"Vì sao ngươi ngăn cản ta?" Trong hầm lạnh ẩm thấp, một tên nam nhân chất vấn Lục Y Nhân.
"Bởi vì người nói ra bảy chữ ‘Việc đè nén này đã quá lâu’." Lục Y Nhân cung kính đáp.
Ánh mắt nam nhân bỗng sắc lạnh.
"Bởi vì bảy chữ này, nếu người muốn nàng ấy ở chỗ đó, sau khi sự việc xảy ra, người nhất định sẽ hối hận.” Lục Y Nhân lại nói tiếp.
"Tại sao ta phải hối hận?" Nam nhân nọ tức giận nói.
"Nếu bị đè nén đến mức đó, nếu chưa suy nghĩ kỹ mà đã làm, người chắc chắn sẽ thấy hối hận.” Lục Y Nhân vẫn nói câu đó.
Nam nhân lạnh lùng nhìn nàng nói. "Cần tới ngươi dạy ta sao?"
Lục Y Nhân cúi đầu. Những gì cần nói nàng cũng đã nói xong, hiện tại, tùy ý người xử lý.
Nam nhân lạnh nhạt nhìn nàng một lúc, sau đó trầm giọng nói:
"Nhiệm vụ của ngươi, là bảo vệ nàng."
"Vâng."
"Ngươi không phải người nhiều chuyện, hơn nữa lại ít nói, cho nên ta mới ra lệnh cho ngươi bảo vệ nàng."
"Vâng."
"Người nhiều chuyện, thông thường sẽ chết oan chết uổng."
"Vâng."
"Người nói nhiều, thường thường sẽ sớm mất mạng."
"Vâng."
"Hôm nay ngươi chẳng những nhiều chuyện, hơn nữa lại còn nói nhiều."
"Vâng."
"Còn tái phạm lần nữa, dùng mạng của người tới đây nhận tội." Những lời này nghe ra còn buốt lạnh hơn so với việc xuống địa ngục.
"Vâng."
Lục Y Nhân tuy là nữ nhân nhưng sắc mặt nàng vẫn không một chút thay đổi.
Nàng chỉ là một quân cờ, một quân cờ không đáng để nói đến.
Phục tùng cùng làm việc theo lệnh, chính là số phận của nàng, là số phận của nàng từ khi sinh ra.
Nàng không nhiều chuyện, cũng không thích nói nhiều.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng nhiều chuyện kể từ khi sinh ra, cũng là lần đầu nàng nhiều lời nhất kể từ khi sinh ra.
Nhưng hôm nay, chủ nhân của nàng không lấy mạng nàng. Cho nên nàng sẽ nhớ kỹ, từ nay về sau nàng không thể nhiều chuyện, cũng không thể nói nhiều.
Chức Tâm trở lại Hồng Đậu Tú Trang, nhưng lại nhìn thấy giữa ban ngày mà cửa phường thêu đã đóng kín, Điền Thất ngồi ở trong phòng vô cùng buồn chán, rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi đập ruồi muỗi chơi.
"Tại sao lại đóng cửa tiệm?" Vừa bước vào cửa, Chức Tâm liền hỏi Điền Thất.
"Cô nương đi ra ngoài một ngày một đêm, khó trách không biết chuyện!" Điền Thất liếc nhìn nàng, lười biếng trả lời.
"Ta không biết cái gì?"
"Cô nương không nhìn thấy hai tên Hắc Bạch Song Sát đứng trước cửa phường thêu sao? Hôm qua và cả ngày hôm nay, hai tên ôn thần này không chỉ hù dọa khiến tất cả các khách khứa đều chạy mất, chỉ cần phường thêu vừa mở cửa ra, hai tên này liền tiến vào cửa đòi ăn đòi uống, không đáp ứng tốt cẩn thận sẽ bị ăn quả đấm, như vậy phường thêu chúng ta còn mở cửa để làm gì?” Điền Thất kể lể.
"Sao lại xảy ra chuyện như vậy, ngươi đã báo quan chưa?"
