Anh hai mỗi ngày đều thức dậy thật sớm để chạy bộ rèn luyện thân thể, còn bạn nhỏ Đô Đô mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời chiếu vào mông cũng không chịu tỉnh.
Sáng sớm, công viên không khí tươi mát, trên con đường nhỏ có một chàng trai tuấn tú đang chạy bộ, ở cửa sổ lầu hai xuất hiện một người nấp sau tấm rèm nhìn trộm xuống, là một bé gái với đôi mắt nhỏ và một đầu tóc rối bù chưa chải.
Cảnh Lỗi chạy một hồi, liền trở về, bởi vì lo lắng bé con vẫn còn nằm trên giường kia. Thói quen này sau vài ngày liền hình thành, nhiều lúc không ra ngoài chạy bộ mà ở dưới lầu tập thể dục.
Vận động một hồi, lên lầu, đẩy cửa phòng ra, nhóc Đô Đô vẫn còn ngủ, trên cái giường thật to có một thân hình nho nhỏ, tay chân mũm mĩm đầy đặn, tứ chi mở rộng.
Cảnh Lỗi đi tới cửa sổ kéo tấm rèm màu xanh ra, ánh sáng mặt trời liền rọi vào, trong phòng nhất thời sáng rực, sau đó ngồi trên giường, nhìn người đang ngủ say như chết, bắt đầu công việc gọi Đô Đô thức dậy.
“Đô Đô thức dậy nào!”Không dậy nổi, không dậy nổi, ngay cả mí mắt cũng không động, Đô Đô như người bất tỉnh.
“Đô Đô rời giường!”
Da mắt có vài mạch máu đỏ hồng hơi động đậy, ngực nhỏ phập phồng vững vàng, nhưng vẫn không tỉnh.
Anh hai lấy tay kều nhẹ lòng bàn chân của nhóc.
Chân Đô Đô đầy thịt, năm ngón chân tròn tròn, mập mạp ngắn ngủn. Tựa hồ có cảm giác, đang ngủ bỗng nhiên Đô Đô cười khanh khách hai tiếng, Cảnh Lỗi nghĩ rằng nhóc đã tỉnh, kết quả qua 30 giây mới phát hiện, nhóc con vẫn còn ngáy o o.
“Đô Đô thức dậy!” Anh hai nhẫn nại tiếp tục công việc hàng sáng.
Không dậy nổi, Không dậy nổi sẽ không mở mắt! Đô Đô thân hình béo tròn không nhúc nhích, nằm trên giường lớn vù vù ngủ, lỗ tai nhỏ bị ánh nắng chiếu vào trở nên hồng hồng, mặt non non, làn da dường như trong suốt, phối hợp với ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp cực kỳ. Dưới thân mặc một cái quần lót nhỏ, ngay cả Cảnh Lỗi lúc tối đắp chăn cho nhóc cũng không phát hiện.
Ngày nào cũng đều như vậy, buổi tối không chịu ngủ sớm, anh hai nhìn Đô Đô tuy chỉ mới có mấy tuổi đầu mà tật xấu đã đầy rẫy.
Không gọi nữa, trực tiếp đi tới, giơ hai tay ra, nâng Đô Đô từ trên giường dậy, lúc này đôi mắt to của Đô Đô cuối cùng cũng động đậy, nửa mở nửa nhắm, mờ mịt nhìn, tiêu cự cố định, giống như búp bê đồ chơi.
Đừng nói mới mấy tuổi đầu mà mắc bệnh huyết áp thấp khi thức dậy đi? Cảnh Lỗi nhìn từ trên xuống dưới nhóc Đô Đô, như vậy sao được, về sau cần phải tăng cường tập thể dục thường xuyên.
“Đô Đô...” Anh hai không dám kêu quá lớn, sợ Đô Đô bị giật mình hoảng hốt, tận lực đè thấp giọng, mềm nhẹ đi một ít.
Đặt Đô Đô ngồi xuống giường, nhóc Đô Đô giống như hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh hai, ánh mắt có chút ngu si, hoàn toàn không giống với ánh mắt linh hoạt bình thường.
