Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Đường Việt thấy Công Lương Phi Tuân ra ngoài rồi, chạy vài bước vào miếu, thu hồi thanh kiếm còn cắm bên canh Tiết Thừa Viễn lại, phất tay đối với hai tùy tùng nói: “Đem hai người này bắt lại”.
Vài người che mặt cầm dây, chuẩn bị đem Tiết Thừa Viễn cùng Phúc Toàn trói lại.
Phúc Toàn thấy như thế hoang mang hô: “Buông ra, dựa vào cái gì bắt chúng ta!”.
Tiết Thừa Viễn cân nhắc, dưới tình thế bây giờ chẳng lẽ cùng đám người này đánh bừa sao? Vì thế không nói gì nhưng cũng không khuất phục.
“Đại nhân, kiếm của ngài”. Đường Việt tiến lên, trình kiếm lên Công Lương Phi Tuân, cung kính nói.
“Ân” Công Lương Phi Tuân gật đầu, tiếp nhận kiếm. Nhìn bầu trời dần dần sáng, nói: “Ngày mai tuyết không rơi, ngươi lập tức mang mấy người này trở lại kinh thành”.
Đường Việt nói: “Vâng, đại nhân. Kia, ngài không về cùng sao?”.
“Còn có chút việc, sẽ trở về sau”. Công Lương Phi Tuân thản nhiên nói, không muốn lộ ra hành tung của chính mình.
Lúc này, vài ngưới áp Tiết Thừa Viễn cùng Phúc Toàn đi ra. Ngoài miếu, Nguyên Đình bị trói trên nền tuyết lơ đãng giương mắt nhìn, thoáng chốc lộ ra thần sắc khiếp sợ không thôi.
Biểu tình biến hóa trên mặt Nguyên Đình không thoát khỏi ánh mắt của Công Lương Phi Tuân. Ban đầu đối với hai người trốn trong miếu có chút khả nghi, điều này càng khẳng định trực giác của Công Lương Phi Tuân.
“Mang lại đây”. Công Lương Phi tuân xoay người đối với tùy tùng áp giải Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn ngoắc tay.
Phúc Toàn trợn mắt nhìn nói: “Thả chúng ta ra, thả ra”.
Công Lương Phi Tuân nhìn Nguyên Đình lại nhìn Tiết Thừa Viễn, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Các ngươi nhận thức nhau?”.
Tiết Thừa Viễn không trả lời, Phúc Toàn cũng há miệng ngạc nhiên nhìn Nguyên Đình. Lúc này, Nguyên Đình thu liễm biểu tình trên mặt khi mới gặp bọn họ, mở miệng thấp giọng nói: “Không biết”.
“Nói thật?” Công Lương Phi Tuân nhếch môi mỉm cười, khoanh tay đi tới bên cạnh Tiết Thừa Viễn, thâm trầm nhìn hắn một cái, tựa hồ thấy rõ nam nhân đến giờ vẫn không mở miệng rốt cục suy nhĩ cái gì, khẽ hỏi.
Tiếp theo, lại quay đầu nhìn Nguyên Đình, chọn mi cười nói: “Là nói dối?”.
Phúc Toàn thấy Tiết Thừa Viễn vẫn một bộ thần thái hờ hững, nếu Nguyên Đình nói không biết, đã vậy giờ phút này thừa nhận quen biết đều không có lợi ích gì, đáp: “Chúng ta là người qua đường, như thế nào có khả năng nhận thức…”.
“Ta không có hỏi ngươi”. Công Lương Phi Tuân đánh gãy lời nói của Phúc Toàn, vẫn đang đánh giá Tiết Thừa Viễn.
Bên trong Huyền Nhân có rất nhiều quý tộc đều dựa vào thân phận chính mình phụ trợ mà giả giàu sang, mà loại người mặc bố y lại khó nén khí chất cũng không gặp nhiều. Lại nghĩ, người này nhất định không đơn giản.
Công Lương Phi Tuân lại nói tiếp: “Như thế nào? Nghe không được ta đang hỏi ngươi sao?”
