Anh đã đi làm, Khiêm đã được 6 tuổi vào lớp 1. Cô thì đến công ty làm việc, hôm đó cô thấy không khỏe nên nghỉ ở nhà. Định làm cơm mang đến công ty cho anh thì mùi cá xông vào mũi khiến cô buồn nôn. Chạy vào vệ sinh, nôn hết ra, lúc ra thì thấy nhẹ nhõm. Cô suy nghĩ, liền chạy lên phòng lấy cái hộp đựng que thử thai ra. Sau 30 phút, vẻ mặt của cô thay đổi hoàn toàn, cô mỉm cười, 2 vạch, lại được làm mẹ rồi.
Lúc này anh đang họp ở công ty, anh nhận được tin nhắn của cô. Mở ra xem 'Về nhà nhanh, bảo bảo đến rồi' anh vẫn chưa hiểu, mở to mắt, mở nữa, to hết cỡ. Người thuyết trình và mọi người nhìn anh. Lát sau anh mới hiểu, cười như điên trong phòng họp. Mọi người hoảng sợ không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Tăng lương gấp đôi cho tất cả nhân viên. Tan họp.
Cùng lúc này thì Khiêm về nhà, cô từ trên tầng bước xuống, bình thường sẽ chạy như bay đến ôm hôn con trai thắm thiết, nhưng bây giờ lại đứng tại chỗ, đi chầm chầm xuống. Khiêm khó hiểu, từ đằng xa anh nhìn Khiêm, chạy đến lấy cặp đánh vào đầu Khiêm.
Cậu tức giận quát to.
- Ai, dám đánh bổn thiếu gia?
- Là cha.
- Cha, cha đánh như vậy làm sao con còn thông minh?
- Con yên tâm, con thừa hưởng từ cha, thông minh chỉ có hơn chứ không thua cha.
- Cha vô sỉ.
- Thôi vào ăn cơm.
Ngồi xuống bàn ăn đã thấy cô ngồi. Cô kêu họ dùng cơm, trong lúc dùng cơm hai cha con không ngừng đấu khẩu. Cô chịu hết nổi.
- Câm miệng hết. Anh đó ông xã, anh làm cha của hai đứa con rồi mà suốt ngày gây chuyện chọc tức con là sao? Còn con đó Khiêm, con đã là anh hai rồi mà còn trẻ con như vậy?
Hai người im miệng cuối đầu ăn cơm. Một lát sau như hiểu được gì đó, ngước đầu lên.
- Con được làm anh hai?
- Anh được làm cha?
Cô gật gật đầu. Anh và con trai vui mừng, một người thì lại được làm cha, một người thì làm anh hai.
9 tháng sau...
Bụng cô đã lớn, bác sĩ đoán trong tuần sau cô có thể lâm bồn. Khiêm suốt ngày ở bên mẹ, anh thì đem công việc về nhà. Hôm đó anh ở thư phòng, Khiêm đến gần mẹ. Cô nhìn Khiêm.
- Bảo bối, con thích em trai hay em gái?
- Trai gái gì cũng được. Nhưng con mong là em gái. Con muốn bảo vệ em.
Cậu đưa tay lên sờ bụng mẹ mình. Bỗng bụng cô truyền đến một cơn đau. Cô rơi nước mắt.
- Khiêm, kêu cha. Nhanh đi con.
Cậu đã hiểu em muốn ra gặp mình và cha, cậu chạy đến thư phòng tìm anh. Anh chạy gấp qua phòng cô, bế cô ra xe chở đi bệnh viện.
Trong bệnh viện, tiếng la thất thanh của cô vang lên. Anh ở ngoài lòng cứ không yên, sợ cô sảy ra chuyện. Khiêm thì ngồi vò đầu bức tóc, đi đi lại lại.
Hơn 2 tiếng sau, tiếng khóc vang lên...
- Nam Cung thiếu gia, Nam tổng hạ sinh một tiểu công chúa. Bây giờ anh đi theo tôi bế đứa nhỏ.
Khiêm thì đi đến phòng mẹ, anh thì đi gặp con gái, anh chỉ muốn đánh vào mông nó một cái vì tội dám làm mẹ nó đau đến như vậy. Nhưng gặp con rồi anh lại không làm được, đứa nhỏ giống cô, vẻ đẹp ngây thơ.
Bên này Khiêm đang nắm tay mẹ, cô nhìn con trai.
- Con đã gặp em chưa?
- Cha đang mang em tới đây!
- Con gái chúng ta đây!
Anh mang đứa bé đến cho cô, cô nhìn nó, cô rất yêu đứa nhỏ này.
Khiêm nhìn em gái, hài lòng, một cô em gái xinh đẹp. Cậu tự nhủ sẽ bảo vệ thương yêu em gái thật nhiều.
- Bảo bảo, sau này anh sẽ bảo vệ em nữa bước không rời. Em có bạn trai cũng phải qua ý của anh.
Anh và cô nhìn nhau mỉm cười.
- Em con tên gì đây?
- Nam Cung Uyên.
Họ rất thích cái tên này.
Đứa trẻ đáng yêu hình như cũng thích, nó cười, Khiêm nhìn em gái vẻ mặt vui sướng.
Hai đứa nhỏ lớn lên, Khiêm 22 tuổi, Uyên 16 tuổi nhưng vẫn được Khiêm che chở, Khiêm tiếp quản 2 công ty cha mẹ, không để em gái rời mình nửa bước. Hai đứa trẻ giống như Liễu Nhiên và Liễu Thăng.
Còn anh và cô, thời gian rãnh rỗi nên đi du lịch suốt.
Liễu Thăng và Diệp Vân đến với nhau, đến nay có hai đứa con trai.
Cuộc sống của họ trải qua hạnh phúc với nhau từng ngày. Cô yêu anh, anh cũng yêu cô. Chỉ cần cô không buông tay, anh cũng sẽ không buông tay.
HẾT