Một cơn gió nhẹ thổi qua. Ninh Vọng Thư mặc áo mỏng không cảm thấy gì, mà Nam Cung Nhược Hư mặc dù đã thay áo kép, bị gió thổi lại ho từng đợt.
“Trúc viên này âm khí quá nặng, huynh về phòng thì tốt hơn.” Ninh Vọng Thư không kìm được mà nói.
“Ta không sao.” Nam Cung Nhược Hư bưng bát trà lên, nhấp một ngụm, “Cô nương nói đùa. Mỗi ngày ta đều ngồi đây, cũng cảm thấy thần thanh khí sảng.” Ninh Vọng Thư nhìn chung quanh, lắc đầu nói: “Trúc viên này cảnh trí mặc dù tốt, nhưng quá mức tối tăm, so ra kém chơi thuyền ở Thái Hồ, ngắm nhìn nơi thủy thiên tướng tiếp, kia mới là thật sự gọi thần thanh khí sảng.”
Thủy thiên tướng tiếp: nơi bầu trời và mặt nước giao nhau.
“Thật không?” Nam Cung Nhược Hư gục đầu xuống, thở dài: “Trước đây cũng từng đi qua, nay đã không thể nhớ rõ.”
Thấy hắn như vậy, nàng giật mình, lập tức ngồi xổm trước mặt hắn, ánh mắt sáng trong trẻo nhìn hắn:
“Huynh muốn đi không? Trên người ta có tiền, đủ mướn xe ngựa.”
“Ta…” Hắn kinh ngạc, “Ta đi lại không tiện, chỉ sợ…”
“Không lo, huynh chỉ cần ngồi trên xe ngựa là được, việc còn lại cứ giao cho ta.”
Ninh Vọng Thư thấy hắn giao động, vui vẻ nói, “Đúng rồi, trên hồ có gió lớn, huynh nên mặc nhiều quần áo chút, ta đi lấy…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã thi triển khinh công, sau một lúc đã mang áo choàng trở lại.
“Cô…” Hắn nhận áo choàng, lại nhìn nàng.
“Đi thôi! Huynh định báo cho người nhà sao?”
“Nếu bọn họ biết, chỉ sợ ta có làm gì cũng không đi được.” Hắn cười khổ.
“Vậy chúng ta liền chuồn đi,” nàng giả mặt quỷ, “Trùng hợp lại là sở trường của ta.”
Hắn đứng lên, bọc kỹ người, bước xuống bậc thang. Lúc này Ninh Vọng Thư mới để ý, nửa người hắn cực yếu ớt, tay trái và chân trái dường như không thể dùng lực, đi lại cũng hơi lạ, có chút gian nan, chắc là bị bệnh lâu ngày để lại di chứng. Hai người lẫn vào màn đêm, chạy đến cửa nhỏ phía tây nam của Mặc Cách cư.
Nhưng mới được tầm một trăm bước, Ninh Vọng Thư đã thấy Nam Cung Nhược Hư thở gấp, liền nói hắn dựa vào tường mà nghỉ ngơi, mình lại chạy trên đường cái mướn một chiếc xe ngựa tốt, giúp hắn lên xe rồi ngồi vào chỗ của mình. Để tránh xóc nảy, Ninh Vọng Thư thả cương đi chậm, sau khi ra khỏi cửa thành thì đi theo hướng tây.
Nam Cung Nhược Hư sợ thần sắc bệnh tật làm cho người ta sợ hãi, tuy là ban đêm, cũng buông màn xe, không muốn bị nhìn thấy. Ninh Vọng Thư không nghĩ nhiều, cách màn xe nói nói cười cười cùng hắn, không bao lâu đã đến một bến đò bên bờ Thái Hồ. Sau khi thảo giá với nhà đò, hai người lên thuyền, thuyền nhỏ chậm rãi bơi ra giữa hồ.