"Quan?" Điền Thất giễu cợt hừ một tiếng.
"Ở thành Tô Châu này, quan nào dám quản chuyện của Như Ý Hiên!"
"Như Ý Hiên?" Chức Tâm nhíu chặt đầu lông mày.
"Ngươi chắc chắn hai tên hung thần kia là người của Như Ý Hiên phái tới sao?"
"Trừ bọn họ ra còn có thể là ai?"
"Chẳng lẽ không có ai trị được người của Như Ý Hiên sao?"
"Đối đầu với Như Ý Hiên, vốn là chuyện không thông minh." Điền Thất lạnh lùng đáp.
Chức Tâm biết nàng cự tuyệt Như Ý Hiên khiến Điền Thất mất hứng.
"Không thể tiếp tục như vậy, phường thêu vẫn phải mở cửa." Chức Tâm nói.
"Mở cửa?"
"Đúng, đi mở cửa đi, phường thêu vẫn phải được buôn bán." Chức Tâm kiên trì.
"Mọi người trong phường thêu đã giải tán rồi, chỉ còn lại hai người thợ, buôn bán cái gì?" Điền Thất nói.
"Mọi người giải tán?"
"Đúng, không thể buôn bán nên ta cho bọn họ về nhà, nếu không chúng ta vẫn phải trả tiền công, miệng ăn núi lở, vậy sao được? !" Điền Thất nói.
Chức Tâm kiềm chế tức giận, nàng biết tức giận với Điền Thất cũng vô ích.
"Lập tức đi tìm người trở lại, ngày mai sẽ mở cửa tiệm." Nàng nhìn Điền Thất nói.
"Nhưng mà ——"
"Cứ quyết định như vậy." Nàng kiên định nói, sau đó liền xoay người đi vào nội đường.
Điền Thất nhìn chằm chằm bóng lưng Chức Tâm, nheo mắt lại như có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Đêm về khuya, ánh trăng càng sáng tỏ.
Bóng đêm chiếu rọi vào ô cửa sổ bằng giấy trắng, làm nổi rõ lên mảnh trăng sáng ảm đạm, nhìn vào mắt vô cùng động lòng người.
Tên sát thủ bấm gãy then cửa, đi vào trong phòng, sự việc dễ dàng như trở bàn tay, nhưng chuyện quá dễ dàng như vậy, sẽ không khỏi khiến người ta cảm thấy lo lắng.
Bởi vì lo lắng, cho nên tên sát thủ lần nữa quay đầu nhìn lại phía ngoài phòng.
Ngoài phòng không có ai, không có động tĩnh gì lạ.
Tên sát thủ tạm thời yên tâm, lặng lẽ đi tới trước giường. . . . . .
Người trên giường đang vùi mình trong chăn, tên sát thủ nhếch môi lộ ra khuôn mặt cùng nụ cười dữ tợn hung ác.
Hắn có nghe nói, trên giường là một mỹ nhân, lại còn là mỹ nhân hiếm gặp trên thế gian.
Mặc kệ có phải là sát thủ hay không, hắn là nam nhân, mà nam nhân chung quy lại đều khó qua ải mỹ nữ.
Huống chi hắn là sát thủ, nhúng chàm con mồi của hắn, chỉ là khoản hoa hồng của việc giết người mà thôi.
Người nào đó ngủ rất ngon, hoàn toàn không biết vận rủi sắp buông xuống, sát thủ rốt cuộc cũng ra tay, xốc lên một góc chăn hồng — Nhưng trên giường không có mỹ nữ nào cả, chỉ có một người giả.
Tên sát thủ biết mình trúng kế, xoay người chạy vọt ra khỏi phòng — Nhưng ngoài phòng đã có người ôm cây đợi hắn.
Tử Y Nhân ở ngoài phòng đã chờ hắn cả đêm, hắn cũng là sát thủ, chính là Tử Ảnh sát thủ nhanh như gió.
