“Khỏe hơn chút nào không?” Công Lương Phi Tuân tựa lưng vào ghế dựa, mắt nhắm hờ, Tiết Thừa Viễn đang nhẹ nhàng cầm máu đang chảy trong mũi cho hắn. “Ta hỏi ngươi thấy khỏe hơn chút nào không?” Thấy hắn không đáp, ngay cả nhìn mình cũng lười, Tiết Thừa Viễn lại hỏi.
“Không khỏe!” Công Lương Phi Tuân lãnh đạm nói.
“Không khỏe chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không khỏe!” Công Lương Phi Tuân giơ tay đè chặt cánh mũi của mình. Hắn không muốn bị Tiết Thừa Viễn lấy danh nghĩa chữa bệnh lại trêu chọc mình, nhíu mày giọng căm hận nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, đừng để ý đến ta.”
“Đừng động, máu vẫn còn chảy.” Tiết Thừa Viễn không muốn giận dỗi với Công Lương Phi Tuân nữa, một tay vội đè vai hắn lại.
“…” Công Lương Phi Tuân bị Tiết Thừa Viễn đè vai liền ngả người dựa lên ghế. Hiện tại cả người hắn đều bứt rứt khó chịu khiến hắn vô cùng phiền lòng. Đang êm đẹp, mũi hắn làm sao lại chảy máu cơ chứ?
Tiết Thừa Viễn chậm rãi ấn huyệt cầm máu cho hắn, ngồi yên một lát liền ổn định lại.
“Ngươi không cần tự làm khổ mình như thế. Ngày mai ta sẽ bốc thuốc cho ngươi, bỏ đứa nhỏ trong bụng đi là được.” Đợi máu ngừng chảy, Tiết Thừa Viễn nắm cổ tay Công Lương Phi Tuân bắt mạch cho hắn.
Công Lương Phi Tuân vốn vẫn còn giận, không muốn để ý đến y. Nhưng thấy Tiết Thừa Viễn quan tâm đến cảm nhận của mình vậy, lòng cũng mềm hơn nhiều. Hắn thích Tiết Thừa Viễn yên lặng ở bên mình như vậy, giống như thời gian chỉ thuộc về hai người bọn hắn.
“Đứa nhỏ của Công Lương Phi Tuân ta nói không muốn là bỏ luôn sao?” Công Lương Phi Tuân nhướn mày, trừng mắt nhìn Tiết Thừa Viễn.
Nghe hắn nói như thế, hai mắt Tiết Thừa Viễn sáng lên, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhẹ giọng nói: “Nhưng ngươi tự làm khổ mình như thế, muốn giữ sợ rằng cũng không giữ được. Mạch đập của ngươi rất loạn, khí huyết không thông suốt.”
Công Lương Phi Tuân thở dài. Hắn cũng biết nên cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng thực sự trong thời gian ngắn hắn khó lòng chấp nhận được biến cố đột ngột phát sinh này. Hắn vốn không hề có chuẩn bị, mà chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ mong đợi với tình yêu, với tương lai của hắn.
“Ngày mai hãy lại xử lý quân vụ, giờ nghỉ sớm đi, được không?” Tiết Thừa Viễn thấy thái độ Công Lương Phi Tuân mềm xuống, nhân cơ hội liền khuyên nhủ.
Công Lương Phi Tuân suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu. Hiện tại lưng hắn rất đau, đầu óc cũng choáng váng, thật sự không thể cố thêm được nữa.
Tiết Thừa Viễn dìu Công Lương Phi Tuân quay về phòng ngủ, săn sóc hắn nằm xuống.
“Ta đi lấy thuốc an thần cho ngươi, uống rồi hãy ngủ.”
“Không cần đâu.” Công Lương Phi Tuân cũng đau lòng Tiết Thừa Viễn khuya như thế này rồi còn phải vất vả vì mình, liền giữ tay y lại, nhẹ giọng nói.
“Lúc tối ta đã chuẩn bị xong rồi, giờ chỉ cần hâm nóng lại thôi. Chờ ta!” Tiết Thừa Viễn cười nói.
Công Lương Phi Tuân không biết nên nói gì, thì ra trước khi ra ngoài y đã chuẩn bị sẵn thuốc cho mình, trong lòng y vẫn nhớ đến hắn và con của hai người. Nghĩ như vậy, nóng giận lúc nãy thật không đúng.
