Vốn tưởng tất cả phong ba đều đã trở thành quá khứ, nào biết nửa đường lại xảy ra chuyện mang thai thế này, Công Lương Phi Tuân vừa bàng hoàng vừa tức giận đến mất ngủ cả đêm.
Thân thể của hắn sao lại không có tiền đồ như vậy chứ? Bị đè cũng thôi đi, ai bảo hắn yêu y. Đã thế lại còn bị làm cho lớn bụng? Chuyện này thật khiến Công Lương Phi Tuân cảm thấy nhục nhã. Mà càng khiến Công Lương Phi Tuân khó xử hơn chính là, hắn không biết xử trí thế nào với miếng thịt trong bụng này?
Thái độ của Tiết Thừa Viễn đã rõ ràng, đây là cốt nhục của bọn hắn, thân làm đại phu, nếu không phải bất đắc dĩ, y tuyệt đối sẽ không bóp chết con của mình.
Công Lương Phi Tuân hiểu rõ, nếu đời này hắn không muốn mất Tiết Thừa Viễn, thì tuyệt đối không thể làm chuyện thiếu suy nghĩ với đứa nhỏ này. Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không biết làm sao! Chinh chiến cả đời, ngoại trừ hoàng mệnh, có khi nào hắn phải chịu ức chế thế này?
Trời vừa sáng, Công Lương Phi Tuân hạ lệnh lập tức lên đường trở về Phương Ninh, toàn bộ đều phải cưỡi ngựa hoặc đi bộ, không cho phép bất kỳ kẻ nào ngồi xe ngựa. Chính hắn cũng phải làm gương cho binh sĩ, không có trường hợp ngoại lệ.
Lần này Tiết Thừa Viễn đã được lĩnh giáo sự ương ngạnh nói một không nói hai của Công Lương Phi Tuân. Vốn đã nói thân thể của hắn nên ngồi xe ngựa mới tốt, nhưng giây phút người nọ cưỡi lên lưng con ngựa cao to, oai phong lẫm liệt dẫn đầu hàng ngũ, dáng vẻ trong bụng Công Lương Phi Tuân ta nào có đứa nhỏ nào, Tiết Thừa Viễn chỉ thở dài một hơi, cũng không thể làm gì khác. Cũng may không có chiến sự khẩn cấp, tốc độ hành quân của đội nhân mã cũng không nhanh, có lẽ thân thể của Công Lương Phi Tuân có thể chịu đựng được.
Nhưng nghĩ tới thái độ của Công Lương Phi Tuân đột nhiên thay đổi như thế, Tiết Thừa Viễn có chút khó chấp nhận. Trong đội ngũ, vì quan hệ thân phận, hai người cách nhau khá xa. Suốt quãng đường đi, Công Lương Phi Tuân không thèm liếc nhìn y, cũng không nói với y câu nào, thái độ lạnh lùng trái ngược hoàn toàn này khiến Tiết Thừa Viễn nhận ra, chuyện có thai thật sự đã thách thức tới sự uy nghiêm, kiêu ngạo và thái độ đối với ánh mắt thế tục của Công Lương Phi Tuân.
Sự kiện thu phục Nguyên Tây lần này đã khiến Tiết Thừa Viễn đau lòng, thêm chuyện này nữa thật chẳng đúng là sóng trước chưa qua sóng sau đã tới, làm y không có lấy thời gian bình ổn tâm trạng, Vì vậy, khi trở về đến Phương Ninh, Tiết Thừa Viễn không muốn tự chuốc lấy nhục nữa.
Về đến quân doanh, Tiết Thừa Viễn sắp xếp lại hành trang, xử lý mọi chuyện thỏa đáng rồi cởi quan phục ra. Y cũng cần tìm một nơi có thể giải tỏa tâm trạng. Đúng lúc y vừa bước chân ra khỏi cửa, có một người bất ngờ tìm đến.