Tử Y Nhân ra tay sắc bén âm hiểm, sát thủ kia vốn ngăn cản không nổi Tử Y Nhân, vừa đánh vừa tìm đường chạy trốn, vào thời điểm mấu chốt tên sát thủ tránh được một kích của Tử Y Nhân kéo lấy góc vạt áo.
Tử Y Nhân không có ý định đuổi theo truy sát tên sát thủ đã chạy trối chết kia, hắn đi vào trong phòng, cũng giống như tên sát thủ nọ đến cạnh giường lật lung chăn ra. Trong chăn hiển nhiên không có ai, chỉ có một người giả.
Tử Y Nhân đứng ở trong phòng, chăm chú đánh giá xung quanh chốc lát.
Sau một lúc lâu, Tử Y Nhân rốt cuộc cũng rời khỏi phòng rồi nhảy lên mái hiên.
Tên sát thủ bị trọng thương trở lại nơi ở của hắn.
Trong sào huyệt lúc này có một nữ nhân đang chờ hắn, bọn họ đã có giao ước với nhau, vốn nghĩ rằng mọi chuyện đều thuận lời, tên sát thủ lúc này đã giết được mỹ nhân kia.
Tên sát thủ sau khi trở lại rên rỉ không dứt, hắn vừa bò vừa lết đến bên chân của nữ nhân nọ.
"Tử Y. . . . . ." Sát thủ còn chưa kịp nói xong những gì muốn nói.
Nhưng nữ nhân kia đã hiểu tên sát thủ này đã không hoàn thành được nhiệm vụ, vì vậy liền giết người diệt khẩu, võ công của đối phương so với tên sát thủ kia cao hơn rất nhiều.
Nữ nhân phát hiện trong tay tên sát thủ kia nắm chặt một mảnh vải màu tím.
Sắc mặt nữ nhân thay đổi, bởi vì mảnh vải màu tím đó, có đan xen chỉ tơ vàng. Trong thiên hạ chỉ có một bang hội sát thủ, bên trong chất liệu vải màu tím mới có đan xen vào chỉ tơ vàng…..
Sắc mặt nữ nhân mặc hồng y tái nhợt rời khỏi sào huyệt của sát thủ.
Nàng biết tính mạng mình khó có thể giữ nổi, có phái nhiều sát thủ đi nữa cũng vô dụng, bởi vì sát thủ bình thường, tất cả cũng chỉ là những kẻ tài hèn sức mọn.
Nàng phải tự mình ra tay, lấy mạng của Liễu Chức Tâm.
"Không thể tưởng tượng được, đường hầm đó lại ăn thông tới Hồng Đậu Tú Trang."
"Đây là chuyện mà hết chín phần mười người trong thiên hạ không thể tưởng tưởng nổi."
"Không tưởng tưởng được, địa đạo đó không những đi thông đến Hồng Đậu Tú Trang, hơn nữa còn trực tiếp thông tới giường ngủ của ta."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Chức Tâm nhìn Lục Y Nhân đứng ở trước mặt mình, nàng nhẹ giọng hỏi: "Địa đạo đó vì sao lại thông đến Hồng Đậu Tú Trang, Hồng Đậu Tú Trang rốt cuộc là nơi như thế nào?”
Lục Y Nhân nhìn lại nàng.
"Ngươi không muốn nói? Hay là không thể nói?" Chức Tâm hỏi lại nàng lần nữa.
Câu hỏi của Chức Tâm, vẫn không có đáp án.
Lục Y Nhân đứng bên cạnh nàng, như thể biến thành người gỗ không biết nói chuyện.
"Coi như ngươi không thể nói, ta vẫn cứ muốn hỏi."
Lục Y Nhân vẫn không nói lời nào.
Chức Tâm bắt đầu tiếp tục nói: "Phòng trúc là cứ điểm cũ của Chi Lan Đình!"
"Đường hầm trong phòng trúc thông tới Hồng Đậu Tú Trang!"
"Cho nên, Hồng Đậu Tú Trang cũng là cứ điểm của Chi Lan Đình!"
