Đêm khuya, Phúc tấn vẫn còn ở nội viện chất vấn Ung Tuấn.
“Tại sao con làm cho Chức Tâm nghĩ nàng phải gả cho Bối Lặc Nguyên Phủ, rốt cuộc con đang tính toán gì? Ta cho rằng….ta cho rằng con đã thực lòng thích nàng!” Phúc tấn hỏi.
"Là nàng đơn phương tình nguyện nghĩ vậy, con quả thật là muốn cưới nàng." Hắn đáp, ánh mắt thương tiếc lạnh nhạt.
"Con muốn cưới nàng, vậy con có thích nàng không?" Thần sắc phúc tấn vô cùng nghiêm túc.
"Không thích, cần gì cưới."
Phúc tấn lắc đầu. "Nếu đã như vậy, vì sao nàng lại thà chết, cũng không chịu gả cho con? Con nói cho ta biết, chuyện này là sao?" Phúc tấn cau mày hỏi.
Việc này khiến nàng phiền lòng!
Phúc tấn khó có thể nghĩ ra được, một Chức Tâm vẫn luôn khéo léo hợp lòng người, vì sao đột nhiên trở nên cố chấp? Vì sao lại xảy ra chuyện như thế khiến nàng thật đau đầu?
"Bởi vì thứ nàng muốn, không phải chỉ có vậy." Ung Tuấn cúi mắt xuống.
"Cái gì? Lời này có ý tứ gì, ta không hiểu!" Phúc tấn nhíu mắt lại, lo lắng nghĩ thầm : "Hay là nha đầu Chức Tâm thật sự muốn làm phúc tấn?"
Ung Tuấn cười nhạo. "Nếu nàng chỉ là nữ tử bình thường, việc này ngược lại sẽ tốt hơn."
Phúc tấn trừng mắt nhìn con trai của nàng, đoán không ra tâm tư của hắn. "Tốt như thế nào, chẳng lẽ cho nàng làm phúc tấn, chuyện này không thể! A mã ngươi nhất định không đồng ý!" Mặc dù phúc tấn rất nhân hậu, rất yêu thích Chức Tâm, nhưng cũng không đồng ý.
Hắn mắt lạnh nói: "Cho dù cho nàng làm hoàng phi, nàng cũng chưa chắc đồng ý."
Phúc tấn lại không hiểu.
Nàng quả thực sắp hồ đồ rồi!
"Quên đi, ta không hiểu ngươi nói cái gì! Đừng nói muốn làm phúc tấn, cho dù muốn làm Trắc Phúc Tấn cũng không có khả năng! Tóm lại, ngươi còn muốn nàng hay không? Nếu muốn nàng, phải làm cho nàng hiểu, nàng không còn lựa chọn nào khác."
Ung Tuấn lãnh đạm nói: "Không sao, nàng muốn làm nha hoàn, thì để nàng làm nha hoàn."
"Có ý tứ gì?" Phúc tấn lại nhíu mày.
Ung Tuấn không lên tiếng.
Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn hoa viên bên ngoài phòng nối thẳng với chỗ ở của nô công, không nói một câu. (chỗ ở nô công là chỗ ở của hạ nhân làm việc)
Việc Chức Tâm phải gả cho Đại Bối Lặc làm thiếp, phúc tấn đã tạm thời gác lại, không nhắc tới nữa.
Hôm sau, Chức Tâm không có bị gọi đến như mong đợi, chỉ có Hạ nhi tới báo cho nàng biết, từ nay trở đi, Đông nhi thay thế vi trí của nàng, đến phòng hầu hạ Bối Lặc Gia, còn nàng làm thay công việc của Đông nhi, làm một số việc linh tinh nặng nhọc.
Cầu nhân được nhân, là do nàng muốn, nàng vui vẻ chịu đựng.
Bắt đầu từ sáng nay, Chức Tâm thay thế Đông nhi, cùng Hạ nhi xuống dưới làm việc.
Buổi chiều, Chức Tâm nấu nước nóng bưng vào phòng, thấy Đông nhi đang hầu hạ Ung Tuấn cởi áo chuẩn bị tắm rửa.
