Đến khi trở về đến doanh trại dưới chân núi, thể lực của Công Lương Phi Tuân thật sự đã hao tổn gần hết.
Vốn định sau khi rửa mặt sẽ nghỉ ngơi một chút, nhưng ngại địa vị của mình, cùng với việc chiến sự vừa thật sự chấm dứt, Công Lương Phi Tuân vẫn gắng gượng ngồi trong trướng nghe báo cáo quân vụ.
Nguyên Tây cuối cùng đã bị thu phục, mấy năm chinh chiến liên miên cũng theo đó mà chấm dứt.
Nhớ lại mấy năm nay gió tanh mưa máu, Công Lương Phi Tuân không khỏi cảm thán, trong hành trình gian nan đến được kết cục ngày hôm nay, khó khăn trong đó thật không cách nào kể hết.
Tinh thần của binh sĩ tăng cao, lúc này đê Ngọc Đào, tàn quân Nguyên Tây gần như không đánh mà thắng, thật khiến người ta reo mừng.
Nếu không bận tâm đến cảm nhận của Tiết Thừa Viễn, Công Lương Phi Tuân nhất định sẽ ban thưởng cho các tướng sĩ, mở tiệc ăn mừng thắng lợi mong đợi đã lâu. Nhưng hắn thật sự không thể làm ngơ trước nỗi khổ trong lòng Tiết Thừa Viễn, cũng vì vậy mà miễn đi hình thức này.
Bàn bạc xong xuôi, Công Lương Phi Tuân lệnh cho đám người Tùng Minh Liêm đi chuẩn bị để ngày mai trở về Phương Ninh.
Dựa người ra sau ghế, Công Lương Phi Tuân cảm thấy toàn thân lúc lạnh lúc nóng, ngực lúc nào cũng chực muốn nôn ra, cảm giác lạ lẫm không thể diễn tả bằng lời này thật khiến hắn chịu không nổi. Mà toàn thân hắn cũng bủn rủn không chút sức lực. Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?
“Thừa Viễn…” Thấy Tiết Thừa Viễn một thân áo trắng đi vào trong trướng, Công Lương Phi Tuân quay người, khẽ gọi y một tiếng.
Tiết Thừa Viễn đặt chén thuốc xuống bàn, đi tới ngồi xuống bên cạnh Công Lương Phi Tuân. “Ta sắc cho ngươi một chén thuốc, nhân lúc còn nóng ngươi uống đi.”
Đối với khó chịu trong người, Công Lương Phi Tuân không muốn nhiều lời tránh cho Tiết Thừa Viễn cảm thấy hắn vô dụng. Hắn chỉ gật đầu, cầm lấy tay y nói: “Ngày mai trở về Phương Ninh với ta, được không?”
Y còn lựa chọn nào khác sao? Tiết Thừa Viễn nhẹ cười, vỗ vỗ tay Công Lương Phi Tuân, không trả lời.
Công Lương Phi Tuân ngầm hiểu y đã đồng ý với đề nghị của mình, an tâm rất nhiều. Hiện tại việc duy nhất hắn chưa thể cho Tiết Thừa Viễn một lời rõ ràng chính là đội ngũ của Bộc Dương Lịch Uyên đã lui về đâu.
“Vết thương dưới chân ngươi không thể coi thường. Mấy ngày tới nên tĩnh dưỡng nhiều hơn.” Tiết Thừa Viễn giúp Công Lương Phi Tuân uống thuốc, ân cần dặn dò.
Chuyện mang thai, Tiết Thừa Viễn tới bây giờ vẫn chưa nghĩ ra được nên nói cho Công Lương Phi Tuân thế nào, chỉ có thể đợi thời cơ. Trước tiên nên điều dưỡng thân thể thương tổn của Công Lương Phi Tuân đã rồi tính tiếp.
“Được, ngươi nói sao thì là vậy.” Công Lương Phi Tuân không chút kháng cự lời của Tiết Thừa Viễn, hiện tại chỉ cần có thể nhìn thấy Tiết Thừa Viễn ở bên cạnh mình, hắn đều cảm thấy như đang ở trong mộng.
“Ta nghe nhiều người trong doanh trại đang bàn tán chuyện của hai chúng ta…” Tiết Thừa Viễn vừa bôi thuốc lên vết thương trên tay Công Lương Phi Tuân vừa nói.
“Ai dám bàn tán? Ta lấy đầu kẻ đó!” Công Lương Phi Tuân tức giận quát. Với thân phận nhạy cảm của Tiết Thừa Viễn, hắn thật sự không đành lòng nhìn Tiết Thừa Viễn vì mấy lời nói vô tâm mà chịu tổn thương.
