Mộng, đột nhiên tan.
Người mà hắn đã từng cho rằng là người thân thiết nhất, yêu thương nhất, tin cậy nhất lại đột nhiên một đao chém tan tình yêu lẫn hy vọng của hắn.
Gương mặt anh tuấn biến thành mặt nạ, lại không sao che đi được tham vọng điên cuồng.
Đây là cảnh tượng Bộc Dương Lịch Uyên chưa từng nghĩ tới, nhưng nó lại xảy ra chân thật đến vậy. Chân thật đến mức khiến trái tim hắn rỉ máu.
Thì ra trên đời này không có người nào không ích kỷ, mà nực cười nhất chính là, không có kẻ nào vì ích kỷ mà bị trời cao trừng phạt, tựa như tất cả đều là lẽ đương nhiên.
“Huynh có nghĩ tới cảm nhận của đệ không?” Bộc Dương Lịch Uyên chỉ thẳng mặt y hỏi, ngón tay không ngừng run rẩy.
“Lý trí một chút đi, Thường Viện.” Bộc Dương Lịch Huyễn thản nhiên nói: “Thiên hạ rộng lớn, dù chúng ta rời khỏi đây thì có thể đi đến nơi nào? Huống hồ đứa bé này… Đệ đã từng nghĩ đến tương lai của nó chưa?”
“Huynh vì nó hay vì bản thân huynh?” Bộc Dương Lịch Uyên cảm thấy giọng nói của chính mình cũng trở nên lạ lẫm, mà nhận ra sự lạnh lùng cay nghiệt trong lòng mình càng khiến hắn cảm thấy lạ lẫm hơn.
Bộc Dương Lịch Huyễn chua xót cười, chỉ nhìn hắn. Nụ cười đó cả đời này Bộc Dương Lịch Uyên không thể nào quên được.
“Đệ chỉ muốn thằng bé được sống một cuộc sống bình thường.”
“Đây là hy vọng xa vời!”
“Thật sao?”
“Đúng vậy!” Bộc Dương Lịch Huyễn nói xong liền ôm lấy hắn, vòng tay siết chặt đến mức như muốn bóp nát hắn.
Bộc Dương Lịch Uyên vốn định quát ‘Buông ra!’, nhưng chẳng hiểu sao ở trong ngực của y, hắn lại mềm lòng. Lồng ngực ấm áp này luôn làm hắn quyến luyến.
“Bộc Dương Lịch Huyễn ta xin thề với trời, sẽ dùng chính tính mạng mình để yêu thương thằng bé, bảo vệ thằng bé! Đây là lời thề duy nhất ta có thể cho đệ.”
“Vậy thì huynh nhất định phải nhớ kỹ lời thề này.” Bộc Dương Lịch Uyên ôm chặt y, nghẹn ngào rơi lệ. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Bộc Dương Lịch Uyên ý thức được, ngoại trừ thỏa hiệp với vận mệnh, hắn không còn cách nào khác.
“Có muốn nhìn con không?” Bộc Dương Lịch Huyễn nhẹ giọng hỏi. Y không thể không cho Bộc Dương Lịch Uyên sự tôn trọng tối thiểu này, mặc dù y biết rõ việc này tàn nhẫn đến thế nào.
“Nếu đã không thể giữ nó bên mình, không…” Bộc Dương Lịch Uyên lắc đầu, mệt mỏi nói. Nhìn rồi thì thế nào? Chống đối vận mệnh mà bản thân không thể chống lại sẽ chỉ làm mình đau khổ hơn mà thôi. Chỉ mong tương lai đứa nhỏ được hạnh phúc. Được như vậy, dù hy sinh chính sinh mạng mình, hắn đều cam lòng.
Bộc Dương Lịch Huyễn nhẹ nâng khuôn mặt hắn lên, ngắm nhìn người trong lòng. Tình càng sâu, từng có lúc y nghĩ rằng cả đời này y và hắn sẽ không xa rời nửa bước, dù có bao nhiêu khó khăn, trở ngại, chỉ cần hai người yêu nhau thì đều có thể vượt qua.
Bộc Dương Lịch Uyên cũng nhìn lại y, trơ mắt nhìn tính mạng cùng niềm tin đối với tình yêu dần vụt tắt.
