“Thiếu cung chủ, đây là tư liệu của các cao thủ của Đại Hội Anh Hùng.” Mục Viễn đưa cho Tuyết Chi một quyển sổ nhỏ, “Đêm qua thuộc hạ đã sửa lại một chút, trong đó đều liệt kê ra vũ khí, chiêu thức thắng và bại của họ.”
“Đa tạ” Tuyết Chi nhận quyển sổ, nhìn sơ một số tên.
Cái tên đầu tiên, Thích Viêm – phương trượng Thiếu Lâm Tự. Thắng: Niêm hoa cầm nã thủ.
Tên thứ hai, Lâm Hiên Phượng – trang chủ Linh Kiếm sơn trang. Thắng: Hư cực thất kiếm. Bại: Toái cầm kiếm pháp.
Tên thứ ba, Từ Nhẫn sư thái của phái Nga My. Thắng: Ba mươi sáu chiêu Bắc Đẩu chỉ huyệt pháp. Bại: Ba mươi sáu chiêu Bắc Đẩu chỉ huyệt pháp.
Tên thứ tư, Hoa Di Kiếm. Thắng: Thủy tâm kiếm pháp. Bại: Thiên Kim kiếm.
Mặt sau theo thứ tự bao gồm: Phong Thành – chưởng môn Hoa Sơn, tức võ lâm minh chủ đương nhiệm, Tinh Nghi đạo trưởng của Vũ Đương, Nguyên Song Song – giáo chủ Tuyết Yến giáo, Mãn Phi Nguyệt của Huyền Thiên Hồng Linh.
Ngọc Lưu Ly đi đến nhìn vào, chậc lưỡi nói:” Năm nào cũng có người mới. Trừ Tinh Nghi đạo trưởng còn trẻ ra, tất cả còn lại đều là bậc tiền bối cao thủ … A, người thứ mười ba là Hạ Khinh Mi, là một tiểu tử mới hai mươi tuổi, đệ tử giỏi nhất của Lâm Hiên Phượng.
Tuyết Chi không thèm để ý đến cô ta, lần lượt xem hết, cuối cùng ở mục số bốn mươi lăm thấy một cái tên hết sức chói mắt: Lâm Phụng Tử.
“Cô ta chỉ xếp thứ bốn mươi lăm.” Khóe miệng Tuyết Chi nhếch lên cười, “ Lần trước cô ả dám vô lễ với ta, lúc nào ả cũng như vậy.”
Tứ đại hộ pháp Ngọc Lưu Ly, Chu Sa, Hải Đường hai mắt nhìn nhau đều không biết nói tiếp như thế nào, chỉ ngồi đờ ra tại chỗ như tượng nhìn Xà Cừ.
Cuối cùng, vẫn là Hải Đường nói trước, “Thiếu cung chủ, mấy năm nay nhân số tham gia Đại Hội Anh Hùng đã tăng gấp đôi, ở hàng thứ bốn mươi lăm đã là rất lợi hại.”
Chu Sa nghĩ một hồi cũng đáp:” Hơn nửa, Lâm cô nương cũng không có gì quá đáng, chỉ là nói hơi nhiều, nghĩ muốn kết giao tỷ muội với người mà thôi…”
Ngọc Lưu Ly nói:” Đúng vậy, cô ấy còn trẻ, về sau rất có thể là đối thủ lợi hại, không thể không đề phòng.”
Tuyết Chi bực mình không thèm đáp.
Nàng không quên lời dặn dò của ba vị trưởng lão, nhất định nàng phải đứng thứ năm trở lên. Nhìn lại tên của năm người đứng đầu mới ngẫm lại, lúc nàng sáu bảy tuổi đã gặp Thích Viêm, lúc ấy ông ta đang giao chiến với một nữ ma đầu, sức mạnh quả thật là rất kinh người. Những người khác đều đã lộ diện ở Anh Hùng Đại Hội sáu năm trước, khi đó Trọng Liên còn sống, dẫn theo nàng tham gia đại hội. Trừ Lâm Hiên Phượng có giao hảo với cha, những người khác cha cũng không thèm khách khí, nể mặt. Nàng thích nhất nằm trong lòng ngực cha mà cọ qua cọ lại, rất tự hào nói:” Cha quả nhiên là thiên hạ vô địch, đánh những người đó tơi bời tan tác!” Sau đó, nhị phụ thân Lâm Vũ Hoàng đi ra, cười nói:” Nha đầu kia, giỏi thì ra đánh xem.” Nàng vươn tay, đè vào mặt Lâm Vũ Hoàng, lớn giọng nói:” Hoàng thúc tránh ra!”
