Người nọ vô cùng kích động. Câu trả lời kia vô cùng chính xác, xem ra y quả thật có quen biết không đơn giản với Vương gia.
“Ngươi…” Hắn thận trọng đánh giá Tiết Thừa Viễn. Nếu như đã đồng ý thả y đi, hắn nhất định phải xác định người này không có ác ý với Vương gia.
Tiết Thừa Viễn cười hỏi: “Sao thế? Vẫn không thể đi?”
Nhìn người trước mặt thản nhiên cười như thế, người nọ cũng không do dự nữa, duỗi cánh tay nói: “Mời.”
Một canh giờ sau, Tiết Thừa Viễn theo sau một đội quân cuối cùng cũng lên được đến Linh Hư quán.
Người vừa rồi kiểm tra y tiến vào bên trong thông báo, chỉ chốc lát sau liền đi ra, “Vương gia mời ngài tới Chính đường đợi một lát.” Người nọ đột nhiên vô cùng cung kính nói với Tiết Thừa Viễn.
“Làm phiền rồi.” Tiết Thừa Viễn khom người thi lễ rồi cất bước đi vào.
Trên trời mưa phùn lất phất, con đường đá phủ đầy rêu giữa hàng cây không khỏi có chút tiêu điều, tường đổ ngói thưa trước mắt đã bán đứng sự kiên cố của nơi này.
Nơi này đã không còn là Linh Hư quán trong trí nhớ của Tiết Thừa Viễn nữa rồi, từng cảnh tượng năm đó như hiện lên trước mắt y.
*
“Viễn nhi, tới nơi rồi.”
Trong làn gió hiu hiu của ngày xuân ấm áp, một cỗ xe ngựa dừng trước bậc đá của Linh Hư quán.
Đường núi xóc nảy, khó khăn lắm mới qua hết quãng đường từ Vương phủ tới Linh Hư quán này, Tiết Thừa Viễn choáng váng đến muốn ói ra.
Bên ngoài cửa sổ xe, Phụ vương ngồi trên lưng ngựa lại gọi một tiếng, “Viễn nhi?”
Dứt lời, Bộc Dương Lịch Huyễn liền vén rèm xe, nhìn vào bên trong, liền thấy một thiếu niên nhỏ tuổi đang nhíu mày che miệng. Bộc Dương Lịch Huyễn cười nói: “Cầm tay nải, mau xuống xe đi.”
Tiết Thừa Viễn nhẹ gật đầu, cầm tay nải chứa đầy sách lên, xuống xe ngựa.
Phụ vương đã đồng ý với với y, khi y tròn mười tuổi sẽ cho y theo Tam thúc học y thuật. Tiết Thừa Viễn mong chờ ngày này đã lâu, nhưng phải rời Vương phủ, lên núi Ngọc Đào trùng điệp này, trong lòng Tiết Thừa Viễn vẫn có chút sợ hãi cùng không nỡ.
“Sao thế?”
Nhìn con trai đột nhiên túm lấy góc áo của mình, Bộc Dương Lịch Huyễn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của y lên, “Viễn nhi, con người đều phải trưởng thành, Phụ vương không thể ở bên con cả đời được.”
“…” Tiết Thừa Viễn vẫn túm chặt góc áo Phụ vương, một lúc lâu vẫn không chịu buông ra, cũng không nói câu nào.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã yên tĩnh, không thích nói chuyện, đến năm bốn tuổi mới lần đầu gọi một tiếng ‘Phụ vương’, lo lắng trong lòng Bộc Dương Lịch Huyễn đến tận khi đó mới buông xuống.
Thì ra, đứa trẻ này có thể nói.
“Con đã mười tuổi rồi, đã trở thành một thiếu niên rồi. Nếu con thích y thuật, thì nhất định phải dốc sức trở thành một đại phu tốt, phải khiến cho Phụ vương tự hào về con, có hiểu không?”
Bộc Dương Lịch Huyễn dắt bàn tay nhỏ bé của con trai, từng bước dẫn y đi vào bên trong Linh Hư quán, cũng chính là đi vào con đường không rõ tương lai.
Bóng dáng oai hùng của Phụ vương khi đó là hình bóng mà cả đời này Tiết Thừa Viễn vĩnh viễn không quên được. Thời gian không làm thay đổi, cái chết cũng không làm mất đi!