Tiết Thừa Viễn có chút khinh miệt nhìn hắn, vẫn không nói.
“Nga? Nghe được? Nhưng là…không đáp?” Công Lương Phi Tuân nhìn phản ứng của y, biết y vẫn là nghe thấy.
“Không phải! Công tử nhà ta…Hắn…Hắn là câm điếc!”. Phúc Toàn biết tính tình Tiết Thừa Viễn cao ngạo, nhìn ra y không quan tâm người đặt câu hỏi trước mặt, giải vây nói.
Công Lyơng Phi Tuân cúi đầu cười: “Câm điếc?!”, thân thủ rút trường kiếm ra khỏi vỏ kiếm bên người, bổ tới hai bên đầu gối Tiết thừa Viễn.
Đạo lực lần này dùng không nhẹ, Tiết Thừa Viễn khụy chân nhíu mày, đau đến nhếch miệng nhưng vẫn nhịn xuống rên rỉ.
Tâm tình Công Lương Phi Tuân tựa hồ rất tốt, thấy Tiết Thừa Viễn bị một đòn này vẫn không chịu rên một tiếng, cười nói: “Quả thật là cái câm điếc a”, lại đem chuôi kiếm chuyển lên trên mặt Tiết Thừa Viễn, vỗ nhè nhẹ, có vài phần trêu tức, lắc lắc đầu, tiếc hận nói: “Gương mặt tuấn tú như vậy, lại là cái câm điếc, thật là…đáng tiếc a”.
Tiết Thừa Viễn xoa dịu đau đớn trên đầu gối, nghe nam tử trước mắt thế nhưng ở trước mặt người khác trêu chọc chính mình, tức giận đến đỏ mặt. Mạnh mẽ nâng lên gương mặt bình tĩnh, trong lòng cả giận thầm nói: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, ta sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay, chúng ta ngày sau lại tính! (Vâng ạ, tính…tính trên giường ạ, há há)
Beta: Chờ ~ ~ ~
Đường Việt thấy Công Lương Phi Tuân ra ngoài rồi, chạy vài bước vào miếu, thu hồi thanh kiếm còn cắm bên canh Tiết Thừa Viễn lại, phất tay đối với hai tùy tùng nói: “Đem hai người này bắt lại”.
Vài người che mặt cầm dây, chuẩn bị đem Tiết Thừa Viễn cùng Phúc Toàn trói lại.
Phúc Toàn thấy như thế hoang mang hô: “Buông ra, dựa vào cái gì bắt chúng ta!”.
Tiết Thừa Viễn cân nhắc, dưới tình thế bây giờ chẳng lẽ cùng đám người này đánh bừa sao? Vì thế không nói gì nhưng cũng không khuất phục.
“Đại nhân, kiếm của ngài”. Đường Việt tiến lên, trình kiếm lên Công Lương Phi Tuân, cung kính nói.
“Ân” Công Lương Phi Tuân gật đầu, tiếp nhận kiếm. Nhìn bầu trời dần dần sáng, nói: “Ngày mai tuyết không rơi, ngươi lập tức mang mấy người này trở lại kinh thành”.
Đường Việt nói: “Vâng, đại nhân. Kia, ngài không về cùng sao?”.
“Còn có chút việc, sẽ trở về sau”. Công Lương Phi Tuân thản nhiên nói, không muốn lộ ra hành tung của chính mình.
Lúc này, vài ngưới áp Tiết Thừa Viễn cùng Phúc Toàn đi ra. Ngoài miếu, Nguyên Đình bị trói trên nền tuyết lơ đãng giương mắt nhìn, thoáng chốc lộ ra thần sắc khiếp sợ không thôi.
Biểu tình biến hóa trên mặt Nguyên Đình không thoát khỏi ánh mắt của Công Lương Phi Tuân. Ban đầu đối với hai người trốn trong miếu có chút khả nghi, điều này càng khẳng định trực giác của Công Lương Phi Tuân.
