Dọc theo sông Hoán Sa về phía nam, cách thành Hoán Sa 80 dặm, có một trấn nhỏ náo nhiệt, tên gọi Lâm Hải, là chỗ sông Hoán Sa chảy ra. Nơi đây thỉnh thoảng vẫn có mưa phùn nhẹ bay, vì là cửa sông nên phần tử ra vào rất phức tạp, xuất hiện không ít thổ phỉ và hải tặc. Vì để tiện trông coi, triều đình đã cho xây một phủ nha ở đây.
Chợ trên trấn Lâm Hải, người qua lại rất nhiều, trên các sạp hàng rong bày đầy loại hàng hóa, ngoại trừ đồ ăn bình thường, còn có không ít kỳ trân dị bảo.
Một ngựa một lừa thong thả đi xuyên qua chợ.
Tần Bất Hoán ngồi thẳng trên lưng ngựa, phe phẩy cây quạt, vẻ mặt không chút thay đổi. Đi theo phía sau là Nguyệt Nhi đang mặc một cái áo khoác mỏng màu xanh lá. Một tay nàng nắm chặt dây cương, tay kia cầm một trái cây cắn dở, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, nhìn xung quanh.
"Người ở đây ăn vận thật kỳ quái." Nguyệt Nhi nói, nhìn chằm chằm người đi đường.
Trên người nhóm người này có mùi thủy triều nồng đậm, tóc tai bù xù, y phục thủng lỗ chỗ, giống như dùng một chất liệu không nổi danh để dệt thành. Giọng vô cùng lớn, động tác thô lỗ, rất nhiều thương gia thấy bọn họ đều vội vàng đóng sạp, không buôn bán nữa.
Tuấn mã vẫn tao nhã nện bước, tiếp tục đi về trước, bóng dáng cao lớn trên lưng ngựa không hề quay đầu, mắt điếc tai ngơ.
Nàng tăng thêm âm lượng: "Ta nói, người ở đây ăn vận thật kỳ quái."
Cộc cộc cộc, tiếng võ ngựa vẫn vang lên đúng quy luật.
Hả? Vẫn chưa nghe thấy sao?
Nguyệt Nhi hít sâu một hơi, dồn khí xuống đan điền, nhịn xuống kích động muốn lấy trái cây ném thẳng vào gáy hắn.
"Ta nói..."
Hai chữ đơn giản nhưng lại trung khí mười phần
Nguyệt Nhi hít sâu một hơi, dồn khí xuống đan điền, nhịn xuống kích động cầm trái cây ném trúng gáy hắn.
"Ta nói..." Hai chữ đơn giản nhưng lại trung khí mười phần.
Người bán cá bị tiếng quát bất thình lình này dọa cho kinh sợ, xảo cá trong tay đổ hết ra đất. Cá tươi quẫy loạn, người bán cá muốn bắt cũng không bắt được.
Lúc này, người phía trước rốt cuộc cũng có phản ứng.
"Im miệng!" Tần Bất Hoán nhàn nhạt quát, vẫn chẳng thèm quay đầu.
"A, hóa ra ngươi vẫn nghe thấy à?" Hai chân Nguyệt Nhi đá nhẹ vào bụng lừa con, nó liền bước nhanh về phía trước, sóng vai cùng tuấn mã.
"Nghe thấy." Hắn chậm rãi nói.
"Vậy sao ngươi chẳng thèm trả lời ta?" Nàng chất vấn.
Con ngươi âm u liếc nàng một cái, môi mỏng vẫn bất động.
"Ta hiểu rồi, ngươi vẫn còn tức giận phải không?" Nàng như chợt ngộ ra, lại lấy trái cây trong tay nải ra gặm.
"Ta đã nhận lỗi rồi mà, lúc trưa, ta tưởng ngươi ăn no rồi, mới ăn hết số bánh bao còn lại chứ." Nàng cằn nhằn, trong lòng thầm mắng hắn nhỏ mọn.
