Cũng như ngày nào, sáng sớm cô lại chạy đến công ty làm, hôm nay có cuộc họp quan trọng, sẽ cho công bố thiết kế của anh trai Liễu Thăng. Lúc trước Liễu Thăng có thiết kế một mẫu áo cưới, định bụng tặng cho cô, cũng có nói với cô, nhưng chỉ thiết kế được phần thân áo, vẫn chưa trang trí thì đã không còn, cô lấy bản mẫu thiết kế tiếp. Đó là công sức của anh trai và cô, cũng là lần cùng nhau thiết kế. Cô xem áo cưới này rất quan trọng.
- Bắt đầu họp thôi.
Cô nhìn mọi người mỉm cười.
- Tổng giám đốc, thiết kế của Thăng thiếu và giám đốc đã được may xong, từng đường kim mũi chỉ đều là thợ may cao tay được mời về từ Anh, mẫu áo cưới này vẫn chưa được đặt tên, mời Tổng giám đốc cho ý kiến.
- Up Fuel.
- Nghĩa là?
- Cái áo cưới này là công sức của tôi và Liễu Thăng, nên cứ cho tên của tôi và anh ấy ghép lại, sẽ ra Thăng Nhiên, lấy tên tiếng Anh là Up Fuel.
Cả phòng họp tràn tiếng vỗ tay.
- Xin lỗi tôi đến trể.
Một giọng nói nữ nhân vang lên, giọng nói õng ẹo nghe sởn gai óc.
- Tổng giám đốc Nam, tôi là người mẫu được chọn trong lần trình diễn này. Tên tôi là Bạch Băng.
Bạch Băng tự giới thiệu mình, nhìn cô mỉm cười.
- Mời cô ngồi.
Bạch Băng ngồi xuống, bàn bạc về buổi trình diễn Up Fuel độc nhất thế giới. Buổi trình diễn sẽ diễn ra vào tuần sau. Cả tập đoàn thống nhất ý kiến. Tất cả tan họp trở về.
Cuối cùng thì một tuần trôi qua, buổi trình diễn tốt đẹp. Mọi người không ngừng khen ngợi Up Fuel, có người còn đưa giá trên trời nhưng cô không bán, số tiền họ đưa ra chưa bằng một phần tài sản riêng của cô, với lại đó là tất cả tâm huyết của cô và anh trai mà.
Ngày sinh nhật anh đến, cô về sớm để tự làm bánh cho anh. Chỉ là một cái bánh nhỏ, nhưng là vì lần đầu làm bánh, lúc cắt trái cây trang trí bánh vô tình cắt phải đầu ngón tay, ngón nào cũng bị cắt, nhưng cô không vì vậy mà bỏ cuộc, năm đầu tiên mừng sinh nhật cùng anh mà.
Chiếc bánh nhỏ ra lò thành công tốt đẹp. Cô đi đến công ty. Vừa bước vào phòng làm việc đã thấy một người phụ nữ ôm anh.
- Hiên, hãy trở về bên em, lúc trước là em không tốt đã bỏ anh đi. Lần này em về không chỉ để trình diễn Up Fuel mà còn để ở bên cạnh anh.
Anh lúc này thì vui mừng, người anh đã yêu thương trở về. Lòng anh bây giờ nghĩ người anh yêu là cô gái này. Còn cô chỉ là nhất thời. Anh xoay người lại ôm người con gái đó.
- Bạch Băng, sao em không về sớm hơn? Anh đã có vợ rồi.
- Có thể ly hôn mà.
- Anh sẽ ly hôn với cô ấy. Anh cứ nghĩ anh yêu cô ấy, nhưng khi nhìn thấy em thì anh nhận ra, người anh yêu là em. Cho anh 3 ngày, anh liền trở về bên em.
Cô nghe tới đây, lòng đau như dao cắt, buông bánh xuống chạy đi.
Lúc này anh nghe thấy tiếng vỡ, chạy ra thì thấy một đống hoang tàn, kem tươi be bết dưới sàn, còn dòng chữ 'Happy Birthday Ông xã' vẫn còn nguyên, anh liền biết cô đã nhìn thấy. Không đuổi theo, trở lại phòng làm việc với Bạch Băng.
Cô chạy ra đường, lang thang đến mộ Liễu Thăng, cô khóc trước mộ anh, khóc vì mình quá yếu đuối, sao lúc đó không vào để 3 mặt 1 lời chứ?
- Anh, em hiện giờ rất thảm. Anh đến mang em đi đi, em không muốn sống nữa...