“Đô Đô ngoan, mau đứng dậy!” Cảnh Lỗi để Đô Đô ngồi một chút, cho nhóc có thời gian chậm rãi tỉnh ngủ, sau đó đi lấy quần áo mặc cho Đô Đô.
Hôm nay nên mặc cái gì, quần yếm đi, mẹ Tô luôn thích nhìn Đô Đô mặc quần yếm cho nên trong tủ có rất nhiều loại quần yếm, bất quá nhóc Đô Đô mặc cái gì cũng đáng yêu.
Anh hai tuỳ tiện cầm quần yếm ngắn có hai móc nối lại, với áo sơ mi chử T màu trắng, chuẩn bị mặc cho Đô Đô.
Đợi lúc anh hai vừa quay đầu lại liền thấy, thân hình mũm mĩm của Đô Đô ngã trên giường lớn, mặt dựa vào gối, tiếp tục giấc ngủ, hai tay hai chân giang rộng ra hình chữ đại.
Anh hai hắc tuyến.
...
Thẳng đến khi bị anh hai ôm lên lắc qua lắc lại, đi vòng vòng quanh phòng gần năm phút, Đô Đô mới miễn cưỡng thức dậy, ý thức cũng thanh tỉnh, tiếp theo ngoan ngoãn để anh hai mặc quần áo, rửa mặt, đánh răng, ăn sáng.
Sau một loạt hành động, Đô Đô cho là mình nên ngồi trên bàn ăn chờ cơm.
Nhưng mà vì sức khoẻ của bạn nhỏ Đô Đô không tốt bởi ăn kẹo quá nhiều.
Kết quả là ngày hôm nay lịch trình có khác biệt so với mọi hôm.
...
Ánh mặt trời từ từ lên cao Những bông hoa nở rộ Chim sẽ ríu rít kêu
Âm nhạc phát ra từ radio lúc sáng sớm thật dễ nghe, thoải mái, nhưng là...
“Bài tập thể dục thứ nhất bắt đầu.” Buổi sáng nào đều có tiết mục này, Đô Đô mở mắt to đứng trong phòng khách, nhìn TV, sau đó toàn bộ nhìn chăm chăm vào anh hai.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng có áp lực của anh hai đứng một bên giám sát, cánh tay ngắn ngủn đành phải giơ lên bắt chước những động tác trong TV, xoay bên trái, xoay bên phải, cúi người xuống, lắc mông, rõ ràng nhóc theo không kịp, động tác không giống, tiết tấu chậm hơn phân nửa, dù sao có làm theo là tốt rồi.
Cảnh Lỗi ngồi trên ghế sa lông nhìn không chịu nổi, đứng dậy, đi đến cửa sổ kéo rèm che lại, như vậy bên ngoài nhìn vào không thấy tình huống diễn ra bên trong.
Anh hai như vậy là muốn làm gì?!!!
Đô Đô đang giơ hai tay vịn đầu, vẻ mặt hoang mang, trí não đang suy nghĩ.
Nha!!! Anh hai ác ma có phải hay không muốn đánh đòn nhóc a?!!! Cho nên mới kéo rèm cửa lại! Sợ có người đi ngang nhìn thấy!!! Nghĩ đến đây, bạn nhỏ Đô Đô bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi! Lòng ngực phập phồng bất an, ba Cảnh cùng mẹ Tô đều không có ở nhà, phải chạy đi đâu để tìm người cứu đây. Chạy! Chạy trốn ở đâu bây giờ? Làm sao trốn thoát khỏi anh hai! Cứu mạng! Mẹ ơi mau về cứu Đô Đô!A, Cảnh Lỗi cảm thấy kì quái, nhóc như thế nào lại hoảng sợ, Đô Đô lui từng bước từng bước về sau, mắt to nhìn anh hai giống như đang nhìn thấy cái gì đáng sợ. Hắn khủng bố đến như vậy sao?
Không quan tâm nhiều đến như vậy. (Khủng bố nhưng tuyệt không khủng bố chút nào, sống mũi thẳng cao, mắt kiếm mày rậm môi mỏng, dáng người kiện mỹ cao ngất, đứng ở trong phòng thiếu ánh sáng, anh hai lúc này thực chất mang vẻ gợi cảm, đáng tiếc Đô Đô không hề biết thưởng thức a.)
