Cảm tạ trời xanh, hắn tìm được rồi! Nếu không ngày chia tay dưới núi Ngọc Đào đó sẽ trở thành vĩnh viễn xa nhau.
“Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân lại nhẹ giọng gọi, quỳ một gối xuống. Hắn đăm đăm nhìn sườn mặt anh tuấn, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt hắn vô cùng quen thuộc. Không gặp mấy tháng, nỗi nhớ nhung lấp đầy trong lòng khiến Công Lương Phi Tuân gần như không sao thở nổi.
“Ngươi không nên tới nơi này.” Tiết Thừa Viễn nhìn linh vị Phụ vương trước mặt, không hề quay đầu nói.
Tiếng gọi vừa rồi Tiết Thừa Viễn đã nghe thấy, nhưng y không hề đáp lại. Y biết nơi này sắp bị nước hồ bao phủ, lại một mình quỳ gối trước linh vị, cho thấy y đã thản nhiên chấp nhận vận mệnh sắp đến.
“Tại sao ta không nên tới?” Công Lương Phi Tuân ôm chặt lấy hắn, không chút giả tạo gượng ép. Cho dù sắp tới bọn hắn phải đối mặt với những gì, ít nhất vào giờ khắc này, Công Lương Phi Tuân muốn cho y biết, hắn yêu y biết bao, nhớ thương y nhiều đến thế nào. Đương nhiên, còn cả áy náy trong lòng hắn nữa.
Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt nhếch môi, nụ cười khổ thoáng hiện trong khoảnh khắc liền biến mất, y nói: “Ngươi đi đi.”
Nhìn Tiết Thừa Viễn đè nén cảm xúc, Công Lương Phi Tuân hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Tiết Thừa Viễn nhẹ lắc đầu. Quỳ trước linh vị Phụ vương là lựa chọn của y, đời này chỉ có ơn nghĩa của Phụ vương là y không cách nào đáp trả. Nếu cuộc đời của y chỉ còn lại chút thời gian, y chỉ muốn được ở bên cạnh Phụ vương.
“Nơi này rất nguy hiểm, đi theo ta, Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân biết rõ mình không thể nghe theo cố chấp này của y.
“Phi Tuân, thả ta ra!” Tiết Thừa Viễn đẩy hai cánh tay của hắn ra. Y đã sẵn sàng đối mặt với cái chết, y kiên định với lựa chọn của mình, nguyện cùng tồn vong với Linh Hư quán bày.
Trái tim Công Lương Phi Tuân thắt lại, hắn hỏi: “Ngươi hận ta?”
“Không!” Tiết Thừa Viễn phủ nhận.
“Không hận ta thì tốt rồi. Không còn thời gian nữa, ngươi phải đi cùng ta.” Công Lương Phi Tuân không cố khuyên bảo nữa, vươn hai tay liền bế bổng Tiết Thừa Viễn lên. Hắn biết nỗi khổ trong lòng Tiết Thừa Viễn, cũng biết trong thời gian ngắn không thể lập tức thay đổi được suy nghĩ của y.
Mà ngay khi bị hắn bế lên, Tiết Thừa Viễn mới nhìn thấy gương mặt của Công Lương Phi Tuân.
Có điều, y không ngờ khuôn mặt ngày thường cương nghị kiêu ngạo lúc này lại tràn đầy mệt mỏi cùng lo lắng, xem ra thời gian này hắn cũng phải chịu khổ không ít. Sắc mặt tái nhợt lại phiếm hồng khiến Tiết Thừa Viễn theo bản năng nhận ra thân thể của Công Lương Phi Tuân không được khỏe mạnh.
Bế y đi ra ngoài gian nhà đá, Công Lương Phi Tuân ngẩng đầu xác định vị trí mặt trời, nhưng ánh mặt trời chói mắt khiến hắn vô cùng khó chịu.
Với thể lực trước kia của hắn, dù có bế Tiết Thừa Viễn đi một đoạn đường dài cũng không thành vấn đề, nhưng lúc này, Công Lương Phi Tuân đột nhiên cảm thấy thân thể mình vô cùng xa lạ, không sao điều khiển được.
Bước xuống bậc thềm đá dốc đứng, Công Lương Phi Tuân cảm thấy cả người đều đau đớn âm ỉ, không còn chút sức lực, hơi lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất lầy lội.
Thấy Công Lương Phi Tuân vì mình mà đơn thương độc mã lên núi Ngọc Đào, ít nhất Tiết Thừa Viễn cũng thấy rõ vị trí của mình trong lòng đối phương rồi.
“Phi Tuân, ngươi hà tất phải làm vậy? Con người có mệnh!” Tiết Thừa Viễn biết chân hắn mới khôi phục không lâu, không thể chịu đựng được đường xá xóc nảy như vậy, thở dài nói.