"Ồ, Chức Tâm tỷ, mời tỷ lui ra ngoài phòng trước, ta làm xong sẽ ra ngoài lấy nước." Đông nhi phân phó.
Chủ khách thay đổi, bây giờ là Đông nhi ra lệnh cho nàng.
Ung Tuấn nhìn nàng muốn khom người thỉnh an, Ung Tuấn ánh mắt lại lập tức dời đi chỗ khác, tựa như trước đó không nhìn Đông nhi.
Nàng quên, nàng ở chỗ này đang làm nha đầu tạp vụ, chỉ phụ trách bưng nước nóng vào phòng mà thôi, không cần đặc biệt thỉnh an.
Chức Tâm im lặng lui ra khỏi phòng phòng, lẩn tránh đi trước, giống như trước đây Đông nhi đã làm.
Một lát sau Đông nhi đẩy cửa ra ngoài, lấy nước nóng."Chức Tâm tỷ, ngươi không trách ta chứ?" Đông nhi không có lập tức vào phòng, ngược lại mở miệng hỏi nàng.
"Trách ngươi?"
"Đúng vậy, nếu không phải tại ta, người hầu hạ bên cạnh Bối Lặc Gia là ngươi."
"Ta tại sao phải trách ngươi, chẳng những không trách ngươi, ta còn phải cảm tạ ngươi."
"Cảm tạ ta?" Đông nhi không rõ chân tướng.
"Cảm tạ ngươi nguyện ý thay thế ta, hầu hạ Bối Lặc Gia."
Đông nhi chớp mắt, nghĩ rằng Chức Tâm không phải thật lòng nói vậy. "Vậy sao?" Đông nhi cười hừ một tiếng. "Nói như vậy, ta cũng muốn cảm tạ ngươi, nếu như không phải là Chức Tâm tỷ nhường lại, ta còn không biết đợi đến khi nào mới có cơ hội hầu hạ Bối Lặc Gia." Nàng nhếch miệng cười một tiếng, sau đó đẩy cửa vào phòng.
Chức Tâm đứng ở ngoài phòng một lát, đang chuẩn bị rời đi, Đông nhi chợt ôm một đống quần áo lại đẩy cửa ra ngoài.
"À, đúng rồi, đây là quần áo còn có giày vớ của Bối Lặc Gia, Chức Tâm tỷ thuận đường ôm về chỗ hạ nhân giặt sạch đi!" Đông nhi đem quần áo cùng giày vớ toàn bộ đẩy hết vào ngực Chức Tâm.
Ôm đầy quần áo giày vớ trong lòng, Chức Tâm cố hết sức rời khỏi phòng, trở lại chỗ hạ nhân.
"Chức Tâm tỷ, để ta!" Hạ nhi thấy Chức Tâm ôm lấy quần áo giặt tẩy trở lại, còn có giày vớ, vội vàng đi đến đỡ lấy.
"Không sao, mình ta làm được rồi." Chức Tâm nói.
"Đông nhi tại sao đưa hết những thứ này cho ngươi? Nàng ấy nên tự mình mang quần áo tới đấy! Huống chi, tại sao đem giày vớ cùng quần áo cũng chồng chất tại một chỗ!" Hạ nhi cau mày.
Chức Tâm không lên tiếng, nàng tự mình đi tới bên cạnh giếng ngồi xổm xuống, bắt đầu giặt quần áo của Bối Lặc Gia.
Hạ nhi đi đến hỏi: "Chức Tâm tỷ, những việc nặng này ngươi có làm quen không?"
"Ngươi có thể làm, ta cũng có thể làm." Chức Tâm nhàn nhạt nói.
Hạ nhi cười cười. "Hạ nhi tin Chức Tâm tỷ có thể làm, chỉ là người ôn nhu như nước giống ngươi, lại muốn tới chỗ hạ nhân làm việc nặng, ta cuối cùng có chút cảm thấy kỳ lạ! Như vậy đi, công việc giặt quần áo, hãy để cho Hạ nhi làm đi ——"
"Hạ nhi, ta không dám, công việc ta phải gánh vác." Nàng không đồng ý.