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, phía cuối còn đường đá, có một nam tử đang đứng bất động nhìn chằm chằm Phụ vương của y tựa như đang chờ đợi cái gì đó. Ngày đó, dáng người cao gầy dựa vào cây cột trước cửa cùng ánh mắt dịu dàng như nước ấy đến tận bây giờ vẫn khắc sâu trong lòng Tiết Thừa Viễn.
Phụ vương trầm ổn, vững vàng dừng lại ở cửa Tiền sảnh, không hề có ý đi vào.
Thung lũng thời khắc đó yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có những hạt bụi li ti bay lượn trong không khí.
Tiết Thừa Viễn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Phụ vương, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, tại sao không ai nói chuyện?
“Thừa Viễn, đi thôi.” Không biết qua bao lâu, Phụ vương cười nhạt, vỗ vỗ bờ vai nhỏ bé của Tiết Thừa Viễn.
Như vậy, nam tử dựa vào cây cột trước cửa kia chính là Thúc phụ của y – Bộc Dương Lịch Uyên?
Kể từ khi bắt đầu có trí nhớ, y chưa từng nhìn thấy Tam thúc trong truyền thuyết của mình, chỉ biết ông ấy thật sự tồn tại. Nghe nói mười một năm trước, Tam thúc đã vào Linh Hư quán trên núi Ngọc Đào dốc lòng học y thuật, rất ít khi trở về Phương Ninh. Có điều, y không ngờ, Tam thúc lại đẹp đến như vậy? Dung mạo kia thật sự đẹp hơn tất cả những cô nương mà Tiết Thừa Viễn từng nhìn thấy, thậm chí đẹp hơn cả… Mẫu phi của y.
Tiết Thừa Viễn lưng đeo tay nải, ngây thơ đi đến chỗ nam tử kia, nhưng mỗi bước đi đều ngoái lại nhìn Phụ vương.
Vẻ mặt của Phụ vương vô cùng phức tạp, tuy miệng mỉm cười nhưng trong mắt lại có một cảm xúc gì đó mà Tiết Thừa Viễn không sao hiểu được.
Lúc nhỏ Tiết Thừa Viễn vẫn luôn thắc mắc, tại sao là huynh đệ một nhà, nhưng Phụ vương lại chỉ dẫn y tới cửa Tiền sảnh Linh Hư quán, không tiến một bước, cũng không nói một lời. Mãi đến mùa Đông năm ấy, khi Vương phủ ở Phương Ninh truyền tin đến, nói rằng Mẫu phi của y mới sinh thêm cho y một đệ đệ, Tiết Thừa Viễn mới mơ hồ hiểu ra một chuyện.
Bởi vì cũng trong đêm đó, Thúc phụ uống đến say mèm ngã xuống nền đất phủ đầy tuyết. Lúc được đưa về phòng ngủ, y thấy trên mặt ông ấy có rất nhiều vệt băng trong suốt. Gã người hầu ngồi trước bếp lò nấu nước không ngừng lẩm bẩm, sao trên mặt Vương gia lại có băng? Đó không phải là tuyết, mà là nước bị đóng băng. Gã người hầu còn nói, Vương gia chưa bao giờ uống rượu, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Tiết Thừa Viễn canh giữ bên giường bên, nhìn những vệt băng dần tan thành nước trên mặt thúc phụ, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng. Đó không phải là nước, mà là nước mắt. Nếu như đúng là nước mắt, vậy nước mắt này vì ai mà chảy?
*
Tiết Thừa Viễn mở lớn hai mắt, muốn nhìn cảnh tượng trước mắt cho rõ, rõ đến mức có thể hiểu được chân tướng thực sự trong mớ chuyện cũ rối mù khó hiểu năm đó.
Nhưng càng nhìn càng uổng công…
Tiêu cự dần trở nên mơ hồ trong ánh đuốc, chớp mắt một cái, mười mấy năm đã trôi qua.
“Viễn nhi!” Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cắt đứt dòng hồi tưởng của Tiết Thừa Viễn.
Tiết Thừa Viễn xoay người, giữa cánh cửa rộng mở, trong bóng tối lờ mờ, hình dáng nam tử mặc huyền y dần trở nên rõ ràng.