“Nhưng mạng của ngươi không phải của một mình ngươi, biết không, Thừa Viễn…?” Công Lương Phi Tuân cắn chặt răng, đè lên bụng mình, yếu ớt nói.
Dáng vẻ đau đớn này của Công Lương Phi Tuân không phải giả, nghĩ đến hắn cả đời kiên cường, quyết không chịu yếu thế trước mặt người khác, cuối cùng Tiết Thừa Viễn không thể nào không động lòng. Cảm giác trong lòng y đã không còn là cam chịu đau khổ nữa, người trước mặt cũng đã sớm trở thành dất vết không thể phai mờ trong trái tim y.
“Phi Tuân, ngươi sao thế?” Tiết Thừa Viễn một tay đỡ Công Lương Phi Tuân, tay còn lại theo bản năng bắt lấy mạch của hắn.
Vốn tưởng trong lúc lên núi hắn bị thương ở đâu đó, nhưng vừa đè lên mạch của Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn liền sửng sốt đến không nói lên lời. Cảnh tượng đêm đó trong doanh trại Phương Ninh mấy tháng trước chợt thoáng qua trước mắt, Tiết Thừa Viễn thảng thốt kêu lên: “Phi Tuân!”
“Không sao, Thừa Viễn, mau đi thôi.” Công Lương Phi Tuân gắng sức chống người đứng lên, cảm nhận mỗi bước đi của mình đều vô cùng khó khăn, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay Tiết Thừa Viễn, đi thẳng về phía trước.
Sao mọi chuyện lại thành thế này? Đây là tình huống Tiết Thừa Viễn tuyệt đối không thể ngờ đến, mà chuyện này dường như ràng buộc trách nhiệm vào sinh mạng của Tiết Thừa Viễn, quấn chặt lấy y.
Nếu như trong bụng Công Lương Phi Tuân đã có con của hai người bọn y, vậy thì… Tiết Thừa Viễn y không thể ích kỷ thế này được, không thể tàn nhẫn cắt dứt sinh mạng của con mình được.
“Phụ vương muốn rời xa nơi này, nhưng Phụ vương biết cả đời này Phụ vương không làm được. Phụ vương yêu một người, muốn cùng người ấy bên nhau đến trọn đời, không quan tâm đến ánh mắt hay phán xét của bất kỳ ai, Phụ vương cũng không làm được.” Giữa thời gian trôi, trong cuộc sống vô tận, yên lặng nhìn người trước mắt, bên tai Tiết Thừa Viễn đột nhiên vang lên những lời dặn dò ngày đó của Phụ vương. “Đồng ý với Phụ vương, một ngày nào đó, con nhất định phải làm thay Phụ vương…”
Đặt những lời đó vào hoàn cảnh hiện tại khiến Tiết Thừa Viễn đột nhiên có một sức mạnh kinh người có thể kéo y ra khỏi vực sâu vô vọng.
Y vốn không còn hy vọng, cũng không còn nhớ nhung, ràng buộc, thầm nghĩ sẽ cùng Linh Hư quán tới nơi y nên thuộc về, chuộc lại tội nghiệt gây ra bởi sự tồn tại của mình. Nhưng y sao ngờ được, mình lại có con với Công Lương Phi Tuân? Đây là ý trời sao? Đứa nhỏ đến là muốn đảo lộn vận mệnh của y? Mà hiển nhiên là Công Lương Phi Tuân vẫn chưa hay biết gì.
Không còn một chút do dự hay chống cự nào nữa, Tiết Thừa Viễn hiểu từ nay bờ vai mình đã nặng thêm trách nhiệm, có lẽ còn cả khao khát được làm cha.
“Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn vội đỡ Công Lương Phi Tuân, không biết nên nói gì.
Nhìn hành động của Tiết Thừa Viễn xem ra y đã mềm lòng rồi, Công Lương Phi Tuân thở phào một hơi, cuối cùng y cũng chịu đi cùng hắn.
“Đến giữa trưa đê hồ Ngọc Đào sẽ vỡ, Thừa Viễn chúng ta phải mau rời khỏi nơi này…” Công Lương Phi Tuân nhíu chặt hai hàng lông mày cố nén sự khó chịu không thể diễn tả bằng lời trong người, nắm chặt tay Tiết Thừa Viễn, nhớ tới vừa rồi y không thèm để ý đến mình, lại còn không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi bàn tay của hắn, không biến lấy ở đâu ra sức lực, hắn rống lớn: “Cả đời này, sống chết không rời, đã biết chưa?”
“Đây là lời thề sao?” Tiết Thừa Viễn thản nhiên hỏi lại, dưới tình thế cấp bách này, Công Lương Phi Tuân vô cùng chân thật.