"Nhưng. . . . . ."
"Buổi chiều ta phụ trách nấu nước giặt quần áo giày vớ, ngươi phải đi nhặt cho Bối Lặc hai chậu than, còn phải quét sân trước phòng Bối Lặc Gia, công việc của ngươi không hề nhẹ hơn so với ta."
Nghe đến đó, Hạ nhi rốt cuộc không còn tranh giặt quần áo nữa. "Chức Tâm tỷ, Hạ nhi chỉ sợ ngươi bị ủy khuất." Nàng nói.
Ngày trước Chức Tâm ở trong phòng hạ nhân luôn săn sóc bọn họ, còn rất sớm đã bảo bọn họ đi nghỉ ngơi, trong phòng Bối Lặc Gia đều là Chức Tâm quét dọn, giày của Bối Lặc Gia cũng chỉ mười ngày giặt sạch một lần là được, chỉ sợ họ mệt mỏi. Nhưng bây giờ Đông nhi chuyện gì cũng ném cho hai người, còn nàng chỉ lo chuyện trong phòng, cũng không dọn dẹp quét dọn, nói được dễ nghe là hầu hạ Bối Lặc Gia, nhưng nói khó nghe, trong lòng Đông nhi không biết có ý định gì!
"Ta không uất ức, đây là ta muốn." Chức Tâm nói.
Hạ nhi đứng im tại chỗ, không rõ Chức Tâm nói gì.
"Ngươi mau đi xuống dưới nhặt than, để làm chậu than cho Bối Lặc Gia, tránh lát nữa Đông nhi đến đòi chậu than, chúng ta không khó ăn nói." Chức Tâm cười đuổi nàng đi.
Hạ nhi chỉ có thể rời đi. Nàng tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, cho nên không biết nên nói gì, cho dù nàng ở lại, cũng không biết phải hỏi gì nữa.
Trong khoảng thời gian này, Ung Tuấn nhìn thấy Chức Tâm chỉ lạnh lùng.
Nói đúng ra hắn lạnh lùng cũng không phải, Chức Tâm không trách hắn. Nàng vẫn như trước cố gắng đứng thẳng sống lưng, nếu đã muốn cả đời như vậy, nàng phải tiếp tục chịu đựng.
Nhưng cả đời. . . . . . Cả đời là thời gian bao lâu đây!
Cả đời này nàng có thể mỗi ngày đều cùng hắn gặp mặt, nhưng cũng chỉ có thể xa xa nhìn hắn, cũng đã không thể thân cận hắn, chăm sóc cuộc sống thường ngày của hắn, bởi vì là nàng cự tuyệt ân huệ của hắn.
Đã từng đã hỏi mình, vì cái gì?
Vì cái gì nhất định quật cường như thế? Cố chấp như vậy?
Cho đến một đêm khi nàng đọc sách, từ trong Đồng Thúc Án, đọc được:
Vô tình không giống đa tình khổ
Một tấc còn thành ngàn vạn sợi
Chân trời góc bể cũng có nơi tận cùng
Chỉ có tương tư không bến bờ
(Đây là bài Ngọc Lâu Xuân của Yến Thù:
Lục dương phương thảo trường đình lộ
Niên thiểu phao nhân dung dịch khứ
Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung
Hoa để li sầu tam nguyệt vũ.
Vô tình bất tự đa tình khổ
Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ
Thiên nhai địa giác hữu cùng thời
Chỉ hữu tương tư vô tận xử.
Nghĩa:
Liễu xanh, cỏ thơm ở chiếc đình bên đường
Tuổi trẻ người ném bỏ đã dễ dàng đi mất
Trên lầu cao, tiếng chuông canh năm làm tỉnh giấc mộng,
Dưới hoa, mưa tháng ba gợi lại nỗi sầu ly biệt.
Kẻ vô tình đâu thấu hiểu nỗi khổ của người đa tình,
Một tấc tương tư cũng biến thành ngàn vạn sợi sầu khổ.
Chân trời góc bể có cũng có điểm cuối cùng
Chỉ có tương tư là mãi vô tận.)