"Hồng Đậu Tú Trang vốn đã có quan hệ với Chi Lan Đình!"
"Nhưng Hồng Đậu Tú Trang là sản nghiệp do Ngọc Bối Lặc mua lại."
"Ngọc Bối Lặc mua lại Hồng Đậu Tú Trang từ tay của ai?"
"Đối phương vì sao phải bán đi Hồng Đậu Tú Trang?"
"Hoặc là nên nói, Chi Lan Đình vì sao phải bán đi Hồng Đậu Tú Trang?"
“Chi Lan Đình bán ra Hồng Đậu Tú Trang, Hồng Đậu Tú Trang lại giao cho ta quản, rồi Chi Lan Dình lại ra mặt mua ta?”
"Thiên hạ không thể có đạo lý quanh co như vậy.”
"Đạo lý quanh co, có khi cũng chỉ có một đáp án đơn giản."
"Đáp án đơn giản, trong đó nhất định có đạo lý của nó."
"Nhưng những đạo lý đó cứ xoay chuyển xung quang ta, nên vốn không có đạo lý."
Nói tới đây, Chức Tâm nhìn Lục Y Nhân.
"Đáp án trở lại trên người ngươi, nhưng ngươi vẫn không chịu nói, phải không?"
Lục Y Nhân một câu cũng không đáp.
“Được, nếu ngươi không nói, vậy ta sẽ trở lại phường thêu, đêm đến không chừng sẽ đi đến đường hầm trong phòng trúc.”
"Phường thêu rất nguy hiểm, buổi tối, ngươi không thể ở lại phường thêu." Lục Y Nhân nói.
"Ngươi không trả lời, ta nhất định sẽ quay lại phường thêu, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Lục Y Nhân và Chức Tâm nhìn nhau.
Lục Y Nhân đã hiểu ra, Chức Tâm bất chấp tới cùng quyết tâm tìm ra câu trả lời.
"Mua ngươi là vì muốn bảo vệ ngươi." Lục Y Nhân rốt cuộc chịu nói ra.
"Bảo vệ ta?" Chức Tâm hỏi: "Ai muốn bảo vệ ta?"
"Có người muốn bảo vệ ngươi."
"Người đó là ai?"
"Không thể nói!"
"Tại sao không thể nói?"
"Nói ra sẽ chết!" Nét mặt Lục Y Nhân không hề thay đổi nói với nàng.
Chức Tâm kinh ngạc. "Ngươi sẽ chết?"
Lục Y Nhân không lên tiếng.
Chức Tâm rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói: "Ta hiểu rồi, ngươi thật sự không thể nói." Nàng thở dài một hơi.
"Bởi vì ta cũng không hy vọng ngươi chết." Đôi mắt Lục Y Nhân chợt lóe lên. Nhưng nàng không nói thêm gì nữa.
Lục Y Nhân vẫn ở lại bên cạnh Liễu Chức Tâm, nàng giúp đỡ Liễu Chức Tâm cũng phụng mệnh trông chừng Liễu Chức Tâm.
Đêm hôm sau, Liễu Chức Tâm trở về phòng mình.
Nhưng tối nay lại có một sát thủ nữa tới muốn giết nàng.
Sát thủ tối nay là một phụ nữ, nữ nhân sẽ không nhúng chàm nữ nhân, nàng ta chỉ muốn Liễu Chức Tâm chết ở trong tay nàng ta. Nhưng tối nay Liễu Chức Tâm vẫn không thể chết được, bởi vì tối nay nữ sát thủ này, phải dựa vào Liễu Chức Tâm để cứu mạng. Nữ sát thủ chỉ muốn cưỡng ép nàng đi theo nàng ta.
Nhưng mà nàng ta không hay biết, Liễu Chức Tâm của tối ngày hôm nay, cũng không phải Liễu Chức Tâm thật.
