Nét mặt mọi người đều cứng đờ, sau đó tầm mắt dần dần hướng lên người Thượng Quan Thấu.
Thượng Quan Thấu đong đưa cây quạt, nhưng rất nhanh lại nhẹ nhàng đứng lên:” Tại hạ họ Thượng Quan, tên chỉ có một chữ Thấu. Được cô nương khen ngợi, nhưng tại hạ không dám nhận cái tên kia.”
Tuyết Chi cười nói:” Vì sao không dám nhận? Ta thấy nghe rất êm tai, huống hồ huynh mặc trường bào trắng thật sự rất giống Chiêu Quân!”
Nét mặt mọi ngời lại cứng đờ, tầm mắt lại dừng trên người Thượng Quan Thấu.
Thượng Quan Thấu khép quạt lại, chỉa ra cửa:” Cô nương, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Hai người vừa ra khỏi cửa, đã có người thấp giọng nói:” Chết cô nương đó rồi, trước giờ không ai dám trước mặt ‘Nhất phẩm Thấu’ gọi hắn là ‘Thượng Quan Chiêu Quân’.
Ông chủ Trác lau mồ hôi:” Không đâu, thiếu gia để ý đến con bé kia. Nữ nhân bình thường nghe đến đại danh của công tử thi đã ngất xỉu mất rồi, vốn không cần theo đuổi. Nhưng khổ cái là, những con mồi công tử câu được, nhiều lắm chỉ được hai ba ngày. Mọi người đều nói, Thượng Quan Chiêu Quân theo đuổi nữ nhân, so với ngư ông câu cá còn đơn giản hơn. Ta thấy, công tử hẵn là muốn trực tiếp ‘tung lưới bắt mồi’ rồi đây.” Khóe miệng hắn cười một cái thật bi thảm, “Chẳng qua con cá vừa câu lên, bỏ vào nồi, ăn xong thì còn lại cái gì đâu?”
“Oa, nghe thật kỳ diệu nha. Ông chủ Trác, sao ông biết vậy?”
Ông chủ Trác cười một cách thần bí, giơ ba ngón tay: “Ta dám cam đoan, Trọng Tuyết Chi không quá ba ngày liền mắc lưới.”
Tuyết Chi và Thượng Quan Thấu đi ra khỏi tiệm binh khí, liền nhìn hai người hầu đứng trước cửa chờ. Thượng Quan Thấu nói: “Cô nương, lần đầu đến Lạc Dương hả?”
“Không, trước đây ta đã đến, nhưng không ấn tượng lắm.”
“Cô nương là người ở đâu?”
“Ta ở Đăng Phong.”
“Nói như vậy, cô nương sống gần Trọng Hỏa Cung?”
“Ta từ nhỏ sống ở Trọng Hỏa Cung. Thượng Quan công tử là người Lạc Dương sao?”
“Không, ta sinh ở Trường An, ở đó là lâu nhất, sau này đều không ở cố định một nơi.”
“Lần này công tử về là để thăm người nhà à?”
Cùng lúc đó, ông chủ Trác chạm vào thanh kiếm treo trên tường, “Bình thường công tử thường hỏi thăm rõ ràng thân phận bối cảnh của đối phương, nếu là người hắc đạo, kẻ thủ, hay là Đại tiểu thư được nuông chiều thì sẽ nằm trong sổ đen của công tử.”
“Lão gia nhà ta mới qua đại thọ bảy mươi, lần này trở về là để chúc thọ người. Bất quá xong việc sẽ đi ngay.” Thượng Quan Thấu mĩm cười nói, “Còn chưa thỉnh giáo cao danh cô nương.”
Tuyết Chi nói:” Ta tên là Lâm Vũ Chi.”
“Lúc nãy cô nương đã báo tên giả.”
“Huynh nghe ta tự xưng là Trọng Tuyết Chi?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng sao huynh biết ta không phải là Trọng Tuyết Chi?”
Thượng Quan Thấu dừng một chút: “Tuy rằng không muốn mạo phạm Lâm cô nương, vừa rồi cô nương sử dụng Hỗn Nguyệt Kiếm rất thành thạo, nhưng trình độ vẫn chưa đạt.”
Lúc này đến phiên Tuyết Chi nghẹn họng. Thượng Quan Chiêu Quân này lại dám nói mình như vậy. Bất quá, theo ấn tượng của người bình thường, Trọng Tuyết Chi – Thiếu cung chủ của Trọng Hỏa Cung tất nhiên sớm sử dụng thành thạo Hỗn Nguyệt Kiếm.
