Từ bên trong phòng ăn nghe thấy tiếng ôtô, đoán chừng Liễu Khiêm đã về. Từ đằng xa, một bóng dáng trẻ con bước vào. Anh nhìn cậu, khuôn mặt đúng thật y hệt anh.
- Hello, Bridge, I have to go home. (Chào, cậu, con đã về nhà)
- Không nói tiếng Anh.
- Yes, sir.
Nó đảo mắt nhìn người đàn ông bên kia, một giây hoảng hốt. Trời ơi? Tại sao trên đời lại có người đẹp trai như vậy, lại còn có khuôn mặt y hệt mình.
- Hello uncle, His uncle was a guest that 's why I mentioned? (Chào chú, chú là người khách mà cậu của con nhắc đến sao?)
- Đã nói không được nói tiếng Anh.
- Con lộn. Mà chú ơi, chú đừng có thấy con đẹp trai mà đi chỉnh mặt giống con chứ? Như vậy thì mấy bé gái dễ thương kia sẽ thích chú, không thích con nữa. Không được. Không thể được. Boss cũng sẽ thích chú, không thích con nữa.
- Con không biết ta là ai?
- Thì chú là cái người khách mà cậu Thăng nhắc đó.
Bỗng từ đâu ra xuất hiện một cô hầu gái, chạy hớt ha hớt hải vào.
- Thăng thiếu gia, Nhiên tiểu thư về.
- Hả? Nó về? Trời ơi! Kế hoạch của tôi!!!
Cô bước vào, tóc ngắn xõa ngang vai màu nâu đỏ, áo voan hai dây màu đen, quần trắng bó sát, giày cao gót màu kem, trông rất quyến rũ.
- Kế hoạch gì?
Cô nhìn Liễu Thăng. Đảo mắt xung quanh, nhìn thấy anh, lúc đầu là vui mừng, lúc sau thì hoảng hốt!
- Anh... Anh đến đây làm gì?
Anh chưa kịp trả lời, Liễu Khiêm đã chạy nhào tới ôm chân cô, chà sát mặt vào chân cô, biểu hiện sự yêu thương nhớ mong đối với mẹ.
- Boss, bảo bảo rất nhớ boss.
- Không phải là đi học có mấy bạn gái xinh đẹp quên cả mẹ sao? Bây giờ lại nói nhớ mẹ?
- Con yêu boss nhất mà.
- Được rồi, vào bàn ăn đi, boss cũng đói rồi.
Cô ôm con tiến đến bàn ăn, anh nhìn cô với vẻ khó hiểu cùng vui sướng. Không phải đã chết rồi sao? Bây giờ lại ở đây?
- Nhiên nhi. Thật ra, anh đến để rước em về.
- Chúng ta tuyệt không quan hệ, lấy quan hệ gì mà rước về?
- Anh vẫn chưa đưa đơn cho cục dân chính, bây giờ em vẫn là vợ hợp pháp của anh.
- Anh... Bỏ qua đi, Bạch Băng sẽ tha cho anh sao?
- Chỉ thiếu em một tháng, anh liền nhận ra tình cảm của anh, lần này anh chắc chắn, anh chỉ yêu mỗi em, Nhiên nhi... Tha thứ cho anh.
- Tôi phải suy nghĩ.
Nói xong cầm ly rượu vang lên uống một ngụm.
- Boss, boss và uncle nói gì con lại không hiểu?
- Con không cần hiểu!
- Con biết rồi!
- Hả? Biết gì?
- Con biết vì sao mẹ trở về sớm hơn 3 ngày.
- Nói mẹ nghe!
- Vì boss nhớ đứa con ngoan ngoãn thông minh đẹp trai ga lăng phong độ này của boss đúng không?
- Đúng rồi.
Kỳ thực, là mẹ của một đứa nhỏ thích tự sướng như vậy. Cô cũng quen sự tự sướng của nó rồi.
- Con đúng là thông minh mà. Con biết vì sao con thông minh rồi.
- Sao?