Liễu Chức Tâm tối hôm nay, là người khác giả dạng thành Liễu Chức Tâm – Trước đó nữ sát thủ không nhìn ra đây chỉ là tên giả mạo, cho nên khi nàng ra tay chẳng những không bắt được người, mà còn bị trọng thương! Nữ sát thủ liền trốn chạy.
Kẻ giả mạo cũng không đuổi theo nữ sát thủ kia.
Kẻ giả mạo không đuổi theo, bởi vì phát hiện bên ngoài cửa có người ôm cây đợi thỏ.
Đây đã là đêm thứ hai Tử Y Nhân canh giữ bên ngoài cửa.
Tối nay Tử Y Nhân đã sớm phát hiện, Liễu Chức Tâm bên trong phòng chỉ là Liễu Chức Tâm giả, hơn nữa hắn cũng nhìn ra được kẻ giả mạo này võ công rất cao cường, cho nên sau khi nữ sát thủ kia bỏ chạy, hắn cũng lẩn trốn luôn.
Thế nhưng kẻ giả mạo đã phát hiện Tử Y Nhân, Tử Y Nhân lại không phát hiện hành tung của mình đã bị bại lộ.
Vì thế, kẻ giả mạo cởi bỏ y phục của Liễu Chức Tâm, mặc lại y phục của nàng, thì ra là Luc Y Nhân, nàng lặng lẽ đuổi theo Tử Y Nhân.
Chức Tâm tỉnh lại trên giường của mình.
Nàng khi tỉnh lại đã qua nửa đêm, đầu lại choáng váng gay gắt.
Tối nay nàng kiên trì không đến phòng trúc, vậy mà giờ Tuất còn chưa tới, nàng đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. (giờ Tuất: -h tối)
Sao nàng lại có thể ngủ say như thế được? Khi tỉnh lại, tất cả mọi chuyện nàng đều không thể nhớ lại được.
Trăng đã treo cao trên đỉnh đầu, trong một đêm tối lặng lẽ này thế nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Chức Tâm đột nhiên cảm thấy khát nước, xuống giường đi tới bên cạnh bàn, bước chân lại loạng choạng không ổn định, giống như tình cảnh ngày hôm đó uống xong khổ trà bị chóng mặt hôn mê.
"Coi chừng." Một cánh tay cường tráng đưa qua, ôm lấy Chức Tâm thiếu chút nữa trượt chân té ngã.
"Ngươi ——"
"Tỉnh rồi sao? Nàng ngủ rất say, dáng ngủ cũng rất mê người." Ung Tuấn ôm nàng vào trong ngực, khàn giọng trêu chọc nói.
Chức Tâm gỡ tay của hắn xuống. "Người vào bằng cách nào?" Gương mặt của nàng chợt ửng hồng.
"Ta muốn vào là có thể vào."
Chức Tâm nhíu mày, ngưng mắt nhìn hắn.
"Nhìn cái gì?"
"Then cửa không có mở." Nàng nói.
"Vậy thì sao?"
"Người không có khả năng từ ngoài cửa đi vào."
"Cho nên?"
"Người từ đâu tới đây?"
Hắn chớp mắt. "Trong lòng nàng đã có đáp án."
Chức Tâm bình tĩnh nhìn hắn, một hồi lâu sau mới gằn từng tiếng hỏi: "Người rốt cuộc là ai?"
"Là Bối Lặc Gia của nàng, là nam nhân mà nàng yêu." Hắn cười nhẹ, kéo bàn tay trắng nhỏ lại đưa lên môi hôn nhẹ.
Nàng rút tay về, để lại sau lưng.
"Gần đây, vấn đề của ta không tìm ta đáp án." Mi tâm nàng càng nhíu chặt hơn.
"Trên đời có rất nhiều việc, không biết đáp án tốt hơn so với biết đáp án."
"Nếu như ta cái gì cũng không biết, vậy ta cần gì phải đến Giang Nam?"
Hắn nhìn nàng. Nàng cũng nhìn lại hắn.
Ánh mắt của hắn rất sâu rất trầm, giống như vực sâu không thấy đáy, khiến cho người ta vĩnh viễn không thể đoán ra.