Vậy cũng tốt, nói thật về thân phận mình, chỉ rước thêm phiền phức. Tuyết Chi cười nói: “Thượng Quan công tử quả nhiên có con mắt tinh tường.”
“Nhưng mà, Lâm cô nương xinh đẹp, thân thủ lại giỏi như vậy, thời gian lập võ hẵn là không ngắn.”
Tuyết Chi nói: “ Từng bước mà tập thôi.”
Cùng lúc đó, ông chủ Trác xoay người, rút vũ khí ra: “Nếu là nữ tử biết võ lại càng hợp ý công tử. Bởi vì nữ nhân biết võ sẽ thẳng thắn hơn, không khóc lóc sướt mướt.” Dứt lời giơ kiếm, kiếm quang bắn ra bốn phía: “Hơn nữa, đủ mạnh, đủ cứng cỏi, ở trên giường cũng … đủ kích thích!”
Khóe miệng Thượng Quan Thấu gợi lên, giọng càng thêm ôn nhu: “À, Lâm cô nương chắc bị thương không ít, chỉ sợ nhiều nam tử tan nát cõi lòng rồi.”
Tuyết Chi khoát tay: “Không có, ta không có ai thích đâu.”
“Không ai thích?” Thượng Quan Thấu khoát tay chỉ, “Ta không tin.”
“Ta không có lừa huynh.”
“Nếu bây giờ có người có ý với cô nương, cô nương sẽ làm sao?”
“Phải xem người đó là ai.”
Ông chủ Trác múa kiếm, kiếm vang lên lả tả lả tả vài tiếng: “Nếu cô nương bất hạnh này phản ứng không nhanh nhạy, phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ đây?”
Thượng Quan Thấu nói: “Ta nói ‘nếu’.”
“Ta không biết nửa.”
Cổ tay ông chủ Trác động một cái, kiếm khí lắc lư, hào quang chói mắt: “Đừng quên, ngoại hình của Thượng Quan Thấu rất là xuất sắc. Hơn nữa, vóc dáng cao lớn. Nam nhân cao, rất có sức quyến rũ nha! Nam nhân cao, rất có lực sát thương với các thiếu nữ! Cho dù nữ nhân này chậm hiểu một chút, nhưng nàng ta vẫn là nữ nhân, bản năng tất nhiên là yêu thích nam nhân vóc dáng cao lớn rồi.”
“Được rồi.” Thượng Quan Thấu đến gần một chút, nhìn Tuyết Chi, nói nhỏ, “Lâm cô nương đến đây phụng lệnh làm việc sao?”
Tuyết Chi hơi ngẩng đầu mới có thể nói chuyện cùng hắn, lập tức thấy kỳ lạ: “Ấy, không, không phải … Ta tính hai ngày nửa đi Trường An.”
Kiếm phong của ông chủ Trác thẳng tắp như cũ, chỉ vào phía trước: “Lúc này, nếu cô nương ấy có ý ngượng ngùng, công tử sẽ hỏi nơi trọ của cô ta.”
Thượng Quan Thấu nói: “À mấy ngày nay, cô nương tính ở đâu?”
Ánh mắt ông chủ Trác nheo lại: “Nếu cô nương ấy nói không biết. Như vậy, cá lớn đến tay, công tử ấy đâu cần làm gì?” Ông chủ trác chém một nhát đứt cái ghế: “ —đêm đó liền ăn luôn!”
Tuyết Chi nói: “Đương nhiên là nhà trọ rồi.”
“Lả nhà trọ Lạc Dương sao?”
“Ừhm”
Ổng chủ Trác nói: “Nếu cô nương kia nói đáp án khác đáp án “Không biết”, công tử sẽ rất cao hứng, vì đó là con mồi có tính khiêu chiến. Đến lúc đó, công tử sẽ nói gì đây?!”
Thượng Quan Thấu cười nói: “Tốt lắm, sáng mai tại hạ sẽ đến nhà trọ Lạc Dương tìm cô nương, nếu cô nương rảnh, xin cho phép tại hạ làm người dẫn đường, đưa cô nương đi dạo Lạc Dương.”
“Tốt!” Tuyết Chi cười nói, “Ta đang muốn đến phường vải nhà huynh xem thử, có huynh đi cùng, hẵn có thể dễ dàng nói chuyện.”
“Tại hạ tiễn cô nương về nhà trọ.”
Ông chủ Trác bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt nghiêm trọng.
Người bên cạnh đang nhập tâm nghe: “Tiếp theo sẽ ra sao?”
“Muốn biết tiếp theo sẽ thế nào, mời ngày mai đến tiệm.” Ông chủ Trác buông vũ khí, bắt đầu dọn hàng, “Đóng cửa.”
