Sau bữa cơm chiều, hai người đều vội vội vàng vàng, anh hai vội vàng làm luận án, Đô Đô vội vàng chơi.
Một lát sau, Đô Đô không biết như thế nào nấc cục một cái, thân hình mập mạp run lên, sau đó một bên nấc cục một bên chơi máy bay, thân thể mũm mĩm mềm mại, bả vai tròn tròn chắc thịt, một chút lại run lên.
Cảnh Lỗi liền lấy nước ấm cho Đô Đô uống ngay, vẫn không hết, Đô Đô giống như người không có việc gì, hiện tại đang nằm trên ghế sa lông, cánh tay ôm một chiếc xe đồ chơi: mô hình xe cứu hoả cùng với máy bay phản lực, lộ ra nguyên cái bụng trắng noãn tròn vo.
Đánh một cái thật mạnh hoặc hù doạ làm cho giật mình sẽ hết nấc cục, anh hai nhớ đến phương pháp của người xưa.
Đánh một cáiKhông được, sức lực của Cảnh Lỗi, tự hắn cũng biết được.
Hù doạ?...“Đô Đô!” Cảnh Lỗi đứng trước ngăn tủ đựng kẹo nói với Đô Đô, bày ra biểu tình lo lắng, “Kẹo mất hết rồi!”
Cái gì?!!!
Thân thể nằm trên ghế sa lông chấn động, Đô Đô đem tất cả đồ chơi trong ngực ném hết xuống đất, bò xuống ghế sa lông, hành động trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, giống như máy phát nhạc khi được lên dây cót.
Thân mình mập mạp hướng về phía tủ kẹo mà chạy, động tác lưu loát rõ ràng, nếu tham gia đại hội thể dục thể thao môn chạy mười mét, Đô Đô trong lúc này có thể giành chức quán quân, nhóc Đô Đô chạy đến trước ngăn tủ, nâng đầu to, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương nhìn vào, mắt to kinh ngạc.
Hiện tại tuy rằng không được ăn nhiều, anh hai cũng không ăn kẹo, nhưng tất cả kẹo bánh trong tủ này đều là của Đô Đô! Một viên cũng là của Đô Đô! – Tiểu địa chủ Đô Đô phải biết giữ của cẩn thận, bằng không, bằng không, nhóc như thế nào có thể cam tâm tình nguyện nghe lời chỉ nhìn mà không được ăn. (chủ yếu vẫn là do anh hai không cho ăn kẹo.)
A, phát hiện kẹo vẫn còn ở bên trong, toàn bộ đều ở đó, hành động dòm chừng này là loại thói quen hàng ngày của Đô Đô, thời gian Đô Đô mỗi ngày đứng nhìn kẹo gần như bằng với thời gian nhóc ngủ.
Chăm chú một lúc cảm thấy yên tâm, Đô Đô nhìn ngăn tủ, sau đó ngẩng lên nhìn anh hai, rồi nhìn ngăn tủ, rồi tiếp tục nhìn anh hai, mắt to nhìn lên nhìn xuống không ngừng.
Đô Đô nhìn lầm sao? Không nhìn lầm, Anh hai nhìn lầm rồi? Sao anh hai có thể nhìn lầm.
Anh hai dám gạt người! Đô Đô rốt cuộc cũng tỉnh ngộ.
Ân, phương pháp này thật hiệu quả, nhìn Đô Đô không còn nấc cục nữa, anh hai vừa lòng xoay người vào nhà bếp, bước đến tủ lạnh lấy nước uống, nhân tiện lấy nước táo ép.
Cảnh Lỗi bưng ly nước táo ép ra phòng khách, phát hiện Đô Đô không còn đứng si ngốc trước ngăn tủ đựng kẹo nữa, tìm kiếm một lát liền thấy thân ảnh nhỏ đang đứng ở cửa chính.
