Tin tức này tới thật đúng lúc, Tiết Thừa Viễn đang rất phiền muộn, trùng hợp muốn đi ra ngoài giải sầu. Vừa nghe Cổ Thần nói như thế, liền hào hứng, quyết định lập tức tới cầu Phổ Dược gặp người tên Cảnh Duy Ngọc kia. Cổ Thần là người tiến cử đương nhiên hết sức vinh hạnh dẫn đường cho Tiết Thừa Viễn.
*
Bên phía Công Lương Phi Tuân, có thể nói đêm nay trôi qua không chút dễ chịu. Một đường phong trần trở về, lại vì muốn đối chọi với Tiết Thừa Viễn mà nhất quyết cưỡi ngựa, cường ngạnh tỏ vẻ đã đạt được rồi, nhưng bây giờ người phải chịu khổ lại chính là hắn.
Lưng đau, hai chân nặng như đúc bằng chì, cảm giác như không thể nhấc lên nổi. Đây chính là cảm giác mang thai sao?
Công Lương Phi Tuân nghĩ tới nghĩ lui, tức giận đến thở hổn hển. Sao hắn lại rơi vào thảm cảnh này được cơ chứ?
“Tướng quân, ngài cả ngày bận rộn, nên nghỉ sớm đi ạ…” Gã người hầu thấy Công Lương Phi Tuân vẫn mặc bộ trường bào màu lam tựa người trên ghế xem báo cáo, lông mày vẫn luôn nhíu chặt, không khỏi nhẹ giọng khuyên nhủ.
Thật ra Công Lương Phi Tuân rất muốn nghỉ ngơi, nhưng trên vai gánh trách nhiệm, phải mau chóng báo cáo nhiệm vụ về Kinh thành, cho nên nhất định phải phê duyệt, chỉnh sửa cho xong báo cáo về tình hình chiến sự Nguyên Tây.
“Tới đây!” Công Lương Phi Tuân duỗi dài hai chân trên ghế gỗ, mắt không nâng lên, gọi một tiếng.
“Dạ, Tướng quân.” Gã người hầu bước nhanh tới.
“Bóp chân cho bổn tướng.” Công Lương Phi Tuân ra lệnh. Cả người hắn đều không thoải mái, lại không biết làm sao thế nào mới có thể dễ chịu hơn. Vết thương dưới chân tái phát không ngừng đau nhức, cảm giác đau đớn này thường xuyên lan ra toàn thân.
Gã người hầu không nói không rằng lập tức quỳ gối xuống trước mặt Công Lương Phi Tuân nâng chân hắn lên, bắt đầu xoa bóp. Gã người hầu này hầu hạ Công Lương Phi Tuân nhiều ngày rồi, có thể dựa theo sắc mặt mà phỏng đoán được tâm trạng của Tướng quân. Xem ra hiện tại tâm trạng Tướng quân không được tốt, vì vậy gã người hầu chỉ chuyên tâm làm việc, không nói câu nào.
Công Lương Phi Tuân xem báo cáo, cảm thấy lực tay của gã người hầu càng lúc càng mạnh, người vốn đã đau bị gã người hầu không biết nặng nhẹ xoa bóp lại càng đau nhức hơn. Nhưng gã người hầu nào biết được Công Lương Phi Tuân đang mang thai, khắp cơ thể đều vô cùng nhạy cảm.
“Thôi, lui xuống đi.” Mới xoa bóp được một lúc, Công Lương Phi Tuân phất tay cho gã người hầu lui ra, cũng không hề trách cứ gã.
Nhớ lại những lúc Tiết Thừa Viễn chăm sóc mình, xoa bóp chân cho mình, nhẹ nhàng, cẩn thận thật khiến Công Lương Phi Tuân vô cùng dễ chịu.
“Tiết đại nhân đâu?” Công Lương Phi Tuân lúc này chợt nhớ đến Tiết Thừa Viễn. Ban ngày bận rộn quân vụ, rất nhiều chuyện Tiết Thừa Viễn không thể tham dự vào, không nhìn thấy y thì thôi đi. Nhưng giờ đã vào đêm, sao vẫn không thấy bóng dáng Tiết Thừa Viễn đâu?
“Chuyện này…” Gã người hầu ấp úng, không biết có nên nói hay không. Sẩm tối, lúc vào trướng để hầu hạ Công Lương Phi Tuân, gã nhìn thấy Tiết Thừa Viễn và Cổ Thần cùng nhau đi ra ngoài quân doanh. Có nên nói chuyện này cho Tướng quân không?