Chỉ là mấy cái bánh bao thôi mà! Nhìn tướng tá cao to mà lòng dạ lại hẹp hòi, còn hay ghi hận nữa!
"Chẳng qua ta chỉ ăn hơi nhanh một chút, lúc trưa còn ăn hết bánh bao của ngươi, buổi sáng gặm hết cân bánh của ngươi, tối qua ăn hết một nửa bàn rượu và đồ ăn của ngươi, hôm qua..." Cái miệng nhỏ nhắn liên tục kể lể.
Tần Bất Hoán hít sâu một hơi, hối hận lần thứ n khi dẫn theo một nha đầu lắm lời.
Trước khi rời khỏi thành Hoán Sa, Phương Y Vũ bày ra vẻ mặt vô tội, không ngừng cười với hắn, đoán đâu trúng đó, nói dọc đường đi, hắn sẽ chẳng bao giờ nhàm chán.
Thật đúng là không nhàm chán, hắn sắp bị tiểu nha đầu này làm phiền đến chết rồi!
Trời sinh Nguyệt Nhi tính cách hoạt bát, cái miệng nhỏ luôn hoạt động không ngừng, dọc đường đi, chỉ cần thấy hoa hiếm cỏ lạ hay động vật nhỏ, nàng liền vui vẻ lẩm bẩm nguyên cả buổi, mặc kệ hắn có nghe hay không.
Tần Bất Hoán day day huyệt thái dương, ý muốn giảm bớt cơn nhức đầu trong mấy ngày qua.
"Chúng ta đến đây làm gì vậy?" Thấy hắn không lên tiếng, nàng tiếp tục chuyển chủ để.
Hắn thở dài một hơi, cuối cùng cũng mở miệng ngọc.
"Phụng mệnh thành chủ phu nhân đến xử lý chuyện thôn Phượng Dương, người nơi đó buôn lậu muối bị quan phủ nhốt vào trong lao." Thôn kia vừa vặn nằm trên con đường thương đạo của phương nam, nếu tình hình buôn lậu muối mà mở rộng, hải tặc chiếm giữ, nhất định sẽ ảnh hưởng tới sự an toàn của các thương đội.
Nguyệt Nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, vẫn cứ cái hiểu cái không.
"Vì sao lại buôn lậu muối?"
Hắn lại liếc nàng một cái. Nhìn ánh mắt kia, ai cũng hiểu được hắn đang thầm mắng nàng ngốc nghếch.
"Thôn Phượng Dương sương lắm mưa nhiều, địa hình đồi núi, rất khó trồng trọt. Bởi vì có ưu thế về địa lý, mới cấu kết với hải tặc, buôn lậu muối."
"Bán muối có thể kiếm được rất nhiều ngân lượng à?" Nàng chớp đôi mắt to, nghi ngờ trừng hắn, cho rằng hắn đang gạt người.
Kỳ lạ, không phải là muối rất rẻ sao? Ai, ai, ánh mắt đó lại xuất hiện rồi!
Tần Bất Hoán cố nhịn, dứt khoát giải thích rõ ràng. Xem ra, để tiểu nha đầu này đi theo bên cạnh, ngược lại có thể tôi luyện tu dưỡng của hắn.
"Chính vì lợi nhuận rất cao, triều đình mới hạ lệnh: muối, sắt, rượu phải do quan phủ bán." Hắn thản nhiên nói, trừng mắt nhìn nàng gật mạnh đầu.
"Vậy..." Nàng lại mở miệng.
Hắn nheo mắt, trong con ngươi đen toát ra vẻ mất kiên nhẫn. Nguyệt Nhi cười nịnh, kéo kéo ông tay áo của hắn.
"Hỏi một vấn đề nữa là xong rồi, một, chỉ một cái thôi!" Nàng cười tít mắt, nụ cười ngọt ngào khiến người ta khó có thể từ chối.
"Nói!"