Nét mặt mọi người đều cứng đờ, sau đó tầm mắt dần dần hướng lên người Thượng Quan Thấu.
Thượng Quan Thấu đong đưa cây quạt, nhưng rất nhanh lại nhẹ nhàng đứng lên:” Tại hạ họ Thượng Quan, tên chỉ có một chữ Thấu. Được cô nương khen ngợi, nhưng tại hạ không dám nhận cái tên kia.”
Tuyết Chi cười nói:” Vì sao không dám nhận? Ta thấy nghe rất êm tai, huống hồ huynh mặc trường bào trắng thật sự rất giống Chiêu Quân!”
Nét mặt mọi ngời lại cứng đờ, tầm mắt lại dừng trên người Thượng Quan Thấu.
Thượng Quan Thấu khép quạt lại, chỉa ra cửa:” Cô nương, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Hai người vừa ra khỏi cửa, đã có người thấp giọng nói:” Chết cô nương đó rồi, trước giờ không ai dám trước mặt ‘Nhất phẩm Thấu’ gọi hắn là ‘Thượng Quan Chiêu Quân’.
Ông chủ Trác lau mồ hôi:” Không đâu, thiếu gia để ý đến con bé kia. Nữ nhân bình thường nghe đến đại danh của công tử thi đã ngất xỉu mất rồi, vốn không cần theo đuổi. Nhưng khổ cái là, những con mồi công tử câu được, nhiều lắm chỉ được hai ba ngày. Mọi người đều nói, Thượng Quan Chiêu Quân theo đuổi nữ nhân, so với ngư ông câu cá còn đơn giản hơn. Ta thấy, công tử hẵn là muốn trực tiếp ‘tung lưới bắt mồi’ rồi đây.” Khóe miệng hắn cười một cái thật bi thảm, “Chẳng qua con cá vừa câu lên, bỏ vào nồi, ăn xong thì còn lại cái gì đâu?”
“Oa, nghe thật kỳ diệu nha. Ông chủ Trác, sao ông biết vậy?”
Ông chủ Trác cười một cách thần bí, giơ ba ngón tay: “Ta dám cam đoan, Trọng Tuyết Chi không quá ba ngày liền mắc lưới.”
Tuyết Chi và Thượng Quan Thấu đi ra khỏi tiệm binh khí, liền nhìn hai người hầu đứng trước cửa chờ. Thượng Quan Thấu nói: “Cô nương, lần đầu đến Lạc Dương hả?”
“Không, trước đây ta đã đến, nhưng không ấn tượng lắm.”
“Cô nương là người ở đâu?”
“Ta ở Đăng Phong.”
“Nói như vậy, cô nương sống gần Trọng Hỏa Cung?”
“Ta từ nhỏ sống ở Trọng Hỏa Cung. Thượng Quan công tử là người Lạc Dương sao?”
“Không, ta sinh ở Trường An, ở đó là lâu nhất, sau này đều không ở cố định một nơi.”
“Lần này công tử về là để thăm người nhà à?”
Cùng lúc đó, ông chủ Trác chạm vào thanh kiếm treo trên tường, “Bình thường công tử thường hỏi thăm rõ ràng thân phận bối cảnh của đối phương, nếu là người hắc đạo, kẻ thủ, hay là Đại tiểu thư được nuông chiều thì sẽ nằm trong sổ đen của công tử.”
“Lão gia nhà ta mới qua đại thọ bảy mươi, lần này trở về là để chúc thọ người. Bất quá xong việc sẽ đi ngay.” Thượng Quan Thấu mĩm cười nói, “Còn chưa thỉnh giáo cao danh cô nương.”
Tuyết Chi nói:” Ta tên là Lâm Vũ Chi.”
“Lúc nãy cô nương đã báo tên giả.”
“Huynh nghe ta tự xưng là Trọng Tuyết Chi?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng sao huynh biết ta không phải là Trọng Tuyết Chi?”
Thượng Quan Thấu dừng một chút: “Tuy rằng không muốn mạo phạm Lâm cô nương, vừa rồi cô nương sử dụng Hỗn Nguyệt Kiếm rất thành thạo, nhưng trình độ vẫn chưa đạt.”
Lúc này đến phiên Tuyết Chi nghẹn họng. Thượng Quan Chiêu Quân này lại dám nói mình như vậy. Bất quá, theo ấn tượng của người bình thường, Trọng Tuyết Chi – Thiếu cung chủ của Trọng Hỏa Cung tất nhiên sớm sử dụng thành thạo Hỗn Nguyệt Kiếm.