Trong ánh mắt đó, hơn hai mươi năm như chỉ mới thoáng qua mà thôi.
*
“Hoàng thúc…?” Bị bắt quả tang, Tiết Thừa Viễn vô cùng lúng túng.
“Sao ngươi lại ở đây?” Bộc Dương Lịch Uyên hồi hồn, dưới ánh đèn leo lét cuối cùng cũng phân biệt được đâu là hồi ức, đâu là thực tế.
Thật ra, dù không hỏi, Bộc Dương Lịch Uyên cũng đã biết rõ nguyên do. Nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng Tiết Thừa Viễn nói.
“Con…” Tiết Thừa Viễn mím môi, thở dài nói: “Con tới tìm thuốc giải.”
“Thuốc giải?” Bộc Dương Lịch Uyên cười lạnh, thắp nến trên bàn lên. Phòng lập tức sáng bừng, có điều ánh sáng này lập tức chiếu tỏ dáng vẻ bất an của người kia.
Bộc Dương Lịch Uyên ngồi xuống ghế, chỉnh lại áo choàng, chỉ vào hai giá thuốc rất dài phía sau nói: “Cứ từ từ tìm. Xem ngươi có phân biệt được không. Ta cũng đang muốn xem y thuật của ngươi có tiến bộ chút nào không.”
Tiết Thừa Viễn nghe vậy có chút xấu hổ, nhất thời nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào.
Tại sao ở trước mặt thúc phụ, y luôn cảm thấy mình là đứa trẻ như năm đó? Cảm giác quyền uy này luôn làm y không thể kháng cự.
“Còn thất thần làm gì?” Bộc Dương Lịch Uyên thấy dáng vẻ này của y chợt mỉm cười.
Tiết Thừa Viễn lúc này mới nương theo ánh sáng từ ngọn nến cẩn thận tìm kiếm thuốc giải của Tử Phụ Sương. Bằng bất cứ giá nào, mặc cho kết cục là gì, vì hy vọng có thể đứng lên của Công Lương Phi Tuân, y nhất định phải thử.
Chớp mắt đã nhiều năm như thế trôi qua, nhìn thấy đứa nhỏ này, mặc dù chỉ là đứng bên cạnh nó cũng đủ làm cho Bộc Dương Lịch Uyên cảm thấy hạnh phúc.
Trong vòng nửa canh giờ, sau khi phân biệt mười mấy chai thuốc, Tiết Thừa Viễn dựa vào khứu giác lấy ra một bình sứ nhỏ màu xanh đậm.
Bộc Dương Lịch Uyên thấy y cầm bình sứ kia ra, gật đầu cười nói: “Thanh từ lam lại thắng được lam. Tốt lắm!”
“Hoàng thúc…” Tiết Thừa Viễn được khen ngợi lại cảm thấy khó xử. Y hiểu rõ lập trường của thúc phụ, giờ tìm được thuốc giả, ông ấy có thể để cho thoải mái rời đi được sao?
Không kịp để y lên tiếng, Bộc Dương Lịch Uyên đã hỏi: “Nói xem, tại sao ngươi nhất định phải cứu Công Lương Phi Tuân?”
Tiết Thừa Viễn đang nghĩ nên đáp lại thế nào, vì tình nghĩa đồng liêu, hay là vì vì muốn báo đáp Mộ Dung Định Trinh, hay là vì…
“Đừng có nói là vì tình yêu?” Bộc Dương Lịch Uyên mỉm cười nhưng giọng điệu đầy mỉa mai.
“Đúng là vì tình yêu.” Bị thúc phụ ép như thế, Tiết Thừa Viễn chợt ngẩng đầu, dứt khoát đáp.
Nếu Hoàng thúc đã có tai mắt ở khắp Phương Ninh, hẳn là đã đoán ra được mọi chuyện. Hơn nữa, y cũng không muốn che giấu tình cảm này.
“Vậy hắn có yêu ngươi không?” Bộc Dương Lịch Uyên nghe xong gật đầu cười đứng lên hỏi tiếp. Quả đúng là cha nào con nấy! Bước mấy bước đến trước mặt Tiết Thừa Viễn, nhìn y chằm chằm nhíu mày hỏi: “Hay là… đang lợi dụng ngươi?”