Nàng nắm chặt cơ hội, lập tức mở miệng: "Vì sao người khác bị giam, phu nhân lại bảo ngươi tới xử lý?" Chuyện này cũng quản được sao?
"Bởi vì nàng ta thích lo chuyện bao đồng!" Tần Bất Hoán lạnh lùng phun ra những lời này, rồi dừng lại trước cửa một khách điếm, nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa.
Nguyệt Nhi vẫn ngồi trên lưng lừa, gật đầu rất tích cực, vô cùng đồng ý với đáp án này.
Phu nhân thích quản chuyện người khác, tất cả mọi người đều biết nha! Trong Phương phủ, nàng luôn nghe thấy tiếng rống của thành chủ, dường như thành chủ nghiêm khắc cũng rất đau đầu với phu nhân.
Thế nhưng, nàng lại vô cũng kính nể tính cách của phu nhân nha! Tâm địa phu nhân đúng là tâm Bồ Tát, mới có thể thích lo chuyện bao đồng, hao tâm tốn sức vì người dưng.
Nghĩ tới nghĩ lui, trên gương mặt tròn trịa liền xuất hiện vẻ quyết tâm vô hạn.
Tiểu nhị trong khách điếm vừa thấy hai người ăn vận gọn gàng, liền biết là khách quý tới cửa, vội vàng chạy tới, niềm nở dắt tuấn mã.
"Khách quan muốn dùng cơm hay ở trọ?" Chưởng quầy vẻ mặt ôn hòa hỏi.
Tần Bất Hoán nhìn lướt qua một lần, vừa lòng gật đầu: "Ở trọ."
"Ờ, một gian phòng thượng hạng?" Tầm mắt chưởng quầy quét về phía sau, nhìn Nguyệt Nhi, thầm suy đoán quan hệ giữa hai người.
Đôi mắt đen nâng lên, liếc vầng trăng tròn trên lưng lừa một cái, nhếch môi nói: "Hai phòng."
"Vâng, vâng, lập tức chuẩn bị cho ngài!" Chưởng quầy vội vàng hô.
Ngoài cửa, Nguyệt Nhi vẫn ngồi trên lừa con, chỉ thấy nàng bỗng dưng gật đầu, như đang đưa ra quyết định trọng đại.
"Còn không vào à?" Hắn đứng bên bậc cửa, hạ mắt nhìn nàng, ánh mắt vô cùng sắc bén.
"Ngươi vào trước đi, ta đi mua bánh bao đã." Nguyệt Nhi cao giọng nói, cưỡi lừa con, chen chúc vào đám đông ồn ào. Thân hình tròn xoe, xanh biếc, vô cùng nổi bật trong biển người.
Tần Bất Hoán nheo mắt, không hề đuổi theo, xoay người theo tiểu nhị lên phòng.
Khách phòng lịch sự tao nhã, xung quanh yên tĩnh, không có nhiều người ở trọ lắm. Tiểu nhị bê rượu và thức ăn ngon nhất lên, rồi rót rượu giúp Tần Bất Hoán, sau khi nhận được bạc thưởng liền lui xuống ngay.
Hắn ngồi trước bàn một mình ăn uống, hưởng thụ sự thanh tĩnh hiếm có này. Trong đầu vẫn mải suy nghĩ chuyện phiền phức của thôn Phượng Dương, xem nên bắt đầu từ đâu.
Nếu nói ra danh hào thành Hoán Sa thì có thể dễ dàng hành động khắp thiên hạ, nhưng chuyện này còn liên quan tới quan phủ, nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Có lẽ, cứ nghe ngóng tin tức từ phủ nha trước, sau đó sẽ tùy cơ ứng biến. Nghe nói thanh niên trai tráng của thôn Phượng Dương đều bị bắt hết, trong thôn chỉ còn phụ nữ và trẻ em....