“Hạ quan bái kiến Tiết đại nhân!”
Nhìn người khom người cúi đầu trước mặt, Tiết Thừa Viễn kinh ngạc. Cổ Thần? Hắn tìm y làm gì?
“Có chuyện gì sao?” Tiết Thừa Viễn nho nhã cười, quay người đi vào.
Chắc là muốn nói về chuyện của Công Lương Phi Tuân. Thời gian trước, sau khi y lên núi, vết thương trên chân của Công Lương Phi Tuân do Cổ Thần phụ trách chữa trị. Nếu hắn thường xuyên bắt mạch cho Công Lương Phi Tuân, nhất định là hắn đã biết chuyện Công Lương Phi Tuân mang thai.
Cổ Thần rất có phong thái của một y quan Nguyên Tây Phong, dung mạo đoan chính, cử chỉ đúng mực. Với Tiết Thừa Viễn, dù trên phương diện y thuật hay y đức, hắn đều rất sùng kính y, trước đây cũng từng gặp Tiết Thừa Viễn ở Nguyên Tây một vài lần cho nên cũng có ít nhiều đồng cảm.
“Ngài… đã biết chuyện kia rồi?” Cổ Thần sợ mình mạo muội, thận trọng hỏi.
Dù sao chuyện đó với Công Lương Phi Tuân là chuyện lớn, với quân đội Thiên Vân cũng coi là chuyện cơ mật – Tuy hiện tại đại cục đã định, nhưng bộ phận người ở biên cương Nguyên Tây vẫn có thể bất ngờ tập kích.
Hai đại phu đối mặt với nhau, giả ngu là chuyện không thể nào. Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt nhẹ gật đầu, không muốn nói nhiều, cũng không phủ nhận.
Cổ Thần cũng vì vậy mà thêm khẳng định suy đoán của mình: cốt nhục trong bụng Tướng quân chắc chắn là của Tiết Thừa Viễn. Trong quân doanh rộng lớn này, xét tình cảm, xét địa vị, luận tài hoa, để ý thời gian tiếp xúc, cũng chỉ có Tiết Thừa Viễn có thể làm được chuyện ấy.
“Hạ quan không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy vẫn chưa cho Tướng quân dùng thuốc, hi vọng Tiết đại nhân không trách phạt.”
“Nào có. Ngươi không làm sao gì cả.” Tiết Thừa Viễn xua xua tay, nói hắn không cần khách sáo như thế.
Thân là người Nguyên Tây, dùng thân phận nhạy cảm giữ chức vụ ở hai nước đối nghịch cần phải có trí tuệ và sự nhanh nhạy. Cổ Thần là người thông minh, đương nhiên biết suy xét nặng nhẹ.
“Chân của Tướng quân được điều trị rất tốt, nên thưởng cho ngươi mới phải.” Đối với việc hắn không phụ sự giao phó của mình, Tiết Thừa Viễn rất hài lòng. Công Lương Phi Tuân quả thật được điều trị rất kịp thời cũng rất tốt.
Cổ Thần cúi đầu nói: “Nhờ thuốc Tiết đại nhân đưa tới có hiệu quả thôi, hạ quan chỉ làm bổn phận của mình.”
“Ngươi thật khiêm tốn.” Tiết Thừa Viễn gật đầu cười. Nghĩ đến mấy ngày nữa phải trở về Dĩnh Đình, hắn cũng muốn tìm người mình coi trọng bồi dưỡng, truyền lại sở học. Mà thanh niên tài giỏi trước mắt này vừa là đồng hương, y thuật không tệ, lại là người hiểu biết phép tắc, là một lựa chọn không tồi. Nghĩ đến đây, Tiết Thừa Viễn thẳng thắn hỏi: “Mấy ngày nữa, ngươi có muốn cùng ta đến Kinh Thành không?”