Cô nói rất nhiều, khóc nức nở. Rồi ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã thấy nằm trong bệnh viện. Cô lồm cồm ngồi dậy. Y tá thấy vậy bước lại đỡ cô.
- Tôi tại sao lại ở đây?
- Cơ thể cô bây giờ không tốt, lúc nảy có một người đàn ông đưa cô vào đây.
- Anh ta là ai?
- Tôi không rõ, khuôn mặt anh ta rất giống cô, ôm cô vào hối hả bác sĩ khám cho cô, tôi còn thấy anh ta đứng khóc ở ngoài cửa. Anh ta nói là đi mua thức ăn cho cô rồi.
- Đứng khóc? À mà tôi bị sao vậy?
- Cô mang thai, 1 tháng 4 ngày.
- Ừ tôi biết rồi. Cô ra ngoài đi.
Cô thấy vừa vui vừa buồn. Vui vì trong bụng cô đã có con của cô và anh. Buồn vì câu nói 'Anh sẽ ly hôn với cô ấy' được thốt ra từ miệng anh. Cô không biết làm sao, đứa nhỏ này phải làm sao? Không, nếu anh muốn ly hôn, cô chấp nhận, nhưng đứa nhỏ không được để anh biết.
- Nhiên nhi, em tỉnh rồi!
Tiếng nói quen thuộc cô mong nhớ vang lên. Cô nhìn lên. Là anh, là Nam Liễu Thăng.
- Liễu Thăng. Không.. không phải anh đã...
- Anh chưa, chỉ là lánh đi, có người hại anh, anh phải giả chết, anh dấu em, nếu em biết chuyện liệu có khóc thảm thiết như vậy? Nếu em biết chuyện thì kế hoạch của anh tan tành.
Anh chạy đến ôm cô vào lòng.
- Nhiên nhi, xin lỗi đã bỏ em một mình. 2 năm nay anh luôn phía sau em, chuyện của em và Nam Cung Hiên anh đều biết. Bây giờ thì em sắp làm mẹ rồi, là cháu của anh. Em về nhà, nếu anh ta có đòi ly hôn, em cứ ký vào, chúng ta sang Anh, sống trong lâu đài anh đã xây cho em. Được không?
- Lâu đài?
- Ừ. Liễu Nhiên thành. Theo kiến trúc Hoàng gia Anh. Là cho em. Lớn rộng, em muốn làm gì bên trong đều được.
- Em biết rồi.
Cũng như ngày nào, sáng sớm cô lại chạy đến công ty làm, hôm nay có cuộc họp quan trọng, sẽ cho công bố thiết kế của anh trai Liễu Thăng. Lúc trước Liễu Thăng có thiết kế một mẫu áo cưới, định bụng tặng cho cô, cũng có nói với cô, nhưng chỉ thiết kế được phần thân áo, vẫn chưa trang trí thì đã không còn, cô lấy bản mẫu thiết kế tiếp. Đó là công sức của anh trai và cô, cũng là lần cùng nhau thiết kế. Cô xem áo cưới này rất quan trọng.
- Bắt đầu họp thôi.
Cô nhìn mọi người mỉm cười.
- Tổng giám đốc, thiết kế của Thăng thiếu và giám đốc đã được may xong, từng đường kim mũi chỉ đều là thợ may cao tay được mời về từ Anh, mẫu áo cưới này vẫn chưa được đặt tên, mời Tổng giám đốc cho ý kiến.
- Up Fuel.
- Nghĩa là?
- Cái áo cưới này là công sức của tôi và Liễu Thăng, nên cứ cho tên của tôi và anh ấy ghép lại, sẽ ra Thăng Nhiên, lấy tên tiếng Anh là Up Fuel.
Cả phòng họp tràn tiếng vỗ tay.
- Xin lỗi tôi đến trể.
Một giọng nói nữ nhân vang lên, giọng nói õng ẹo nghe sởn gai óc.
- Tổng giám đốc Nam, tôi là người mẫu được chọn trong lần trình diễn này. Tên tôi là Bạch Băng.
Bạch Băng tự giới thiệu mình, nhìn cô mỉm cười.
- Mời cô ngồi.
Bạch Băng ngồi xuống, bàn bạc về buổi trình diễn Up Fuel độc nhất thế giới. Buổi trình diễn sẽ diễn ra vào tuần sau. Cả tập đoàn thống nhất ý kiến. Tất cả tan họp trở về.
Cuối cùng thì một tuần trôi qua, buổi trình diễn tốt đẹp. Mọi người không ngừng khen ngợi Up Fuel, có người còn đưa giá trên trời nhưng cô không bán, số tiền họ đưa ra chưa bằng một phần tài sản riêng của cô, với lại đó là tất cả tâm huyết của cô và anh trai mà.