Chỉ chốc lát sau, Tiết Thừa Viễn bưng thuốc trở lại. Bên cạnh chén thuốc còn có một bát cháo tổ yến đang bốc khói nghi ngút.
Công Lương Phi Tuân nghiêng người tựa lên đầu giường, nhìn Tiết Thừa Viễn bưng bát tổ yến ngồi xuống trước mặt mình, trong lòng liền ấm áp, cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
Tiết Thừa Viễn đút hắn ăn no, thuốc cũng uống cạn, khóe miệng thoáng nở nụ cười thỏa mãn, thầm thở dài: Đúng là người dễ dụ!
Nhớ lại vẻ mặt hung dữ lúc này, so với bây giờ thật khác một trời một vực.
Trước mặt người khác, Công Lương Phi Tuân chưa bao giờ tỏ ra dịu dàng, ngọt ngào như vậy, nhưng thật ra, trong lòng hắn luôn khát khao tình yêu và sự quan tâm. Nhất là trong tình cảm, hắn không chấp nhận chia sẻ với bất kỳ kẻ nào.
Tiết Thừa Viễn cách lớp áo ngủ bằng gấm mỏng nhẹ vuốt ve phần bụng còn chưa nhô lên của Công Lương Phi Tuân.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Công Lương Phi Tuân rất cảnh giác với hành động này của y. Hắn thật không biết trong lòng Tiết Thừa Viễn đang nghĩ gì.
Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, bật cười, giang tay ôm chầm lấy cơ thể của Công Lương Phi Tuân.
“Ta chỉ đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc mà ta chưa từng mong đợi lại đột nhiên đến, hơn nữa còn trọn vẹn như vậy.”
“Làm cho Công Lương Phi Tuân ta lớn bụng sinh con cho ngươi, ngươi đương nhiên hạnh phúc rồi. Nếu như đổi lại là Tiết Thừa Viễn ngươi sinh…” Công Lương Phi Tuân căm giận nói, “Ta cũng sẽ rất hạnh phúc!”
“Ha ha…” Tiết Thừa Viễn bật cười lớn, “Phi Tuân, chấp nhận đi thôi!”
Công Lương Phi Tuân quay đầu không thèm để ý đến y nữa, nhưng vẫn nắm chặt tay Tiết Thừa Viễn, không muốn y rời mình dù chỉ một khắc. Không hiểu sao, từ giây phút đồng sinh cộng tử trong thung lũng, rồi lại biết trong người mình mang đứa nhỏ, Công Lương Phi Tuân lại rất muốn Tiết Thừa Viễn luôn ở bên mình. Là không muốn y rời xa, là phẫn nộ, là sợ hãi, là quý trọng, tóm lại là rất nhiều cảm xúc hòa trộn vào nhau, có lẽ đó chính là tình yêu của bọn hắn.
“Ngươi có nhớ không? Lần đầu tiên gặp nhau trong miếu cổ, ngươi khăng khăng ta là gian tế của Nguyên Tây, còn dùng chuôi kiếm đánh lên đùi ta…” Tiết Thừa Viễn ôm Công Lương Phi Tuân, hồi tưởng chuyện cũ, ánh mắt sáng ngời. Thì ra có một số việc, trải qua năm tháng, mặc dù ban đầu vô cùng nhàm chán, nhưng giờ nghĩ lại lại ngọt ngào như thế. Ít nhất đây chính là cảm xúc của Tiết Thừa Viễn khi nhớ lại chuyện xưa giữa hai người.
“Ngươi xảo trá như thế, không đáng bị chém sao?” Công Lương Phi Tuân khí thế không giảm, ngang ngược nói.
“Vậy ngươi ngang ngược như thế, không đáng bị lớn bụng, bị trời khiển trách, phải chịu khổ sao?” Tiết Thừa Viễn mỉa mai đáp trả.
“Ngươi!” Nếu không phải y ôm hắn khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu, Công Lương Phi Tuân thật muốn tung chân đá y xuống dưới. “Công Lương Phi Tuân ta thật, thật… mới mắc bẫy của ngươi!” Công Lương Phi Tuân tức giận đến đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra từ gì để hình dung uất ức của mình.
“Không biết nhìn người!” Tiết Thừa Viễn giúp hắn tìm từ thích hợp.
