"Bối Lặc Gia đến rồi, Chức Tâm, rót cho chủ tử ly trà đi!" Ung Tuấn đi vào cửa ngồi vào chỗ của mình, phúc tấn không quay đầu lại mà phân phó nha hoàn Chức Tâm của mình.
"Vâng." Chức Tâm tiến lên, rót nước cho Bối Lặc Gia.
Ung Tuấn cũng không nhìn nàng một cái.
"Trà đã nguội rồi, ngươi đem bình trà bỏ lên chậu than đi, để trà nóng lại." Thấy Chức Tâm tới cầm bình nước lên, phúc tấn còn nói: "Ta sợ lửa không đủ mạnh, ngươi cầm cây quạt đứng bên cạnh chậu than quạt đi." Nàng bảo Chức Tâm đứng ở góc phòng.
Chức Tâm tới góc phòng, cầm lên cây quạt, đứng bên cạnh chậu than quạt lửa.
"Ta gọi con tới, có biết vì chuyện gì không?" Dặn dò xong, phúc tấn mới quay sang Ung Tuấn, đi thẳng vào vấn đề.
"Con biết." Ung Tuấn đáp.
"Con biết ta kêu con tới đây vì chuyện gì?"
"Vâng."
"Chức Tâm nói cho con?" Phúc tấn liếc về phía nha hoàn đang đứng trong góc quạt chậu than.
"Không có? Nếu không có, vậy sao con biết ta kêu con tới đây vì chuyện gì?"
"Con có thể đoán được."
"Vậy sao?" Phúc tấn híp mắt, sau đó nói: "Hay là lần trước ta đã nói cho con nghe rồi nhỉ?" Nàng lại giả vờ vô tình liếc nhìn về phía Chức Tâm.
Người nào đó không có phản ứng, cũng không có biểu tình gì, giống như không biết phúc tấn nhìn nàng.
"Vâng." Ung Tuấn đáp.
Hắn nhìn phúc tấn, không nhìn những người khác, bởi vì các nàng chỉ là nha hoàn.
"Rất tốt." Phúc tấn gật đầu một cái, lúc này mới cười. "Lục Hà, vào phòng ta, mở tủ lấy bức họa hôm qua Vương Gia đưa cho ta mang ra đây."
"Vâng." Lục Hà đi lấy đồ theo lệnh phúc tấn.
Chức Tâm đứng như khúc gỗ, nàng không biết bức tranh nào, cũng không biết hôm qua Vương Gia giao cho phúc tấn thứ gì.
Nàng là nha hoàn, nhìn thì giống người thân cận, nhưng nô tài thì phải dựa vào sắc mặt chủ tử, khi chủ tử sắc mặt không tốt, chính là không tin tưởng nô tài, nếu đã không tin tưởng, thì sẽ có rất nhiều chuyện nô tài sẽ không biết, bởi vì lúc có chuyện xảy ra nô tài đó đã bị đuổi đi nơi khác rồi.
Nhưng phúc tấn chưa từng làm ra vẻ mặt không tốt với Chức Tâm. Vẻ mặt của phúc tấn luôn luôn là tốt, bởi vì nàng không phải là chủ tử bình thường, nàng là một chủ tử có thân phận cao quý, nàng sẽ không cho bọn hạ nhân thấy sắc mặt xấu của nàng, bởi vì vui buồn của nàng không hề hiện lên trên mặt, nàng có thân phận của nàng. Vậy cho nên nàng có sắc mặt tốt không có nghĩa là nàng thương yêu nô tài đó, sắc mặt xấu cũng không có nghĩa là nàng ghét nô tài kia, thương hay ghét, chỉ lòng nàng mới biết.
Chỉ là, khi chủ tử có chuyện, mà nô tài kia cũng không hiểu rõ tình hình, thì có thể hiểu, nô tài kia đã mất lòng chủ tử.
Không lâu sau, Lục Hà đem tới một bức tranh cuộn.
Bức tranh hình như vừa được vẽ, bởi vì vải vẽ tranh vẫn còn mới, với lại vẫn còn có thể ngửi thấy mùi thuốc màu.
"Ngươi tới gần một chút, tháo miếng vải màu đỏ ra, gọi đám tiểu nha đầu tới mở bức họa ra." Phúc tấn phân phó Lục Hà, từ đầu tới cuối cũng không kêu Chức Tâm tới giúp.