“Đô Đô, lại đây cùng anh hai tập thể dục!” Cảnh Lỗi tiến lên một phen ngăn chặn ý muốn chạy lên lầu trốn của Đô Đô, bắt được nhóc, thân hình mềm mại mũm mĩm của Đô Đô bị anh hai ôm lấy, tay chân sợ tới mức quơ loạn xạ, cái miệng nhỏ nhắn vừa la hét vừa khóc oa oa lên.
Sức tưởng tượng của bạn nhỏ Đô Đô khá phong phú, cộng thêm một chút hoang tưởng nữa.
Anh hai không đánh Đô Đô, mà đem nhóc đặt ở giữa phòng khách, tin chắc bên ngoài không nhìn tới, nếu mọi người thấy thì hình tượng anh tuấn lạnh lùng của anh hai chắc chắn sẽ bị sụp đổ, mặc quần áo thể dục, mang theo béo Đô Đô cùng nhau tập bài thể dục dành cho trẻ nhỏ.
Chính mình cư nhiên phải làm mẫu cái này, Cảnh Lỗi ngẫm nghĩ đều có chút bất đắc dĩ, tất cả đều muốn tốt cho Đô Đô, nên anh hai cảm thấy sự hi sinh này rất lớnĐô Đô cũng không thoải mái, nhóc bắt chước anh hai làm hết những động tác thể dục, từ đó đến giờ chưa bao giờ tập, cho nên có mấy động tác anh hai đã làm mẫu nhưng Đô Đô vẫn không thực hiện được, anh hai liền trực tiếp đi lên động thủ giúp nhóc làm sao cho đúng, cũng may vì đây là bài thể dục dành cho trẻ con, nên Đô Đô tập xong cũng không thấy mệt, nhưng chính bởi vì anh hai nói về sau mỗi buổi sáng đều phải tập, nhất thời Đô Đô cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi a, muốn té ngã trên sàn nhà
Anh hai mỗi ngày đều thức dậy thật sớm để chạy bộ rèn luyện thân thể, còn bạn nhỏ Đô Đô mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời chiếu vào mông cũng không chịu tỉnh.
Sáng sớm, công viên không khí tươi mát, trên con đường nhỏ có một chàng trai tuấn tú đang chạy bộ, ở cửa sổ lầu hai xuất hiện một người nấp sau tấm rèm nhìn trộm xuống, là một bé gái với đôi mắt nhỏ và một đầu tóc rối bù chưa chải.
Cảnh Lỗi chạy một hồi, liền trở về, bởi vì lo lắng bé con vẫn còn nằm trên giường kia. Thói quen này sau vài ngày liền hình thành, nhiều lúc không ra ngoài chạy bộ mà ở dưới lầu tập thể dục.
Vận động một hồi, lên lầu, đẩy cửa phòng ra, nhóc Đô Đô vẫn còn ngủ, trên cái giường thật to có một thân hình nho nhỏ, tay chân mũm mĩm đầy đặn, tứ chi mở rộng.
Cảnh Lỗi đi tới cửa sổ kéo tấm rèm màu xanh ra, ánh sáng mặt trời liền rọi vào, trong phòng nhất thời sáng rực, sau đó ngồi trên giường, nhìn người đang ngủ say như chết, bắt đầu công việc gọi Đô Đô thức dậy.
“Đô Đô thức dậy nào!”Không dậy nổi, không dậy nổi, ngay cả mí mắt cũng không động, Đô Đô như người bất tỉnh.
“Đô Đô rời giường!”
Da mắt có vài mạch máu đỏ hồng hơi động đậy, ngực nhỏ phập phồng vững vàng, nhưng vẫn không tỉnh.
Anh hai lấy tay kều nhẹ lòng bàn chân của nhóc.
Chân Đô Đô đầy thịt, năm ngón chân tròn tròn, mập mạp ngắn ngủn. Tựa hồ có cảm giác, đang ngủ bỗng nhiên Đô Đô cười khanh khách hai tiếng, Cảnh Lỗi nghĩ rằng nhóc đã tỉnh, kết quả qua giây mới phát hiện, nhóc con vẫn còn ngáy o o.
