Mấy ngày Tiết Thừa Viễn rời đi, trái tim Công Lương Phi Tuân như bị treo lên, trống rỗng vô cùng. Thân vốn đang mang bệnh, lại thêm sầu lo làm hắn ăn không vô, thật sự khiến Tùy Hành Khiêm thấy mà lo lắng.
“Ăn một chút đi, Phi Tuân.” Sau khi xử lý xong quân vụ, Tùy Hành Khiêm mang theo vài tùy tùng đến thăm Công Lương Phi Tuân.
“Ta ăn không vô, ngươi mang đi đi.” Công Lương Phi Tuân dựa lên đầu giường đọc sách, nhưng tâm trí không hề đặt lên trang sách, hờ hững nói.
Tùy Hành Khiêm phất tay, ý bảo người hầu bưng khay đồ ăn sang chỗ khác, “Đã gần hết năm ngày rồi, Thừa Viễn vẫn chưa có tin tức.”
Công Lương Phi Tuân không lên tiếng, cũng không rõ vẻ mặt thế nào.
Mỗi ngày trôi qua hắn đều đếm đầu ngón tay, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa đều hy vọng Tiết Thừa Viễn đã trở lại, nhưng thực tế ngày qua ngày đều giày xéo trái tim hắn.
“Hôm nay quân doanh truyền về tin tốt.” Tùy Hành Khiêm nhấc bình rượu ấm từ trong khay lên, lại lấy hai cái chén, đi tới ngồi xuống cạnh giường.
“Tin tốt gì?” Công Lương Phi Tuân mở miệng hỏi, tầm mắt vẫn đặt ở quyển sách trên tay.
“Trạm gác Thông Thiên cốc của quân Nguyên Tây đã bị Tùng Minh Liêm dùng kế đánh hạ.”
Tùy Hành Khiêm chậm rãi nói, ánh mắt Công Lương Phi Tuân liền sáng rực, “Thật sao?”
Công Lương Phi Tuân quăng quyển sách trên tay đi, tinh thần hưng phấn.
“Thật! Hơn nữa còn bắt được mãnh tướng của Bộc Dương Lịch Uyên.”
“Bắt được mấy người?”
Tùy Hành Khiêm rót rượu cho Công Lương Phi Tuân nói: “Bốn. Đều là những mãnh tướng giữ trọng trách.”
Công Lương Phi Tuân nhận lấy chén rượu, tầm mắt vừa chuyển lại trở nên thất thần.
Tùy Hành Khiêm lại lên tiếng, “Uống đi! Dáng vẻ mất hồn của ngươi bây giờ chẳng khác say rượu đâu.”
“Ai mất hồn?” Công Lương Phi Tuân không vui nhướn mày hỏi.
“Nhìn xem.” Tùy Hành Khiêm chậc chậc nói: “Là huynh đệ bao nhiêu năm nay, ngươi thật sự nghĩ ta là kẻ ngốc không nhận ra điều gì hay sao?”
“Nói thẳng!” Công Lương Phi Tuân uống cạn rượu trong chén, cả giận nói.
Tùy Hành Khiêm cười cười nói tiếp: “Lần này Tùng Minh Liêm thật sự trưởng thành hơn rất nhiều, chỉ dẫn theo chưa tới ba mươi người men theo sườn núi đánh úp quân địch, giành được thắng lợi. Thông Thiên cốc thất thủ, đánh hạ núi Ngọc Đào chỉ là chuyện một sớm một chiều.”
Công Lương Phi Tuân ngẫm lại cuộc chiến đấu suốt thời gian qua, cuối cùng nói: “Sở dĩ chúng ta giằng co với Bộc Dương Lịch Uyên lâu như thế, ngoại trừ không đành lòng làm tổn thương đến dân chúng, quan trọng hơn là do địa thế núi Ngọc Đào dễ thủ khó công. Lần này Minh Liêm may mắn giành được chiến thắng, nhưng tuyệt đối không được chủ quan.”
“Ta hiểu.” Tùy Hành Khiêm gật đầu nói.
“Còn nữa, phái người thẩm vấn tù binh, xem có thu được thêm tin tức gì không.”
“Việc này giao cho Tùng Minh Thành, ngươi thấy thế nào?”
Tùng Minh Thành tính tình thận trọng, là một lựa chọn không tồi, Công Lương Phi Tuân không có ý kiến gì.