Tiết Thừa Viễn thở dài một hơi. Người ta không bàn tán cũng khó, chuyện Công Lương Phi Tuân một mình xông lên núi Ngọc Đào, trong quân doanh, không người không biết không hiểu.
Nếu nói chỉ vì tình đồng liêu, thật có chút gượng ép. Đại Tướng quân chỉ huy thu phục Nguyên Tây ngay cả sinh tử cũng bỏ mặc, xông vào núi cứu Thế tử Nguyên Tây, đúng là cần phải có một lý do chính đáng để giải thích.
“Đừng băn khoăn nhiều như thế nữa, được không?” Nhìn vẻ mặt của Tiết Thừa Viễn, không hiểu sao Công Lương Phi Tuân lại đau lòng.
Tiết Thừa Viễn muốn nói lại thôi, hiện tại chuyện y băn khoăn đâu chỉ có thể. Còn có đứa nhỏ trong bụng Công Lương Phi Tuân, tương lai của bọn y, cả những chuyện bọn y phải đối mặt, lựa chọn cùng cuộc sống của bọn y sau khi trở lại Dĩnh Đình nữa.
Nói thật, yêu một người như vậy, tạo nên tình yêu kinh hãi thế tục như thế, quả thật cần dũng khí cùng sự kiên định rất lớn.
Tiết Thừa Viễn tỉ mẩn thay thuốc xong, nhìn Công Lương Phi Tuân nói: “Thân thể của ngươi không thể chịu xóc nảy thêm nữa, ngày mai đừng cưỡi ngựa, ngồi xe trở về Phương Ninh đi.”
Công Lương Phi Tuân mỉm cười nói: “Tất cả nghe theo ngươi.”
Tiết Thừa Viễn nhìn khuôn mặt gầy gò anh tuấn trước mặt, biết hắn đang cố gắng để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn. Phần tâm ý này khiến Tiết Thừa Viễn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nhưng y thật sự cần thêm chút thời gian để quên đi những chuyện gần đây. Công Lương Phi Tuân hẳn cũng không muốn nhìn thấy y như vậy. Quả thật, gian nan hai người phải đối mặt rất nhanh sẽ tới, hôm nay y cần định rõ con đường đi sau này.
“Sau khi trở về Phương Ninh, ngươi có kế hoạch gì không?” Tiết Thừa Viễn rất muốn biết kế hoạch tiếp theo của Công Lương Phi Tuân. Dù sao chuyện đó và việc bảo vệ con của bọn y thế nào có liên quan rất chặt chẽ.
“Ta phải mau chóng hồi kinh báo cáo công tác.” Công Lương Phi Tuân nói rất quyết đoán, thân mang hoàng mệnh, đây là việc hắn phải lập tức làm sau khi thành công thu phục Nguyên Tây.
Tiết Thừa Viễn thoáng liếc nhìn phần bụng còn chưa nhô lên dưới lớp trường bào của Công Lương Phi Tuân, lông mày nhíu chặt.
Tính toán của Công Lương Phi Tuân đều dựa trên nhiệm vụ và trách nhiêm trước kia của hắn, nhưng hắn còn chưa hay biết bản thân hiện đang mang một sứ mạng trước giờ chưa từng có – sinh con của bọn y. Mà làm đại phu, Tiết Thừa Viễn có thiên chức hành y cứu người của mình, sao y có thể đưa ra đề nghị hoặc ra tự tay giết chết con mình được?
“Vậy ngươi định khi nào lên đường?” Dù thế, Tiết Thừa Viễn vẫn hỏi kỹ càng.
“Mười ngày nữa.”
“Nhưng thân thể của ngươi…”
“Không sao, gần đây chỉ có chút mệt mỏi thôi.”
Nào chỉ đơn giản là mệt mỏi, Tiết Thừa Viễn cười khổ, nhưng vẫn không sao mở miệng được. Bởi vì, y không thể dự đoán được phản ứng của Công Lương Phi Tuân.
Công Lương Phi Tuân đúng là có tình với y, nhưng tình cảm đó có đến mức tình nguyện sinh con cho hai người không vẫn còn là nghi vấn. Dù sao đây cũng là chuyện sẽ lật đổ hoàn toàn hình tượng và mặt mũi của Đệ nhất Đại Tướng quân Thiên Vân.
“Sao ngươi luôn có vẻ muốn nói lại thôi thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dưới ngọn đèn dầu, Công Lương Phi Tuân nhíu mày, cầm tay Tiết Thừa Viễn hỏi.