- Bởi vì kỹ thuật 'giao phối' của cha và mẹ quá tốt, sinh ra con đẹp trai thông minh, đúng thật là cha mẹ 'giao phối' tạo ra gen hoàn mĩ như thế này. Ôi... Đấng sinh thành.
- Cái... cái gì giao phối?
Cô và anh đang uống rượu, vừa ngậm được một ngụm thì nghe câu nói của Liễu Khiêm mất hình tượng phun hết ra ngoài.
- Thì là giao phối, người tạo ra người.
Khuôn mặt ngây thơ nhìn cô mỉm cười.
- Ai dạy con những thứ này?
- Là các thầy cô trong Trung tâm Giáo dục giới tính.
- Ai cho con đi học?
- Ông anh yêu quý của boss đó.
Cô liếc qua nhìn Liễu Thăng, ánh mắt hình viên đạn đầy sát khí.
- Này, này, anh chỉ là cho nó đi học như vậy để hiểu biết thêm, hiểu mẹ của nó đã mang nặng đẻ đau như thế nào.
Liễu Thăng vội biện hộ.
- Anh đừng ở đó mà gạt người. Hèn gì bây giờ bảo bảo yêu quí của em mới 4 tuổi đã mê gái giống cậu nó, đều do anh dạy.
- Anh nào có?
- Anh còn dám cãi?
- Ngưng...
Anh lên tiếng, kỳ thực anh cũng sợ thằng con này rồi, có thể làm cho mẹ của nó nói nhiều như vậy.
- Mà boss ơi, trong người con có một phần máu của boss, mà máu của boss tức là của cậu, mà máu của cậu thì tất nhiên con sẽ hưởng gen chơi gái 'tùm lum' giống cậu. Ôi, ông cậu thân thương của tôi. Tôi quá thông minh mà.
- Con, con đừng nói bậy, mau ăn đi, ăn đi...
Liễu Thăng hoảng hốt vội lên tiếng. Họ tiếp tục ăn xong bửa sáng.
Liễu Thăng kêu cô lên phòng, nói cho cô nghe chuyện của Nam Cung Hiên.
Từ bên trong phòng ăn nghe thấy tiếng ôtô, đoán chừng Liễu Khiêm đã về. Từ đằng xa, một bóng dáng trẻ con bước vào. Anh nhìn cậu, khuôn mặt đúng thật y hệt anh.
- Hello, Bridge, I have to go home. (Chào, cậu, con đã về nhà)
- Không nói tiếng Anh.
- Yes, sir.
Nó đảo mắt nhìn người đàn ông bên kia, một giây hoảng hốt. Trời ơi? Tại sao trên đời lại có người đẹp trai như vậy, lại còn có khuôn mặt y hệt mình.
- Hello uncle, His uncle was a guest that 's why I mentioned? (Chào chú, chú là người khách mà cậu của con nhắc đến sao?)
- Đã nói không được nói tiếng Anh.
- Con lộn. Mà chú ơi, chú đừng có thấy con đẹp trai mà đi chỉnh mặt giống con chứ? Như vậy thì mấy bé gái dễ thương kia sẽ thích chú, không thích con nữa. Không được. Không thể được. Boss cũng sẽ thích chú, không thích con nữa.
- Con không biết ta là ai?
- Thì chú là cái người khách mà cậu Thăng nhắc đó.
Bỗng từ đâu ra xuất hiện một cô hầu gái, chạy hớt ha hớt hải vào.
- Thăng thiếu gia, Nhiên tiểu thư về.
- Hả? Nó về? Trời ơi! Kế hoạch của tôi!!!
Cô bước vào, tóc ngắn xõa ngang vai màu nâu đỏ, áo voan hai dây màu đen, quần trắng bó sát, giày cao gót màu kem, trông rất quyến rũ.
- Kế hoạch gì?
Cô nhìn Liễu Thăng. Đảo mắt xung quanh, nhìn thấy anh, lúc đầu là vui mừng, lúc sau thì hoảng hốt!
- Anh... Anh đến đây làm gì?