Lục Hà theo lệnh phúc tấn phân phó, cởi mảnh vải đỏ ra, gọi đám tiểu nha đầu cẩn thận mở tranh.
Bức họa dần dần được mở ra, bên trong hiện ra dung mạo của một thiếu nữ, từ mái tóc đen lánh như sa tanh đến vầng trán sáng bóng, đôi mắt long lanh như biết nói, gò má ửng hồng, sóng mũi thẳng tắp thanh tú, đôi môi mềm mại đỏ hồng. . . . . . Trên môi đang nở nụ cười, nụ cười vô cùng ngọt ngào thuần khiết, so với trẻ con mới sinh còn thuần khiết hơn. Cô gái trong bức tranh kia không chỉ là xinh đẹp tuyệt trần, nụ cười hồn nhiên ngọt ngào của nàng còn có năng lực lay động lòng người khác, đặc biệt là nam nhân.
Khi phúc tấn phát hiện Ung Tuấn mắt không rời bức họa, nàng nở nụ cười.
"Nàng đẹp không?" Phúc tấn hỏi, thanh âm của nàng rất trầm thấp mà mềm mại.
"Rất đẹp." Ung Tuấn đáp, hắn vẫn còn nhìn bức họa.
"Ngạch nương không lừa ngươi chứ? A mã con nhất định sẽ vì con mà tìm cô gái tốt nhất, xứng đôi với con nhất." Phúc tấn nói tiếp, sau đó, nàng lại nhìn Chức Tâm.
Trừ tay đang quạt gió, Chức Tâm chỉ khẽ nhúc nhích một chút, nhưng mà cũng vẻn vẹn là đôi mắt của nàng nhẹ nhàng chớp động một chút mà thôi.
Nàng đương nhiên không nhìn thấy bộ dáng của người trong tranh, người kia cuối cùng là đẹp đến cỡ nào? Không phải vì nàng chỉ khẽ nháy mắt, không muốn ngó sang hai bên, mà là vì là tầm mắt của nàng bị Lục Hà cùng tiểu nha đầu ngăn trở, phúc tấn không để cho nàng nhìn thấy mỹ nhân trong tranh này.
Nhưng Ung Tuấn vừa mới khen người trong bức họa kia rất đẹp, người trong tranh kia chắc chắn rất là đẹp.
Vì Chức Tâm hiểu chủ tử của nàng, từ tám tuổi đến nay, nàng đã hầu hạ hắn gần mười năm.
Nhưng cho dù chỉ chớp mắt, Chức Tâm có thể thấy được ánh mắt của người trong bức họa kia, cho dù chỉ thấy ánh mắt biết cười kia, cũng phải nói rằng đó là một đôi mắt xinh đẹp, Chức Tâm cũng phải thừa nhận, đây nhất định là đôi mắt của mỹ nữ. Khó trách Ung Tuấn khen cô gái trong tranh kia rất đẹp, cô gái đó đôi mắt kia nhất định rất là đẹp.
"Đây là một cách cách, " Phúc tấn lại nói, khóe miệng nàng dần cong lên, nét mặt rất vui vẻ. "Cách cách của Tường Phủ, là con gái một của Tường Bối Tử."
Ung Tuấn không lên tiếng, mắt của hắn cũng đã dời khỏi bức tranh, chăm chú nhìn tiền đường, giống như đang đợi phúc tấn nói hết.
Phúc tấn quả nhiên tiếp tục nói: "Tường Phủ mặc dù không hiển hách như Ba Vương Phủ nhà chúng ta, nhưng người ta cũng là hậu duệ quý tộc, hơn nữa, ta vừa thấy cách cách duy nhất này của Tường Bối Tử thì đã thích nàng, xem đôi mắt của cách cách đẹp biết bao? Thật tinh khiết, thật thà, ta nhìn đôi mắt này liền biết, cưới cô bé này vào nhà, nhất định sẽ rất hợp nhà hợp phòng."
Ung Tuấn vẫn im lặng không nói.
Mà phúc tấn tựa hồ cũng không cần hắn trả lời, tự mình nói tiếp: "Lần trước con đã đồng ý với ta, hôn nhân là chuyện lớn, do ngạch nương ta làm chủ. Lời này hôm nay còn giá trị không?"