Cổ Thần không ngờ Tiết Thừa Viễn lại hỏi mình như vậy, đáp: “Người nhà của hạ quan đều ở Phương Ninh, đã quen sinh sống ở nơi này, thật sự không nỡ rời đi.”
Tiết Thừa Viễn nhẹ thở dài, cảm giác của y không phải cũng như vậy sao? Phiêu bạt nhiều năm như thế, bốn biển đều là nhà, nhưng chưa lúc nào y tìm lại được cảm giác thuộc về quen thuộc. Nói thật, mới về Phương Ninh mấy ngày, y đã không muốn rời đi nữa. Nhưng mà, y không thể không đi.
Cổ Thần nhận ra Tiết Thừa Viễn đang có ý bồi dưỡng môn sinh trong triều, thuận tiện nói: “Nếu Tiết đại nhân muốn tìm người Nguyên Tây biết y thuật, hạ quan có thể đề cử một người.”
“Ồ?” Hai mắt Tiết Thừa Viễn sáng ngời tỏ vẻ hứng thú. Có câu hậu sinh khả úy, y thật muốn biết Nguyên Tây chiến hỏa liên miên mấy năm có thể còn nhân tài thế nào.
“Người này tên Cảnh Duy Ngọc, là hậu duệ đời thứ mười ba của Cảnh gia Nguyên Tây.”
“Thật sao? Hậu nhân của Cảnh gia vẫn còn ở Phương Ninh?” Đây đúng là chuyện ngoài dự đoán của Tiết Thừa Viễn.
Cảnh gia Nguyên Tây nhiều đời hành y rất có danh tiếng, có điều mấy năm chính biến, cả nhà rơi vào cảnh lưu lạc, kể từ đó không rõ tung tích.
“Người đó giờ đang ở đâu?” Tiết Thừa Viễn hứng trí. Trước giờ Tiết Thừa Viễn không nói nhiều, nay nghĩ đến có thể kết bạn với một người tài giỏi lại yêu hiểu y thuật như vậy, trong lòng rất hào hứng.
Cổ Thần trả lời: “Ở cầu Phổ Dược ngoài thành.”
Thân thể của hắn sao lại không có tiền đồ như vậy chứ? Bị đè cũng thôi đi, ai bảo hắn yêu y. Đã thế lại còn bị làm cho lớn bụng? Chuyện này thật khiến Công Lương Phi Tuân cảm thấy nhục nhã. Mà càng khiến Công Lương Phi Tuân khó xử hơn chính là, hắn không biết xử trí thế nào với miếng thịt trong bụng này?
Thái độ của Tiết Thừa Viễn đã rõ ràng, đây là cốt nhục của bọn hắn, thân làm đại phu, nếu không phải bất đắc dĩ, y tuyệt đối sẽ không bóp chết con của mình.
Công Lương Phi Tuân hiểu rõ, nếu đời này hắn không muốn mất Tiết Thừa Viễn, thì tuyệt đối không thể làm chuyện thiếu suy nghĩ với đứa nhỏ này. Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không biết làm sao! Chinh chiến cả đời, ngoại trừ hoàng mệnh, có khi nào hắn phải chịu ức chế thế này?
Trời vừa sáng, Công Lương Phi Tuân hạ lệnh lập tức lên đường trở về Phương Ninh, toàn bộ đều phải cưỡi ngựa hoặc đi bộ, không cho phép bất kỳ kẻ nào ngồi xe ngựa. Chính hắn cũng phải làm gương cho binh sĩ, không có trường hợp ngoại lệ.
Lần này Tiết Thừa Viễn đã được lĩnh giáo sự ương ngạnh nói một không nói hai của Công Lương Phi Tuân. Vốn đã nói thân thể của hắn nên ngồi xe ngựa mới tốt, nhưng giây phút người nọ cưỡi lên lưng con ngựa cao to, oai phong lẫm liệt dẫn đầu hàng ngũ, dáng vẻ trong bụng Công Lương Phi Tuân ta nào có đứa nhỏ nào, Tiết Thừa Viễn chỉ thở dài một hơi, cũng không thể làm gì khác. Cũng may không có chiến sự khẩn cấp, tốc độ hành quân của đội nhân mã cũng không nhanh, có lẽ thân thể của Công Lương Phi Tuân có thể chịu đựng được.