“Mang lại đây”. Công Lương Phi tuân xoay người đối với tùy tùng áp giải Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn ngoắc tay.
Phúc Toàn trợn mắt nhìn nói: “Thả chúng ta ra, thả ra”.
Công Lương Phi Tuân nhìn Nguyên Đình lại nhìn Tiết Thừa Viễn, tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Các ngươi nhận thức nhau?”.
Tiết Thừa Viễn không trả lời, Phúc Toàn cũng há miệng ngạc nhiên nhìn Nguyên Đình. Lúc này, Nguyên Đình thu liễm biểu tình trên mặt khi mới gặp bọn họ, mở miệng thấp giọng nói: “Không biết”.
“Nói thật?” Công Lương Phi Tuân nhếch môi mỉm cười, khoanh tay đi tới bên cạnh Tiết Thừa Viễn, thâm trầm nhìn hắn một cái, tựa hồ thấy rõ nam nhân đến giờ vẫn không mở miệng rốt cục suy nhĩ cái gì, khẽ hỏi.
Tiếp theo, lại quay đầu nhìn Nguyên Đình, chọn mi cười nói: “Là nói dối?”.
Phúc Toàn thấy Tiết Thừa Viễn vẫn một bộ thần thái hờ hững, nếu Nguyên Đình nói không biết, đã vậy giờ phút này thừa nhận quen biết đều không có lợi ích gì, đáp: “Chúng ta là người qua đường, như thế nào có khả năng nhận thức…”.
“Ta không có hỏi ngươi”. Công Lương Phi Tuân đánh gãy lời nói của Phúc Toàn, vẫn đang đánh giá Tiết Thừa Viễn.
Bên trong Huyền Nhân có rất nhiều quý tộc đều dựa vào thân phận chính mình phụ trợ mà giả giàu sang, mà loại người mặc bố y lại khó nén khí chất cũng không gặp nhiều. Lại nghĩ, người này nhất định không đơn giản.
Công Lương Phi Tuân lại nói tiếp: “Như thế nào? Nghe không được ta đang hỏi ngươi sao?”
Tiết Thừa Viễn có chút khinh miệt nhìn hắn, vẫn không nói.
“Nga? Nghe được? Nhưng là…không đáp?” Công Lương Phi Tuân nhìn phản ứng của y, biết y vẫn là nghe thấy.
“Không phải! Công tử nhà ta…Hắn…Hắn là câm điếc!”. Phúc Toàn biết tính tình Tiết Thừa Viễn cao ngạo, nhìn ra y không quan tâm người đặt câu hỏi trước mặt, giải vây nói.
Công Lyơng Phi Tuân cúi đầu cười: “Câm điếc?!”, thân thủ rút trường kiếm ra khỏi vỏ kiếm bên người, bổ tới hai bên đầu gối Tiết thừa Viễn.
Đạo lực lần này dùng không nhẹ, Tiết Thừa Viễn khụy chân nhíu mày, đau đến nhếch miệng nhưng vẫn nhịn xuống rên rỉ.
Tâm tình Công Lương Phi Tuân tựa hồ rất tốt, thấy Tiết Thừa Viễn bị một đòn này vẫn không chịu rên một tiếng, cười nói: “Quả thật là cái câm điếc a”, lại đem chuôi kiếm chuyển lên trên mặt Tiết Thừa Viễn, vỗ nhè nhẹ, có vài phần trêu tức, lắc lắc đầu, tiếc hận nói: “Gương mặt tuấn tú như vậy, lại là cái câm điếc, thật là…đáng tiếc a”.
Tiết Thừa Viễn xoa dịu đau đớn trên đầu gối, nghe nam tử trước mắt thế nhưng ở trước mặt người khác trêu chọc chính mình, tức giận đến đỏ mặt. Mạnh mẽ nâng lên gương mặt bình tĩnh, trong lòng cả giận thầm nói: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, ta sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay, chúng ta ngày sau lại tính! (Vâng ạ, tính…tính trên giường ạ, há há)