Nam Cung Nhược Hư ngồi trên khoang thuyền, hướng mắt nhìn, mặt hồ phản chiếu ánh trăng lấp lánh, trong suốt như họa, quả thực thiên thượng nhân gian. Cô gái đi ra đầu thuyền, cười như hoa, quần áo bay bay, cùng nhà đò trò chuyện gì đó. Cô nương này thật sự rất tự nhiên, Nam Cung Nhược Hư cười cười.
Một lát sau, nàng cười dài đi tới, không đầu không đuôi nói: “Đại ca nhà đò này họ Phạm.”
“À.” Hắn đáp lời.
“Hắn nói ……… hắn là hậu nhân của Phạm Lãi.” Nàng nâng mi cười nói.
Nam Cung Nhược Hư nhịn không được mỉm cười: “Thật không? … Năm đó Phạm Lãi cùng Tây Thi rời đi, chơi thuyền Thái Hồ, đẹp đẽ biết bao. Tối nay chúng ta may mắn cùng thuyền với hậu nhân của bọn họ, vận khí thật không tệ.”
“Cũng đúng!” Nàng cười nói, ôm chân ngồi, nhìn hồ nước, xuất thần. Ánh mắt nàng xinh đẹp kỳ lạ, giống như sao rơi vào đó, Nam Cung Nhược Hư nhất thời thất thần. Đột nhiên, nàng quay đầu lại, hắn vội vàng dời ánh mắt, mất tự nhiên nói: “Đúng rồi, đến bây giờ còn không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào đây?”
“Ta họ Ninh, gọi Vọng Thư, không có tự.”
“Vọng Thư…” Hắn mỉm cười nói, “‘Tiền Vọng Thư sử tiên khu hề, hậu Phi Liêm sứ bôn chúc’, trong thần thoại thiên thần vì ánh trăng mà dẫn đường, quả nhiên thích hợp cô nương.”
Tiền Vọng Thư sử tiên khu hề, hậu Phi Liêm sứ bôn chúc: Bài Ly Tao- Khuất Nguyên. Dịch thơ:
Chị trăng phải nhanh chân tiến trước,
Dì gió cho lần bước theo sau.
Nguồn:
Nàng hì hì cười: “Còn huynh? Cũng là người Nam Cung thế gia sao?”
“Tại hạ Nam Cung Nhược Hư.”
Nàng nghĩ nghĩ: “Nam Cung Lễ Bình là họ hàng của huynh?”
“Là xá đệ.”
Nàng bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Nam Cung thế gia có Nam Cung Lễ Bình là cự phú mọi người đều biết, nhưng ta từng nghe nói hắn còn có một vị đại ca.”
Hắn cười khổ: “Chỉ có vài người biết thôi.”
Ninh Vọng Thư im lặng, sau một lúc lâu ngẩng đầu thản nhiên cười: “Nhưng mà ta biết huynh, thật sự rất vui.”
Hắn cười nói: “Vì năm trăm lượng bạc?” Nàng cười hì hì, không trả lời. Hai người nhất thời không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tiếng nước vỗ mạn thuyền… Chợt nghe từ màn đêm xa xa truyền đến tiếng sênh tiêu. Ninh Vọng Thư chăm chú nhìn lại, một chiếc thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng đang chậm rãi đi ra từ bóng đêm, trong tiếng tiêu mơ hồ nghe được âm thanh nói cười ồn ào.
Sênh: Ngày xưa làm bằng quả bầu, khoét 13 lỗ, trong có máng đồng thổi ra tiếng hay.
“Là thuyền của Lâm gia, tám phần là Lâm thiếu gia đi du hồ.” Thuyền phu cười nói.
“Lâm thiếu gia?” Ninh Vọng Thư đến Cô Tô mới có mấy ngày, vẫn chưa nghe nói qua.
Nam Cung Nhược Hư hỏi: “Ông nói đây là Lâm gia Lâm Vũ Phi.”
“Chính là ngài ấy! Vị Lâm thiếu gia này làm người hào sảng, thích nhất là kết giao bằng hữu giang hồ, gia nghiệp Lâm gia lớn như vậy lại ném qua một bên không để ý tới, Lâm lão gia tức giận cả ngày chỉ biết mắng hắn không lo làm việc đàng hoàng.” Thuyền phu cười nói.