"Rốt cuộc tại sao ta lại tới nơi này? Tất cả những chuyện này đều là do người an bài, đúng không?" Nếu hắn đã không nói, như vậy nàng chỉ còn cách mở miệng hỏi.
"Đúng, là ta an bài." Hắn không hề phủ nhận.
"Tại sao lại an bài như thế?" Nàng không hiểu.
“Người có quan hệ với Như Ý Hiên, lại còn có quan hệ gì với Chi Lan Đình?”
Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Ở Giang Nam, hắn rốt cuộc đã làm những chuyện gì?
Ung Tuấn hạ tầm mắt, con ngươi ảm đảm dị kì.
“Quan hệ giữa ta và Chi Lan Đình, nàng đã đoán được.”
Nàng dĩ nhiên đoán được. Hắn không đi từ ngoài cửa vào, đương nhiên chỉ có thể đi vào từ địa đạo.
Hắn biết rõ địa đạo thông tới đâu, hôm đó lúc đưa nàng tới phòng trúc cũng không nói rõ với nàng.
Rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà nàng còn chưa biết?
"Nhưng mà người đã từng cảnh cáo ta, không nên hợp tác với Lan Chi Đình." Nàng nói.
Nghi ngờ của nàng lại khiến cho hắn bật cười.
"Chuyện ta muốn nàng làm, nàng thường không làm theo. Chuyện không bảo nàng làm, ngược lại nàng cứ làm. Lần này, ta đã không có đoán sai."
Chức Tâm mở to hai mắt.
"Thì ra là như vậy, cho nên Lục Y Nhân mới ở trước mặt người nhảy xuống vực sâu? Nếu không bí mật của Chi Lan Đình sẽ sớm bị người đời biết được!"
Hắn không lên tiếng.
"Nhưng Chi Lan Đình là một bang hội, là một Hắc bang, người đã từng nói qua triều đình muốn tiêu diệt Chi Lan Đình, chẳng lẽ người đối nghịch với triều đình?" Nàng hỏi ngược lại, tuy câu hỏi này làm kinh động lòng người, nhưng lúc này nàng lại rất bình tĩnh.
"Nàng không sợ?" Hắn nhìn nàng, khóe miệng gợi lên ý cười.
"Sợ?"
"Nếu ta đối nghịch với triều đình, chính là phạm tội khi quân, nàng cũng sẽ trở thành đồng phạm với ta, nàng không sợ sao?”
Nàng lo lắng nhìn hắn. "Ta rất sợ." Nàng lại nói: "Sợ cho an nguy của người."
Ánh mắt hắn trầm xuống, giống như phát ra từng đốm lửa nhỏ.
"Nàng là thiếu nữ yếu đuối, tay trói gà không chặt, nàng nên sợ, nên lo lắng cho chính an nguy của nàng."
"Như vậy Khổng Hồng Ngọc thì sao? Như Ý Hiên thì sao? Người sao phải vì ta từ ngàn dặm xa xôi tới Giang Nam mua lại Chi Lan Đình?" Nàng thật không hiểu dụng ý của hắn.
Tất cả những chuyện này biến hóa thật kỳ lạ!
"Bởi vì ta không muốn buông tay, nhưng cũng không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với nàng."
Hắn lại nói tiếp: "Cùng chiến tranh lạnh với một nữ nhân xinh đẹp, là tổn thất của nam nhân.”
"Người vẫn còn đùa giỡn được hay sao?" Ngay lúc này, nàng rời khỏi người hắn.
“Mặc dù ta chỉ là từ một cái lồng tre sắt này đi vào một cái lồng sắt khác, nhưng cho dù bị người ta lừa gạt, ít ra cũng phải để ta biết nguyên nhân vì sao mình bị lừa.” Nàng nói. Nét mặt không có mỉm cười.