Xong xuôi, Tùy Hành Khiêm lấy từ trong ống tay áo ra một hộp gỗ hẹp dài không lớn không nhỏ, “Chìa khóa nhà lao trọng phạm và ấn soái trả lại cho ngươi.”
“Ngươi có ý gì?” Lúc này Công Lương Phi Tuân thật sự nổi giận, thứ đồ quan trọng thế này há có thể xem như trò đùa, đưa qua đẩy lại?
Ban đầu giao cho Tùy Hành Khiêm tiếp quản chính là muốn phó thác chiến sự Nguyên Tây cho y, phòng trường hợp hắn có mệnh hệ nào sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng.
Tùy Hành Khiêm nhếch môi cười nhạt nói: “Đây là ý chỉ của Hoàng thượng. Cũng chính là muốn nhắc nhở ngươi, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được tìm đến cái chết.”
Công Lương Phi Tuân nhất thời cứng đờ người, chuyện lớn như vậy rốt cuộc là người nào đã truyền tin về Kinh Thành?
Nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Công Lương Phi Tuân, Tùy Hành Khiêm vội vã đứng dậy, khom người nhận tội: “Ngươi đừng nổi nóng! Là ta truyền tin về!”
Dù sao lúc này Công Lương Phi Tuân không thể nhúc nhích, y cũng nên nhân cơ hội bắt nạt hắn một chút, ai bảo trước giờ đều là hắn thị uy.
“Ta bí mật truyền về, đảm bảo không có người thứ hai nhìn thấy.” Tùy Hành Khiêm bổ sung thêm một câu.
“Tùy Hành Khiêm, ngươi chờ đó cho ta!” Công Lương Phi Tuân khó khăn chuyển động thân thể, chỉ thẳng mặt Tùy Hành Khiêm quát.
“Sẽ chờ! Ta nhất định sẽ chờ ngày ngươi đứng dậy trừng trị ta!” Tùy Hành Khiêm quay người bưng khay đồ ăn tới, đặt xuống giường Công Lương Phi Tuân.
“Phi Tuân, ăn cơm đi. Ngươi đang trong giai đoạn bình phục, nhất định phải ăn nhiều…”
“Đừng lúc nào cũng lải nhải như Tiết Thừa Viễn vậy!” Công Lương Phi Tuân cầm đũa, không kiên nhẫn mắng. Thật ra hắn không giận Tùy Hành Khiêm, có trời mới biết trong lòng hắn đang giận chuyện gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ hắn giận người đứng trước mặt hắn lúc này không phải là Tiết Thừa Viễn?
“Được, được…” Tùy Hành Khiêm tuy nổi tiếng nóng nảy, nhưng với huynh đệ vào sinh ra tử trên lưng ngựa, y không chút để bụng.
“Ngươi giam giữ bốn người kia trong nhà lao trọng phạm Phương Ninh sao?” Công Lương Phi Tuân nuốt một miếng thức ăn, lại đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Tùng Minh Liêm đã phái người canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không để xảy ra sai sót.”
Công Lương Phi Tuân nghe vậy đăm chiêu nhẹ gật đầu.
“Ngươi đã nói năm nay chỉ duy trì thế giằng co với Nguyên Tây, làm hao tổn sức lực của chúng, đầu xuân sang năm sẽ tổng tấn công. Chờ mấy ngày nữa chân ngươi bình phục, ngươi thẩm vấn bọn chúng cũng không muộn.”
“Kế hoạch có thay đổi.”
“Cái gì?” Lời này khiến Tùy Hành Khiêm cảm nhận được sự bất thường. Chẳng lẽ Công Lương Phi Tuân nói tạm thời ngừng chiến trước kia chỉ là ngụy trang?
“Phi Tuân, rốt cuộc kế hoạch của ngươi thế nào?”
Công Lương Phi Tuân chợt cảm thấy mình như được hồi sinh, cả người đều bừng bừng khí thế.
Đúng vậy! Hắn bị người bày kế đánh gãy hai đùi, nhưng hắn không nên yếu đuối mà cam chịu chết nhục nhã như vậy. Dù hắn có chết cũng phải kéo Bộc Dương Lịch Uyên xuống ngựa chôn cùng!
“Kế hoạch?”
Tùy Hành Khiêm thật sự rất muốn biết Công Lương Phi Tuân suy tính thế nào.