Đô Đô biểu tình thần bí, Cảnh Lỗi nghĩ nhóc lại muốn đi quầy rầy vịt con, kết quả lần này Đô Đô phi thường nghe lời, chính là rất nhập tâm nói chuyện với vịt con cho nên căn bản không chú ý đến anh hai đã ở phía sau nhóc.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, đầu nhỏ tròn tròn, bả vai chắc thịt, cánh tay ngắn ngủn khoa tay múa chân, “Tiểu áp áp, anh hai dám nói xạo!”“Ân anh hai, anh hai phải biến thành chó con.” Cảnh Lỗi nghe được khuôn mặt biến đen, nhớ mang máng lần trước dì Tô lừa Đô Đô nói những người nào nói dối ngày hôm sau sẽ biến thành chó con, nếu thật vậy thì mẹ Tô phải biến trước mới đúng.
Bất quá bạn nhỏ Đô Đô kia, càng nói càng hưng phấn, “Đô Đô bắt mọi người bắt mọi người nấu cơm... còn phải giặt quần áo rửa chén còn tắm rửa không nghe lời liền đánh ba ba! Mọi người đều phải nghe lời nghe lời của Đô Đô nói...”
Về sau Đô Đô sẽ mang trên vai nhỏ đầy thịt trọng trách rất lớn, tuy tuổi còn nhỏ sẽ phải quản lí nhà cửa, trong ngoài, Đô Đô có nhiều việc phải làm nha [đây chỉ là suy nghĩ của Đô Đô]
Trở thành người chủ trong gia đình, bạn nhỏ Đô Đô mong muốn một ngày nào đó có thể tự ra quyết định, không còn ai trông nom Đô Đô, anh hai mà biến thành chó con nếu như vẫn giống hiện tại không nghe lời liền phạt đứng, đem vịt con thả ra, về sau muốn ăn kẹo liền ăn kẹo, muốn xem TV liền xem TV, còn mua một đống đồ chơi.
Đô Đô cảm thấy mỹ mãn, tương lai thật tươi đẹp, càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng ước ao, miệng cười khanh khách, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt đầy hắc tuyến của anh hai phía sau.
Sau bữa cơm chiều, hai người đều vội vội vàng vàng, anh hai vội vàng làm luận án, Đô Đô vội vàng chơi.
Một lát sau, Đô Đô không biết như thế nào nấc cục một cái, thân hình mập mạp run lên, sau đó một bên nấc cục một bên chơi máy bay, thân thể mũm mĩm mềm mại, bả vai tròn tròn chắc thịt, một chút lại run lên.
Cảnh Lỗi liền lấy nước ấm cho Đô Đô uống ngay, vẫn không hết, Đô Đô giống như người không có việc gì, hiện tại đang nằm trên ghế sa lông, cánh tay ôm một chiếc xe đồ chơi: mô hình xe cứu hoả cùng với máy bay phản lực, lộ ra nguyên cái bụng trắng noãn tròn vo.
Đánh một cái thật mạnh hoặc hù doạ làm cho giật mình sẽ hết nấc cục, anh hai nhớ đến phương pháp của người xưa.
Đánh một cáiKhông được, sức lực của Cảnh Lỗi, tự hắn cũng biết được.
Hù doạ?...“Đô Đô!” Cảnh Lỗi đứng trước ngăn tủ đựng kẹo nói với Đô Đô, bày ra biểu tình lo lắng, “Kẹo mất hết rồi!”
Cái gì?!!!
Thân thể nằm trên ghế sa lông chấn động, Đô Đô đem tất cả đồ chơi trong ngực ném hết xuống đất, bò xuống ghế sa lông, hành động trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, giống như máy phát nhạc khi được lên dây cót.
Thân mình mập mạp hướng về phía tủ kẹo mà chạy, động tác lưu loát rõ ràng, nếu tham gia đại hội thể dục thể thao môn chạy mười mét, Đô Đô trong lúc này có thể giành chức quán quân, nhóc Đô Đô chạy đến trước ngăn tủ, nâng đầu to, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương nhìn vào, mắt to kinh ngạc.