Khi nói chuyện, thuyền hoa tới gần, điêu lan sơn son, vô cùng tinh xảo. Ninh Vọng Thư tò mò nghiêng đầu nhìn lại, vừa lúc người trong thuyền hoa nhìn qua, chợt nghe khẩu phương của một người to lớn trong đó nói: “Ninh Vọng Thư! Là muội sao?”
Điêu lan sơn son: Lan can chạm khắc tinh xảo, được sơn đỏ.
“Hàn nhị ca!” Ninh Vọng Thư cười nói, nhận ra hắn là một trong năm đệ tử của Hãm Không đảo – Hàn Chương. Hàn Chương nhìn thấy quả thật là nàng, cao hứng nói: “Không ngờ gặp được muội ở đây! Sư phụ muội cũng đến sao?”
Ninh Vọng Thư còn chưa kịp trả lời, đã thấy một vị công tử xuất hiện bên cạnh Hàn Chương, cất cao giọng nói: “Đều là bằng hữu với Hàn nhị gia, mời lên thuyền trò chuyện.”
Ninh Vọng Thư do dự, biết Nam Cung Nhược Hư hầu như không muốn gặp người lạ, chỉ cười nói: “Đa tạ, ta không quấy nhiễu nhã hứng của chư vị, để ngày khác đăng môn bái phỏng.”
Hàn Chương ha ha cười nói: “Nha đầu muội từ lề mề như vậy từ khi nào thế.”
Lời vừa dứt, hai thuyền gần, chẳng quan tâm lời Ninh Vọng thư, hắn phi thân lại đây. Sau khi ổn định cơ thể, thấy Nam Cung Nhược Hư ngồi phía sườn thuyền, “Thì ra muội đang tiếp bằng hữu, không bằng cùng lên thuyền đi.”
“Bằng hữu của muội hắn…” Nam Cung Nhược Hư ngắt lời nàng: “Ninh cô nương, thành ý của Hàn nhị gia, chúng ta không nên từ chối.” Hắn mỉm cười với Ninh Vọng Thư, ra hiệu mình không sao.
“Trúc viên này âm khí quá nặng, huynh về phòng thì tốt hơn.” Ninh Vọng Thư không kìm được mà nói.
“Ta không sao.” Nam Cung Nhược Hư bưng bát trà lên, nhấp một ngụm, “Cô nương nói đùa. Mỗi ngày ta đều ngồi đây, cũng cảm thấy thần thanh khí sảng.” Ninh Vọng Thư nhìn chung quanh, lắc đầu nói: “Trúc viên này cảnh trí mặc dù tốt, nhưng quá mức tối tăm, so ra kém chơi thuyền ở Thái Hồ, ngắm nhìn nơi thủy thiên tướng tiếp, kia mới là thật sự gọi thần thanh khí sảng.”
Thủy thiên tướng tiếp: nơi bầu trời và mặt nước giao nhau.
“Thật không?” Nam Cung Nhược Hư gục đầu xuống, thở dài: “Trước đây cũng từng đi qua, nay đã không thể nhớ rõ.”
Thấy hắn như vậy, nàng giật mình, lập tức ngồi xổm trước mặt hắn, ánh mắt sáng trong trẻo nhìn hắn:
“Huynh muốn đi không? Trên người ta có tiền, đủ mướn xe ngựa.”
“Ta…” Hắn kinh ngạc, “Ta đi lại không tiện, chỉ sợ…”
“Không lo, huynh chỉ cần ngồi trên xe ngựa là được, việc còn lại cứ giao cho ta.”
Ninh Vọng Thư thấy hắn giao động, vui vẻ nói, “Đúng rồi, trên hồ có gió lớn, huynh nên mặc nhiều quần áo chút, ta đi lấy…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã thi triển khinh công, sau một lúc đã mang áo choàng trở lại.
“Cô…” Hắn nhận áo choàng, lại nhìn nàng.
“Đi thôi! Huynh định báo cho người nhà sao?”