“Ngươi…” Hắn thận trọng đánh giá Tiết Thừa Viễn. Nếu như đã đồng ý thả y đi, hắn nhất định phải xác định người này không có ác ý với Vương gia.
Tiết Thừa Viễn cười hỏi: “Sao thế? Vẫn không thể đi?”
Nhìn người trước mặt thản nhiên cười như thế, người nọ cũng không do dự nữa, duỗi cánh tay nói: “Mời.”
Một canh giờ sau, Tiết Thừa Viễn theo sau một đội quân cuối cùng cũng lên được đến Linh Hư quán.
Người vừa rồi kiểm tra y tiến vào bên trong thông báo, chỉ chốc lát sau liền đi ra, “Vương gia mời ngài tới Chính đường đợi một lát.” Người nọ đột nhiên vô cùng cung kính nói với Tiết Thừa Viễn.
“Làm phiền rồi.” Tiết Thừa Viễn khom người thi lễ rồi cất bước đi vào.
Trên trời mưa phùn lất phất, con đường đá phủ đầy rêu giữa hàng cây không khỏi có chút tiêu điều, tường đổ ngói thưa trước mắt đã bán đứng sự kiên cố của nơi này.
Nơi này đã không còn là Linh Hư quán trong trí nhớ của Tiết Thừa Viễn nữa rồi, từng cảnh tượng năm đó như hiện lên trước mắt y.
*
“Viễn nhi, tới nơi rồi.”
Trong làn gió hiu hiu của ngày xuân ấm áp, một cỗ xe ngựa dừng trước bậc đá của Linh Hư quán.
Đường núi xóc nảy, khó khăn lắm mới qua hết quãng đường từ Vương phủ tới Linh Hư quán này, Tiết Thừa Viễn choáng váng đến muốn ói ra.
Bên ngoài cửa sổ xe, Phụ vương ngồi trên lưng ngựa lại gọi một tiếng, “Viễn nhi?”
Dứt lời, Bộc Dương Lịch Huyễn liền vén rèm xe, nhìn vào bên trong, liền thấy một thiếu niên nhỏ tuổi đang nhíu mày che miệng. Bộc Dương Lịch Huyễn cười nói: “Cầm tay nải, mau xuống xe đi.”
Tiết Thừa Viễn nhẹ gật đầu, cầm tay nải chứa đầy sách lên, xuống xe ngựa.
Phụ vương đã đồng ý với với y, khi y tròn mười tuổi sẽ cho y theo Tam thúc học y thuật. Tiết Thừa Viễn mong chờ ngày này đã lâu, nhưng phải rời Vương phủ, lên núi Ngọc Đào trùng điệp này, trong lòng Tiết Thừa Viễn vẫn có chút sợ hãi cùng không nỡ.
“Sao thế?”
Nhìn con trai đột nhiên túm lấy góc áo của mình, Bộc Dương Lịch Huyễn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của y lên, “Viễn nhi, con người đều phải trưởng thành, Phụ vương không thể ở bên con cả đời được.”
“…” Tiết Thừa Viễn vẫn túm chặt góc áo Phụ vương, một lúc lâu vẫn không chịu buông ra, cũng không nói câu nào.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã yên tĩnh, không thích nói chuyện, đến năm bốn tuổi mới lần đầu gọi một tiếng ‘Phụ vương’, lo lắng trong lòng Bộc Dương Lịch Huyễn đến tận khi đó mới buông xuống.
Thì ra, đứa trẻ này có thể nói.
“Con đã mười tuổi rồi, đã trở thành một thiếu niên rồi. Nếu con thích y thuật, thì nhất định phải dốc sức trở thành một đại phu tốt, phải khiến cho Phụ vương tự hào về con, có hiểu không?”
Bộc Dương Lịch Huyễn dắt bàn tay nhỏ bé của con trai, từng bước dẫn y đi vào bên trong Linh Hư quán, cũng chính là đi vào con đường không rõ tương lai.
Bóng dáng oai hùng của Phụ vương khi đó là hình bóng mà cả đời này Tiết Thừa Viễn vĩnh viễn không quên được. Thời gian không làm thay đổi, cái chết cũng không làm mất đi!