Hắn lại rót thêm một ly rượu, ánh mắt thâm trầm, lặng yên suy nghĩ. Sát khí tiềm ẩn trong người chỉ có khi yên tĩnh mới bộc phát ra.
Hàn ý tỏa khắp nơi, bất kỳ kẻ nào vừa thấy cũng tuyệt đối không dám nhìn gương mặt tuấn mỹ kia thêm khắc nào, vì đã sớm bị hơi thở lạnh lẽo đó dọa cho hồn bay phách tán.
Bịch bịch bịch, tiếng bước chân quen thuộc đi lên cầu thang.
Tội buôn lậu muối không lớn cũng chẳng nhỏ, trước phải xem quan địa phương xử lý thế nào. Mà quan tuần hiện tại là Phạm Phong Đồng.
Bịch bịch bịch, tiếng bước chân càng lúc càng gần, gây tiếng vang rất lớn.
Vần đề là, sau khi cứu những tráng đinh đó ra, bọn họ không có kế sinh nhai, vẫn sẽ quay lại buôn lậu muối...
Bịch bịch bịch...
"Này, ngươi ở phòng nào vậy?" Giọng nói quen thuộc từ hành lang truyền vào, tiếng vang rung trời có thể vực người chết dậy.
Tần Bất Hoán hít sâu một hơi, từ từ, từ từ đặt ly rượu xuống. Giống như một màn ảo thuật, trong phòng hàn ý đã biến mất, vẻ lạnh lẽo trong mắt đã thu lại.
Bịch bịch bịch, tiếng bước chân dừng lại trước cửa, 'ầm' một tiếng, cửa bị đá văng ra.
"Ha ha, tìm thấy ngươi rồi." Nguyệt Nhi đứng bên ngoài, hai mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch cao, vẻ mặt đầy đắc ý.
Sau lưng nàng là mười mấy nữ nhân ăn vận bình thường, thiếu nữ có, thiếu phụ có, còn cả mấy lão phu nhân tóc bạc da mồi nữa.
Hắn nhíu mày, nhấc chén lên, uống vài ly rượu mới có thể nén những dự cảm chẳng lành trong lòng xuống.
Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng: "Những người này là ai?"
Nguyệt Nhi chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt tươi cười: "Thôn dân thôn Phượng Dương."
Trong phòng tĩnh lặng, không một ai nói chuyện. Tần Bất Hoán im lặng, Nguyệt Nhi im lặng, đến cả một đám nữ nhân nàng đưa về cũng im lặng.
Thôn dân thôn Phượng Dương!
Nói chính xác, là nữ nhân thôn Phượng Dương!
"Nhóm người này ngươi tìm ở đâu vậy?" Hắn hơi híp mắt, ánh mắt đảo qua những gương mặt bất an kia, cuối cùng mới rơi trên khuôn mặt phấn nộn đang đắc chí.
Nguyệt Nhi đẩy hết nhóm nữ nhân vào phòng, sau khi khóa chặt cửa, mới bịch bịch chạy về phía bàn, hưng phấn nói: "Ta ra chợ hỏi thăm người bánh bán bao về chuyện của thôn Phượng Dương, hắn bảo ta đi hỏi người bán thịt, tiếp đó, người bán thịt bảo ta hỏi tên bán cá, bán cá bảo ta hỏi tên bán kẹo, bán..."
"Dừng!" Tần Bất Hoán giơ tay.
"Hả?" Sao thế? Nàng còn hỏi một nhóm lớn nữa cơ!
Hắn nhíu mày, cố chịu đựng cơn đau đầu ùn ùn kéo tới.
"Nói trọng tâm."
Nguyệt Nhi suy nghĩ một lát, cân nhắc xem có nên lược bớt đoạn kia không.
Một lão phu nhân chờ phát sốt ruột, vội bước lên trước, nhìn thẳng Tần Bất Hoán: "Nha đầu kia tìm chúng ta, nói là ngươi tới giúp đỡ."