“Có chuyện gì?” Công Lương Phi Tuân lạnh giọng hỏi, giọng điệu không giận mà uy.
“Tướng quân, Tiết đại nhân và Cổ đại nhân đã cùng nhau ra ngoài rồi ạ.”
Gã người hầu vừa dứt lời, Công Lương Phi Tuân ‘bốp!’ một tiếng, ném báo cáo trên tay xuống bàn, đứng lên.
Hiện tại hắn đang mang thai con của người nọ, một đường bôn ba đến không được nghỉ ngơi, còn phải xử lý nhiều công vụ nặng nề như thế, Tiết Thừa Viễn lại thật an nhàn, vừa trở về Phương Ninh đã vội ra ngoài vui vẻ.
“Bọn họ đi đâu?”
“Tiểu nhân, tiểu nhân… Sao tiểu nhân biết được ạ?” Gã người hầu vội cười hòa, tính cách nóng nảy của Tướng quân không ai không biết.
Công Lương Phi Tuân tức giận: “Lệnh Nhạc Dực dẫn người tìm kiếm! Ngay lập tức!”
Nực cười! Thống lĩnh quân đội nhiều năm nay như hắn đâu phải danh hão. Tiết Thừa Viễn có thể thoát khỏi bàn tay hắn sao?
“Tuân mệnh!” Gã người hầu lập tức lui ra ngoài.
Công Lương Phi Tuân nhẹ đè lên phần bụng dưới lớp triều phục, tức giận không nói lên lời. Hắn biết tâm trạng nóng nảy của mình không tốt cho thai nhi trong bụng, nhưng hắn thật sự không cách nào khống chế được lửa giận không rõ vì sao lại bùng lên này.
Chuyện mang thai, hắn có cảm giác như Tiết Thừa Viễn bày kế gài bẫy hắn. Nhưng nếu là như vậy, động cơ của Tiết Thừa Viễn là gì? Chỉ mong là do hắn nghĩ nhiều.
Nhưng còn Cổ Thần, Công Lương Phi Tuân hắn tuyệt đối không dễ dàng tha cho y! Vừa trở lại Phương Ninh, công việc chồng chất, thân thể khó chịu, Công Lương Phi Tuân chưa có tâm trạng xử lý y quan kia.
Tiết Thừa Viễn mấy tháng không ở cạnh hắn, biết chuyện sau đã đành. Nhưng Cổ Thần kia điều trị cho hắn suốt mấy tháng nay, y sớm biết chuyện hắn có thai rồi mới phải, nhưng y lại…? Để đến hôm nay khiến hắn vô cùng khó xử, rốt cuộc nên sinh hay không?
Công Lương Phi Tuân hắn thuần thục cưỡi ngựa, bắn cung thiện xa lại ưỡn bụng, mở chân mang thai sinh con như nữ nhân, nực cười đến cỡ nào? Uy nghiêm Thiên Vân quốc ở đâu?
*
Mà cùng lúc đó, Tiết Thừa Viễn đang ở trong một căn nhà nhỏ dưới cầu Phổ Dược, cùng với Cổ Thần và Cảnh Duy Ngọc mới được tiến cử nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Cảnh Duy Ngọc người cũng như tên, khí chất điềm đạm, phong thái quân tử. Tuổi tuy không lớn, nhưng rất am hiểu, hành y ở Phương Ninh cũng được một thời gian rồi.
Tiết Thừa Viễn vừa gặp Cảnh Duy Ngọc đã cảm thấy rất hợp ý. Trò chuyện với nhau không lâu càng xác định những lời Cổ Thần nói là thật, Cảnh Duy Ngọc thực là một nhân tài đáng bồi dưỡng.
Sau khi xuống núi, Tiết Thừa Viễn đã suy nghĩ rất nhiều. Nhân sinh thay đổi trong chớp mắt, y thực kỳ vọng có thể truyền thụ sở học cả đời của mình cho môn sinh xứng đáng. Nếu thu nhận được một đại phu người Nguyên Tây, ngày sau ở lại kinh thành cũng sẽ giúp Tiết Thừa Viễn giải tỏa được nỗi nhớ quê hương.