Người mà hắn đã từng cho rằng là người thân thiết nhất, yêu thương nhất, tin cậy nhất lại đột nhiên một đao chém tan tình yêu lẫn hy vọng của hắn.
Gương mặt anh tuấn biến thành mặt nạ, lại không sao che đi được tham vọng điên cuồng.
Đây là cảnh tượng Bộc Dương Lịch Uyên chưa từng nghĩ tới, nhưng nó lại xảy ra chân thật đến vậy. Chân thật đến mức khiến trái tim hắn rỉ máu.
Thì ra trên đời này không có người nào không ích kỷ, mà nực cười nhất chính là, không có kẻ nào vì ích kỷ mà bị trời cao trừng phạt, tựa như tất cả đều là lẽ đương nhiên.
“Huynh có nghĩ tới cảm nhận của đệ không?” Bộc Dương Lịch Uyên chỉ thẳng mặt y hỏi, ngón tay không ngừng run rẩy.
“Lý trí một chút đi, Thường Viện.” Bộc Dương Lịch Huyễn thản nhiên nói: “Thiên hạ rộng lớn, dù chúng ta rời khỏi đây thì có thể đi đến nơi nào? Huống hồ đứa bé này… Đệ đã từng nghĩ đến tương lai của nó chưa?”
“Huynh vì nó hay vì bản thân huynh?” Bộc Dương Lịch Uyên cảm thấy giọng nói của chính mình cũng trở nên lạ lẫm, mà nhận ra sự lạnh lùng cay nghiệt trong lòng mình càng khiến hắn cảm thấy lạ lẫm hơn.
Bộc Dương Lịch Huyễn chua xót cười, chỉ nhìn hắn. Nụ cười đó cả đời này Bộc Dương Lịch Uyên không thể nào quên được.
“Đệ chỉ muốn thằng bé được sống một cuộc sống bình thường.”
“Đây là hy vọng xa vời!”
“Thật sao?”
“Đúng vậy!” Bộc Dương Lịch Huyễn nói xong liền ôm lấy hắn, vòng tay siết chặt đến mức như muốn bóp nát hắn.
Bộc Dương Lịch Uyên vốn định quát ‘Buông ra!’, nhưng chẳng hiểu sao ở trong ngực của y, hắn lại mềm lòng. Lồng ngực ấm áp này luôn làm hắn quyến luyến.
“Bộc Dương Lịch Huyễn ta xin thề với trời, sẽ dùng chính tính mạng mình để yêu thương thằng bé, bảo vệ thằng bé! Đây là lời thề duy nhất ta có thể cho đệ.”
“Vậy thì huynh nhất định phải nhớ kỹ lời thề này.” Bộc Dương Lịch Uyên ôm chặt y, nghẹn ngào rơi lệ. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Bộc Dương Lịch Uyên ý thức được, ngoại trừ thỏa hiệp với vận mệnh, hắn không còn cách nào khác.
“Có muốn nhìn con không?” Bộc Dương Lịch Huyễn nhẹ giọng hỏi. Y không thể không cho Bộc Dương Lịch Uyên sự tôn trọng tối thiểu này, mặc dù y biết rõ việc này tàn nhẫn đến thế nào.
“Nếu đã không thể giữ nó bên mình, không…” Bộc Dương Lịch Uyên lắc đầu, mệt mỏi nói. Nhìn rồi thì thế nào? Chống đối vận mệnh mà bản thân không thể chống lại sẽ chỉ làm mình đau khổ hơn mà thôi. Chỉ mong tương lai đứa nhỏ được hạnh phúc. Được như vậy, dù hy sinh chính sinh mạng mình, hắn đều cam lòng.
Bộc Dương Lịch Huyễn nhẹ nâng khuôn mặt hắn lên, ngắm nhìn người trong lòng. Tình càng sâu, từng có lúc y nghĩ rằng cả đời này y và hắn sẽ không xa rời nửa bước, dù có bao nhiêu khó khăn, trở ngại, chỉ cần hai người yêu nhau thì đều có thể vượt qua.
Bộc Dương Lịch Uyên cũng nhìn lại y, trơ mắt nhìn tính mạng cùng niềm tin đối với tình yêu dần vụt tắt.
