Trong khi Công Lương Phi Tuân vẫn chưa tỉnh lại từ hạnh phúc ngọt ngào, chạng vạng tối ngày hôm đó, khi Tùng Minh Liêm ra roi thúc ngựa trở lại quân doanh bẩm báo, hắn như bị giáng cho một cú làm cho tỉnh táo lại. Mà khiến Công Lương Phi Tuân bàng hoàng hơn là khi cẩn thận xem xét lại những chuyện liên quan.
Sự tình phát sinh thế này: Buổi chiều hôm đó, Tùng Minh Liêm phụng mệnh trở về Phương Ninh, đi tới nhà giam trọng phạm, được một binh sĩ cho biết, vừa rồi y nhận được lệnh thả tướng tù bắt được ra của Tướng quân. Tùng Minh Liêm giận dữ, tốn bao công sức cực khổ mới bắt được đám người đó, phòng tuyến trên núi Ngọc Đào đang vì thế mà dần tan rã, thời cơ lần này để mất sẽ không có lại được nữa. Nhưng mà trong lúc quan trọng như vậy, Công Lương Phi Tuân sao lại có thể thả hổ về rừng?
Trong nửa năm này, bọn y từng thả một vài tù binh không quá quan trọng, lợi dụng bọn chúng đổi lấy tin tức bí mật từ thuộc hạ Nguyên Tây. Nhưng cấp bậc của đám tù binh đó kém xa những trọng phạm này. Thả bọn chúng về núi Ngọc Đào, một khi chúng dựng lại đội quân, đánh chiếm lại mấy trạm gác bọn y vừa mới chiếm được, chẳng phải nỗ lực bao lâu nay trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Với hiểu biết nhiều năm nay của Tùng Minh Liêm với Công Lương Phi Tuân, đây tuyệt đối không phải lệnh của hắn, càng nghĩ y càng cảm thấy kỳ quặc. Tùng Minh Liêm lập tức giục ngựa phóng thẳng về quân doanh, gặp Công Lương Phi Tuân xin chỉ thị.
Mà khi nhìn thấy công văn có đóng dấu của mình được trình lên, ánh mắt Công Lương Phi Tuân đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Tướng quân, đám tù binh kia đều là trong phạm, tại sao ngài lại làm như vậy?” Tùng Minh Liêm quỳ gối trước mặt Công Lương Phi Tuân không hiểu hỏi.
Công Lương Phi Tuân dựa người trên ghế dài, hiện tại thân thể hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hai chân cũng chỉ mới bước được vài bước mà thôi. Sắc mặt hắn lạnh lẽo khác thường, trầm giọng nói: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Trưa hôm nay.”
Công Lương Phi Tuân nhìn chằm chằm dấu đóng trên công văn, rồi quay đầu nhìn giường mình.
“Tướng quân, chuyện này…?”
“Là ai đưa tới?” Công Lương Phi Tuân hỏi tiếp.
“Theo bẩm báo của Nhạc Dực, là thị vệ thân cận của ngài, Lý Trường Quần.”
Công Lương Phi Tuân siết chặt ngực, đêm qua vừa hoan ái, sáng nay đã xảy ra chuyện như vậy.
Hai ngày trước Tùy Hành Khiêm vừa đi dò xét biên giới Châu phủ, nhanh nhất thì đêm hôm nay mới có thể trở về. Kẻ nào trong quân doanh này có được khả năng như thế, chẳng những lấy được tất cả ấn soái của hắn, còn có thể sai khiến thị vệ của hắn đưa mệnh lệnh đến nhà giam?
Sao có thể là y? Tại sao?
Tiết Thừa Viễn sao có thể làm chuyện như vậy sau lưng hắn?
Ngay lúc hắn vừa một lần nữa đứng lên, ngay sau thời khắc hai thân thể quấn nhau, hai trái tim cùng mở, ngay khi tương lai tốt đẹp đang mở ra trước mắt. Người nọ sao có thể tàn nhẫn dùng sự phản bội để đánh nát tất cả?
Công văn trong tay Công Lương Phi Tuân bị vò thành một nắm, mạch máu nổi đầy trên mu tay gầy gò, xương khớp trắng xanh hiện rõ.
“Tướng quân?” Tùng Minh Liêm thấy Công Lương Phi Tuân không nói một lời, toàn thân giận đến phát run liền ý thức được trong chuyện này hẳn còn có ẩn tình khác.
“Nếu đã thả ra thì mặc bọn chúng chạy. Chuyện này không được nhắc với bất kỳ ai!” Công Lương Phi Tuân đè nén tức giận thiêu đót trong lòng, lạnh giọng căn dặn. Tờ công văn nát bấy trong nắm tay hắn.
Tùng Minh Liêm theo Công Lương Phi Tuân chinh chiến sa trường đã nhiều năm, lại thêm trước kia Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn hợp sức từng cứu y một mạng, hôm nay nghe Công Lương Phi Tuân hạ lệnh như vậy, mặc dù tiếc hận công sức của mình trôi theo dòng nước, nhưng cũng hết sức nhịn xuống.
“Vâng, Tướng quân!”