“Đúng! Là lời thề của Công Lương Phi Tuân ta đối với Bộc Dương Thừa Viễn ngươi, có trời cao làm chứng!”
“Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân lại nhẹ giọng gọi, quỳ một gối xuống. Hắn đăm đăm nhìn sườn mặt anh tuấn, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt hắn vô cùng quen thuộc. Không gặp mấy tháng, nỗi nhớ nhung lấp đầy trong lòng khiến Công Lương Phi Tuân gần như không sao thở nổi.
“Ngươi không nên tới nơi này.” Tiết Thừa Viễn nhìn linh vị Phụ vương trước mặt, không hề quay đầu nói.
Tiếng gọi vừa rồi Tiết Thừa Viễn đã nghe thấy, nhưng y không hề đáp lại. Y biết nơi này sắp bị nước hồ bao phủ, lại một mình quỳ gối trước linh vị, cho thấy y đã thản nhiên chấp nhận vận mệnh sắp đến.
“Tại sao ta không nên tới?” Công Lương Phi Tuân ôm chặt lấy hắn, không chút giả tạo gượng ép. Cho dù sắp tới bọn hắn phải đối mặt với những gì, ít nhất vào giờ khắc này, Công Lương Phi Tuân muốn cho y biết, hắn yêu y biết bao, nhớ thương y nhiều đến thế nào. Đương nhiên, còn cả áy náy trong lòng hắn nữa.
Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt nhếch môi, nụ cười khổ thoáng hiện trong khoảnh khắc liền biến mất, y nói: “Ngươi đi đi.”
Nhìn Tiết Thừa Viễn đè nén cảm xúc, Công Lương Phi Tuân hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Tiết Thừa Viễn nhẹ lắc đầu. Quỳ trước linh vị Phụ vương là lựa chọn của y, đời này chỉ có ơn nghĩa của Phụ vương là y không cách nào đáp trả. Nếu cuộc đời của y chỉ còn lại chút thời gian, y chỉ muốn được ở bên cạnh Phụ vương.
“Nơi này rất nguy hiểm, đi theo ta, Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân biết rõ mình không thể nghe theo cố chấp này của y.
“Phi Tuân, thả ta ra!” Tiết Thừa Viễn đẩy hai cánh tay của hắn ra. Y đã sẵn sàng đối mặt với cái chết, y kiên định với lựa chọn của mình, nguyện cùng tồn vong với Linh Hư quán bày.
Trái tim Công Lương Phi Tuân thắt lại, hắn hỏi: “Ngươi hận ta?”
“Không!” Tiết Thừa Viễn phủ nhận.
“Không hận ta thì tốt rồi. Không còn thời gian nữa, ngươi phải đi cùng ta.” Công Lương Phi Tuân không cố khuyên bảo nữa, vươn hai tay liền bế bổng Tiết Thừa Viễn lên. Hắn biết nỗi khổ trong lòng Tiết Thừa Viễn, cũng biết trong thời gian ngắn không thể lập tức thay đổi được suy nghĩ của y.
Mà ngay khi bị hắn bế lên, Tiết Thừa Viễn mới nhìn thấy gương mặt của Công Lương Phi Tuân.
Có điều, y không ngờ khuôn mặt ngày thường cương nghị kiêu ngạo lúc này lại tràn đầy mệt mỏi cùng lo lắng, xem ra thời gian này hắn cũng phải chịu khổ không ít. Sắc mặt tái nhợt lại phiếm hồng khiến Tiết Thừa Viễn theo bản năng nhận ra thân thể của Công Lương Phi Tuân không được khỏe mạnh.
Bế y đi ra ngoài gian nhà đá, Công Lương Phi Tuân ngẩng đầu xác định vị trí mặt trời, nhưng ánh mặt trời chói mắt khiến hắn vô cùng khó chịu.
Với thể lực trước kia của hắn, dù có bế Tiết Thừa Viễn đi một đoạn đường dài cũng không thành vấn đề, nhưng lúc này, Công Lương Phi Tuân đột nhiên cảm thấy thân thể mình vô cùng xa lạ, không sao điều khiển được.
Bước xuống bậc thềm đá dốc đứng, Công Lương Phi Tuân cảm thấy cả người đều đau đớn âm ỉ, không còn chút sức lực, hơi lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất lầy lội.
Thấy Công Lương Phi Tuân vì mình mà đơn thương độc mã lên núi Ngọc Đào, ít nhất Tiết Thừa Viễn cũng thấy rõ vị trí của mình trong lòng đối phương rồi.
“Phi Tuân, ngươi hà tất phải làm vậy? Con người có mệnh!” Tiết Thừa Viễn biết chân hắn mới khôi phục không lâu, không thể chịu đựng được đường xá xóc nảy như vậy, thở dài nói.