Năm đó rời đi Phương Ninh, lòng Tiết Thừa Viễn tràn đầy thù hận lẫn sợ hãi. Nhưng dù sao nơi đây cũng là nơi y sinh ra và lớn lên, y có bao nhiêu tình càm với nơi này, nhất là từ sau khi trở lại, tình cảm đó lại càng thêm sâu. Y có phần kính trọng Công Lương Phi Tuân cũng là vì hắn không khiến nơi này trở thành trăm họ lầm than, mà giúp cho dân chúng được ấm no hạnh phúc.
Ba người hào hứng nói chuyện bất tri bất giác trời đã vào khuya. Cổ Thần nhận ra Tiết Thừa Viễn dần trở nên thất thần, liền nói: “Tiết đại nhân, không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.”
Tiết Thừa Viễn đúng là đang nhớ đến Công Lương Phi Tuân. Tuy trong lòng y vẫn cảm thấy không được thoải mái, nhưng y hiểu bây giờ không phải lúc nên giận dỗi với Công Lương Phi Tuân.
“Được!” Tiết Thừa Viễn mỉm cười, vuốt trường bào đứng dậy, “Ngày mai đến quân doanh, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn chuyện đến Kinh thành.” Muốn dẫn Cảnh Duy Ngọc trở lại Kinh thành vẫn cần qua thống lĩnh cao nhất Nguyên Tây lúc này là Công Lương Phi Tuân chấp thuận.
“Vâng, Tiết đại nhân.” Cảnh Duy Ngọc cung kính nói, đứng dậy đưa tiễn.
Ba người vừa ra đến cửa, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Dực dẫn một đội binh lính xông vào, đuốc sáng trưng soi mảnh sân trước nhà sáng như ban ngày.
“Tiết đại nhân!” Nhạc Dực lộ vẻ khó xử. Đây là nhiệm vụ hắn thật không muốn thực thi, nhưng không còn cách nào khác, mệnh lệnh của Tướng quân chỉ có thể tuân theo.
Tiết Thừa Viễn nhìn thấy đội binh lính trước mặt tức thì hiểu chuyện. Công Lương Phi Tuân theo dõi y? Hay là trông chừng? Hay muốn thị uy, cho y hiểu y không có tự do, tất cả phải theo ý Công Lương Phi Tuân hắn?
“Tới đây để bắt ta sao?” Tiết Thừa Viễn cười lạnh, mặt tỏ vẻ xem thường.
Y vừa rời quân doanh mấy canh giờ đã muốn khiến y mất mặt trước mặt người khác như thế sao?
“Tiết đại nhân, mời ngài trở về.”
*
Bên phía Công Lương Phi Tuân, có thể nói đêm nay trôi qua không chút dễ chịu. Một đường phong trần trở về, lại vì muốn đối chọi với Tiết Thừa Viễn mà nhất quyết cưỡi ngựa, cường ngạnh tỏ vẻ đã đạt được rồi, nhưng bây giờ người phải chịu khổ lại chính là hắn.
Lưng đau, hai chân nặng như đúc bằng chì, cảm giác như không thể nhấc lên nổi. Đây chính là cảm giác mang thai sao?
Công Lương Phi Tuân nghĩ tới nghĩ lui, tức giận đến thở hổn hển. Sao hắn lại rơi vào thảm cảnh này được cơ chứ?
“Tướng quân, ngài cả ngày bận rộn, nên nghỉ sớm đi ạ…” Gã người hầu thấy Công Lương Phi Tuân vẫn mặc bộ trường bào màu lam tựa người trên ghế xem báo cáo, lông mày vẫn luôn nhíu chặt, không khỏi nhẹ giọng khuyên nhủ.
Thật ra Công Lương Phi Tuân rất muốn nghỉ ngơi, nhưng trên vai gánh trách nhiệm, phải mau chóng báo cáo nhiệm vụ về Kinh thành, cho nên nhất định phải phê duyệt, chỉnh sửa cho xong báo cáo về tình hình chiến sự Nguyên Tây.
“Tới đây!” Công Lương Phi Tuân duỗi dài hai chân trên ghế gỗ, mắt không nâng lên, gọi một tiếng.
“Dạ, Tướng quân.” Gã người hầu bước nhanh tới.
“Bóp chân cho bổn tướng.” Công Lương Phi Tuân ra lệnh. Cả người hắn đều không thoải mái, lại không biết làm sao thế nào mới có thể dễ chịu hơn. Vết thương dưới chân tái phát không ngừng đau nhức, cảm giác đau đớn này thường xuyên lan ra toàn thân.