Ngày sinh nhật anh đến, cô về sớm để tự làm bánh cho anh. Chỉ là một cái bánh nhỏ, nhưng là vì lần đầu làm bánh, lúc cắt trái cây trang trí bánh vô tình cắt phải đầu ngón tay, ngón nào cũng bị cắt, nhưng cô không vì vậy mà bỏ cuộc, năm đầu tiên mừng sinh nhật cùng anh mà.
Chiếc bánh nhỏ ra lò thành công tốt đẹp. Cô đi đến công ty. Vừa bước vào phòng làm việc đã thấy một người phụ nữ ôm anh.
- Hiên, hãy trở về bên em, lúc trước là em không tốt đã bỏ anh đi. Lần này em về không chỉ để trình diễn Up Fuel mà còn để ở bên cạnh anh.
Anh lúc này thì vui mừng, người anh đã yêu thương trở về. Lòng anh bây giờ nghĩ người anh yêu là cô gái này. Còn cô chỉ là nhất thời. Anh xoay người lại ôm người con gái đó.
- Bạch Băng, sao em không về sớm hơn? Anh đã có vợ rồi.
- Có thể ly hôn mà.
- Anh sẽ ly hôn với cô ấy. Anh cứ nghĩ anh yêu cô ấy, nhưng khi nhìn thấy em thì anh nhận ra, người anh yêu là em. Cho anh ngày, anh liền trở về bên em.
Cô nghe tới đây, lòng đau như dao cắt, buông bánh xuống chạy đi.
Lúc này anh nghe thấy tiếng vỡ, chạy ra thì thấy một đống hoang tàn, kem tươi be bết dưới sàn, còn dòng chữ 'Happy Birthday Ông xã' vẫn còn nguyên, anh liền biết cô đã nhìn thấy. Không đuổi theo, trở lại phòng làm việc với Bạch Băng.
Cô chạy ra đường, lang thang đến mộ Liễu Thăng, cô khóc trước mộ anh, khóc vì mình quá yếu đuối, sao lúc đó không vào để mặt lời chứ?
- Anh, em hiện giờ rất thảm. Anh đến mang em đi đi, em không muốn sống nữa...
Cô nói rất nhiều, khóc nức nở. Rồi ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã thấy nằm trong bệnh viện. Cô lồm cồm ngồi dậy. Y tá thấy vậy bước lại đỡ cô.
- Tôi tại sao lại ở đây?
- Cơ thể cô bây giờ không tốt, lúc nảy có một người đàn ông đưa cô vào đây.
- Anh ta là ai?
- Tôi không rõ, khuôn mặt anh ta rất giống cô, ôm cô vào hối hả bác sĩ khám cho cô, tôi còn thấy anh ta đứng khóc ở ngoài cửa. Anh ta nói là đi mua thức ăn cho cô rồi.
- Đứng khóc? À mà tôi bị sao vậy?
- Cô mang thai, tháng ngày.
- Ừ tôi biết rồi. Cô ra ngoài đi.
Cô thấy vừa vui vừa buồn. Vui vì trong bụng cô đã có con của cô và anh. Buồn vì câu nói 'Anh sẽ ly hôn với cô ấy' được thốt ra từ miệng anh. Cô không biết làm sao, đứa nhỏ này phải làm sao? Không, nếu anh muốn ly hôn, cô chấp nhận, nhưng đứa nhỏ không được để anh biết.
- Nhiên nhi, em tỉnh rồi!
Tiếng nói quen thuộc cô mong nhớ vang lên. Cô nhìn lên. Là anh, là Nam Liễu Thăng.
- Liễu Thăng. Không.. không phải anh đã...
- Anh chưa, chỉ là lánh đi, có người hại anh, anh phải giả chết, anh dấu em, nếu em biết chuyện liệu có khóc thảm thiết như vậy? Nếu em biết chuyện thì kế hoạch của anh tan tành.
Anh chạy đến ôm cô vào lòng.
- Nhiên nhi, xin lỗi đã bỏ em một mình. năm nay anh luôn phía sau em, chuyện của em và Nam Cung Hiên anh đều biết. Bây giờ thì em sắp làm mẹ rồi, là cháu của anh. Em về nhà, nếu anh ta có đòi ly hôn, em cứ ký vào, chúng ta sang Anh, sống trong lâu đài anh đã xây cho em. Được không?
- Lâu đài?
- Ừ. Liễu Nhiên thành. Theo kiến trúc Hoàng gia Anh. Là cho em. Lớn rộng, em muốn làm gì bên trong đều được.
- Em biết rồi.