Vậy cũng tốt, nói thật về thân phận mình, chỉ rước thêm phiền phức. Tuyết Chi cười nói: “Thượng Quan công tử quả nhiên có con mắt tinh tường.”
“Nhưng mà, Lâm cô nương xinh đẹp, thân thủ lại giỏi như vậy, thời gian lập võ hẵn là không ngắn.”
Tuyết Chi nói: “ Từng bước mà tập thôi.”
Cùng lúc đó, ông chủ Trác xoay người, rút vũ khí ra: “Nếu là nữ tử biết võ lại càng hợp ý công tử. Bởi vì nữ nhân biết võ sẽ thẳng thắn hơn, không khóc lóc sướt mướt.” Dứt lời giơ kiếm, kiếm quang bắn ra bốn phía: “Hơn nữa, đủ mạnh, đủ cứng cỏi, ở trên giường cũng … đủ kích thích!”
Khóe miệng Thượng Quan Thấu gợi lên, giọng càng thêm ôn nhu: “À, Lâm cô nương chắc bị thương không ít, chỉ sợ nhiều nam tử tan nát cõi lòng rồi.”
Tuyết Chi khoát tay: “Không có, ta không có ai thích đâu.”
“Không ai thích?” Thượng Quan Thấu khoát tay chỉ, “Ta không tin.”
“Ta không có lừa huynh.”
“Nếu bây giờ có người có ý với cô nương, cô nương sẽ làm sao?”
“Phải xem người đó là ai.”
Ông chủ Trác múa kiếm, kiếm vang lên lả tả lả tả vài tiếng: “Nếu cô nương bất hạnh này phản ứng không nhanh nhạy, phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ đây?”
Thượng Quan Thấu nói: “Ta nói ‘nếu’.”
“Ta không biết nửa.”
Cổ tay ông chủ Trác động một cái, kiếm khí lắc lư, hào quang chói mắt: “Đừng quên, ngoại hình của Thượng Quan Thấu rất là xuất sắc. Hơn nữa, vóc dáng cao lớn. Nam nhân cao, rất có sức quyến rũ nha! Nam nhân cao, rất có lực sát thương với các thiếu nữ! Cho dù nữ nhân này chậm hiểu một chút, nhưng nàng ta vẫn là nữ nhân, bản năng tất nhiên là yêu thích nam nhân vóc dáng cao lớn rồi.”
“Được rồi.” Thượng Quan Thấu đến gần một chút, nhìn Tuyết Chi, nói nhỏ, “Lâm cô nương đến đây phụng lệnh làm việc sao?”
Tuyết Chi hơi ngẩng đầu mới có thể nói chuyện cùng hắn, lập tức thấy kỳ lạ: “Ấy, không, không phải … Ta tính hai ngày nửa đi Trường An.”
Kiếm phong của ông chủ Trác thẳng tắp như cũ, chỉ vào phía trước: “Lúc này, nếu cô nương ấy có ý ngượng ngùng, công tử sẽ hỏi nơi trọ của cô ta.”
Thượng Quan Thấu nói: “À mấy ngày nay, cô nương tính ở đâu?”
Ánh mắt ông chủ Trác nheo lại: “Nếu cô nương ấy nói không biết. Như vậy, cá lớn đến tay, công tử ấy đâu cần làm gì?” Ông chủ trác chém một nhát đứt cái ghế: “ —đêm đó liền ăn luôn!”
Tuyết Chi nói: “Đương nhiên là nhà trọ rồi.”
“Lả nhà trọ Lạc Dương sao?”
“Ừhm”
Ổng chủ Trác nói: “Nếu cô nương kia nói đáp án khác đáp án “Không biết”, công tử sẽ rất cao hứng, vì đó là con mồi có tính khiêu chiến. Đến lúc đó, công tử sẽ nói gì đây?!”
Thượng Quan Thấu cười nói: “Tốt lắm, sáng mai tại hạ sẽ đến nhà trọ Lạc Dương tìm cô nương, nếu cô nương rảnh, xin cho phép tại hạ làm người dẫn đường, đưa cô nương đi dạo Lạc Dương.”
“Tốt!” Tuyết Chi cười nói, “Ta đang muốn đến phường vải nhà huynh xem thử, có huynh đi cùng, hẵn có thể dễ dàng nói chuyện.”
“Tại hạ tiễn cô nương về nhà trọ.”
Ông chủ Trác bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt nghiêm trọng.
Người bên cạnh đang nhập tâm nghe: “Tiếp theo sẽ ra sao?”
“Muốn biết tiếp theo sẽ thế nào, mời ngày mai đến tiệm.” Ông chủ Trác buông vũ khí, bắt đầu dọn hàng, “Đóng cửa.”