“Đô Đô thức dậy!” Anh hai nhẫn nại tiếp tục công việc hàng sáng.
Không dậy nổi, Không dậy nổi sẽ không mở mắt! Đô Đô thân hình béo tròn không nhúc nhích, nằm trên giường lớn vù vù ngủ, lỗ tai nhỏ bị ánh nắng chiếu vào trở nên hồng hồng, mặt non non, làn da dường như trong suốt, phối hợp với ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp cực kỳ. Dưới thân mặc một cái quần lót nhỏ, ngay cả Cảnh Lỗi lúc tối đắp chăn cho nhóc cũng không phát hiện.
Ngày nào cũng đều như vậy, buổi tối không chịu ngủ sớm, anh hai nhìn Đô Đô tuy chỉ mới có mấy tuổi đầu mà tật xấu đã đầy rẫy.
Không gọi nữa, trực tiếp đi tới, giơ hai tay ra, nâng Đô Đô từ trên giường dậy, lúc này đôi mắt to của Đô Đô cuối cùng cũng động đậy, nửa mở nửa nhắm, mờ mịt nhìn, tiêu cự cố định, giống như búp bê đồ chơi.
Đừng nói mới mấy tuổi đầu mà mắc bệnh huyết áp thấp khi thức dậy đi? Cảnh Lỗi nhìn từ trên xuống dưới nhóc Đô Đô, như vậy sao được, về sau cần phải tăng cường tập thể dục thường xuyên.
“Đô Đô...” Anh hai không dám kêu quá lớn, sợ Đô Đô bị giật mình hoảng hốt, tận lực đè thấp giọng, mềm nhẹ đi một ít.
Đặt Đô Đô ngồi xuống giường, nhóc Đô Đô giống như hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh hai, ánh mắt có chút ngu si, hoàn toàn không giống với ánh mắt linh hoạt bình thường.
“Đô Đô ngoan, mau đứng dậy!” Cảnh Lỗi để Đô Đô ngồi một chút, cho nhóc có thời gian chậm rãi tỉnh ngủ, sau đó đi lấy quần áo mặc cho Đô Đô.
Hôm nay nên mặc cái gì, quần yếm đi, mẹ Tô luôn thích nhìn Đô Đô mặc quần yếm cho nên trong tủ có rất nhiều loại quần yếm, bất quá nhóc Đô Đô mặc cái gì cũng đáng yêu.
Anh hai tuỳ tiện cầm quần yếm ngắn có hai móc nối lại, với áo sơ mi chử T màu trắng, chuẩn bị mặc cho Đô Đô.
Đợi lúc anh hai vừa quay đầu lại liền thấy, thân hình mũm mĩm của Đô Đô ngã trên giường lớn, mặt dựa vào gối, tiếp tục giấc ngủ, hai tay hai chân giang rộng ra hình chữ đại.
Anh hai hắc tuyến.
...
Thẳng đến khi bị anh hai ôm lên lắc qua lắc lại, đi vòng vòng quanh phòng gần năm phút, Đô Đô mới miễn cưỡng thức dậy, ý thức cũng thanh tỉnh, tiếp theo ngoan ngoãn để anh hai mặc quần áo, rửa mặt, đánh răng, ăn sáng.
Sau một loạt hành động, Đô Đô cho là mình nên ngồi trên bàn ăn chờ cơm.
Nhưng mà vì sức khoẻ của bạn nhỏ Đô Đô không tốt bởi ăn kẹo quá nhiều.
Kết quả là ngày hôm nay lịch trình có khác biệt so với mọi hôm.
...
Ánh mặt trời từ từ lên cao Những bông hoa nở rộ Chim sẽ ríu rít kêu
Âm nhạc phát ra từ radio lúc sáng sớm thật dễ nghe, thoải mái, nhưng là...