Khi đó, nàng vốn không để ý những lời này, cũng không nghĩ bây giờ lại gặp người ấy.
Nhiều năm như vậy, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Trọng Tuyết Chi lắc đầu, đột nhiên nghe phía sau có người đang nghị sự:
“Linh Kiếm sơn trang thật cao tay, trực tiếp ở Phụng Thiên xây một cái nhà lớn, không dùng khách điếm.”
“Nghe nói người của Tuyết Yến giáo hôm nay mới đến, bọn họ không xem người đàn bà này ra gì, không biết bao giờ mới được lên làm vợ cả, ha ha ha ha”.
Linh Kiếm sơn trang và Tuyết Yến giáo nghe nói là môn phái có mối quan hệ phu thê với nhau. Nguyên Song Song – giáo chủ Tuyết Yến giáo xuất thân là người của Linh Kiếm sơn trang, quan hệ dĩ nhiên rất thân thiết. Võ công của Tuyết Yến giáo đều bắt nguồn từ kiếm pháp của Linh Kiếm sơn trang, nhưng tương đối mềm mại, nữ tính hơn, cho nên rất nhiều nữ đệ tử của Linh Kiếm sơn trang tỷ như Lâm Phụng Tử đều đến Tuyết Yến giáo, vì vậy Linh Kiếm sơn trang chỉ còn nam đệ tử. Quan hệ của đôi bên rất tốt, thường thông hôn với nhau, với lại nghe nói chủ nhân hai bên vẫn ngầm quan hệ lén lút với nhau, cho nên, nhắc đến Tuyết Yến giáo, người ta thường nghĩ đến “phu nhân” của Linh Kiếm sơn trang.
Lâm Phụng Tử lúc còn ở Linh Kiếm sơn trang làm cho Trọng Tuyết Chi ghét lây cái sơn trang ấy.
Về sau, Lâm Phụng Tử sang Tuyết Yến giáo, nghe nói rất được Nguyên Song Song coi trọng, Trọng Tuyết Chi đã ghét Linh Kiếm sơn trang, nay càng ghét Tuyết Yến giáo.
Lúc này, giọng một cô gái vang lên:” Tuyết Yến giáo chủ Nguyên Song Song, bốn người đệ tử, làm sao còn đủ phòng.”
“Này …. Chỉ còn bốn phòng.”
Hải Đường nhìn phía sau Tuyết Chi, cúi đầu nói mấy câu với Xà Cừ. Xà Cừ gật gật đầu, đi qua nói:” Thiếu cung chủ chúng ta phân phó, dọn một phòng cho Nguyên giáo chủ và Lâm tiểu thư.”
Trọng Tuyết Chi vừa nghe đến Lâm Tiểu Thư, trong đầu ầm lên một tiếng, đập mạnh chiếc đũa, đứng lên nói:” Không cho!”
Lâm Phụng Tử vóc dáng rất cao, lúc mười tuổi đứng với Nguyên Song Song ba mươi bốn tuổi đã cao hơn nửa cái đầu. Không nói đến chuyện cao, khuôn mặt còn rất xinh đẹp, eo nhỏ,các đệ tử bên cạnh đều mặc quần áo giống nhau, riêng cô ta mặc một thân màu trắng nhìn càng bắt mắt.
Kỳ thật Trọng Tuyết Chi rất ngưỡng mộ chiều cao của Lâm Phụng Tử. Nhưng từ ngưỡng mộ lại chuyển ngay thành thù địch.
Lâm Phụng Tử vừa thấy nàng đến, lập tức đưa ra bộ mặt tươi cười y hệt cha cô ta, gọi:” Tỷ tỷ.”
