Họ cứ như vậy. Từ ngày có cô bên cạnh, anh cũng bớt lạnh lùng, thường mang việc công ty về nhà làm để được nhìn cô. Còn cô, cũng có tình cảm với anh, nhưng đối xử với anh vẫn như vậy. Nói năng cọc lóc không đầu không đuôi. Công việc ở Nghiêm Nhiên, cô mang về làm tại nhà.
Anh vô cùng cưng chiều cô, cô nói một anh không dám nói hai. Đêm nào cũng vậy, anh đợi cô ngủ say, liền ôm vào lòng hôn lên trán một cái sau đó đi vào giấc ngủ, nhưng anh không biết mỗi khi anh ôm như vậy, ai đó lại mỉm cười nằm trong lòng anh.
Ngày ngày họ trải qua cùng nhau, anh ngày một yêu cô hơn, hình ảnh người con gái lúc xưa đã thay bằng hình ảnh cô, cô cũng yêu anh, rất nhiều. Ngày tháng thoáng cái đã một năm, họ vì e thẹn vẫn chưa chịu nói với nhau lời yêu thương, nhưng anh suy nghĩ kỹ, anh phải rước cô về làm vợ nhanh thôi, lỡ có người cướp mất.
Anh đang làm việc tự nhiên lại nghĩ ra ý tưởng, phóng nhanh chân ra khỏi Nam Cung, chạy đến Nghiêm Uyển, nổi tiếng như anh ai lại không biết chứ, anh không bị cản trở bước thẳng lên 78 dành cho Tổng giám đốc.
Thư kí gặp anh, không khỏi bộc lộ sự mê trai, anh hỏi gì cũng không nghe, chăm chú nhìn anh.
- Tôi nói gì cô có nghe không vậy hả? Tổng giám đốc của các người đâu?
Anh tức giận, quát, cô ta vẫn không nghe, anh nổi điên đập bàn thư kí.
- Ơ, Nam Cung thiếu gia, anh tìm ai?
- Hay thật, Tổng giám đốc của cô đâu?
- Dạ đang họp.
- Vậy tôi ngồi đợi.
Anh sải bước đi vào phòng làm việc của cô ngồi trên sofa. Bên này thì cô đang họp, nghe thư ký nói anh đến liền tan họp chạy đi tìm anh.
- Nam Cung Hiên!
Cô quát, chẳng phải giờ này phải đi làm sao? Rãnh rối chạy đến đây? Định làm cho nhân viên của cô mê trai bỏ việc à?
- Dạ vợ?
- Ai là vợ anh? Nói nhanh, đến đây làm gì? Không đi làm? Đến đây ngắm mấy cô thư ký chân dài sao?
- Anh nào có. Nhiên nhi...
Anh bỗng dùng giọng điệu ôn nhu gọi cô.
- Nói đi!
Cô bước đến cửa kính nhìn ra ngoài trời.
- Chúng ta sống chung đã một năm?
- Ừ, thì sao?
- Anh... Lấy anh được không?
- Được.
- Anh liền chuẩn bị.
- Nhưng...
- Sao? Em đổi ý?
- Không, đợi em làm hết công việc, nghỉ 1 tháng rồi kết hôn được không?
- Vậy đi đăng ký liền đi! Em không mệt chứ anh chờ mệt rồi.
- Khi nào đi đăng ký?
Anh giơ tay lên xem đồng hồ.
- 9 giờ sáng, đi liền.
- Em đang làm việc.
- Không làm nữa, Nghiêm Nhiên lớn mạnh như vậy, thiếu em một ngày không sụp đổ được. Mà nếu có trục trặc anh liền giúp em.
Không đợi cô nói, anh liền ôm cô đi.
- Anh bị điên hả? Nam Cung Hiên, cái tên đáng ghét này. Thả em xuống.
Đến đại sảnh, cô la hét khiến nhân viên mắt chữ A mồm chữ O. Tổng giám đốc Nam Cung cuồng Nam tiểu thư. Không tin nổi mà. Đôi này mà thành là chắc khối người thất tình chết mất.
- Vợ à, im lặng!
Cô nghe lời, im lặng, anh đặt cô lên xe, anh đạp ga chạy đến cục dân chính. Họ ký tên vào tờ giấy màu đỏ, chính thức thành vợ chồng.
- Vợ à!
- Ừ!
- Về nhà. Chúng ta làm một chuyện!
- Chuyện gì?
- Chuyện vợ chồng mới cưới nên làm!
- À... Ừ. Hả? Nói lại? Làm chuyện vợ chồng mới cưới nên làm? Em mới 19 tuổi.
Anh không để ý lời cô nói, nhếch môi cười, phóng xe về nhà, không để cô chạy liền ôm cô về phòng.
Đặt cô lên giường, nằm đè lên người cô, mặc cho cô giãy dụa. Anh hôn tới tấp. Bàn tay cũng bắt đầu giở trò trên người cô.
- Nam Cung Hiên, anh buông em ra.
- Không!
Tiếp tục gặm cắn môi cô, tay anh xé toạt quần áo cô ra, cũng tự cởi bỏ quần áo trên người mình ra, anh bắt đầu vào cuộc kích tình.
- Lần đầu của em, anh nhẹ xíu được không?
- Anh có bao giờ làm em đau chưa?
Nói xong trực tiếp chiếm đoạt cô. Cô không kiềm nổi thoát ra tiếng rên rỉ yêu kiểu thêm kích thích anh.