Công Lương Phi Tuân cười lạnh, đắc thắng nói: “Chỉ cần ta có thể sống thêm bốn tháng nữa, bình định Nguyên Tây không phải là lời nói chơi!”
“Ăn một chút đi, Phi Tuân.” Sau khi xử lý xong quân vụ, Tùy Hành Khiêm mang theo vài tùy tùng đến thăm Công Lương Phi Tuân.
“Ta ăn không vô, ngươi mang đi đi.” Công Lương Phi Tuân dựa lên đầu giường đọc sách, nhưng tâm trí không hề đặt lên trang sách, hờ hững nói.
Tùy Hành Khiêm phất tay, ý bảo người hầu bưng khay đồ ăn sang chỗ khác, “Đã gần hết năm ngày rồi, Thừa Viễn vẫn chưa có tin tức.”
Công Lương Phi Tuân không lên tiếng, cũng không rõ vẻ mặt thế nào.
Mỗi ngày trôi qua hắn đều đếm đầu ngón tay, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa đều hy vọng Tiết Thừa Viễn đã trở lại, nhưng thực tế ngày qua ngày đều giày xéo trái tim hắn.
“Hôm nay quân doanh truyền về tin tốt.” Tùy Hành Khiêm nhấc bình rượu ấm từ trong khay lên, lại lấy hai cái chén, đi tới ngồi xuống cạnh giường.
“Tin tốt gì?” Công Lương Phi Tuân mở miệng hỏi, tầm mắt vẫn đặt ở quyển sách trên tay.
“Trạm gác Thông Thiên cốc của quân Nguyên Tây đã bị Tùng Minh Liêm dùng kế đánh hạ.”
Tùy Hành Khiêm chậm rãi nói, ánh mắt Công Lương Phi Tuân liền sáng rực, “Thật sao?”
Công Lương Phi Tuân quăng quyển sách trên tay đi, tinh thần hưng phấn.
“Thật! Hơn nữa còn bắt được mãnh tướng của Bộc Dương Lịch Uyên.”
“Bắt được mấy người?”
Tùy Hành Khiêm rót rượu cho Công Lương Phi Tuân nói: “Bốn. Đều là những mãnh tướng giữ trọng trách.”
Công Lương Phi Tuân nhận lấy chén rượu, tầm mắt vừa chuyển lại trở nên thất thần.
Tùy Hành Khiêm lại lên tiếng, “Uống đi! Dáng vẻ mất hồn của ngươi bây giờ chẳng khác say rượu đâu.”
“Ai mất hồn?” Công Lương Phi Tuân không vui nhướn mày hỏi.
“Nhìn xem.” Tùy Hành Khiêm chậc chậc nói: “Là huynh đệ bao nhiêu năm nay, ngươi thật sự nghĩ ta là kẻ ngốc không nhận ra điều gì hay sao?”
“Nói thẳng!” Công Lương Phi Tuân uống cạn rượu trong chén, cả giận nói.
Tùy Hành Khiêm cười cười nói tiếp: “Lần này Tùng Minh Liêm thật sự trưởng thành hơn rất nhiều, chỉ dẫn theo chưa tới ba mươi người men theo sườn núi đánh úp quân địch, giành được thắng lợi. Thông Thiên cốc thất thủ, đánh hạ núi Ngọc Đào chỉ là chuyện một sớm một chiều.”
Công Lương Phi Tuân ngẫm lại cuộc chiến đấu suốt thời gian qua, cuối cùng nói: “Sở dĩ chúng ta giằng co với Bộc Dương Lịch Uyên lâu như thế, ngoại trừ không đành lòng làm tổn thương đến dân chúng, quan trọng hơn là do địa thế núi Ngọc Đào dễ thủ khó công. Lần này Minh Liêm may mắn giành được chiến thắng, nhưng tuyệt đối không được chủ quan.”
“Ta hiểu.” Tùy Hành Khiêm gật đầu nói.
“Còn nữa, phái người thẩm vấn tù binh, xem có thu được thêm tin tức gì không.”
“Việc này giao cho Tùng Minh Thành, ngươi thấy thế nào?”
Tùng Minh Thành tính tình thận trọng, là một lựa chọn không tồi, Công Lương Phi Tuân không có ý kiến gì.
Xong xuôi, Tùy Hành Khiêm lấy từ trong ống tay áo ra một hộp gỗ hẹp dài không lớn không nhỏ, “Chìa khóa nhà lao trọng phạm và ấn soái trả lại cho ngươi.”