“Thiếu cung chủ, đây là tư liệu của các cao thủ của Đại Hội Anh Hùng.” Mục Viễn đưa cho Tuyết Chi một quyển sổ nhỏ, “Đêm qua thuộc hạ đã sửa lại một chút, trong đó đều liệt kê ra vũ khí, chiêu thức thắng và bại của họ.”
“Đa tạ” Tuyết Chi nhận quyển sổ, nhìn sơ một số tên.
Cái tên đầu tiên, Thích Viêm – phương trượng Thiếu Lâm Tự. Thắng: Niêm hoa cầm nã thủ.
Tên thứ hai, Lâm Hiên Phượng – trang chủ Linh Kiếm sơn trang. Thắng: Hư cực thất kiếm. Bại: Toái cầm kiếm pháp.
Tên thứ ba, Từ Nhẫn sư thái của phái Nga My. Thắng: Ba mươi sáu chiêu Bắc Đẩu chỉ huyệt pháp. Bại: Ba mươi sáu chiêu Bắc Đẩu chỉ huyệt pháp.
Tên thứ tư, Hoa Di Kiếm. Thắng: Thủy tâm kiếm pháp. Bại: Thiên Kim kiếm.
Mặt sau theo thứ tự bao gồm: Phong Thành – chưởng môn Hoa Sơn, tức võ lâm minh chủ đương nhiệm, Tinh Nghi đạo trưởng của Vũ Đương, Nguyên Song Song – giáo chủ Tuyết Yến giáo, Mãn Phi Nguyệt của Huyền Thiên Hồng Linh.
Ngọc Lưu Ly đi đến nhìn vào, chậc lưỡi nói:” Năm nào cũng có người mới. Trừ Tinh Nghi đạo trưởng còn trẻ ra, tất cả còn lại đều là bậc tiền bối cao thủ … A, người thứ mười ba là Hạ Khinh Mi, là một tiểu tử mới hai mươi tuổi, đệ tử giỏi nhất của Lâm Hiên Phượng.
Tuyết Chi không thèm để ý đến cô ta, lần lượt xem hết, cuối cùng ở mục số bốn mươi lăm thấy một cái tên hết sức chói mắt: Lâm Phụng Tử.
“Cô ta chỉ xếp thứ bốn mươi lăm.” Khóe miệng Tuyết Chi nhếch lên cười, “ Lần trước cô ả dám vô lễ với ta, lúc nào ả cũng như vậy.”
Tứ đại hộ pháp Ngọc Lưu Ly, Chu Sa, Hải Đường hai mắt nhìn nhau đều không biết nói tiếp như thế nào, chỉ ngồi đờ ra tại chỗ như tượng nhìn Xà Cừ.
Cuối cùng, vẫn là Hải Đường nói trước, “Thiếu cung chủ, mấy năm nay nhân số tham gia Đại Hội Anh Hùng đã tăng gấp đôi, ở hàng thứ bốn mươi lăm đã là rất lợi hại.”
Chu Sa nghĩ một hồi cũng đáp:” Hơn nửa, Lâm cô nương cũng không có gì quá đáng, chỉ là nói hơi nhiều, nghĩ muốn kết giao tỷ muội với người mà thôi…”
Ngọc Lưu Ly nói:” Đúng vậy, cô ấy còn trẻ, về sau rất có thể là đối thủ lợi hại, không thể không đề phòng.”
Tuyết Chi bực mình không thèm đáp.
Nàng không quên lời dặn dò của ba vị trưởng lão, nhất định nàng phải đứng thứ năm trở lên. Nhìn lại tên của năm người đứng đầu mới ngẫm lại, lúc nàng sáu bảy tuổi đã gặp Thích Viêm, lúc ấy ông ta đang giao chiến với một nữ ma đầu, sức mạnh quả thật là rất kinh người. Những người khác đều đã lộ diện ở Anh Hùng Đại Hội sáu năm trước, khi đó Trọng Liên còn sống, dẫn theo nàng tham gia đại hội. Trừ Lâm Hiên Phượng có giao hảo với cha, những người khác cha cũng không thèm khách khí, nể mặt. Nàng thích nhất nằm trong lòng ngực cha mà cọ qua cọ lại, rất tự hào nói:” Cha quả nhiên là thiên hạ vô địch, đánh những người đó tơi bời tan tác!” Sau đó, nhị phụ thân Lâm Vũ Hoàng đi ra, cười nói:” Nha đầu kia, giỏi thì ra đánh xem.” Nàng vươn tay, đè vào mặt Lâm Vũ Hoàng, lớn giọng nói:” Hoàng thúc tránh ra!”