“Ngươi mới không biết nhìn người! Xem ta là nữ nhân sao?” Công Lương Phi Tuân tức giận nói. Chợt vươn tay, lật người đè Tiết Thừa Viễn xuống bên dưới, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt y.
Tiết Thừa Viễn cũng nhìn chăm chằm vào đôi mắt sáng ngời của hắn. Nói thật, Tiết Thừa Viễn rất thích đôi mắt của Công Lương Phi Tuân. Trong cương nghị, quật cường lại có chút ngang bướng, một khi toát ra vẻ dịu dàng lại động lòng người vô cùng. Tiết Thừa Viễn hơi nâng đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của Công Lương Phi Tuân, rồi không nói gì, chỉ nhìn hắn dịu dàng cười.
Công Lương Phi Tuân thật không biết nên làm gì người trong ngực mới tốt.. Nặng không được nhẹ không xong, y lại còn luôn mượn cơ hội trêu chọc mình.
Thừa dịp Công Lương Phi Tuân đang suy tính, Tiết Thừa Viễn quyết định nhân lúc này mở miệng, “Phi Tuân, có một chuyện… ta nghĩ ngươi nên biết…”
“Chuyện gì?” Công Lương Phi Tuân hơi nghiêng đầu nhìn Tiết Thừa Viễn.
Hai tay Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng vòng qua vòng eo đã hơi to ra của hắn, dịu dàng nói: “Theo như mạch tượng, ngươi…”
“Ta… làm sao?” Lại liên quan đến chuyện mang thai? Công Lương Phi Tuân vừa nghe đến chuyện này lưng liền đổ mồ hôi lạnh.
Tiết Thừa Viễn vuốt vuốt lưng hắn, nói tiếp: “Trong bụng ngươi không chỉ có một đứa nhỏ.”
“Ngươi… ngươi nói gì?” Công Lương Phi Tuân sợ mình nghe lầm.
“Ngươi hẳn là mang thai song sinh.” Nét mặt Tiết Thừa Viễn rất bình thản, cũng rất khẳng định.
“Ngươi!!!” Công Lương Phi Tuân thật là từ khi sinh ra đến giờ không biết nên khóc hay nên cười.
Ông trời hỡi! Tiết Thừa Viễn rốt cuộc là ân nhân hay là kẻ thù của hắn vậy? Sao lại hành hạ hắn đến thế?
“Không khỏe!” Công Lương Phi Tuân lãnh đạm nói.
“Không khỏe chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không khỏe!” Công Lương Phi Tuân giơ tay đè chặt cánh mũi của mình. Hắn không muốn bị Tiết Thừa Viễn lấy danh nghĩa chữa bệnh lại trêu chọc mình, nhíu mày giọng căm hận nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, đừng để ý đến ta.”
“Đừng động, máu vẫn còn chảy.” Tiết Thừa Viễn không muốn giận dỗi với Công Lương Phi Tuân nữa, một tay vội đè vai hắn lại.
“…” Công Lương Phi Tuân bị Tiết Thừa Viễn đè vai liền ngả người dựa lên ghế. Hiện tại cả người hắn đều bứt rứt khó chịu khiến hắn vô cùng phiền lòng. Đang êm đẹp, mũi hắn làm sao lại chảy máu cơ chứ?
Tiết Thừa Viễn chậm rãi ấn huyệt cầm máu cho hắn, ngồi yên một lát liền ổn định lại.
“Ngươi không cần tự làm khổ mình như thế. Ngày mai ta sẽ bốc thuốc cho ngươi, bỏ đứa nhỏ trong bụng đi là được.” Đợi máu ngừng chảy, Tiết Thừa Viễn nắm cổ tay Công Lương Phi Tuân bắt mạch cho hắn.
Công Lương Phi Tuân vốn vẫn còn giận, không muốn để ý đến y. Nhưng thấy Tiết Thừa Viễn quan tâm đến cảm nhận của mình vậy, lòng cũng mềm hơn nhiều. Hắn thích Tiết Thừa Viễn yên lặng ở bên mình như vậy, giống như thời gian chỉ thuộc về hai người bọn hắn.
“Đứa nhỏ của Công Lương Phi Tuân ta nói không muốn là bỏ luôn sao?” Công Lương Phi Tuân nhướn mày, trừng mắt nhìn Tiết Thừa Viễn.