Gã người hầu không nói không rằng lập tức quỳ gối xuống trước mặt Công Lương Phi Tuân nâng chân hắn lên, bắt đầu xoa bóp. Gã người hầu này hầu hạ Công Lương Phi Tuân nhiều ngày rồi, có thể dựa theo sắc mặt mà phỏng đoán được tâm trạng của Tướng quân. Xem ra hiện tại tâm trạng Tướng quân không được tốt, vì vậy gã người hầu chỉ chuyên tâm làm việc, không nói câu nào.
Công Lương Phi Tuân xem báo cáo, cảm thấy lực tay của gã người hầu càng lúc càng mạnh, người vốn đã đau bị gã người hầu không biết nặng nhẹ xoa bóp lại càng đau nhức hơn. Nhưng gã người hầu nào biết được Công Lương Phi Tuân đang mang thai, khắp cơ thể đều vô cùng nhạy cảm.
“Thôi, lui xuống đi.” Mới xoa bóp được một lúc, Công Lương Phi Tuân phất tay cho gã người hầu lui ra, cũng không hề trách cứ gã.
Nhớ lại những lúc Tiết Thừa Viễn chăm sóc mình, xoa bóp chân cho mình, nhẹ nhàng, cẩn thận thật khiến Công Lương Phi Tuân vô cùng dễ chịu.
“Tiết đại nhân đâu?” Công Lương Phi Tuân lúc này chợt nhớ đến Tiết Thừa Viễn. Ban ngày bận rộn quân vụ, rất nhiều chuyện Tiết Thừa Viễn không thể tham dự vào, không nhìn thấy y thì thôi đi. Nhưng giờ đã vào đêm, sao vẫn không thấy bóng dáng Tiết Thừa Viễn đâu?
“Chuyện này…” Gã người hầu ấp úng, không biết có nên nói hay không. Sẩm tối, lúc vào trướng để hầu hạ Công Lương Phi Tuân, gã nhìn thấy Tiết Thừa Viễn và Cổ Thần cùng nhau đi ra ngoài quân doanh. Có nên nói chuyện này cho Tướng quân không?
“Có chuyện gì?” Công Lương Phi Tuân lạnh giọng hỏi, giọng điệu không giận mà uy.
“Tướng quân, Tiết đại nhân và Cổ đại nhân đã cùng nhau ra ngoài rồi ạ.”
Gã người hầu vừa dứt lời, Công Lương Phi Tuân ‘bốp!’ một tiếng, ném báo cáo trên tay xuống bàn, đứng lên.
Hiện tại hắn đang mang thai con của người nọ, một đường bôn ba đến không được nghỉ ngơi, còn phải xử lý nhiều công vụ nặng nề như thế, Tiết Thừa Viễn lại thật an nhàn, vừa trở về Phương Ninh đã vội ra ngoài vui vẻ.
“Bọn họ đi đâu?”
“Tiểu nhân, tiểu nhân… Sao tiểu nhân biết được ạ?” Gã người hầu vội cười hòa, tính cách nóng nảy của Tướng quân không ai không biết.
Công Lương Phi Tuân tức giận: “Lệnh Nhạc Dực dẫn người tìm kiếm! Ngay lập tức!”
Nực cười! Thống lĩnh quân đội nhiều năm nay như hắn đâu phải danh hão. Tiết Thừa Viễn có thể thoát khỏi bàn tay hắn sao?
“Tuân mệnh!” Gã người hầu lập tức lui ra ngoài.
Công Lương Phi Tuân nhẹ đè lên phần bụng dưới lớp triều phục, tức giận không nói lên lời. Hắn biết tâm trạng nóng nảy của mình không tốt cho thai nhi trong bụng, nhưng hắn thật sự không cách nào khống chế được lửa giận không rõ vì sao lại bùng lên này.
Chuyện mang thai, hắn có cảm giác như Tiết Thừa Viễn bày kế gài bẫy hắn. Nhưng nếu là như vậy, động cơ của Tiết Thừa Viễn là gì? Chỉ mong là do hắn nghĩ nhiều.
Nhưng còn Cổ Thần, Công Lương Phi Tuân hắn tuyệt đối không dễ dàng tha cho y! Vừa trở lại Phương Ninh, công việc chồng chất, thân thể khó chịu, Công Lương Phi Tuân chưa có tâm trạng xử lý y quan kia.