Họ cứ như vậy. Từ ngày có cô bên cạnh, anh cũng bớt lạnh lùng, thường mang việc công ty về nhà làm để được nhìn cô. Còn cô, cũng có tình cảm với anh, nhưng đối xử với anh vẫn như vậy. Nói năng cọc lóc không đầu không đuôi. Công việc ở Nghiêm Nhiên, cô mang về làm tại nhà.
Anh vô cùng cưng chiều cô, cô nói một anh không dám nói hai. Đêm nào cũng vậy, anh đợi cô ngủ say, liền ôm vào lòng hôn lên trán một cái sau đó đi vào giấc ngủ, nhưng anh không biết mỗi khi anh ôm như vậy, ai đó lại mỉm cười nằm trong lòng anh.
Ngày ngày họ trải qua cùng nhau, anh ngày một yêu cô hơn, hình ảnh người con gái lúc xưa đã thay bằng hình ảnh cô, cô cũng yêu anh, rất nhiều. Ngày tháng thoáng cái đã một năm, họ vì e thẹn vẫn chưa chịu nói với nhau lời yêu thương, nhưng anh suy nghĩ kỹ, anh phải rước cô về làm vợ nhanh thôi, lỡ có người cướp mất.
Anh đang làm việc tự nhiên lại nghĩ ra ý tưởng, phóng nhanh chân ra khỏi Nam Cung, chạy đến Nghiêm Uyển, nổi tiếng như anh ai lại không biết chứ, anh không bị cản trở bước thẳng lên dành cho Tổng giám đốc.
Thư kí gặp anh, không khỏi bộc lộ sự mê trai, anh hỏi gì cũng không nghe, chăm chú nhìn anh.
- Tôi nói gì cô có nghe không vậy hả? Tổng giám đốc của các người đâu?
Anh tức giận, quát, cô ta vẫn không nghe, anh nổi điên đập bàn thư kí.
- Ơ, Nam Cung thiếu gia, anh tìm ai?
- Hay thật, Tổng giám đốc của cô đâu?
- Dạ đang họp.
- Vậy tôi ngồi đợi.
Anh sải bước đi vào phòng làm việc của cô ngồi trên sofa. Bên này thì cô đang họp, nghe thư ký nói anh đến liền tan họp chạy đi tìm anh.
- Nam Cung Hiên!
Cô quát, chẳng phải giờ này phải đi làm sao? Rãnh rối chạy đến đây? Định làm cho nhân viên của cô mê trai bỏ việc à?
- Dạ vợ?
- Ai là vợ anh? Nói nhanh, đến đây làm gì? Không đi làm? Đến đây ngắm mấy cô thư ký chân dài sao?
- Anh nào có. Nhiên nhi...
Anh bỗng dùng giọng điệu ôn nhu gọi cô.
- Nói đi!
Cô bước đến cửa kính nhìn ra ngoài trời.
- Chúng ta sống chung đã một năm?
- Ừ, thì sao?
- Anh... Lấy anh được không?
- Được.
- Anh liền chuẩn bị.
- Nhưng...
- Sao? Em đổi ý?
- Không, đợi em làm hết công việc, nghỉ tháng rồi kết hôn được không?
- Vậy đi đăng ký liền đi! Em không mệt chứ anh chờ mệt rồi.
- Khi nào đi đăng ký?
Anh giơ tay lên xem đồng hồ.
- giờ sáng, đi liền.
- Em đang làm việc.
- Không làm nữa, Nghiêm Nhiên lớn mạnh như vậy, thiếu em một ngày không sụp đổ được. Mà nếu có trục trặc anh liền giúp em.
Không đợi cô nói, anh liền ôm cô đi.
- Anh bị điên hả? Nam Cung Hiên, cái tên đáng ghét này. Thả em xuống.
Đến đại sảnh, cô la hét khiến nhân viên mắt chữ A mồm chữ O. Tổng giám đốc Nam Cung cuồng Nam tiểu thư. Không tin nổi mà. Đôi này mà thành là chắc khối người thất tình chết mất.
- Vợ à, im lặng!
Cô nghe lời, im lặng, anh đặt cô lên xe, anh đạp ga chạy đến cục dân chính. Họ ký tên vào tờ giấy màu đỏ, chính thức thành vợ chồng.
- Vợ à!
- Ừ!
- Về nhà. Chúng ta làm một chuyện!
- Chuyện gì?
- Chuyện vợ chồng mới cưới nên làm!
- À... Ừ. Hả? Nói lại? Làm chuyện vợ chồng mới cưới nên làm? Em mới tuổi.
Anh không để ý lời cô nói, nhếch môi cười, phóng xe về nhà, không để cô chạy liền ôm cô về phòng.
Đặt cô lên giường, nằm đè lên người cô, mặc cho cô giãy dụa. Anh hôn tới tấp. Bàn tay cũng bắt đầu giở trò trên người cô.
- Nam Cung Hiên, anh buông em ra.
- Không!
Tiếp tục gặm cắn môi cô, tay anh xé toạt quần áo cô ra, cũng tự cởi bỏ quần áo trên người mình ra, anh bắt đầu vào cuộc kích tình.
- Lần đầu của em, anh nhẹ xíu được không?
- Anh có bao giờ làm em đau chưa?
Nói xong trực tiếp chiếm đoạt cô. Cô không kiềm nổi thoát ra tiếng rên rỉ yêu kiểu thêm kích thích anh.