"Vẫn còn." Ung Tuấn trả lời, hắn còn mở miệng nói một cách chắc chắn: "Chỉ cần là chuyện con đã đồng ý với ngạch nương, nhất định sẽ giữ lời."
Phúc tấn lại cười.
Lúc này nàng là cười rất thỏa mãn mà nói: "Tốt, như vậy ngạch nương hôm nay làm chủ, thay ngươi đến Tường Phủ đính ước hôn sự."
Chợt "Bịch" một tiếng, cây quạt trên tay nha hoàn đang đứng trong góc rơi xuống, phát ra tiếng vang.
Ánh mắt Phúc tấn cùng bọn nha hoàn, trong nháy mắt đều chuyển sang Chức Tâm.
Chỉ có Ung Tuấn, hắn cầm ly trà lên, ánh mắt chăm chú nhìn ly trà, sau đó uống trà, hắn căn bản không chú ý đến nha hoàn đó. Chức Tâm yên lặng ngồi xổm người xuống, bằng bộ dáng của nha hoàn hèn mọn không được chú ý yên lặng nhặt lên cây quạt, tiếp tục quạt gió cho chậu than, đốm lừa bay ra rơi trên mu bàn tay trắng mềm của nàng, nàng lại giống như không để ý, mặc cho mu bàn tay đã nóng đến độ căng ra bọng nước, vẫn không cảm thấy đau rát chút nào.
Ánh mắt Phúc tấn quay lại trên người Ung Tuấn. "Ngươi đồng ý không?" Nàng hỏi.
Tuy rằng nàng hiểu được lời hắn nói, nhưng hắn đồng ý vẫn là tốt nhất.
Uống một hớp trà, Ung Tuấn chậm rãi đặt ly trà xuống, từ từ ngẩng đầu kiên định nhìn đến ngạch nương đang không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua. "Dĩ nhiên." Hắn cuối cùng đáp.
Nghe được lời cam kết từ miệng hắn nói ra, bây mới khiến phúc tấn thực sự an tâm.
Phúc tấn lại cười.
Lúc này không phải chỉ là hài lòng mà cười, còn là cười từ trong bụng! Đây dù sao cũng là con trai của nàng, nơi này dù sao cũng là nhà của nàng, Vương Phủ của trượng phu nàng, cho nên nàng vẫn có thể làm chủ mọi chuyện. Những chuyện khác nàng có thể mặc kệ, nhưng chuyện đại sự như vậy, giống như quyết định chủ mẫu tương lai của gia đình này — Nàng phải làm chủ! Chỉ cần Vương Phủ còn đứng vững, sau này nàng vẫn phải tiếp tục làm chủ.
Đợi đến khi Ung Tuấn rời khỏi Tứ Hỉ trai, phúc tấn lại mở miệng nói chuyện.
"Ta quyết định như thế, ngươi có cảm thấy vui mừng cho Bối Lặc Gia không?" Phúc tấn ngữ điệu bình thản, thái độ hiền lành.
Chức Tâm vẫn ở chỗ cũ đảo lửa than, giống như không phát hiện ra phúc tấn đang nói chuyện với nàng.
"Không cần đảo lửa nữa, bình đã đủ nóng, nước bên trong cũng muốn cạn rồi. Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe thấy không?" Phúc tấn nói tiếp.
Chức Tâm giờ mới hiểu được, phúc tấn đang nói với mình.
"Ta chọn thiếu phúc tấn cho Bối Lặc Gia, hắn rất hài lòng, ngươi cũng cảm thấy vui mừng chứ?" Phúc tấn hỏi lại lần nữa.
"Vâng." Chức Tâm cúi đầu, thẩn thờ đáp.
"Ngươi không hầu hạ hắn, dù sao cũng phải kiếm một nữ nhân khác hầu hạ hắn. Lúc này ta tìm một thê tử cho hắn, Tường Phủ cách cách và Ba Vương Phủ chúng ta cũng có thể coi là môn đăng hộ đối, hắn cũng nghe lời ta lấy vợ,với ngươi cũng như với hắn, đều là chuyện tốt, đúng không?"
"Vâng, đúng là chuyện tốt."