Nhưng nghĩ tới thái độ của Công Lương Phi Tuân đột nhiên thay đổi như thế, Tiết Thừa Viễn có chút khó chấp nhận. Trong đội ngũ, vì quan hệ thân phận, hai người cách nhau khá xa. Suốt quãng đường đi, Công Lương Phi Tuân không thèm liếc nhìn y, cũng không nói với y câu nào, thái độ lạnh lùng trái ngược hoàn toàn này khiến Tiết Thừa Viễn nhận ra, chuyện có thai thật sự đã thách thức tới sự uy nghiêm, kiêu ngạo và thái độ đối với ánh mắt thế tục của Công Lương Phi Tuân.
Sự kiện thu phục Nguyên Tây lần này đã khiến Tiết Thừa Viễn đau lòng, thêm chuyện này nữa thật chẳng đúng là sóng trước chưa qua sóng sau đã tới, làm y không có lấy thời gian bình ổn tâm trạng, Vì vậy, khi trở về đến Phương Ninh, Tiết Thừa Viễn không muốn tự chuốc lấy nhục nữa.
Về đến quân doanh, Tiết Thừa Viễn sắp xếp lại hành trang, xử lý mọi chuyện thỏa đáng rồi cởi quan phục ra. Y cũng cần tìm một nơi có thể giải tỏa tâm trạng. Đúng lúc y vừa bước chân ra khỏi cửa, có một người bất ngờ tìm đến.
“Hạ quan bái kiến Tiết đại nhân!”
Nhìn người khom người cúi đầu trước mặt, Tiết Thừa Viễn kinh ngạc. Cổ Thần? Hắn tìm y làm gì?
“Có chuyện gì sao?” Tiết Thừa Viễn nho nhã cười, quay người đi vào.
Chắc là muốn nói về chuyện của Công Lương Phi Tuân. Thời gian trước, sau khi y lên núi, vết thương trên chân của Công Lương Phi Tuân do Cổ Thần phụ trách chữa trị. Nếu hắn thường xuyên bắt mạch cho Công Lương Phi Tuân, nhất định là hắn đã biết chuyện Công Lương Phi Tuân mang thai.
Cổ Thần rất có phong thái của một y quan Nguyên Tây Phong, dung mạo đoan chính, cử chỉ đúng mực. Với Tiết Thừa Viễn, dù trên phương diện y thuật hay y đức, hắn đều rất sùng kính y, trước đây cũng từng gặp Tiết Thừa Viễn ở Nguyên Tây một vài lần cho nên cũng có ít nhiều đồng cảm.
“Ngài… đã biết chuyện kia rồi?” Cổ Thần sợ mình mạo muội, thận trọng hỏi.
Dù sao chuyện đó với Công Lương Phi Tuân là chuyện lớn, với quân đội Thiên Vân cũng coi là chuyện cơ mật – Tuy hiện tại đại cục đã định, nhưng bộ phận người ở biên cương Nguyên Tây vẫn có thể bất ngờ tập kích.
Hai đại phu đối mặt với nhau, giả ngu là chuyện không thể nào. Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt nhẹ gật đầu, không muốn nói nhiều, cũng không phủ nhận.
Cổ Thần cũng vì vậy mà thêm khẳng định suy đoán của mình: cốt nhục trong bụng Tướng quân chắc chắn là của Tiết Thừa Viễn. Trong quân doanh rộng lớn này, xét tình cảm, xét địa vị, luận tài hoa, để ý thời gian tiếp xúc, cũng chỉ có Tiết Thừa Viễn có thể làm được chuyện ấy.