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, phía cuối còn đường đá, có một nam tử đang đứng bất động nhìn chằm chằm Phụ vương của y tựa như đang chờ đợi cái gì đó. Ngày đó, dáng người cao gầy dựa vào cây cột trước cửa cùng ánh mắt dịu dàng như nước ấy đến tận bây giờ vẫn khắc sâu trong lòng Tiết Thừa Viễn.
Phụ vương trầm ổn, vững vàng dừng lại ở cửa Tiền sảnh, không hề có ý đi vào.
Thung lũng thời khắc đó yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có những hạt bụi li ti bay lượn trong không khí.
Tiết Thừa Viễn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Phụ vương, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, tại sao không ai nói chuyện?
“Thừa Viễn, đi thôi.” Không biết qua bao lâu, Phụ vương cười nhạt, vỗ vỗ bờ vai nhỏ bé của Tiết Thừa Viễn.
Như vậy, nam tử dựa vào cây cột trước cửa kia chính là Thúc phụ của y – Bộc Dương Lịch Uyên?
Kể từ khi bắt đầu có trí nhớ, y chưa từng nhìn thấy Tam thúc trong truyền thuyết của mình, chỉ biết ông ấy thật sự tồn tại. Nghe nói mười một năm trước, Tam thúc đã vào Linh Hư quán trên núi Ngọc Đào dốc lòng học y thuật, rất ít khi trở về Phương Ninh. Có điều, y không ngờ, Tam thúc lại đẹp đến như vậy? Dung mạo kia thật sự đẹp hơn tất cả những cô nương mà Tiết Thừa Viễn từng nhìn thấy, thậm chí đẹp hơn cả… Mẫu phi của y.
Tiết Thừa Viễn lưng đeo tay nải, ngây thơ đi đến chỗ nam tử kia, nhưng mỗi bước đi đều ngoái lại nhìn Phụ vương.
Vẻ mặt của Phụ vương vô cùng phức tạp, tuy miệng mỉm cười nhưng trong mắt lại có một cảm xúc gì đó mà Tiết Thừa Viễn không sao hiểu được.
Lúc nhỏ Tiết Thừa Viễn vẫn luôn thắc mắc, tại sao là huynh đệ một nhà, nhưng Phụ vương lại chỉ dẫn y tới cửa Tiền sảnh Linh Hư quán, không tiến một bước, cũng không nói một lời. Mãi đến mùa Đông năm ấy, khi Vương phủ ở Phương Ninh truyền tin đến, nói rằng Mẫu phi của y mới sinh thêm cho y một đệ đệ, Tiết Thừa Viễn mới mơ hồ hiểu ra một chuyện.
Bởi vì cũng trong đêm đó, Thúc phụ uống đến say mèm ngã xuống nền đất phủ đầy tuyết. Lúc được đưa về phòng ngủ, y thấy trên mặt ông ấy có rất nhiều vệt băng trong suốt. Gã người hầu ngồi trước bếp lò nấu nước không ngừng lẩm bẩm, sao trên mặt Vương gia lại có băng? Đó không phải là tuyết, mà là nước bị đóng băng. Gã người hầu còn nói, Vương gia chưa bao giờ uống rượu, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Tiết Thừa Viễn canh giữ bên giường bên, nhìn những vệt băng dần tan thành nước trên mặt thúc phụ, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng. Đó không phải là nước, mà là nước mắt. Nếu như đúng là nước mắt, vậy nước mắt này vì ai mà chảy?
*
Tiết Thừa Viễn mở lớn hai mắt, muốn nhìn cảnh tượng trước mắt cho rõ, rõ đến mức có thể hiểu được chân tướng thực sự trong mớ chuyện cũ rối mù khó hiểu năm đó.
Nhưng càng nhìn càng uổng công…
Tiêu cự dần trở nên mơ hồ trong ánh đuốc, chớp mắt một cái, mười mấy năm đã trôi qua.
“Viễn nhi!” Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cắt đứt dòng hồi tưởng của Tiết Thừa Viễn.
Tiết Thừa Viễn xoay người, giữa cánh cửa rộng mở, trong bóng tối lờ mờ, hình dáng nam tử mặc huyền y dần trở nên rõ ràng.