại nỗi vui sướng do tình yêu mang lại, Tiết Thừa Viễn chợt hỏi.
Tiết Thừa Viễn rất muốn biết sau khi buông thả bản thân chấp nhận thứ tình cảm này, tương lai của hai người bọn y sẽ đi theo hướng nào.
“Chỉ cần ta còn có thể đứng dậy, đời này, ta nhất định sẽ không để cho ngươi rời xa ta.” Công Lương Phi Tuân nói ra suy nghĩ thật lòng. Có điều, tương lai rất khó đoán trước, thực tế lại luôn tàn nhẫn, không một ai có thể nắm chắc được. “Còn nếu như ta không đứng lên được nữa…” Giọng điệu của Công Lương Phi Tuân đột nhiên hạ thấp xuống, nói tiếp: “Vậy thì cứ coi như đêm nay chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng, chúng ta sẽ đường ai nấy đi.”
Tiết Thừa Viễn hiểu, với tính cách kiêu ngạo của Công Lương Phi Tuân, nếu như hai chân của hắn không thể hồi phục được, hắn tuyệt đối sẽ không chịu khuất nhục mà sống trên đời này nữa.
Công Lương Phi Tuân thấy y không nói gì, nghĩ rằng không biết có phải mình đã nói sai gì rồi hay không, chống người nhổm dậy nhìn y.
“Thừa Viễn…” Hoạt động mạnh khiến hai chân lại đau nhức, Công Lương Phi Tuân không chịu nổi nhíu mày lại.
Hiện tại, từ trên xuống dưới, chỉ có trái tim của hắn là còn nguyên vẹn. Còn lại, tất cả đều không còn dùng được nữa rồi.
Hai mắt Tiết Thừa Viễn đột nhiên lóe lên, đưa tay dịu dàng vuốt ve gò má hao gầy của Công Lương Phi Tuân.
“Cả đời này, ta sẽ không để người ta yêu rời xa ta.”
Công Lương Phi Tuân nghe thấy y chợt lên tiếng nói như thế, xúc động trong lòng không sao nói hết thành lời.
“Phi Tuân, nếu ngươi thật sự yêu ta, nhất định phải vì ta mà kiên cường, mặc cho sau này có xảy ra chuyện gì…” Tiết Thừa Viễn ngồi dậy, ôm lấy Công Lương Phi Tuân.
Những mối bận tâm trong lòng y đã biến đâu mất, lúc này, y chỉ muốn nhìn Công Lương Phi Tuân một lần nữa đứng dậy, khôi phục sự hăng hái, khí thế oai hùng như ngày xưa.
Công Lương Phi Tuân chưa từng nghĩ đến Tiết Thừa Viễn sẽ nói với mình như vậy. Hắn vốn nghĩ, đó là một điều rất quý giá, mà những thứ quý giá thường chỉ có thể nhìn chứ không thể có.
“Công Lương Phi Tuân ta có tài đức gì…” Công Lương Phi Tuân nghẹn ngào nói.
Người trong thiên hạ đều nhìn thấy hắn phóng khoáng kiêu hùng, chỉ có Tiết Thừa Viễn mới có thể nhìn thể dáng vẻ yếu đuối của hắn. Ở trước mặt y, hắn không cần phải cố tỏ ra kiên cường nữa.
“Thừa Viễn, cám ơn ngươi…”