“Cho bổn tướng mấy ngày, việc đánh chiếm núi Ngọc Đào chuyện sẽ thong thả bàn bạc.” Công Lương Phi Tuân lạnh nhạt nói thêm, nhưng lại vô tình để lộ ra chút bất lực khó che giấu. Chân của hắn không biết đến bao giờ mới có thể khôi phục lại như bình thường, Công Lương Phi Tuân hắn nhất định phải có đủ kiên nhẫn đấu với Bộc Dương Lịch Uyên.
“Tướng quân, thuộc hạ hiểu.” Tùng Minh Liêm thấy Công Lương Phi Tuân chống bàn muốn đứng lên, vội vàng tiến tới đỡ hắn.
Hai chân Công Lương Phi mới lành, lại bị cơn đau thấu xương hành hạ, chẳng biết đến khi nào đau đớn này mới dứt! Công Lương Phi Tuân nhíu chặt lông mày, hắn thật sự không muốn gặp y trong tình trạng này.
Nửa bước khó khăn hôm nay thật sự khiến hắn chưa làm quen được. Nhưng dù có vậy, hắn vẫn nên đi gặp người kia, tự mình đối chất với y.
Nếu là người khác phản bội Công Lương Phi Tuân hắn, hắn có thể hoặc không để ý hoặc thẳng tay diệt trừ để trút cơn giận trong lòng. Nhưng người này là Tiết Thừa Viễn – là người hắn yêu, cũng là người cứu tính mạng hắn.
Bởi vì hắn dành cho y toàn bộ trái tim cùng sự tin tưởng, cho nên tình yêu này tuyệt đối không được có chút tỳ vết hay phản bội nào!
Công Lương Phi Tuân hắn phải nhìn thẳng vào mắt y, nghe y trả lời. Bất kể là nguyên nhân gì, hắn chỉ muốn nghe một lời khẳng định từ chính miệng y, chỉ cần một lời thôi!
Tùng Minh Liêm dìu Công Lương Phi Tuân chậm rãi đi vài bước, nhưng vừa bước tới thềm cửa, thể lực của Công Lương Phi Tuân không gắng gượng được nữa, phải bám lấy cột cửa mới không bị ngã sấp xuống.
“Tướng quân, ngài muốn đi đâu? Vết thương ở chân ngài còn chưa khỏi hẳn, để thuộc hạ đưa ngài đi.”
Công Lương Phi Tuân thở dốc, đau đớn cắn răng nói: “Đi tìm Tiết Thừa Viễn!”
Tùng Minh Liêm nhìn hắn, nghe thế sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch. Vốn y đã nghi trong quân doanh có lẽ có gian tế của Nguyên Tây, nhưng chuyện này sao có thể có liên quan với ân nhân của y…?
Đây tuyệt đối không phải là chuyện y kỳ vọng!
Sự tình phát sinh thế này: Buổi chiều hôm đó, Tùng Minh Liêm phụng mệnh trở về Phương Ninh, đi tới nhà giam trọng phạm, được một binh sĩ cho biết, vừa rồi y nhận được lệnh thả tướng tù bắt được ra của Tướng quân. Tùng Minh Liêm giận dữ, tốn bao công sức cực khổ mới bắt được đám người đó, phòng tuyến trên núi Ngọc Đào đang vì thế mà dần tan rã, thời cơ lần này để mất sẽ không có lại được nữa. Nhưng mà trong lúc quan trọng như vậy, Công Lương Phi Tuân sao lại có thể thả hổ về rừng?
Trong nửa năm này, bọn y từng thả một vài tù binh không quá quan trọng, lợi dụng bọn chúng đổi lấy tin tức bí mật từ thuộc hạ Nguyên Tây. Nhưng cấp bậc của đám tù binh đó kém xa những trọng phạm này. Thả bọn chúng về núi Ngọc Đào, một khi chúng dựng lại đội quân, đánh chiếm lại mấy trạm gác bọn y vừa mới chiếm được, chẳng phải nỗ lực bao lâu nay trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Với hiểu biết nhiều năm nay của Tùng Minh Liêm với Công Lương Phi Tuân, đây tuyệt đối không phải lệnh của hắn, càng nghĩ y càng cảm thấy kỳ quặc. Tùng Minh Liêm lập tức giục ngựa phóng thẳng về quân doanh, gặp Công Lương Phi Tuân xin chỉ thị.
Mà khi nhìn thấy công văn có đóng dấu của mình được trình lên, ánh mắt Công Lương Phi Tuân đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Tướng quân, đám tù binh kia đều là trong phạm, tại sao ngài lại làm như vậy?” Tùng Minh Liêm quỳ gối trước mặt Công Lương Phi Tuân không hiểu hỏi.
Công Lương Phi Tuân dựa người trên ghế dài, hiện tại thân thể hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hai chân cũng chỉ mới bước được vài bước mà thôi. Sắc mặt hắn lạnh lẽo khác thường, trầm giọng nói: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Trưa hôm nay.”
Công Lương Phi Tuân nhìn chằm chằm dấu đóng trên công văn, rồi quay đầu nhìn giường mình.