Vốn định sau khi rửa mặt sẽ nghỉ ngơi một chút, nhưng ngại địa vị của mình, cùng với việc chiến sự vừa thật sự chấm dứt, Công Lương Phi Tuân vẫn gắng gượng ngồi trong trướng nghe báo cáo quân vụ.
Nguyên Tây cuối cùng đã bị thu phục, mấy năm chinh chiến liên miên cũng theo đó mà chấm dứt.
Nhớ lại mấy năm nay gió tanh mưa máu, Công Lương Phi Tuân không khỏi cảm thán, trong hành trình gian nan đến được kết cục ngày hôm nay, khó khăn trong đó thật không cách nào kể hết.
Tinh thần của binh sĩ tăng cao, lúc này đê Ngọc Đào, tàn quân Nguyên Tây gần như không đánh mà thắng, thật khiến người ta reo mừng.
Nếu không bận tâm đến cảm nhận của Tiết Thừa Viễn, Công Lương Phi Tuân nhất định sẽ ban thưởng cho các tướng sĩ, mở tiệc ăn mừng thắng lợi mong đợi đã lâu. Nhưng hắn thật sự không thể làm ngơ trước nỗi khổ trong lòng Tiết Thừa Viễn, cũng vì vậy mà miễn đi hình thức này.
Bàn bạc xong xuôi, Công Lương Phi Tuân lệnh cho đám người Tùng Minh Liêm đi chuẩn bị để ngày mai trở về Phương Ninh.
Dựa người ra sau ghế, Công Lương Phi Tuân cảm thấy toàn thân lúc lạnh lúc nóng, ngực lúc nào cũng chực muốn nôn ra, cảm giác lạ lẫm không thể diễn tả bằng lời này thật khiến hắn chịu không nổi. Mà toàn thân hắn cũng bủn rủn không chút sức lực. Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?
“Thừa Viễn…” Thấy Tiết Thừa Viễn một thân áo trắng đi vào trong trướng, Công Lương Phi Tuân quay người, khẽ gọi y một tiếng.
Tiết Thừa Viễn đặt chén thuốc xuống bàn, đi tới ngồi xuống bên cạnh Công Lương Phi Tuân. “Ta sắc cho ngươi một chén thuốc, nhân lúc còn nóng ngươi uống đi.”
Đối với khó chịu trong người, Công Lương Phi Tuân không muốn nhiều lời tránh cho Tiết Thừa Viễn cảm thấy hắn vô dụng. Hắn chỉ gật đầu, cầm lấy tay y nói: “Ngày mai trở về Phương Ninh với ta, được không?”
Y còn lựa chọn nào khác sao? Tiết Thừa Viễn nhẹ cười, vỗ vỗ tay Công Lương Phi Tuân, không trả lời.
Công Lương Phi Tuân ngầm hiểu y đã đồng ý với đề nghị của mình, an tâm rất nhiều. Hiện tại việc duy nhất hắn chưa thể cho Tiết Thừa Viễn một lời rõ ràng chính là đội ngũ của Bộc Dương Lịch Uyên đã lui về đâu.
“Vết thương dưới chân ngươi không thể coi thường. Mấy ngày tới nên tĩnh dưỡng nhiều hơn.” Tiết Thừa Viễn giúp Công Lương Phi Tuân uống thuốc, ân cần dặn dò.
Chuyện mang thai, Tiết Thừa Viễn tới bây giờ vẫn chưa nghĩ ra được nên nói cho Công Lương Phi Tuân thế nào, chỉ có thể đợi thời cơ. Trước tiên nên điều dưỡng thân thể thương tổn của Công Lương Phi Tuân đã rồi tính tiếp.
“Được, ngươi nói sao thì là vậy.” Công Lương Phi Tuân không chút kháng cự lời của Tiết Thừa Viễn, hiện tại chỉ cần có thể nhìn thấy Tiết Thừa Viễn ở bên cạnh mình, hắn đều cảm thấy như đang ở trong mộng.
“Ta nghe nhiều người trong doanh trại đang bàn tán chuyện của hai chúng ta…” Tiết Thừa Viễn vừa bôi thuốc lên vết thương trên tay Công Lương Phi Tuân vừa nói.
“Ai dám bàn tán? Ta lấy đầu kẻ đó!” Công Lương Phi Tuân tức giận quát. Với thân phận nhạy cảm của Tiết Thừa Viễn, hắn thật sự không đành lòng nhìn Tiết Thừa Viễn vì mấy lời nói vô tâm mà chịu tổn thương.