Trong ánh mắt đó, hơn hai mươi năm như chỉ mới thoáng qua mà thôi.
*
“Hoàng thúc…?” Bị bắt quả tang, Tiết Thừa Viễn vô cùng lúng túng.
“Sao ngươi lại ở đây?” Bộc Dương Lịch Uyên hồi hồn, dưới ánh đèn leo lét cuối cùng cũng phân biệt được đâu là hồi ức, đâu là thực tế.
Thật ra, dù không hỏi, Bộc Dương Lịch Uyên cũng đã biết rõ nguyên do. Nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng Tiết Thừa Viễn nói.
“Con…” Tiết Thừa Viễn mím môi, thở dài nói: “Con tới tìm thuốc giải.”
“Thuốc giải?” Bộc Dương Lịch Uyên cười lạnh, thắp nến trên bàn lên. Phòng lập tức sáng bừng, có điều ánh sáng này lập tức chiếu tỏ dáng vẻ bất an của người kia.
Bộc Dương Lịch Uyên ngồi xuống ghế, chỉnh lại áo choàng, chỉ vào hai giá thuốc rất dài phía sau nói: “Cứ từ từ tìm. Xem ngươi có phân biệt được không. Ta cũng đang muốn xem y thuật của ngươi có tiến bộ chút nào không.”
Tiết Thừa Viễn nghe vậy có chút xấu hổ, nhất thời nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào.
Tại sao ở trước mặt thúc phụ, y luôn cảm thấy mình là đứa trẻ như năm đó? Cảm giác quyền uy này luôn làm y không thể kháng cự.
“Còn thất thần làm gì?” Bộc Dương Lịch Uyên thấy dáng vẻ này của y chợt mỉm cười.
Tiết Thừa Viễn lúc này mới nương theo ánh sáng từ ngọn nến cẩn thận tìm kiếm thuốc giải của Tử Phụ Sương. Bằng bất cứ giá nào, mặc cho kết cục là gì, vì hy vọng có thể đứng lên của Công Lương Phi Tuân, y nhất định phải thử.
Chớp mắt đã nhiều năm như thế trôi qua, nhìn thấy đứa nhỏ này, mặc dù chỉ là đứng bên cạnh nó cũng đủ làm cho Bộc Dương Lịch Uyên cảm thấy hạnh phúc.
Trong vòng nửa canh giờ, sau khi phân biệt mười mấy chai thuốc, Tiết Thừa Viễn dựa vào khứu giác lấy ra một bình sứ nhỏ màu xanh đậm.
Bộc Dương Lịch Uyên thấy y cầm bình sứ kia ra, gật đầu cười nói: “Thanh từ lam lại thắng được lam. Tốt lắm!”
“Hoàng thúc…” Tiết Thừa Viễn được khen ngợi lại cảm thấy khó xử. Y hiểu rõ lập trường của thúc phụ, giờ tìm được thuốc giả, ông ấy có thể để cho thoải mái rời đi được sao?
Không kịp để y lên tiếng, Bộc Dương Lịch Uyên đã hỏi: “Nói xem, tại sao ngươi nhất định phải cứu Công Lương Phi Tuân?”
Tiết Thừa Viễn đang nghĩ nên đáp lại thế nào, vì tình nghĩa đồng liêu, hay là vì vì muốn báo đáp Mộ Dung Định Trinh, hay là vì…
“Đừng có nói là vì tình yêu?” Bộc Dương Lịch Uyên mỉm cười nhưng giọng điệu đầy mỉa mai.
“Đúng là vì tình yêu.” Bị thúc phụ ép như thế, Tiết Thừa Viễn chợt ngẩng đầu, dứt khoát đáp.
Nếu Hoàng thúc đã có tai mắt ở khắp Phương Ninh, hẳn là đã đoán ra được mọi chuyện. Hơn nữa, y cũng không muốn che giấu tình cảm này.
“Vậy hắn có yêu ngươi không?” Bộc Dương Lịch Uyên nghe xong gật đầu cười đứng lên hỏi tiếp. Quả đúng là cha nào con nấy! Bước mấy bước đến trước mặt Tiết Thừa Viễn, nhìn y chằm chằm nhíu mày hỏi: “Hay là… đang lợi dụng ngươi?”