“Tướng quân, chuyện này…?”
“Là ai đưa tới?” Công Lương Phi Tuân hỏi tiếp.
“Theo bẩm báo của Nhạc Dực, là thị vệ thân cận của ngài, Lý Trường Quần.”
Công Lương Phi Tuân siết chặt ngực, đêm qua vừa hoan ái, sáng nay đã xảy ra chuyện như vậy.
Hai ngày trước Tùy Hành Khiêm vừa đi dò xét biên giới Châu phủ, nhanh nhất thì đêm hôm nay mới có thể trở về. Kẻ nào trong quân doanh này có được khả năng như thế, chẳng những lấy được tất cả ấn soái của hắn, còn có thể sai khiến thị vệ của hắn đưa mệnh lệnh đến nhà giam?
Sao có thể là y? Tại sao?
Tiết Thừa Viễn sao có thể làm chuyện như vậy sau lưng hắn?
Ngay lúc hắn vừa một lần nữa đứng lên, ngay sau thời khắc hai thân thể quấn nhau, hai trái tim cùng mở, ngay khi tương lai tốt đẹp đang mở ra trước mắt. Người nọ sao có thể tàn nhẫn dùng sự phản bội để đánh nát tất cả?
Công văn trong tay Công Lương Phi Tuân bị vò thành một nắm, mạch máu nổi đầy trên mu tay gầy gò, xương khớp trắng xanh hiện rõ.
“Tướng quân?” Tùng Minh Liêm thấy Công Lương Phi Tuân không nói một lời, toàn thân giận đến phát run liền ý thức được trong chuyện này hẳn còn có ẩn tình khác.
“Nếu đã thả ra thì mặc bọn chúng chạy. Chuyện này không được nhắc với bất kỳ ai!” Công Lương Phi Tuân đè nén tức giận thiêu đót trong lòng, lạnh giọng căn dặn. Tờ công văn nát bấy trong nắm tay hắn.
Tùng Minh Liêm theo Công Lương Phi Tuân chinh chiến sa trường đã nhiều năm, lại thêm trước kia Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn hợp sức từng cứu y một mạng, hôm nay nghe Công Lương Phi Tuân hạ lệnh như vậy, mặc dù tiếc hận công sức của mình trôi theo dòng nước, nhưng cũng hết sức nhịn xuống.
“Vâng, Tướng quân!”
“Cho bổn tướng mấy ngày, việc đánh chiếm núi Ngọc Đào chuyện sẽ thong thả bàn bạc.” Công Lương Phi Tuân lạnh nhạt nói thêm, nhưng lại vô tình để lộ ra chút bất lực khó che giấu. Chân của hắn không biết đến bao giờ mới có thể khôi phục lại như bình thường, Công Lương Phi Tuân hắn nhất định phải có đủ kiên nhẫn đấu với Bộc Dương Lịch Uyên.
“Tướng quân, thuộc hạ hiểu.” Tùng Minh Liêm thấy Công Lương Phi Tuân chống bàn muốn đứng lên, vội vàng tiến tới đỡ hắn.
Hai chân Công Lương Phi mới lành, lại bị cơn đau thấu xương hành hạ, chẳng biết đến khi nào đau đớn này mới dứt! Công Lương Phi Tuân nhíu chặt lông mày, hắn thật sự không muốn gặp y trong tình trạng này.
Nửa bước khó khăn hôm nay thật sự khiến hắn chưa làm quen được. Nhưng dù có vậy, hắn vẫn nên đi gặp người kia, tự mình đối chất với y.
Nếu là người khác phản bội Công Lương Phi Tuân hắn, hắn có thể hoặc không để ý hoặc thẳng tay diệt trừ để trút cơn giận trong lòng. Nhưng người này là Tiết Thừa Viễn – là người hắn yêu, cũng là người cứu tính mạng hắn.
Bởi vì hắn dành cho y toàn bộ trái tim cùng sự tin tưởng, cho nên tình yêu này tuyệt đối không được có chút tỳ vết hay phản bội nào!
Công Lương Phi Tuân hắn phải nhìn thẳng vào mắt y, nghe y trả lời. Bất kể là nguyên nhân gì, hắn chỉ muốn nghe một lời khẳng định từ chính miệng y, chỉ cần một lời thôi!
Tùng Minh Liêm dìu Công Lương Phi Tuân chậm rãi đi vài bước, nhưng vừa bước tới thềm cửa, thể lực của Công Lương Phi Tuân không gắng gượng được nữa, phải bám lấy cột cửa mới không bị ngã sấp xuống.
“Tướng quân, ngài muốn đi đâu? Vết thương ở chân ngài còn chưa khỏi hẳn, để thuộc hạ đưa ngài đi.”
Công Lương Phi Tuân thở dốc, đau đớn cắn răng nói: “Đi tìm Tiết Thừa Viễn!”
Tùng Minh Liêm nhìn hắn, nghe thế sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch. Vốn y đã nghi trong quân doanh có lẽ có gian tế của Nguyên Tây, nhưng chuyện này sao có thể có liên quan với ân nhân của y…?
Đây tuyệt đối không phải là chuyện y kỳ vọng!