"Ừ." Phúc tấn gật đầu, ra vẻ hài lòng. "Ta làm thế, còn ở trước mặt ngươi làm như vậy, ngươi có oán trách ta không?" Phúc tấn lại hỏi.
Chức Tâm lắc đầu.
"Mặc dù ngươi không theo hầu hạ chủ tử ngươi, nhưng chỉ cần hắn không thành thân, lòng ngươi nhất định vẫn không thể dẹp yên." Chức Tâm chăm chú nhìn mặt đất, không lên tiếng.
"Nhưng chuyện của hai người các ngươi cuối cùng vẫn là bế tắc, cho nên, ta làm như vậy để ngươi phải chết tâm, là vì muốn tốt cho ngươi." Phúc tấn nói: "Đây là tấm lòng của ta, ngươi hiểu không?" Nàng gật đầu.
"Đã hiểu."
"Rất tốt." Phúc tấn cầm lên ly trà, uống một hớp , sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói: "Hiểu là tốt rồi, ngươi lui xuống đi!" Nàng vẫn là phu nhân cao quý, luôn luôn quan tâm hạ nhân.
Cho dù là chuyện trong lòng hạ nhân, nàng cũng muốn quan tâm, bởi vì nàng lạy là lạy Bồ Tát, nàng ăn là ăn chay trường.
Nhưng tự cho là người nhân từ, thường thường sẽ làm những chuyện tàn khốc nhất.
Người giàu có bố thí người nghèo khó ốm yếu hoặc sủng vật, lại dùng thủ đoạn đẫm máu tàn bạo, chiếm hết tài sản rồi giết sạch cả nhà đối thủ trên thương trường của mình.
Bản thân bố thí chính là tính tốt, tính tốt luôn luôn là chuyện tốt, nhưng chỉ biết được hành thiện cho những người không bằng mình, tuyệt đối không giống như hành thiện cho người bằng mình hoặc cao hơn so với mình.
Người so với mình cao thượng hơn, cần gì người khác thiện hạnh (hành động tốt)? Bố thí vật chất chính là bắt đầu cho một việc làm tốt, cảnh giới tối cao của thiện hạnh chính là phải hiểu được phóng sinh từ trong đáy lòng.
Phóng sinh? Phóng sinh là như thế nào? Phổ độ cuộc sống cho chúng sinh khắp thiên hạ, tha cả những loài không phải là chúng sinh cũng chính là sinh. Phóng sanh xong sau đó sẽ không để lại dấu vết, giống như không có phóng sanh, đó mới là công đức lớn nhất của phóng sinh.
Công đức, cái gì gọi là công đức? Bỏ công ra không nghĩ tới báo đáp, đó chính thiện hạnh lớn nhất.
Phúc tấn là mẫu người lương thiện, chẳng qua thường nói chính là Phật ngoài miệng, việc trên tay luôn là việc của Phật.
Tranh dành thiệt hơn, người đầu tiên nàng nghĩ tới chính là chính nàng, cùng với con trai của nàng.
Trong đáy lòng nàng không thể có phóng sinh, cho nên nóng vội mưu cầu, cố chấp ý muốn của mình, vì vậy nàng thường xuyên lo lắng phiền não, không thấy vui vẻ, bởi vì nàng không chịu phóng sinh chính mình.
Chức Tâm không trách ai hết, dĩ nhiên cũng không trách phúc tấn.
Nàng hiểu mỗi người sống trên đời đều giống như tu hành, đều phải trải qua vướng mắc, giống như nàng, nàng không muốn gả cho Ung Tuấn làm tiểu thiếp. Vì vậy, nàng không trách phúc tấn, nàng phóng sinh, phóng sinh cho bản thân cao thượng hơn so với phúc tấn.
Phúc tấn nói chuyện với Chức Tâm, Lục Hà đương nhiên là đứng bên cạnh, ánh mắt của nàng nàng giống phúc tấn ban nãy nhìn sang Chức Tâm.
Nhưng trong mắt Lục Hà chính là thương xót và cảm thán, không giống phúc tấn theo dõi và lạnh nhạt.
Bởi vì nàng cũng là nô tài, cho nên nàng thương xót Chức Tâm, rồi lại cảm thán Chức Tâm ngu ngốc, tự nhiên lại bỏ cơ hôi trở thành Phượng Hoàng.