Anh chưa kịp trả lời, Liễu Khiêm đã chạy nhào tới ôm chân cô, chà sát mặt vào chân cô, biểu hiện sự yêu thương nhớ mong đối với mẹ.
- Boss, bảo bảo rất nhớ boss.
- Không phải là đi học có mấy bạn gái xinh đẹp quên cả mẹ sao? Bây giờ lại nói nhớ mẹ?
- Con yêu boss nhất mà.
- Được rồi, vào bàn ăn đi, boss cũng đói rồi.
Cô ôm con tiến đến bàn ăn, anh nhìn cô với vẻ khó hiểu cùng vui sướng. Không phải đã chết rồi sao? Bây giờ lại ở đây?
- Nhiên nhi. Thật ra, anh đến để rước em về.
- Chúng ta tuyệt không quan hệ, lấy quan hệ gì mà rước về?
- Anh vẫn chưa đưa đơn cho cục dân chính, bây giờ em vẫn là vợ hợp pháp của anh.
- Anh... Bỏ qua đi, Bạch Băng sẽ tha cho anh sao?
- Chỉ thiếu em một tháng, anh liền nhận ra tình cảm của anh, lần này anh chắc chắn, anh chỉ yêu mỗi em, Nhiên nhi... Tha thứ cho anh.
- Tôi phải suy nghĩ.
Nói xong cầm ly rượu vang lên uống một ngụm.
- Boss, boss và uncle nói gì con lại không hiểu?
- Con không cần hiểu!
- Con biết rồi!
- Hả? Biết gì?
- Con biết vì sao mẹ trở về sớm hơn ngày.
- Nói mẹ nghe!
- Vì boss nhớ đứa con ngoan ngoãn thông minh đẹp trai ga lăng phong độ này của boss đúng không?
- Đúng rồi.
Kỳ thực, là mẹ của một đứa nhỏ thích tự sướng như vậy. Cô cũng quen sự tự sướng của nó rồi.
- Con đúng là thông minh mà. Con biết vì sao con thông minh rồi.
- Sao?
- Bởi vì kỹ thuật 'giao phối' của cha và mẹ quá tốt, sinh ra con đẹp trai thông minh, đúng thật là cha mẹ 'giao phối' tạo ra gen hoàn mĩ như thế này. Ôi... Đấng sinh thành.
- Cái... cái gì giao phối?
Cô và anh đang uống rượu, vừa ngậm được một ngụm thì nghe câu nói của Liễu Khiêm mất hình tượng phun hết ra ngoài.
- Thì là giao phối, người tạo ra người.
Khuôn mặt ngây thơ nhìn cô mỉm cười.
- Ai dạy con những thứ này?
- Là các thầy cô trong Trung tâm Giáo dục giới tính.
- Ai cho con đi học?
- Ông anh yêu quý của boss đó.
Cô liếc qua nhìn Liễu Thăng, ánh mắt hình viên đạn đầy sát khí.
- Này, này, anh chỉ là cho nó đi học như vậy để hiểu biết thêm, hiểu mẹ của nó đã mang nặng đẻ đau như thế nào.
Liễu Thăng vội biện hộ.
- Anh đừng ở đó mà gạt người. Hèn gì bây giờ bảo bảo yêu quí của em mới tuổi đã mê gái giống cậu nó, đều do anh dạy.
- Anh nào có?
- Anh còn dám cãi?
- Ngưng...
Anh lên tiếng, kỳ thực anh cũng sợ thằng con này rồi, có thể làm cho mẹ của nó nói nhiều như vậy.
- Mà boss ơi, trong người con có một phần máu của boss, mà máu của boss tức là của cậu, mà máu của cậu thì tất nhiên con sẽ hưởng gen chơi gái 'tùm lum' giống cậu. Ôi, ông cậu thân thương của tôi. Tôi quá thông minh mà.
- Con, con đừng nói bậy, mau ăn đi, ăn đi...
Liễu Thăng hoảng hốt vội lên tiếng. Họ tiếp tục ăn xong bửa sáng.
Liễu Thăng kêu cô lên phòng, nói cho cô nghe chuyện của Nam Cung Hiên.