“Ngươi có ý gì?” Lúc này Công Lương Phi Tuân thật sự nổi giận, thứ đồ quan trọng thế này há có thể xem như trò đùa, đưa qua đẩy lại?
Ban đầu giao cho Tùy Hành Khiêm tiếp quản chính là muốn phó thác chiến sự Nguyên Tây cho y, phòng trường hợp hắn có mệnh hệ nào sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng.
Tùy Hành Khiêm nhếch môi cười nhạt nói: “Đây là ý chỉ của Hoàng thượng. Cũng chính là muốn nhắc nhở ngươi, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được tìm đến cái chết.”
Công Lương Phi Tuân nhất thời cứng đờ người, chuyện lớn như vậy rốt cuộc là người nào đã truyền tin về Kinh Thành?
Nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Công Lương Phi Tuân, Tùy Hành Khiêm vội vã đứng dậy, khom người nhận tội: “Ngươi đừng nổi nóng! Là ta truyền tin về!”
Dù sao lúc này Công Lương Phi Tuân không thể nhúc nhích, y cũng nên nhân cơ hội bắt nạt hắn một chút, ai bảo trước giờ đều là hắn thị uy.
“Ta bí mật truyền về, đảm bảo không có người thứ hai nhìn thấy.” Tùy Hành Khiêm bổ sung thêm một câu.
“Tùy Hành Khiêm, ngươi chờ đó cho ta!” Công Lương Phi Tuân khó khăn chuyển động thân thể, chỉ thẳng mặt Tùy Hành Khiêm quát.
“Sẽ chờ! Ta nhất định sẽ chờ ngày ngươi đứng dậy trừng trị ta!” Tùy Hành Khiêm quay người bưng khay đồ ăn tới, đặt xuống giường Công Lương Phi Tuân.
“Phi Tuân, ăn cơm đi. Ngươi đang trong giai đoạn bình phục, nhất định phải ăn nhiều…”
“Đừng lúc nào cũng lải nhải như Tiết Thừa Viễn vậy!” Công Lương Phi Tuân cầm đũa, không kiên nhẫn mắng. Thật ra hắn không giận Tùy Hành Khiêm, có trời mới biết trong lòng hắn đang giận chuyện gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ hắn giận người đứng trước mặt hắn lúc này không phải là Tiết Thừa Viễn?
“Được, được…” Tùy Hành Khiêm tuy nổi tiếng nóng nảy, nhưng với huynh đệ vào sinh ra tử trên lưng ngựa, y không chút để bụng.
“Ngươi giam giữ bốn người kia trong nhà lao trọng phạm Phương Ninh sao?” Công Lương Phi Tuân nuốt một miếng thức ăn, lại đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Tùng Minh Liêm đã phái người canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không để xảy ra sai sót.”
Công Lương Phi Tuân nghe vậy đăm chiêu nhẹ gật đầu.
“Ngươi đã nói năm nay chỉ duy trì thế giằng co với Nguyên Tây, làm hao tổn sức lực của chúng, đầu xuân sang năm sẽ tổng tấn công. Chờ mấy ngày nữa chân ngươi bình phục, ngươi thẩm vấn bọn chúng cũng không muộn.”
“Kế hoạch có thay đổi.”
“Cái gì?” Lời này khiến Tùy Hành Khiêm cảm nhận được sự bất thường. Chẳng lẽ Công Lương Phi Tuân nói tạm thời ngừng chiến trước kia chỉ là ngụy trang?
“Phi Tuân, rốt cuộc kế hoạch của ngươi thế nào?”
Công Lương Phi Tuân chợt cảm thấy mình như được hồi sinh, cả người đều bừng bừng khí thế.
Đúng vậy! Hắn bị người bày kế đánh gãy hai đùi, nhưng hắn không nên yếu đuối mà cam chịu chết nhục nhã như vậy. Dù hắn có chết cũng phải kéo Bộc Dương Lịch Uyên xuống ngựa chôn cùng!
“Kế hoạch?”
Tùy Hành Khiêm thật sự rất muốn biết Công Lương Phi Tuân suy tính thế nào.
Công Lương Phi Tuân cười lạnh, đắc thắng nói: “Chỉ cần ta có thể sống thêm bốn tháng nữa, bình định Nguyên Tây không phải là lời nói chơi!”