Ánh mắt nàng nghiêm túc nhìn hắn, ẩn chứa một tia lo lắng.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt nặng nề sâu thẳm: “Ta đã nói rồi, nếu như không phải là nàng, ta sẽ không bao giờ có thể biết được rằng mình có thể yêu một nữ nhân nhiều đến vậy.”
Vẻ mặt nàng không chút thay đổi nhìn hắn.
"Một người đàn ông nếu như không thể nào biết được mình yêu một người nữ nhiều đến cỡ nào, thì nữ nhân này sẽ trở thành nhược điểm của chính mình.” Hắn nói.
"Ta không thể có nhược điểm, cho nên nàng nhất định phải đến đây." Hắn nói tiếp.
"Nhưng mà nàng đến rồi, lại xuất hiện nguy hiểm." Hắn lại tiếp tục nói: "Biết rõ nàng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ta vẫn không thể không cho nàng đến."
Lời của hắn cũng không khó hiểu, nhưng Chức Tâm nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời mình thật bi ai.
"Nếu như một người nam nhân yêu một người nữ nhân, thì nam nhân đó nhất định phải hiểu." Nàng rốt cuộc cũng nói.
Hắn thờ ơ nhìn nàng.
Nàng biết hắn sẽ không như vậy, vì vậy mỉm cười, nụ cười thê lương.
"Người không hiểu, chỉ vì, ta là nô tỳ của người." Nàng nhàn nhạt nói như vậy.
Trong chớp nhoáng, hắn bỗng nhiên chấn động, giống như lời nói nhỏ nhẹ không đáng kể này rung chuyển được hắn.
"Nếu như, ta mãi chỉ là một nữ nhân ở xa tận chân trời, người nhất định sẽ hiểu được người muốn ta đến cỡ nào, yêu thích ta đến cỡ nào." Nàng khổ sở nói tiếp.
Hắn không nói lời nào.
"Nhưng ta không được như vậy, từ năm tám tuổi, ta đã là người của người. Thuận theo người đã thành thói quen của ta, thói quen được hầu hạ người, mặc dù rời khỏi, ta vẫn chỉ là cá chậu chim lồng, vĩnh viễn không thoát khỏi bàn tay của người. Cho nên, người vĩnh viễn sẽ không hiểu, người rốt cuộc có thể yêu một nữ nhân nhiều như thế nào.”
Hắn hạ mi mắt, vẫn yên lặng không nói.
Nên nói nàng đã nói, những việc không nên hỏi, nàng cũng không có lòng muốn hỏi.
Nhưng mà giờ phút này, nàng đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc không dứt.
"Ta bị hạ thuốc mê?" Nàng bỗng nhiên hiểu rõ.
Hắn nhìn sâu vào mắt nàng. "Đây là muốn tốt cho nàng, nàng rất quật cường."
Quật cường? Chức Tâm bật cười.
Quật cường, đây là một từ thật thâm thúy?
Ở trước mặt một người đàn ông không hề yêu nàng, tôn nghiêm duy nhất mà nàng có chính là sự quật cường.
"Ta hiểu, người sẽ không để ta quay trở lại thành Bắc Kinh." Nàng thản nhiên nói.
Ung Tuấn không trả lời.
"Một khi đã thế, vậy thì hãy để ta ở lại Hồng Đậu Tú Trang đi! Ta không muốn trở lại Lan Chi Đình, hoặc là Như Ý Hiên của người."
Nàng nhìn hắn nói: "Cho đến một ngày nào đó, người đã suy nghĩ thông suốt muốn xử lý ta như thế nào, thì đến chỗ Hồng Đậu Tú Trang nơi ta ở. Mặc dù phường thêu vẫn chỉ là một cái lồng sắt, nhưng ít ra, ở trong lồng sắt đó tạm thời không có người, ta mới có thể ung dung tự tại, mới có thể trở về chính con người của mình.”
Hắn trầm ngâm nhìn nàng. Nhìn nàng thật lâu.
Sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc trả lời nàng: "Cứ theo mong muốn của nàng. Nếu nàng đã muốn ở lại, vậy thì ta để nàng lưu lại.”