Bởi vì nàng không biết, trong mắt Chức Tâm, cái gì gọi là Phượng Hoàng. . . . . .
Trên thế gian này không có Phượng Hoàng.
Cũng có thể nói, trên thế gian này khắp nơi đều là Phượng Hoàng.
Nhưng mà làm Phượng Hoàng cũng khổ, không làm Phượng Hoàng cũng khổ, vậy tại sao không sống theo ý mình? Có thể sống theo ý mình cũng khổ, không thể sống theo ý mình cũng khổ. . . . . .
Nếu cái gì cũng khổ, vậy thì làm tiểu thiếp cũng khổ, làm nô tài cũng khổ, làm chủ tử cũng khổ.
Còn có cái gì có thể không khổ hay sao? Xem ra con người rất nhỏ bé, chỉ được vui vẻ một lúc còn lại phần lớn là tìm niềm vui trong đau khổ.
Nhưng mà, cũng có thể làm tiểu thiếp không khổ, làm nô tài không khổ, làm chủ tử cũng không khổ.
Nhất niệm Thiên đường, nhất niệm Địa Ngục. (câu này có ý nghĩa là dù thiên đường hay địa ngục, đó cũng là do mình nghĩ mà thôi cảm ơn bạn Loyal đã giải thích giúp mình câu này )
Cuộc đời con người, chính là không sánh bằng với thế sự biến hoán vô thường.
Cho nên tâm trạng của con người thường thay đổi theo hoàn cảnh, có thể kiêm định không thay đổi theo hoàn cảnh, đó chính là tu hành.
Tu hành xem ra dễ dàng, nhưng lại rất khó khăn.
Nhưng nhìn như là việc rất khó, thật ra thì lại rất dễ, chỉ là buông xuống mà thôi.
Chỉ là buông xuống, nhưng vẫn là cực kỳ khó khăn.
Bởi vì tâm không phải đồ vật, nói tới thì không thể buông xuống, buông xuống rồi thì lại muốn nói tới.
Người sống trên đời, vừa bắt đầu có thể mỗi lần nhắc tới, mỗi lần buông xuống, lại là lúc bắt đầu bước lên con đường tu hành. Phúc tấn có chút tu hành, nhưng tu hành không đủ, hay bởi vì là một phúc tấn, không có hoàn cảnh gian khổ, không dễ tu hành. Vả lại cũng vì phúc tấn có chút tu hành, cho nên mọi chuyện mọi vật so với người khác rõ ràng hơn, thấy được cái cốt lõi cùng thủ đoạn nhưng cũng vì vậy càng làm tổn thương người hơn.
Chức Tâm lui ra, vẻ mặt thẩn thờ rời khỏi Tứ Hỉ trai.
Lòng nàng đã không còn cái gọi là đau, bởi vì với đứa mồ côi đau lòng không có giá trị.
Nhưng trên đường rời khỏi Tứ Hỉ trai, đáy lòng nàng chợt dâng lên một loại cảm giác khó hiểu. . . . .
Giống như lúc động vật gặp nguy nan, trâu sẽ rơi lệ, ngựa sẽ hí vang.
Nàng nghĩ rằng mình sẽ không hầu hạ phúc tấn sẽ không còn lâu, thời gian ở lại Vương Phủ cũng sẽ không còn nhiều nữa.
Duyên phận giữa người với người, vẫn luôn chính là chia chia lìa lìa, tụ rồi lại tan, tan rồi lại tụ, cứ tuần hoàn như thế.
Ung Tuấn cùng Ngọc Bối Lặc làm một cuộc giao dịch.
Cuộc giao dịch này, có liên quan tới Chức Tâm.
Hắn muốn Ngọc Bối Lặc mang Chức Tâm đi.
"Ta sắp lấy vợ, ngươi không thích hợp ở lại Vương Phủ nữa." Ngày hôm đó, Ung Tuấn vào phòng nhỏ của Chức Tâm, nói với nàng như thế.
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, sắc mặt bình thản.
Hắn ít khi đến, ít khi nói chuyện với nàng, mấy ngày gần đây, hắn còn ít nói chuyện với nàng hơn nữa, không nhìn tới nàng nữa.
Nhưng hôm nay hắn tới, chẳng những tới, còn nhìn nàng nói chuyện với nàng.