Tráng đinh trong thôn bị bắt, đám nữ nhân không đợi được nữa, vội kéo tới trấn Lâm Hải, định tìm cơ hôi cứu trượng phu và nhi tử. Nhìn dáng vẻ phúc hậu, thái độ chân thành của Nguyệt Nhi, nhóm thôn phụ cùng đường lập tức coi nàng như Bồ Tát cứu thế, đồng ý đi theo nàng.
Tần Bất Hoán mỉm cười, dáng vẻ hữu lễ, nhưng ý cười lại chưa đạt tới đáy mắt.
"Có thể do nàng nói chưa rõ ràng, mới khiến các vị hiểu lầm."
Đám nữ nhân lập tức nhìn nhau thảo luận, vẻ bất an trên mặt càng dày hơn.
Nguyệt Nhi nhích mông, lách qua lão phu nhân, bất mãn kêu to.
"Cái gì mà nhầm lẫn với chả không nhầm lẫn, ta đã nói với họ là ngươi tới để giúp đỡ đó."
Hắn giơ cao ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên, thong thả nghiêng người, hạ mắt nhìn nàng, lười biếng nhắc nhở: "Ta đâu có nói là muốn giúp đỡ."
"Nhưng, phu nhân nói..."
Hắn ngắt lời nàng: "Nàng ấy chỉ bảo ta tới xử lý."
Lông mày Nguyệt Nhi nhăn thành hình chữ xuyên, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trợn mắt nhìn hắn, cố nhịn xuống kích động đạp hắn vài cái.
"Được rồi, coi như ngươi không phải tới giúp đỡ, hiện tại nhìn thấy tình huống như vậy, ngươi thật nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn sao?" Nàng xòe hai tay, muốn hắn ra tay trợ giúp.
Tần Bất Hoán hơi nhíu mày, vẫn duy trì vẻ tươi cười, không có ý định nói tiếp.
Chúng nữ nhân nhìn hắn chằm chằm, trong lòng dần nổi lên hoài nghi: nam nhân xinh đẹp hơn nữ nhân kia sẽ nguyện ý ra tay cứu giúp.
Có người lo lắng giật nhẹ ống tay áo của Nguyệt Nhi: "Nguyệt Nhi, nàng đã nói, Tần công tử hay giúp đỡ người khác, nhất định sẽ giúp chúng ta mà." Một thiếu phụ nhỏ giọng nói.
Đôi con ngươi u ám chợt sáng lên, khóe miệng hơi nhếch: Tiểu nha đầu này, trước mặt những người kia còn chụp mũ hắn nữa!
"Ừm, mọi người đừng lo, cái này..." Nguyệt Nhi gãi gãi đầu, trợn mắt, hung hăng liếc Tần Bất Hoán một cái, lại không dám nói rõ, sợ sẽ dập tắt hy vọng của mọi người.
"Đúng là hắn rất vui vẻ giúp người, thế nhưng, mọi người cũng biết đó, hắn bị gãy chân cho nên lòng có dư mà lực chẳng đủ, đành phải cứng rắn vậy đó."
Mọi người bước lên mấy bước, nhìn Tần Bất Hoán bằng ánh mắt thương hại rồi thở dài, rất thông cảm cho vị mỹ nam nhân bị gãy chân này.
"Còn trẻ sao lại để gãy chân chứ?"
"Nhìn dáng dấp đó còn tưởng tài nghệ của hắn rất khá chứ!"
"Tiếc là lực bất tòng tâm."
Từng tiếng thở dài truyền tới làm cho nụ cười của hắn dần cứng ngắc.
Mấy lão phụ nhân tiến lên phía trước, vươn tay sờ nắn chân hắn không chút khách sáo. Bảy, tám bàn tay cách một lớp áo đơn vừa xoa vừa nắn.
"Bị thương ở đâu vậy?"
"Có tịnh dưỡng tốt không? Mong là đừng để lại di chứng."
