"Không, chàng hãy nghe ta nói, sự thật ta rất để ý xuất thân của mình. Chàng tài giỏi như vậy, ta. . . Cho dù ta không muốn thừa nhận, ta vẫn lớn lên ở Di Xuân Viện, là xuất thân thấp hèn."
"Không phải ta nói, ta căn bản không để ý xuất thân của nàng, bởi vì ta yêu là nàng!" Hắn có thể cảm nhận được nàng bất an, mẹ hắn khẳng định nói gì đó, mới có thể khiến nàng thương cảm.
"Nghe chàng nói như vậy, ta đã rất thỏa mãn." Hắn liều lĩnh muốn lấy nàng làm vợ, nàng hoàn toàn cảm nhận được hắn yêu mình. Hắn yêu nàng, như vậy nàng cũng phải đứng trên lập trường của hắn mà suy nghĩ cho hắn?
Mặc dù nàng rất muốn trở thành tân nương tử của hắn, nhưng mà nàng không thể ích kỷ như vậy."Cho dù ta có phải là phu nhân của chàng hay không, ta vĩnh viễn sẽ ở cùng chàng!"
"Nàng muốn nói cái gì?" Cảnh Liệt thản nhiên như không hỏi.
"Ta chỉ muốn cùng chàng chung sống, nhưng trở thành phu nhân của chàng khiến ta cảm nhận được áp lực rất lớn, cho nên ta nghĩ. . ." Khắc chế nội tâm thống khổ, Cung Tiểu Ảnh quyết định làm tiểu thiếp Cảnh Liệt, như Đại phu nhân nói, đây là biện pháp tốt nhất.
"Cho nên nàng tự nguyện muốn làm tiểu thiếp của ta, có phải như vậy hay không?" Cảnh Liệt gợi lên khuôn mặt Cung Tiểu Ảnh, "Phải chăng là mẹ ta bắt buộc nàng, thậm chí uy hiếp nàng chuyện gì?" Nếu như mẹ hắn không nói cái gì, Ảnh nhi tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện nàng muốn làm tiểu thiếp. Rõ ràng là mẹ hắn giở trò quỷ!
"Không, không phải như vậy!" Thấy Cảnh Liệt tức giận, sợ mẹ con bọn họ một lần nữa vì nàng mà xung đột, Cung Tiểu Ảnh vội vàng phủ nhận."Ta là tự nguyện muốn làm tiểu thiếp!"
"Nàng tự nguyện?" Mắt đẹp xiết chặt hình ảnh của nàng.
Nhìn tuấn nhan kia, Cung Tiểu Ảnh cảm giác được lòng mình đau quá, đau quá.
" Ta nói, ta một mực để ý xuất thân của ta, muốn ta làm thiếu phu nhân Cảnh gia, đối với ta mà nói thật sự là rất khó khăn, nhưng nếu như là làm tiểu thiếp, ta sẽ cảm thấy dễ chịu một chút, cũng không sợ người khác nói cái gì, ta. . ."
"Nàng không cần nói nữa!"
Cảnh Liệt lấy tay che cánh môi hồng nhuận kia, ánh mắt kiên định nói: "Ta tuyệt không sẽ để chịu bất cứ uất ức gì, nàng không phải là thiếp của ta, nàng là phu nhân của ta. Ta Cảnh Liệt cả đời này chỉ có duy nhất một phu nhân!"
Nghe lời nói chân thành của Cảnh Liệt, nàng còn uất ức chuyện gì đây? Dù sao hắn là như vậy là vì nàng mà suy nghĩ!
Hắn yêu nàng, cho nên không muốn nàng bị tổn thương nào; nhưng nàng cũng thương hắn, lại càng không muốn hắn bị người khác chê cười, bởi vì hắn ưu tú, xuất sắc như vậy, cuộc sống của hắn không thể vì nàng mà bị nhiễm bẩn, nàng muốn mọi người kính nể hắn!
"Nhưng mà ta thật sự không thể làm phu nhân của chàng. Liệt, chàng hãy nghe ta nói, ta chỉ nghĩ vui vẻ sung sướng sống với chàng, dễ dàng chung một chỗ. Ta không muốn có áp lực, nhưng trở thành phu nhân, ta sẽ cảm thấy áp lực vô hình, thậm chí. . . Là thống khổ!" Cho dù làm phu nhân hay tiểu thiếp, chỉ cần biết hắn yêu nàng là đủ rồi!