“Nếu bọn họ biết, chỉ sợ ta có làm gì cũng không đi được.” Hắn cười khổ.
“Vậy chúng ta liền chuồn đi,” nàng giả mặt quỷ, “Trùng hợp lại là sở trường của ta.”
Hắn đứng lên, bọc kỹ người, bước xuống bậc thang. Lúc này Ninh Vọng Thư mới để ý, nửa người hắn cực yếu ớt, tay trái và chân trái dường như không thể dùng lực, đi lại cũng hơi lạ, có chút gian nan, chắc là bị bệnh lâu ngày để lại di chứng. Hai người lẫn vào màn đêm, chạy đến cửa nhỏ phía tây nam của Mặc Cách cư.
Nhưng mới được tầm một trăm bước, Ninh Vọng Thư đã thấy Nam Cung Nhược Hư thở gấp, liền nói hắn dựa vào tường mà nghỉ ngơi, mình lại chạy trên đường cái mướn một chiếc xe ngựa tốt, giúp hắn lên xe rồi ngồi vào chỗ của mình. Để tránh xóc nảy, Ninh Vọng Thư thả cương đi chậm, sau khi ra khỏi cửa thành thì đi theo hướng tây.
Nam Cung Nhược Hư sợ thần sắc bệnh tật làm cho người ta sợ hãi, tuy là ban đêm, cũng buông màn xe, không muốn bị nhìn thấy. Ninh Vọng Thư không nghĩ nhiều, cách màn xe nói nói cười cười cùng hắn, không bao lâu đã đến một bến đò bên bờ Thái Hồ. Sau khi thảo giá với nhà đò, hai người lên thuyền, thuyền nhỏ chậm rãi bơi ra giữa hồ.
Nam Cung Nhược Hư ngồi trên khoang thuyền, hướng mắt nhìn, mặt hồ phản chiếu ánh trăng lấp lánh, trong suốt như họa, quả thực thiên thượng nhân gian. Cô gái đi ra đầu thuyền, cười như hoa, quần áo bay bay, cùng nhà đò trò chuyện gì đó. Cô nương này thật sự rất tự nhiên, Nam Cung Nhược Hư cười cười.
Một lát sau, nàng cười dài đi tới, không đầu không đuôi nói: “Đại ca nhà đò này họ Phạm.”
“À.” Hắn đáp lời.
“Hắn nói ……… hắn là hậu nhân của Phạm Lãi.” Nàng nâng mi cười nói.
Nam Cung Nhược Hư nhịn không được mỉm cười: “Thật không? … Năm đó Phạm Lãi cùng Tây Thi rời đi, chơi thuyền Thái Hồ, đẹp đẽ biết bao. Tối nay chúng ta may mắn cùng thuyền với hậu nhân của bọn họ, vận khí thật không tệ.”
“Cũng đúng!” Nàng cười nói, ôm chân ngồi, nhìn hồ nước, xuất thần. Ánh mắt nàng xinh đẹp kỳ lạ, giống như sao rơi vào đó, Nam Cung Nhược Hư nhất thời thất thần. Đột nhiên, nàng quay đầu lại, hắn vội vàng dời ánh mắt, mất tự nhiên nói: “Đúng rồi, đến bây giờ còn không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào đây?”
“Ta họ Ninh, gọi Vọng Thư, không có tự.”
“Vọng Thư…” Hắn mỉm cười nói, “‘Tiền Vọng Thư sử tiên khu hề, hậu Phi Liêm sứ bôn chúc’, trong thần thoại thiên thần vì ánh trăng mà dẫn đường, quả nhiên thích hợp cô nương.”
Tiền Vọng Thư sử tiên khu hề, hậu Phi Liêm sứ bôn chúc: Bài Ly Tao- Khuất Nguyên. Dịch thơ:
Chị trăng phải nhanh chân tiến trước,
Dì gió cho lần bước theo sau.
Nguồn:
Nàng hì hì cười: “Còn huynh? Cũng là người Nam Cung thế gia sao?”
“Tại hạ Nam Cung Nhược Hư.”