Tần Bất Hoán nheo mắt, lặng lẽ dịch sang chỗ khác, bàn tay tao nhã lại hữu lực khẽ phất quạt, chặn lại tay của chúng phụ nhân.
"Chỉ là vết thương nhỏ, không nhọc các vị lo lắng." Hắn hơi mỉm cười, cố áp chế khí tức mạnh mẽ, nếu không thì nội lực hùng hậu của hắn đã đánh bay những nữ nhân trước mắt này rồi.
Lễ phép từ chối lại không hề có bất kỳ tác dụng nào. Những bàn tay nhăn nheo đẩy chiếc quạt ra, một lần nữa dính chặt vào cẳng chân rắn chắc dưới lớp y phục, sờ sờ, nắn nắn nè!
"Đúng vậy, nếu không trị khỏi, sau này đừng nói tới chuyện cười ngựa đi đường, ngay cả lấy thê tử, sinh nhi tử cũng đều thành vấn đề đó!" Vẻ mặt lão bà bà tràn đầy quan tâm, sâu sắc nói, hai tay như tám cái chân nhện, từ bắp chân sờ dần lên đùi.
"A, thật vậy chăng?" Phía sau có người đặt câu hỏi, còn thầm nuốt nước bọt.
Nhóm thiếu nữ, thiếu phụ da mặt mỏng, chỉ dám đứng ở phía sau, mở to mắt nhìn. Cho dù tâm ngứa ngáy khó nhịn, đều muốn đi lên xoa nắn, nhưng lại không dám động thủ.
Dẫu sao thì nam nhân tuấn tú như vậy rất hiếm gặp nha! Gương mặt tuấn mỹ cùng khí thế bất phàm kia, nếu có thể sờ một lần, thật không uổng công sống trên đời này!
Lão bà bà vừa dứt lời, cũng không để người xem thất vọng, tay dần dần tiến lên phía trên.
"Đúng thế, ở thôn bên cạnh, con cả Đinh gia bị ngã gãy chân, lại không chữa trị kịp thời, về sau mãi mới lấy được thê tử."
"Đúng là có chuyện như vậy." Mọi người say sưa nghe kể, song ánh mắt vẫn không dời đôi tay kia.
Woa, vượt qua đầu gối rồi!
"Nửa năm trước, tân nương kia đã bỏ trốn theo người khác." Lão bà bà vừa nói vừa dịch dịch tay.
Chúng nữ nhân càng áp sát vào, hai mắt sáng quắc, có thể nghe thấy rõ tiếng nuốt nước bọt. Tất cả đều nắm chặt tay, hận không thể đặt tay mình lên cặp đùi của Tần Bất Hoán.
"Sau đó thì sao?" Chỉ có Nguyệt Nhi là lo lắng, vẫn chưa phát hiện điều bất thường, sự trong sạch của Tần Bất Hoán đang gặp nguy hiểm.
Hai tay của nàng xoắn xoắn áo váy, trên mặt tràn đầy sầu lo, rất muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo.
Ai, chân Tần Bất Hoán là do nàng đè gãy, nếu như tạo thành thương tổn không thể chữa khỏi thì nàng phải làm sao đây? Hu hu, chẳng lẽ lại lấy thân báo đáp?
Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nàng lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ vô trù kia. Trông như ôn hòa, nhưng kỳ thực là một nam nhân nội liễm, mặt nàng thoáng hơi ửng hồng.
Hừ, chỉ sợ nàng tự nguyện dùng cả đời bồi thường cho hắn, hắn cũng không chịu!
Trong thành Hoán Sa, Nguyệt Nhi sớm nghe nói, Tần Bất Hoán mắt cao hơn đầu, đã chiêu cáo với mọi người: thê tử kiếp này của hắn nhất định là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
Vì vậy, hắn đến 'Sơn trang Dương Liễu' mang nàng về cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nàng biết rất rõ dáng vẻ của mình không chút quan hệ với mỹ nhân, lài càng không phải là tuyệt thế mỹ nữ mà hắn muốn.