“Hạ quan không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy vẫn chưa cho Tướng quân dùng thuốc, hi vọng Tiết đại nhân không trách phạt.”
“Nào có. Ngươi không làm sao gì cả.” Tiết Thừa Viễn xua xua tay, nói hắn không cần khách sáo như thế.
Thân là người Nguyên Tây, dùng thân phận nhạy cảm giữ chức vụ ở hai nước đối nghịch cần phải có trí tuệ và sự nhanh nhạy. Cổ Thần là người thông minh, đương nhiên biết suy xét nặng nhẹ.
“Chân của Tướng quân được điều trị rất tốt, nên thưởng cho ngươi mới phải.” Đối với việc hắn không phụ sự giao phó của mình, Tiết Thừa Viễn rất hài lòng. Công Lương Phi Tuân quả thật được điều trị rất kịp thời cũng rất tốt.
Cổ Thần cúi đầu nói: “Nhờ thuốc Tiết đại nhân đưa tới có hiệu quả thôi, hạ quan chỉ làm bổn phận của mình.”
“Ngươi thật khiêm tốn.” Tiết Thừa Viễn gật đầu cười. Nghĩ đến mấy ngày nữa phải trở về Dĩnh Đình, hắn cũng muốn tìm người mình coi trọng bồi dưỡng, truyền lại sở học. Mà thanh niên tài giỏi trước mắt này vừa là đồng hương, y thuật không tệ, lại là người hiểu biết phép tắc, là một lựa chọn không tồi. Nghĩ đến đây, Tiết Thừa Viễn thẳng thắn hỏi: “Mấy ngày nữa, ngươi có muốn cùng ta đến Kinh Thành không?”
Cổ Thần không ngờ Tiết Thừa Viễn lại hỏi mình như vậy, đáp: “Người nhà của hạ quan đều ở Phương Ninh, đã quen sinh sống ở nơi này, thật sự không nỡ rời đi.”
Tiết Thừa Viễn nhẹ thở dài, cảm giác của y không phải cũng như vậy sao? Phiêu bạt nhiều năm như thế, bốn biển đều là nhà, nhưng chưa lúc nào y tìm lại được cảm giác thuộc về quen thuộc. Nói thật, mới về Phương Ninh mấy ngày, y đã không muốn rời đi nữa. Nhưng mà, y không thể không đi.
Cổ Thần nhận ra Tiết Thừa Viễn đang có ý bồi dưỡng môn sinh trong triều, thuận tiện nói: “Nếu Tiết đại nhân muốn tìm người Nguyên Tây biết y thuật, hạ quan có thể đề cử một người.”
“Ồ?” Hai mắt Tiết Thừa Viễn sáng ngời tỏ vẻ hứng thú. Có câu hậu sinh khả úy, y thật muốn biết Nguyên Tây chiến hỏa liên miên mấy năm có thể còn nhân tài thế nào.
“Người này tên Cảnh Duy Ngọc, là hậu duệ đời thứ mười ba của Cảnh gia Nguyên Tây.”
“Thật sao? Hậu nhân của Cảnh gia vẫn còn ở Phương Ninh?” Đây đúng là chuyện ngoài dự đoán của Tiết Thừa Viễn.
Cảnh gia Nguyên Tây nhiều đời hành y rất có danh tiếng, có điều mấy năm chính biến, cả nhà rơi vào cảnh lưu lạc, kể từ đó không rõ tung tích.
“Người đó giờ đang ở đâu?” Tiết Thừa Viễn hứng trí. Trước giờ Tiết Thừa Viễn không nói nhiều, nay nghĩ đến có thể kết bạn với một người tài giỏi lại yêu hiểu y thuật như vậy, trong lòng rất hào hứng.
Cổ Thần trả lời: “Ở cầu Phổ Dược ngoài thành.”