"Nàng thật sự cảm thấy thống khổ?" Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, Cảnh Liệt nghi ngờ.
"Ừ." Cung Tiểu Ảnh bắt buộc chính mình gật đầu, nếu tương lai hắn bị người khác chê cười, nàng tình nguyện chịu khổ, cũng không nguyện hắn hoặc Cảnh gia bởi vì nàng mà hổ thẹn!
"Ảnh nhi, nàng đã biết, ta không muốn nàng bị bất cứ uất ức gì."
"Ta cũng không có cảm thấy uất ức, sự thật như vậy tương đối dễ chịu."
Hắn không muốn nàng thống khổ, chỉ nghĩ cho nàng vui vẻ!"Ảnh nhi, nàng biết phải biết, ở trong lòng ta chỉ có một mình nàng, ta yêu nàng!"
Lập tức hắn cũng khiến Cung Tiểu Ảnh hồ đồ, không biết nàng là cảm thấy thống khổ thật hay là bởi vì mẹ hắn, nhưng hắn muốn nàng biết rõ, tim hắn chỉ thuộc về một người nàng.
Cảnh Liệt cúi đầu chuẩn bị hôn nàng, lại làm cho Cung Tiểu Ảnh lấy tay chặn lại, khiến lông mày của hắn nhíu lại.
"Đừng hôn ta, lần này đến lượt ta chủ động hôn chàng!" Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không tỳ vết lúm đồng tiền rung động lòng người.
Cung Tiểu Ảnh đẩy ngã Cảnh Liệt, tiện thể đè hắn ở trên giường.
***
"Ừm. . ."
Cung Tiểu Ảnh toàn thân không còn chút sức lực nào, ngồi trên bậc thang hành lang dài, không khỏe nôn khan, khiến Cúc Quyên căng thẳng đến bên cạnh nàng."Tiểu Ảnh tiểu thư, ngươi không sao chớ?" Cúc Quyên vỗ Cung Tiểu Ảnh, để nàng thoải mái.
"Ta, ta không sao. . .Ưm!" Cung Tiểu Ảnh đột nhiên từ bậc thang đứng lên, chạy đến bãi cỏ, lại một lần nữa nôn khan.
"Tiểu Ảnh tiểu thư, ngươi. . ." Cúc Quyên lộ vẻ mặt khó khăn đến gần Cung Tiểu Ảnh.
" Dạo này ta không biết làm sao, hình như là ngã bệnh, cảm giác được thân thể không thoải mái, rất muốn nôn, rồi lại nôn không được." Cung Tiểu Ảnh cảm thấy mình ngã bệnh.
Cũng có lẽ là bởi vì nàng nhớ hắn. Hắn phải đi ra ngoài một chuyến khoảng mười ngày mới có thể trở về, hắn đã đi năm ngày, còn năm ngày nữa mới có thể trở về, nàng cảm giác được thời gian trôi thật chậm!
Cung Tiểu Ảnh dáng vẻ nôn khan kia, nhiều năm trước Cúc Quyên về nhà thăm mẹ, sau đó cũng gặp dáng vẻ này, nàng còn nhớ mẹ nói, không phải lo lắng cho nàng, bởi vì nàng chỉ là. . .
"Tiểu Ảnh tiểu thư, ngươi có thể hay không là có thai?"
"Cái gì?!" Nàng có thai?
"Mẹ ta nói, khi nữ nhân mang thai, luôn không thoải mái muốn nôn, tình huống là nôn oẹ kia, nữ nhân nếu như không có nguyệt sự tới, hơn nữa phát sinh tình huống nôn oẹ, như vậy thì có thể mang thai!"
Nguyệt sự không có tới? Cung Tiểu Ảnh sắc mặt cứng ngắc vuốt bụng của mình, nguyệt sự hình như không có tới. . . Đã bao lâu? Là một tháng hay hai tháng đây?
Nàng thật sự có tiểu hài tử của Liệt?
Nghĩ đến nàng trong bụng có thể đã có con của Cảnh Liệt, Cung Tiểu Ảnh môi nhếch lên một cái tươi cười.
Liệt trở về biết nàng có đứa bé, nhất định sẽ thật vui mừng!
Nhưng nàng đang vui sướng, lại bị một bên đột nhiên vang lên tức giận quát tháo đánh tan
"Cái gì! Ngươi lại có con của Cảnh Liệt?"
Trác Ninh Ninh và Đại phu nhân không biết khi nào đã đứng ở phía sau bọn họ.