Nguyệt Nhi thầm thở dài, đôi tay trắng nõn càng ra sức xoắn chặt áo váy.
Nàng biết rõ, biết rất rõ...Chỉ là, cảm giác ê ẩm trong lòng này là sao đây?
Không ai phát hiện ra vẻ mặt bất thường của Nguyệt Nhi, chúng nữ nhân tựa sát vào bàn, càng tựa càng gần.
Hai tay lão bà bà vẫn tiếp tục chu du, ngoài miệng thì nói ra bí mật, nhưng lại có dụng ý khác.
"Còn không phải là gió độc thấu xương, làm cho hắn chẳng thể có nhi tử, tân nương không chịu nổi, mới bỏ theo người khác." Bàn tay nhăn nheo loạn chuyển, chỉ một chút nữa là đụng vào cấm địa rồi.
Chúng nữ nhân vẻ mặt si mê, không nỡ chuyển tầm mắt, gần như là muốn thở dài thỏa mãn...
Bỗng nhiên, 'phạch' một tiếng, chiếc quạt run rẩy xòe ra.
Thân hình cao lớn đứng lên, giữa chúng nữ tử như hạc lạc giữa bầy gà, vừa cúi đầu nhìn xuống, lập tức tản ra khí thế cường đại.
Tuy hắn vẫn nở nụ cười nhưng tuấn dung khiến cho người ta thần hồn điên đảo kia lại phủ thêm một tầng âm lãnh, đủ để đông cứng không khí.
Trong lòng bàn tay xinh đẹp ẩn chứa sức lực kinh người, đột nhiên vươn ra giữ chặt đôi móng vuốt An Lộc Sơn đang dần tiến gần tới 'cấm địa' kia.
"Tần mỗ vô cùng cảm kích sự quan tâm của ngài." Tần Bất Hoán ngoài cười nhưng trong không cười nói. Nhìn như lễ phép, nhưng hàm dưới lại căng ra, làm cho nụ cười kia có vài phần dọa người.
Mọi người như vừa tỉnh mộng, lão bà bà vội vàng thu tay về, không dám lỗ mãng nữa.
Chậc, thật quá đáng tiếc! Chỉ chút nữa thôi là....
"Này, bọn họ đều có ý tốt mà!" Nguyệt Nhi nhảy lên, đẩy tay Tần Bất Hoán, không hề phát hiện ra vẻ mặt tiếc nuối của lão bà bà.
"Bà bà, về sau người kia thế nào vậy? Thương tổn có khá lên không?" Nàng sốt ruột muốn biết đoạn cuối.
Tuy nghe cái hiểu cái không, nhưng nghe giọng điệu vừa rồi của mọi người, cái kia...không được gì gì đó, hình như là rất nghiêm trọng nha!
Chúng nữ nhân mở miệng, còn chưa kịp trả lời, đã thấy Nguyệt Nhi đột nhiên cao vài thước, đôi chân béo mập liền rời khỏi mặt đất.
"Ngươi, ngươi làm gì thế, mau thả ta xuống!" Nàng kinh hô, hai chân không ngừng đá loạn, muốn mau chóng xuống dưới.
Đứng phía sau, Tần Bất Hoán khẽ mỉm cười, hắn chỉ cần dùng một tay, cũng có thể nhấc vầng trăng rằm này lên. Dáng vẻ vô cùng ung dung, xem ra chẳng hề tốn nhiều sức.
"Các vị, chỉ có Nguyệt Nhi muốn nhúng tay vào chuyện của thôn Phượng Dương thôi, sao mọi người không bàn bạc với nàng? Tại hạ khí yếu thể hư, không chịu nổi mấy ngày bôn ba, thật sự phải nghỉ ngơi rồi, thứ lỗi cho ta không thể giúp đỡ." Hắn nhàn nhạt nói, tỏ ý muốn đuổi người. Thân hình cao lớn kia nhìn như ôn hòa, thực ra lại tràn đầy lệ khí bên trong.