Nghe hắn nói như thế, hai mắt Tiết Thừa Viễn sáng lên, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhẹ giọng nói: “Nhưng ngươi tự làm khổ mình như thế, muốn giữ sợ rằng cũng không giữ được. Mạch đập của ngươi rất loạn, khí huyết không thông suốt.”
Công Lương Phi Tuân thở dài. Hắn cũng biết nên cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng thực sự trong thời gian ngắn hắn khó lòng chấp nhận được biến cố đột ngột phát sinh này. Hắn vốn không hề có chuẩn bị, mà chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ mong đợi với tình yêu, với tương lai của hắn.
“Ngày mai hãy lại xử lý quân vụ, giờ nghỉ sớm đi, được không?” Tiết Thừa Viễn thấy thái độ Công Lương Phi Tuân mềm xuống, nhân cơ hội liền khuyên nhủ.
Công Lương Phi Tuân suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu. Hiện tại lưng hắn rất đau, đầu óc cũng choáng váng, thật sự không thể cố thêm được nữa.
Tiết Thừa Viễn dìu Công Lương Phi Tuân quay về phòng ngủ, săn sóc hắn nằm xuống.
“Ta đi lấy thuốc an thần cho ngươi, uống rồi hãy ngủ.”
“Không cần đâu.” Công Lương Phi Tuân cũng đau lòng Tiết Thừa Viễn khuya như thế này rồi còn phải vất vả vì mình, liền giữ tay y lại, nhẹ giọng nói.
“Lúc tối ta đã chuẩn bị xong rồi, giờ chỉ cần hâm nóng lại thôi. Chờ ta!” Tiết Thừa Viễn cười nói.
Công Lương Phi Tuân không biết nên nói gì, thì ra trước khi ra ngoài y đã chuẩn bị sẵn thuốc cho mình, trong lòng y vẫn nhớ đến hắn và con của hai người. Nghĩ như vậy, nóng giận lúc nãy thật không đúng.
Chỉ chốc lát sau, Tiết Thừa Viễn bưng thuốc trở lại. Bên cạnh chén thuốc còn có một bát cháo tổ yến đang bốc khói nghi ngút.
Công Lương Phi Tuân nghiêng người tựa lên đầu giường, nhìn Tiết Thừa Viễn bưng bát tổ yến ngồi xuống trước mặt mình, trong lòng liền ấm áp, cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
Tiết Thừa Viễn đút hắn ăn no, thuốc cũng uống cạn, khóe miệng thoáng nở nụ cười thỏa mãn, thầm thở dài: Đúng là người dễ dụ!
Nhớ lại vẻ mặt hung dữ lúc này, so với bây giờ thật khác một trời một vực.
Trước mặt người khác, Công Lương Phi Tuân chưa bao giờ tỏ ra dịu dàng, ngọt ngào như vậy, nhưng thật ra, trong lòng hắn luôn khát khao tình yêu và sự quan tâm. Nhất là trong tình cảm, hắn không chấp nhận chia sẻ với bất kỳ kẻ nào.
Tiết Thừa Viễn cách lớp áo ngủ bằng gấm mỏng nhẹ vuốt ve phần bụng còn chưa nhô lên của Công Lương Phi Tuân.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Công Lương Phi Tuân rất cảnh giác với hành động này của y. Hắn thật không biết trong lòng Tiết Thừa Viễn đang nghĩ gì.
Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, bật cười, giang tay ôm chầm lấy cơ thể của Công Lương Phi Tuân.
“Ta chỉ đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc mà ta chưa từng mong đợi lại đột nhiên đến, hơn nữa còn trọn vẹn như vậy.”
“Làm cho Công Lương Phi Tuân ta lớn bụng sinh con cho ngươi, ngươi đương nhiên hạnh phúc rồi. Nếu như đổi lại là Tiết Thừa Viễn ngươi sinh…” Công Lương Phi Tuân căm giận nói, “Ta cũng sẽ rất hạnh phúc!”
“Ha ha…” Tiết Thừa Viễn bật cười lớn, “Phi Tuân, chấp nhận đi thôi!”