“Nhưng mạng của ngươi không phải của một mình ngươi, biết không, Thừa Viễn…?” Công Lương Phi Tuân cắn chặt răng, đè lên bụng mình, yếu ớt nói.
Dáng vẻ đau đớn này của Công Lương Phi Tuân không phải giả, nghĩ đến hắn cả đời kiên cường, quyết không chịu yếu thế trước mặt người khác, cuối cùng Tiết Thừa Viễn không thể nào không động lòng. Cảm giác trong lòng y đã không còn là cam chịu đau khổ nữa, người trước mặt cũng đã sớm trở thành dất vết không thể phai mờ trong trái tim y.
“Phi Tuân, ngươi sao thế?” Tiết Thừa Viễn một tay đỡ Công Lương Phi Tuân, tay còn lại theo bản năng bắt lấy mạch của hắn.
Vốn tưởng trong lúc lên núi hắn bị thương ở đâu đó, nhưng vừa đè lên mạch của Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn liền sửng sốt đến không nói lên lời. Cảnh tượng đêm đó trong doanh trại Phương Ninh mấy tháng trước chợt thoáng qua trước mắt, Tiết Thừa Viễn thảng thốt kêu lên: “Phi Tuân!”
“Không sao, Thừa Viễn, mau đi thôi.” Công Lương Phi Tuân gắng sức chống người đứng lên, cảm nhận mỗi bước đi của mình đều vô cùng khó khăn, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay Tiết Thừa Viễn, đi thẳng về phía trước.
Sao mọi chuyện lại thành thế này? Đây là tình huống Tiết Thừa Viễn tuyệt đối không thể ngờ đến, mà chuyện này dường như ràng buộc trách nhiệm vào sinh mạng của Tiết Thừa Viễn, quấn chặt lấy y.
Nếu như trong bụng Công Lương Phi Tuân đã có con của hai người bọn y, vậy thì… Tiết Thừa Viễn y không thể ích kỷ thế này được, không thể tàn nhẫn cắt dứt sinh mạng của con mình được.
“Phụ vương muốn rời xa nơi này, nhưng Phụ vương biết cả đời này Phụ vương không làm được. Phụ vương yêu một người, muốn cùng người ấy bên nhau đến trọn đời, không quan tâm đến ánh mắt hay phán xét của bất kỳ ai, Phụ vương cũng không làm được.” Giữa thời gian trôi, trong cuộc sống vô tận, yên lặng nhìn người trước mắt, bên tai Tiết Thừa Viễn đột nhiên vang lên những lời dặn dò ngày đó của Phụ vương. “Đồng ý với Phụ vương, một ngày nào đó, con nhất định phải làm thay Phụ vương…”
Đặt những lời đó vào hoàn cảnh hiện tại khiến Tiết Thừa Viễn đột nhiên có một sức mạnh kinh người có thể kéo y ra khỏi vực sâu vô vọng.
Y vốn không còn hy vọng, cũng không còn nhớ nhung, ràng buộc, thầm nghĩ sẽ cùng Linh Hư quán tới nơi y nên thuộc về, chuộc lại tội nghiệt gây ra bởi sự tồn tại của mình. Nhưng y sao ngờ được, mình lại có con với Công Lương Phi Tuân? Đây là ý trời sao? Đứa nhỏ đến là muốn đảo lộn vận mệnh của y? Mà hiển nhiên là Công Lương Phi Tuân vẫn chưa hay biết gì.
Không còn một chút do dự hay chống cự nào nữa, Tiết Thừa Viễn hiểu từ nay bờ vai mình đã nặng thêm trách nhiệm, có lẽ còn cả khao khát được làm cha.
“Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn vội đỡ Công Lương Phi Tuân, không biết nên nói gì.
Nhìn hành động của Tiết Thừa Viễn xem ra y đã mềm lòng rồi, Công Lương Phi Tuân thở phào một hơi, cuối cùng y cũng chịu đi cùng hắn.
“Đến giữa trưa đê hồ Ngọc Đào sẽ vỡ, Thừa Viễn chúng ta phải mau rời khỏi nơi này…” Công Lương Phi Tuân nhíu chặt hai hàng lông mày cố nén sự khó chịu không thể diễn tả bằng lời trong người, nắm chặt tay Tiết Thừa Viễn, nhớ tới vừa rồi y không thèm để ý đến mình, lại còn không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi bàn tay của hắn, không biến lấy ở đâu ra sức lực, hắn rống lớn: “Cả đời này, sống chết không rời, đã biết chưa?”
“Đây là lời thề sao?” Tiết Thừa Viễn thản nhiên hỏi lại, dưới tình thế cấp bách này, Công Lương Phi Tuân vô cùng chân thật.
“Đúng! Là lời thề của Công Lương Phi Tuân ta đối với Bộc Dương Thừa Viễn ngươi, có trời cao làm chứng!”