“Bài tập thể dục thứ nhất bắt đầu.” Buổi sáng nào đều có tiết mục này, Đô Đô mở mắt to đứng trong phòng khách, nhìn TV, sau đó toàn bộ nhìn chăm chăm vào anh hai.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng có áp lực của anh hai đứng một bên giám sát, cánh tay ngắn ngủn đành phải giơ lên bắt chước những động tác trong TV, xoay bên trái, xoay bên phải, cúi người xuống, lắc mông, rõ ràng nhóc theo không kịp, động tác không giống, tiết tấu chậm hơn phân nửa, dù sao có làm theo là tốt rồi.
Cảnh Lỗi ngồi trên ghế sa lông nhìn không chịu nổi, đứng dậy, đi đến cửa sổ kéo rèm che lại, như vậy bên ngoài nhìn vào không thấy tình huống diễn ra bên trong.
Anh hai như vậy là muốn làm gì?!!!
Đô Đô đang giơ hai tay vịn đầu, vẻ mặt hoang mang, trí não đang suy nghĩ.
Nha!!! Anh hai ác ma có phải hay không muốn đánh đòn nhóc a?!!! Cho nên mới kéo rèm cửa lại! Sợ có người đi ngang nhìn thấy!!! Nghĩ đến đây, bạn nhỏ Đô Đô bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi! Lòng ngực phập phồng bất an, ba Cảnh cùng mẹ Tô đều không có ở nhà, phải chạy đi đâu để tìm người cứu đây. Chạy! Chạy trốn ở đâu bây giờ? Làm sao trốn thoát khỏi anh hai! Cứu mạng! Mẹ ơi mau về cứu Đô Đô!A, Cảnh Lỗi cảm thấy kì quái, nhóc như thế nào lại hoảng sợ, Đô Đô lui từng bước từng bước về sau, mắt to nhìn anh hai giống như đang nhìn thấy cái gì đáng sợ. Hắn khủng bố đến như vậy sao?
Không quan tâm nhiều đến như vậy. (Khủng bố nhưng tuyệt không khủng bố chút nào, sống mũi thẳng cao, mắt kiếm mày rậm môi mỏng, dáng người kiện mỹ cao ngất, đứng ở trong phòng thiếu ánh sáng, anh hai lúc này thực chất mang vẻ gợi cảm, đáng tiếc Đô Đô không hề biết thưởng thức a.)
“Đô Đô, lại đây cùng anh hai tập thể dục!” Cảnh Lỗi tiến lên một phen ngăn chặn ý muốn chạy lên lầu trốn của Đô Đô, bắt được nhóc, thân hình mềm mại mũm mĩm của Đô Đô bị anh hai ôm lấy, tay chân sợ tới mức quơ loạn xạ, cái miệng nhỏ nhắn vừa la hét vừa khóc oa oa lên.
Sức tưởng tượng của bạn nhỏ Đô Đô khá phong phú, cộng thêm một chút hoang tưởng nữa.
Anh hai không đánh Đô Đô, mà đem nhóc đặt ở giữa phòng khách, tin chắc bên ngoài không nhìn tới, nếu mọi người thấy thì hình tượng anh tuấn lạnh lùng của anh hai chắc chắn sẽ bị sụp đổ, mặc quần áo thể dục, mang theo béo Đô Đô cùng nhau tập bài thể dục dành cho trẻ nhỏ.
Chính mình cư nhiên phải làm mẫu cái này, Cảnh Lỗi ngẫm nghĩ đều có chút bất đắc dĩ, tất cả đều muốn tốt cho Đô Đô, nên anh hai cảm thấy sự hi sinh này rất lớnĐô Đô cũng không thoải mái, nhóc bắt chước anh hai làm hết những động tác thể dục, từ đó đến giờ chưa bao giờ tập, cho nên có mấy động tác anh hai đã làm mẫu nhưng Đô Đô vẫn không thực hiện được, anh hai liền trực tiếp đi lên động thủ giúp nhóc làm sao cho đúng, cũng may vì đây là bài thể dục dành cho trẻ con, nên Đô Đô tập xong cũng không thấy mệt, nhưng chính bởi vì anh hai nói về sau mỗi buổi sáng đều phải tập, nhất thời Đô Đô cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi a, muốn té ngã trên sàn nhà