Chỉ là lời hắn nói với nàng, chính là muốn nàng rời khỏi Vương Phủ.
"Ngươi rời đi, cả hai đều có lợi, ngươi cũng có thể thay Vương gia chăm sóc tiểu Cách Cách." Tiểu cách cách trong miệng hắn, chính là Ba Ca.
Chức Tâm sắc mặt trắng bệch, hít thở dường như không thông. "Nô tỳ là nô tài, vĩnh viễn nhớ mình là thân phận nô tài. Thiếu phúc tấn là trời, nô tỳ chỉ là bùn đất. Nô tỳ hiểu được, vĩnh viễn sẽ không vượt phận." Lúc lâu sau nàng mới nhàn nhạt nói.
"Đây là hai chuyện khác nhau." Ung Tuấn nhìn nàng, ánh mặt băng giá. "Ngươi là nô tài, ta vẫn thích ngươi, bởi vì không chiếm được mới chính là đẹp nhất. Còn nữa, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm. Ngươi là nữ nhân, ta là nam nhân, trong lòng ta ôm lấy thê tử, mắt vẫn nhìn ngươi, loại cuộc sống này, ta và ngươi đều không sống dễ chịu." Lòng của nàng chợt quặn đau.
Những lời này tựa như một cây kéo, cắt đứt lòng nàng.
"Thiếu phúc tấn mới vào Phủ, thứ nàng cần chính là trượng phu toàn tâm toàn ý yêu thương, ta cưới nàng, nhất định phải thương nàng, không thể phụ rẫy nàng." Hắn nói tiếp.
Chức Tâm không nói lời nào, nàng thẩn thờ chăm chú nhìn vào hư không.
Đây là, một nam tử đang nói cho nữ nhân hắn yêu nghe.
Nữ nhân nghe, vết thương đau đớn lại bị xé rách, nhưng nàng vẫn muốn nghe, bởi lời này là do nam nhân nói, lời này nàng căn bản hiểu được, cũng là nàng không cần.
"Nếu nữ nhân ta cưới là ngươi, cũng sẽ đối với ngươi tốt nhất, cho ngươi nhiều nhất." Hắn chăm chú nhìn nàng, híp mắt. "Nhưng nữ nhân ta muốn cưới không phải ngươi." Hắn nói.
Lời này nói ra rất hợp tình hợp lý.
Nàng biết ý tứ của hắn, hiểu rõ suy nghĩ của hắn.
Nàng không thể ở lại.
Nàng không thể ở lại chỗ này, tiếp tục làm một người bên cạnh quan sát, cho dù hắn đồng ý, tân nương của hắn cũng sẽ không muốn, nhất định sẽ không cho phép.
"Nô tỳ hiểu." Cuối cùng nàng nói.
Thanh âm của nàng rất nhạt, nhưng từng chữ từng câu, như giọt nước rơi xuống lá sen, véo von vô tận.
Hắn không nói thêm gì, cũng không ở lại.
Hắn rời đi, vẫn lạnh nhạt giống như trước.Sau đại thọ Vương Gia không lâu, Chức Tâm đi theo cách cách xuất giá, cùng nhau đến Ngọc Vương Phủ.
Tới Ngọc Vương Phủ không lâu, chồi non trên cây đã nảy mầm, Xuân năm nay đến sớm, nhưng Chức Tâm lại thấy ngày trôi qua thật chậm.
Công việc của nàng không nhiều lắm, bởi vì phần lớn thời gian cách cách không cần nàng hầu hạ.
"Ngươi có hai tay, hai chân, ta cũng có hai tay, hai chân, việc ngươi có thể làm ta cũng có thể làm." Ba Ca nói với nàng như thế.
Bởi vì chủ tử không cần thường xuyên hầu hạ, cho nên ngày trôi qua thật chậm, những ngày sau cũng sẽ trôi qua thật chậm như thế, vậy phải tìm việc gì đó làm để giết chỗ thời gian chậm chạp này.
Vì thế, Chức Tâm bỏ ra nửa ngày để thêu đồ, kỹ thuật thêu của nàng càng ngày càng tiến bộ.
Ba Ca đến phòng nàng, nhìn thấy đồ nàng thêu, thích đến độ không muốn rời tay.