Công Lương Phi Tuân quay đầu không thèm để ý đến y nữa, nhưng vẫn nắm chặt tay Tiết Thừa Viễn, không muốn y rời mình dù chỉ một khắc. Không hiểu sao, từ giây phút đồng sinh cộng tử trong thung lũng, rồi lại biết trong người mình mang đứa nhỏ, Công Lương Phi Tuân lại rất muốn Tiết Thừa Viễn luôn ở bên mình. Là không muốn y rời xa, là phẫn nộ, là sợ hãi, là quý trọng, tóm lại là rất nhiều cảm xúc hòa trộn vào nhau, có lẽ đó chính là tình yêu của bọn hắn.
“Ngươi có nhớ không? Lần đầu tiên gặp nhau trong miếu cổ, ngươi khăng khăng ta là gian tế của Nguyên Tây, còn dùng chuôi kiếm đánh lên đùi ta…” Tiết Thừa Viễn ôm Công Lương Phi Tuân, hồi tưởng chuyện cũ, ánh mắt sáng ngời. Thì ra có một số việc, trải qua năm tháng, mặc dù ban đầu vô cùng nhàm chán, nhưng giờ nghĩ lại lại ngọt ngào như thế. Ít nhất đây chính là cảm xúc của Tiết Thừa Viễn khi nhớ lại chuyện xưa giữa hai người.
“Ngươi xảo trá như thế, không đáng bị chém sao?” Công Lương Phi Tuân khí thế không giảm, ngang ngược nói.
“Vậy ngươi ngang ngược như thế, không đáng bị lớn bụng, bị trời khiển trách, phải chịu khổ sao?” Tiết Thừa Viễn mỉa mai đáp trả.
“Ngươi!” Nếu không phải y ôm hắn khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu, Công Lương Phi Tuân thật muốn tung chân đá y xuống dưới. “Công Lương Phi Tuân ta thật, thật… mới mắc bẫy của ngươi!” Công Lương Phi Tuân tức giận đến đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra từ gì để hình dung uất ức của mình.
“Không biết nhìn người!” Tiết Thừa Viễn giúp hắn tìm từ thích hợp.
“Ngươi mới không biết nhìn người! Xem ta là nữ nhân sao?” Công Lương Phi Tuân tức giận nói. Chợt vươn tay, lật người đè Tiết Thừa Viễn xuống bên dưới, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt y.
Tiết Thừa Viễn cũng nhìn chăm chằm vào đôi mắt sáng ngời của hắn. Nói thật, Tiết Thừa Viễn rất thích đôi mắt của Công Lương Phi Tuân. Trong cương nghị, quật cường lại có chút ngang bướng, một khi toát ra vẻ dịu dàng lại động lòng người vô cùng. Tiết Thừa Viễn hơi nâng đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của Công Lương Phi Tuân, rồi không nói gì, chỉ nhìn hắn dịu dàng cười.
Công Lương Phi Tuân thật không biết nên làm gì người trong ngực mới tốt.. Nặng không được nhẹ không xong, y lại còn luôn mượn cơ hội trêu chọc mình.
Thừa dịp Công Lương Phi Tuân đang suy tính, Tiết Thừa Viễn quyết định nhân lúc này mở miệng, “Phi Tuân, có một chuyện… ta nghĩ ngươi nên biết…”
“Chuyện gì?” Công Lương Phi Tuân hơi nghiêng đầu nhìn Tiết Thừa Viễn.
Hai tay Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng vòng qua vòng eo đã hơi to ra của hắn, dịu dàng nói: “Theo như mạch tượng, ngươi…”
“Ta… làm sao?” Lại liên quan đến chuyện mang thai? Công Lương Phi Tuân vừa nghe đến chuyện này lưng liền đổ mồ hôi lạnh.
Tiết Thừa Viễn vuốt vuốt lưng hắn, nói tiếp: “Trong bụng ngươi không chỉ có một đứa nhỏ.”
“Ngươi… ngươi nói gì?” Công Lương Phi Tuân sợ mình nghe lầm.
“Ngươi hẳn là mang thai song sinh.” Nét mặt Tiết Thừa Viễn rất bình thản, cũng rất khẳng định.
“Ngươi!!!” Công Lương Phi Tuân thật là từ khi sinh ra đến giờ không biết nên khóc hay nên cười.
Ông trời hỡi! Tiết Thừa Viễn rốt cuộc là ân nhân hay là kẻ thù của hắn vậy? Sao lại hành hạ hắn đến thế?