Nàng nghĩ nghĩ: “Nam Cung Lễ Bình là họ hàng của huynh?”
“Là xá đệ.”
Nàng bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Nam Cung thế gia có Nam Cung Lễ Bình là cự phú mọi người đều biết, nhưng ta từng nghe nói hắn còn có một vị đại ca.”
Hắn cười khổ: “Chỉ có vài người biết thôi.”
Ninh Vọng Thư im lặng, sau một lúc lâu ngẩng đầu thản nhiên cười: “Nhưng mà ta biết huynh, thật sự rất vui.”
Hắn cười nói: “Vì năm trăm lượng bạc?” Nàng cười hì hì, không trả lời. Hai người nhất thời không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tiếng nước vỗ mạn thuyền… Chợt nghe từ màn đêm xa xa truyền đến tiếng sênh tiêu. Ninh Vọng Thư chăm chú nhìn lại, một chiếc thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng đang chậm rãi đi ra từ bóng đêm, trong tiếng tiêu mơ hồ nghe được âm thanh nói cười ồn ào.
Sênh: Ngày xưa làm bằng quả bầu, khoét 13 lỗ, trong có máng đồng thổi ra tiếng hay.
“Là thuyền của Lâm gia, tám phần là Lâm thiếu gia đi du hồ.” Thuyền phu cười nói.
“Lâm thiếu gia?” Ninh Vọng Thư đến Cô Tô mới có mấy ngày, vẫn chưa nghe nói qua.
Nam Cung Nhược Hư hỏi: “Ông nói đây là Lâm gia Lâm Vũ Phi.”
“Chính là ngài ấy! Vị Lâm thiếu gia này làm người hào sảng, thích nhất là kết giao bằng hữu giang hồ, gia nghiệp Lâm gia lớn như vậy lại ném qua một bên không để ý tới, Lâm lão gia tức giận cả ngày chỉ biết mắng hắn không lo làm việc đàng hoàng.” Thuyền phu cười nói.
Khi nói chuyện, thuyền hoa tới gần, điêu lan sơn son, vô cùng tinh xảo. Ninh Vọng Thư tò mò nghiêng đầu nhìn lại, vừa lúc người trong thuyền hoa nhìn qua, chợt nghe khẩu phương của một người to lớn trong đó nói: “Ninh Vọng Thư! Là muội sao?”
Điêu lan sơn son: Lan can chạm khắc tinh xảo, được sơn đỏ.
“Hàn nhị ca!” Ninh Vọng Thư cười nói, nhận ra hắn là một trong năm đệ tử của Hãm Không đảo – Hàn Chương. Hàn Chương nhìn thấy quả thật là nàng, cao hứng nói: “Không ngờ gặp được muội ở đây! Sư phụ muội cũng đến sao?”
Ninh Vọng Thư còn chưa kịp trả lời, đã thấy một vị công tử xuất hiện bên cạnh Hàn Chương, cất cao giọng nói: “Đều là bằng hữu với Hàn nhị gia, mời lên thuyền trò chuyện.”
Ninh Vọng Thư do dự, biết Nam Cung Nhược Hư hầu như không muốn gặp người lạ, chỉ cười nói: “Đa tạ, ta không quấy nhiễu nhã hứng của chư vị, để ngày khác đăng môn bái phỏng.”
Hàn Chương ha ha cười nói: “Nha đầu muội từ lề mề như vậy từ khi nào thế.”
Lời vừa dứt, hai thuyền gần, chẳng quan tâm lời Ninh Vọng thư, hắn phi thân lại đây. Sau khi ổn định cơ thể, thấy Nam Cung Nhược Hư ngồi phía sườn thuyền, “Thì ra muội đang tiếp bằng hữu, không bằng cùng lên thuyền đi.”
“Bằng hữu của muội hắn…” Nam Cung Nhược Hư ngắt lời nàng: “Ninh cô nương, thành ý của Hàn nhị gia, chúng ta không nên từ chối.” Hắn mỉm cười với Ninh Vọng Thư, ra hiệu mình không sao.