Hắn bước một bước nhỏ, chúng nữ nhân liền lui về sau vài bước. Chỉ dùng cách thức bình thường nhất, đã xua một đám nữ nhân từ từ lui về phía cửa.
Nguyệt Nhi liên tục vùng vẫy, cổ áo bị xách cao, vùng vẫy cũng vô dụng.
"Này, thả ta xuống đi!" Nàng kêu gào, thậm chí còn nghiêng đầu, đinh cắn hắn.
Tần Bất Hoán híp mắt, duy trì tươi cười, tay trái dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, bịt kín miệng nhỏ của nàng, ngăn lại tiếng hét đang muốn thoát ra.
"Ưm..ưm..ưm!" Miệng nhỏ bật ra vài chữ mơ hồ.
Nhìn nàng giận tới hai gò má đỏ bừng, ai cũng đoán ra được, hiện tại, nàng chẳng thốt ra câu nào hay cả.
"Đây là chuyện xấu ngươi tự mình ôm đồm, đừng để cho bọn họ thất vọng đó." Môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười ẩn chứa vài phần châm chọc.
Hắn bước tới cửa, hơi buông tay, chuẩn bị ném người.
"Tần Bất Hoán, ngươi dám!" Nàng nhíu chặt mày, đã hiểu ra ý đồ của hắn.
Hắn cười vô cùng khoái trá, kéo cơ thể tròn vo tới trước mặt, đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt kia. Mặt hắn rất rất gần, hơi thở nóng rực xuyên thẳng vào phần cổ non mềm...
Lồng ngực Nguyệt Nhi đột nhiên nóng rực, lửa giận nháy mắt giảm đi một nửa.
Không xong rồi, chiêu này thật không công bằng! Tuấn dung khuynh quốc khuynh thành phóng đại ngay trước mặt, lòng nàng chợt rối bời, sao còn phát hỏa được nữa...
Tần Bất Hoán tựa càng ngày càng gần, nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi trong trẻo, ý cười càng sâu.
Hắn nghiêng người, kề sát bên tai nàng, hít vào mùi hương ngọt ngào trên người Nguyệt Nhi.
"Ngươi nói xem, ta có dám không?" Giọng nam trầm thấp, trong lời nói còn ẩn chứa ý cười xấu xa.
Hả?! Nguyệt Nhi lập tức phục hồi tinh thần, hai mắt trợn to.
Không đúng, nàng đang ngây ngốc gì vậy?
Câu trách móc cùng lời cầu xin còn chưa kịp thốt ra, nàng chỉ cảm thấy lực tay trên cổ áo đột nhiên buông lỏng, mắt hoa lên, cả người đã bay ra ngoài.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, 'bịch' một tiếng, Nguyệt Nhi liền ngã dập mông xuống hành lang ngoài cửa.
"Á!" Nàng kêu lên thảm thiết, mông như bị roi quất mạnh một cái, trong đôi mắt trong veo ẩn chứa lệ, nàng vừa đau vừa giận.
Chết tiệt, tên này thật sự ném nàng ra ngoài rồi!
"Nguyệt Nhi, giải quyết xong mọi chuyện, nhớ phải quay về khách điếm, đừng có chạy loạn bên ngoài đó." Tần Bất Hoán cười khẽ, giả bộ dặn dò tỉ mỉ, giống như một huynh trưởng thiện lương.
Chỉ có điều, tri nhân tri diện bất tri tâm*. Chỉ có Nguyệt Nhi bị ném ra ngoài mới biết rõ tâm địa của hắn có bao nhiêu xấu xa!
* tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt mà không biết lòng.
'Rầm' một tiếng, cửa phòng lập tức đóng lại, bát canh bế môn này, thật sự làm cho người ta quá khó tiêu.