Hiện tại tuy rằng không được ăn nhiều, anh hai cũng không ăn kẹo, nhưng tất cả kẹo bánh trong tủ này đều là của Đô Đô! Một viên cũng là của Đô Đô! – Tiểu địa chủ Đô Đô phải biết giữ của cẩn thận, bằng không, bằng không, nhóc như thế nào có thể cam tâm tình nguyện nghe lời chỉ nhìn mà không được ăn. (chủ yếu vẫn là do anh hai không cho ăn kẹo.)
A, phát hiện kẹo vẫn còn ở bên trong, toàn bộ đều ở đó, hành động dòm chừng này là loại thói quen hàng ngày của Đô Đô, thời gian Đô Đô mỗi ngày đứng nhìn kẹo gần như bằng với thời gian nhóc ngủ.
Chăm chú một lúc cảm thấy yên tâm, Đô Đô nhìn ngăn tủ, sau đó ngẩng lên nhìn anh hai, rồi nhìn ngăn tủ, rồi tiếp tục nhìn anh hai, mắt to nhìn lên nhìn xuống không ngừng.
Đô Đô nhìn lầm sao? Không nhìn lầm, Anh hai nhìn lầm rồi? Sao anh hai có thể nhìn lầm.
Anh hai dám gạt người! Đô Đô rốt cuộc cũng tỉnh ngộ.
Ân, phương pháp này thật hiệu quả, nhìn Đô Đô không còn nấc cục nữa, anh hai vừa lòng xoay người vào nhà bếp, bước đến tủ lạnh lấy nước uống, nhân tiện lấy nước táo ép.
Cảnh Lỗi bưng ly nước táo ép ra phòng khách, phát hiện Đô Đô không còn đứng si ngốc trước ngăn tủ đựng kẹo nữa, tìm kiếm một lát liền thấy thân ảnh nhỏ đang đứng ở cửa chính.
Đô Đô biểu tình thần bí, Cảnh Lỗi nghĩ nhóc lại muốn đi quầy rầy vịt con, kết quả lần này Đô Đô phi thường nghe lời, chính là rất nhập tâm nói chuyện với vịt con cho nên căn bản không chú ý đến anh hai đã ở phía sau nhóc.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, đầu nhỏ tròn tròn, bả vai chắc thịt, cánh tay ngắn ngủn khoa tay múa chân, “Tiểu áp áp, anh hai dám nói xạo!”“Ân anh hai, anh hai phải biến thành chó con.” Cảnh Lỗi nghe được khuôn mặt biến đen, nhớ mang máng lần trước dì Tô lừa Đô Đô nói những người nào nói dối ngày hôm sau sẽ biến thành chó con, nếu thật vậy thì mẹ Tô phải biến trước mới đúng.
Bất quá bạn nhỏ Đô Đô kia, càng nói càng hưng phấn, “Đô Đô bắt mọi người bắt mọi người nấu cơm... còn phải giặt quần áo rửa chén còn tắm rửa không nghe lời liền đánh ba ba! Mọi người đều phải nghe lời nghe lời của Đô Đô nói...”
Về sau Đô Đô sẽ mang trên vai nhỏ đầy thịt trọng trách rất lớn, tuy tuổi còn nhỏ sẽ phải quản lí nhà cửa, trong ngoài, Đô Đô có nhiều việc phải làm nha [đây chỉ là suy nghĩ của Đô Đô]
Trở thành người chủ trong gia đình, bạn nhỏ Đô Đô mong muốn một ngày nào đó có thể tự ra quyết định, không còn ai trông nom Đô Đô, anh hai mà biến thành chó con nếu như vẫn giống hiện tại không nghe lời liền phạt đứng, đem vịt con thả ra, về sau muốn ăn kẹo liền ăn kẹo, muốn xem TV liền xem TV, còn mua một đống đồ chơi.
Đô Đô cảm thấy mỹ mãn, tương lai thật tươi đẹp, càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng ước ao, miệng cười khanh khách, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt đầy hắc tuyến của anh hai phía sau.