Tiết Thừa Viễn thở dài một hơi. Người ta không bàn tán cũng khó, chuyện Công Lương Phi Tuân một mình xông lên núi Ngọc Đào, trong quân doanh, không người không biết không hiểu.
Nếu nói chỉ vì tình đồng liêu, thật có chút gượng ép. Đại Tướng quân chỉ huy thu phục Nguyên Tây ngay cả sinh tử cũng bỏ mặc, xông vào núi cứu Thế tử Nguyên Tây, đúng là cần phải có một lý do chính đáng để giải thích.
“Đừng băn khoăn nhiều như thế nữa, được không?” Nhìn vẻ mặt của Tiết Thừa Viễn, không hiểu sao Công Lương Phi Tuân lại đau lòng.
Tiết Thừa Viễn muốn nói lại thôi, hiện tại chuyện y băn khoăn đâu chỉ có thể. Còn có đứa nhỏ trong bụng Công Lương Phi Tuân, tương lai của bọn y, cả những chuyện bọn y phải đối mặt, lựa chọn cùng cuộc sống của bọn y sau khi trở lại Dĩnh Đình nữa.
Nói thật, yêu một người như vậy, tạo nên tình yêu kinh hãi thế tục như thế, quả thật cần dũng khí cùng sự kiên định rất lớn.
Tiết Thừa Viễn tỉ mẩn thay thuốc xong, nhìn Công Lương Phi Tuân nói: “Thân thể của ngươi không thể chịu xóc nảy thêm nữa, ngày mai đừng cưỡi ngựa, ngồi xe trở về Phương Ninh đi.”
Công Lương Phi Tuân mỉm cười nói: “Tất cả nghe theo ngươi.”
Tiết Thừa Viễn nhìn khuôn mặt gầy gò anh tuấn trước mặt, biết hắn đang cố gắng để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn. Phần tâm ý này khiến Tiết Thừa Viễn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nhưng y thật sự cần thêm chút thời gian để quên đi những chuyện gần đây. Công Lương Phi Tuân hẳn cũng không muốn nhìn thấy y như vậy. Quả thật, gian nan hai người phải đối mặt rất nhanh sẽ tới, hôm nay y cần định rõ con đường đi sau này.
“Sau khi trở về Phương Ninh, ngươi có kế hoạch gì không?” Tiết Thừa Viễn rất muốn biết kế hoạch tiếp theo của Công Lương Phi Tuân. Dù sao chuyện đó và việc bảo vệ con của bọn y thế nào có liên quan rất chặt chẽ.
“Ta phải mau chóng hồi kinh báo cáo công tác.” Công Lương Phi Tuân nói rất quyết đoán, thân mang hoàng mệnh, đây là việc hắn phải lập tức làm sau khi thành công thu phục Nguyên Tây.
Tiết Thừa Viễn thoáng liếc nhìn phần bụng còn chưa nhô lên dưới lớp trường bào của Công Lương Phi Tuân, lông mày nhíu chặt.
Tính toán của Công Lương Phi Tuân đều dựa trên nhiệm vụ và trách nhiêm trước kia của hắn, nhưng hắn còn chưa hay biết bản thân hiện đang mang một sứ mạng trước giờ chưa từng có – sinh con của bọn y. Mà làm đại phu, Tiết Thừa Viễn có thiên chức hành y cứu người của mình, sao y có thể đưa ra đề nghị hoặc ra tự tay giết chết con mình được?
“Vậy ngươi định khi nào lên đường?” Dù thế, Tiết Thừa Viễn vẫn hỏi kỹ càng.
“Mười ngày nữa.”
“Nhưng thân thể của ngươi…”
“Không sao, gần đây chỉ có chút mệt mỏi thôi.”
Nào chỉ đơn giản là mệt mỏi, Tiết Thừa Viễn cười khổ, nhưng vẫn không sao mở miệng được. Bởi vì, y không thể dự đoán được phản ứng của Công Lương Phi Tuân.
Công Lương Phi Tuân đúng là có tình với y, nhưng tình cảm đó có đến mức tình nguyện sinh con cho hai người không vẫn còn là nghi vấn. Dù sao đây cũng là chuyện sẽ lật đổ hoàn toàn hình tượng và mặt mũi của Đệ nhất Đại Tướng quân Thiên Vân.
“Sao ngươi luôn có vẻ muốn nói lại thôi thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dưới ngọn đèn dầu, Công Lương Phi Tuân nhíu mày, cầm tay Tiết Thừa Viễn hỏi.