"Ngươi đúng là huệ chất lan tâm! Không chỉ là huệ chất lan tâm, Chức Tâm, ngươi đúng là tài nữ!" Cầm trong tay túi tiền, Ba Ca nở nụ cười hồn nhiên rực rỡ, khích lệ nàng.
Vì thế, Chức Tâm tặng cái túi tiền cho nàng.
Lại qua hơn nửa tháng, Ngọc Bối Lặc gọi Chức Tâm đến tiền đường, hắn có chuyện muốn nói nàng.
"Chuyện này vốn muốn để Ba Ca nói cho ngươi biết, nhưng ta sợ nàng nói không rõ ràng, hơn nữa, chuyện này để ta nói sẽ dễ dàng hơn." Ngọc Bối Lặc nói.
Chức Tâm nghe, nàng không lên tiếng.
"Sau vài năm nữa, ta muốn đưa Ba Ca đi du ngoạn Đại Giang Nam Bắc." Hắn dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Chuyến đi này không biết mất bao nhiêu thời gian, cũng không có mục đích, ăn ở tùy hứng, hôm nay không biết chuyện ngày mai, ngày mai không biết chuyện tương lại, cho nên không có phương tiện dẫn ngươi theo." Chức Tâm vẫn đang nghe.
"Hơn nữa, sau này ta sẽ mang nàng trở về Phủ Thuận, có lẽ không hồi kinh nữa, nhưng ngươi từ nhỏ đã sống ở kinh thành, nếu như vậy, ta với Ba Ca đã quyết định, chuộc thân cho ngươi, sau này ngươi không còn là nha hoàn của Ngọc Vương Phủ nữa, ngươi được tự do." Nghe đến đó, Chức Tâm giật mình.
Một lúc sau, nàng mới nói: "Bối Lặc Gia cùng thiếu phúc tấn muốn rời phủ, nô tỳ có thể ở lại Vương Phủ mà chờ đợi, Bối Lặc Gia quyết định mang thiếu phúc tấn trở về Phủ Thuận, nô tỳ cũng có thể theo đến đó ——"
"Chẳng lẽ ngươi không muốn chuộc thân?" Hắn hỏi.
"Nô tỳ không có tiền chuộc thân." Chức Tâm đáp.
Trước kia tiền bạc hàng tháng của nàng ở Vương Phủ đều đưa cho phụ thân, bản thân nàng không có giữ lại bao nhiêu, chỉ có mấy lượng bạc vụn.
"Ta không lấy tiền của ngươi." Ngọc Bối Lặc nói.
Chức Tâm chờ hắn cho hết.
"Ta đã thấy ngươi thêu đồ cho Ba Ca, tú nhã không tầm thường, tay nghề tinh xảo khéo léo làm người ta nhìn không muốn rời mắt." Ngọc Bối Lặc lại nói: "Ngươi có thể vẽ lại có thể thêu, tài năng như thế không nên bị mai một. Ngươi nên đến Giang Nam đi, tiếp kiến Lão sư, thỉnh cầu chỉ điểm, sao này tay nghề sẽ có thể cao hơn."
"Nô tỳ không hiểu ý của Bối Lặc Gia." Nàng giật mình hỏi.
"Ta ở Giang Nam có mở phường thêu, Hồng Đậu Tú trang, ta cũng cần một quản sự có thể tín nhiệm, nếu ngươi nguyện ý rời Kinh Thành theo ta và Ba Ca đến Phủ Thuận, chi bằng tới Giang Nam, thay ta trông coi Hồng Đậu Tú trang."
"Chuyện này với chuyện nô tài chuộc thân có quan hệ gì?" Chức Tâm nói: "Huống chi, nô tỳ chưa bao giờ rời Vương Phủ, cũng không có kinh nghiệm quản lý kinh doanh.
"Ngươi thay ta quản lý phường thêu, ta cho ngươi ba năm thời gian, trong vòng ba năm, chỉ cần phường thêu kinh doanh vào quỹ đạo, làm ăn thuận lợi, ngươi có thể chuộc thân." Hắn dừng một chút, sau đó nói rõ hơn nữa: "Nói cách khác, một khi ngươi bắt đầu kiếm tiền cho phường thêu, coi như đã tự chuộc thân cho mình." Chức Tâm nín thở, nàng đã động lòng, nhưng cũng vẫn sợ hãi.