Tiết Thừa Viễn mấy tháng không ở cạnh hắn, biết chuyện sau đã đành. Nhưng Cổ Thần kia điều trị cho hắn suốt mấy tháng nay, y sớm biết chuyện hắn có thai rồi mới phải, nhưng y lại…? Để đến hôm nay khiến hắn vô cùng khó xử, rốt cuộc nên sinh hay không?
Công Lương Phi Tuân hắn thuần thục cưỡi ngựa, bắn cung thiện xa lại ưỡn bụng, mở chân mang thai sinh con như nữ nhân, nực cười đến cỡ nào? Uy nghiêm Thiên Vân quốc ở đâu?
*
Mà cùng lúc đó, Tiết Thừa Viễn đang ở trong một căn nhà nhỏ dưới cầu Phổ Dược, cùng với Cổ Thần và Cảnh Duy Ngọc mới được tiến cử nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Cảnh Duy Ngọc người cũng như tên, khí chất điềm đạm, phong thái quân tử. Tuổi tuy không lớn, nhưng rất am hiểu, hành y ở Phương Ninh cũng được một thời gian rồi.
Tiết Thừa Viễn vừa gặp Cảnh Duy Ngọc đã cảm thấy rất hợp ý. Trò chuyện với nhau không lâu càng xác định những lời Cổ Thần nói là thật, Cảnh Duy Ngọc thực là một nhân tài đáng bồi dưỡng.
Sau khi xuống núi, Tiết Thừa Viễn đã suy nghĩ rất nhiều. Nhân sinh thay đổi trong chớp mắt, y thực kỳ vọng có thể truyền thụ sở học cả đời của mình cho môn sinh xứng đáng. Nếu thu nhận được một đại phu người Nguyên Tây, ngày sau ở lại kinh thành cũng sẽ giúp Tiết Thừa Viễn giải tỏa được nỗi nhớ quê hương.
Năm đó rời đi Phương Ninh, lòng Tiết Thừa Viễn tràn đầy thù hận lẫn sợ hãi. Nhưng dù sao nơi đây cũng là nơi y sinh ra và lớn lên, y có bao nhiêu tình càm với nơi này, nhất là từ sau khi trở lại, tình cảm đó lại càng thêm sâu. Y có phần kính trọng Công Lương Phi Tuân cũng là vì hắn không khiến nơi này trở thành trăm họ lầm than, mà giúp cho dân chúng được ấm no hạnh phúc.
Ba người hào hứng nói chuyện bất tri bất giác trời đã vào khuya. Cổ Thần nhận ra Tiết Thừa Viễn dần trở nên thất thần, liền nói: “Tiết đại nhân, không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.”
Tiết Thừa Viễn đúng là đang nhớ đến Công Lương Phi Tuân. Tuy trong lòng y vẫn cảm thấy không được thoải mái, nhưng y hiểu bây giờ không phải lúc nên giận dỗi với Công Lương Phi Tuân.
“Được!” Tiết Thừa Viễn mỉm cười, vuốt trường bào đứng dậy, “Ngày mai đến quân doanh, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn chuyện đến Kinh thành.” Muốn dẫn Cảnh Duy Ngọc trở lại Kinh thành vẫn cần qua thống lĩnh cao nhất Nguyên Tây lúc này là Công Lương Phi Tuân chấp thuận.
“Vâng, Tiết đại nhân.” Cảnh Duy Ngọc cung kính nói, đứng dậy đưa tiễn.
Ba người vừa ra đến cửa, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Dực dẫn một đội binh lính xông vào, đuốc sáng trưng soi mảnh sân trước nhà sáng như ban ngày.
“Tiết đại nhân!” Nhạc Dực lộ vẻ khó xử. Đây là nhiệm vụ hắn thật không muốn thực thi, nhưng không còn cách nào khác, mệnh lệnh của Tướng quân chỉ có thể tuân theo.
Tiết Thừa Viễn nhìn thấy đội binh lính trước mặt tức thì hiểu chuyện. Công Lương Phi Tuân theo dõi y? Hay là trông chừng? Hay muốn thị uy, cho y hiểu y không có tự do, tất cả phải theo ý Công Lương Phi Tuân hắn?
“Tới đây để bắt ta sao?” Tiết Thừa Viễn cười lạnh, mặt tỏ vẻ xem thường.
Y vừa rời quân doanh mấy canh giờ đã muốn khiến y mất mặt trước mặt người khác như thế sao?
“Tiết đại nhân, mời ngài trở về.”