Khi đó, nàng vốn không để ý những lời này, cũng không nghĩ bây giờ lại gặp người ấy.
Nhiều năm như vậy, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Trọng Tuyết Chi lắc đầu, đột nhiên nghe phía sau có người đang nghị sự:
“Linh Kiếm sơn trang thật cao tay, trực tiếp ở Phụng Thiên xây một cái nhà lớn, không dùng khách điếm.”
“Nghe nói người của Tuyết Yến giáo hôm nay mới đến, bọn họ không xem người đàn bà này ra gì, không biết bao giờ mới được lên làm vợ cả, ha ha ha ha”.
Linh Kiếm sơn trang và Tuyết Yến giáo nghe nói là môn phái có mối quan hệ phu thê với nhau. Nguyên Song Song – giáo chủ Tuyết Yến giáo xuất thân là người của Linh Kiếm sơn trang, quan hệ dĩ nhiên rất thân thiết. Võ công của Tuyết Yến giáo đều bắt nguồn từ kiếm pháp của Linh Kiếm sơn trang, nhưng tương đối mềm mại, nữ tính hơn, cho nên rất nhiều nữ đệ tử của Linh Kiếm sơn trang tỷ như Lâm Phụng Tử đều đến Tuyết Yến giáo, vì vậy Linh Kiếm sơn trang chỉ còn nam đệ tử. Quan hệ của đôi bên rất tốt, thường thông hôn với nhau, với lại nghe nói chủ nhân hai bên vẫn ngầm quan hệ lén lút với nhau, cho nên, nhắc đến Tuyết Yến giáo, người ta thường nghĩ đến “phu nhân” của Linh Kiếm sơn trang.
Lâm Phụng Tử lúc còn ở Linh Kiếm sơn trang làm cho Trọng Tuyết Chi ghét lây cái sơn trang ấy.
Về sau, Lâm Phụng Tử sang Tuyết Yến giáo, nghe nói rất được Nguyên Song Song coi trọng, Trọng Tuyết Chi đã ghét Linh Kiếm sơn trang, nay càng ghét Tuyết Yến giáo.
Lúc này, giọng một cô gái vang lên:” Tuyết Yến giáo chủ Nguyên Song Song, bốn người đệ tử, làm sao còn đủ phòng.”
“Này …. Chỉ còn bốn phòng.”
Hải Đường nhìn phía sau Tuyết Chi, cúi đầu nói mấy câu với Xà Cừ. Xà Cừ gật gật đầu, đi qua nói:” Thiếu cung chủ chúng ta phân phó, dọn một phòng cho Nguyên giáo chủ và Lâm tiểu thư.”
Trọng Tuyết Chi vừa nghe đến Lâm Tiểu Thư, trong đầu ầm lên một tiếng, đập mạnh chiếc đũa, đứng lên nói:” Không cho!”
Lâm Phụng Tử vóc dáng rất cao, lúc mười tuổi đứng với Nguyên Song Song ba mươi bốn tuổi đã cao hơn nửa cái đầu. Không nói đến chuyện cao, khuôn mặt còn rất xinh đẹp, eo nhỏ,các đệ tử bên cạnh đều mặc quần áo giống nhau, riêng cô ta mặc một thân màu trắng nhìn càng bắt mắt.
Kỳ thật Trọng Tuyết Chi rất ngưỡng mộ chiều cao của Lâm Phụng Tử. Nhưng từ ngưỡng mộ lại chuyển ngay thành thù địch.
Lâm Phụng Tử vừa thấy nàng đến, lập tức đưa ra bộ mặt tươi cười y hệt cha cô ta, gọi:” Tỷ tỷ.”