"Không chỉ như thế, " Ngọc Bối Lặc nói tiếp: "Một khi phường thêu ăn nên làm ra, hàng năm ta sẽ chia cho ngươi phân nửa lợi tức, cho ngươi chính thức trở thành một nửa chủ nhân của phường thêu."
Điều kiện này thật động lòng người.
Nhưng Ngọc Vương Phủ to lớn như vậy, nô tài giỏi giang chỗ nào cũng có, vì sao lại chọn nàng? Đáy mắt nàng tràn ngập nghi ngờ, Ngọc Bối Lặc dĩ nhiên có thể nhìn ra được.
"Vừa rồi có nói, ta đã thấy qua tranh thêu của ngươi. Muốn trở thành quản sự của phường thêu, người này không chỉ ta có thể tin tưởng, còn phải có thể có thiên phú về thêu thùa, vậy mới có thể vì phường thêu mà kiến tạo ý tưởng, đào tạo nhân tài, kế thừa cái cũ sáng tạo cái mới. Hơn nữa ta đã quan sát ngươi mấy ngày, ngươi làm việc nhạy bén, tỉ mỉ, cẩn thận, trí tuệ, toàn là điều kiện hiếm có, cho nên ta muốn dùng ngươi." Giờ phút này, trong lòng Chức Tâm đang kinh hoàng . . . . . .
Đây chính là một cơ hội hiếm có! Trước đây nàng đã từng hâm mộ Khổng Hồng Ngọc, bây giờ ở trước mặt nàng đang có một con đường, một con đường làm cho người ta vui mừng lại để cho người ta tâm trạng thấp thỏm.
Sau này nàng có thể không còn là chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng nữa, chỉ cần nàng chịu nhấc chân lên bước ra ngoài.
Nhưng mà, Chức Tâm chưa bao giờ dám mong muốn một cơ hội biến thân như vậy, thế nhưng cho dù nàng rất muốn như vậy nhưng vẫn không thể đoán được tương lai, việc này làm cho tinh thần nàng thấp thỏm.
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi có bằng lòng không?" Hắn hỏi.
"Nô tỳ tám tuổi đã làm nô, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm tốt một nô tỳ, Bối Lặc Gia sao lại dám tin tưởng nô tỳ có thể kinh doanh phường thêu?" Nàng phải hóa giải nghi vấn trong lòng.
"Ta biết ngươi không thể." Hắn nói với nàng: "Nhưng phường thêu Giang Nam ở xa, mắt ta không thể nhìn tới, tay không thể quản đến, vì vậy, ta cần người có phẩm hạnh hàng đầu, dù là ba năm sau ngươi vẫn không thể làm cho phường thêu sinh lời, ta cũng tin tưởng ngươi đã dốc hết toàn lực. Cho nên, ta nguyện ý để cho ngươi thử một lần." Nghe xong lời này, trong mắt Chức Tâm mơ hồ phát sáng.
"Ta đã giải đáp nghi vấn trong lòng ngươi, bây giờ, ngươi có nguyện ý không?" Hắn hỏi lần nữa.
Lúc này, Chức Tâm cuối cùng cũng gật đầu."Nô tỳ nguyện ý thử một lần." Nàng cười.
Ngọc Bối Lặc cũng cười. "Như vậy, từ giờ trở đi, ngươi chính là nửa chủ nhân của Hồng Đậu Tú trang." Hắn nói: "Từ nay về sau ngươi chính là người quản lý, trên vai trách nhiệm vô cùng, ngươi hiểu không?" "Ta hiểu." Chức Tâm trầm ổn trả lời.
Cho dù tương lai có trách nhiệm nặng nề, nhưng khóe miệng của nàng đang cười, lông mày cũng cười, mắt cũng đang cười.
"Trong phường thêu có lão bộc, ngươi đến phường thêu hắn sẽ tìm ngươi, việc ngươi không hiểu, có thể hỏi hắn." Bối Lặc Gia nói: "Chỉ cần có lòng, sẽ có thể gánh vác. Chỉ cần không sợ khổ, nhất định sẽ thành công."
"Ta có lòng, ta cũng không sợ khổ." Chức Tâm trả lời hắn như vậy.
Ngọc Bối Lặc gật đầu, cười nói: "Như vậy được rồi."