Nàng bất giác hiểu ra, nàng chấp nhất cái gì, nàng quan tâm cái gì, nàng muốn cái gì?
Lục Hà nói không sai, nàng muốn tình cảm của Bối Lặc Gia, cho nên hắn khổ sở, nàng cố chấp, nhưng nếu không quan tâm, như vậy nàng có thể an tâm làm thiếp, không cần chuốc khổ.
Nhưng nàng sao có thể muốn tình cảm Bối Lặc Gia đây?
Đó là vọng tưởng.
Lục Hà tùy miệng không nói ra, đáy lòng nàng thật ra đã rõ ràng như tuyết trắng.
Nàng tin, hắn có thể cho nàng thương yêu, có thể chăm sóc cho nàng, có thể cho nàng vinh hoa phú quý, nhưng nàng không muốn những thứ này, nàng muốn nhiều hơn, nhưng nàng hiểu hắn cho không nổi.
Nam nhân quyền thế như vậy, mình há có thể chờ mong hắn cả đời chỉ có một cô gái? Cho dù là ngươi, Chức Tâm, ngươi không nghĩ là mình yêu cầu quá xa xỉ rồi sao?
Lời của Lục Hà, cũng chính là lời nói nơi đáy lòng nàng.
Cũng bởi vì hiểu là yêu cầu xa vời, cho nên với hắn không cầu, chỉ có thể đau khổ.
Nhưng vì cái gì? Nàng thương hắn cái gì? Nàng thế nào lại yêu chủ tử của mình?
Chức Tâm nhớ lại lúc tám tuổi, ngày đầu tiên nàng đến Vương Phủ, Ung Tuấn ở trước mặt phúc tấn nói muốn nàng, nhiều năm qua đi nhưng một màn kia vẫn thủy chung ghi khắc trong đầu, không quên đi được.
Còn ngày đó hắn cầm lấy bức tranh của nàng, nói với nàng: Vẽ coi trọng sự say mê, chỉ cần ý nghĩa chủ yếu tuyệt đối sống động như thật, chính là một bức tranh đẹp.
Hoặc là hôm đó hắn tặng nàng thuốc màu bút vẽ, còn mở miệng nói với nàng: Ta là chủ tử của ngươi, nếu ta không cho phép, trên đời không ai có thể thương ngươi.
Hay là là bởi vì ngày ấy, hắn nói cho nàng biết, nàng là nô, cũng là người. . . . . .
Hắn đối nàng tốt, nàng hiểu, hắn đối với nàng đặc biệt, nàng cũng rõ ràng.
Chỉ là như vậy tốt cùng đặc biệt không phải yêu, chỉ là cảm tình nhẹ nhàng cùng quan tâm, nhưng một chủ tử đối với nha hoàn cảm tình cùng quan tâm, khiến cho nàng chấp nhận không nổi, vì vậy, nàng không nên cũng đã động tâm.
Mà hắn, chỉ là muốn nàng, chỉ là nhất thời ân ái, tình cảm dịu dàng cùng quan tâm cũng dần dần thay đổi vị trí cho tình cảm ngọt ngào, nàng cuối cùng chỉ là một tiểu thiếp không hiểu biết, cả đời bị nhốt trong vương Phủ, cũng chỉ cấp nổi cảm tình cùng quan tâm cho Bối Lặc Gia, nhưng cảm tình cùng quan tâm này, so với nam tử như hắn, tuyệt đối không đủ để giữ nồng tình mật ý cả một đời.
Nàng hiểu, hắn là nam nhân thế nào, hành tẩu Đại Giang Nam Bắc, chung quy một ngày, hắn sẽ gặp nữ tử làm cho hắn chân chính thuần phục cảm mến.
Là nàng không thể đòi hỏi, vẫn là nàng tự thương xót bản thân.
Một nha hoàn trong Phủ, nàng sẽ không thể làm chuyện gì cho bản thân, để xứng với hắn. Nàng thật rất hâm mộ Khổng Hồng Ngọc, bởi vì nàng tự do tự tại, tầm mắt mở rộng, tựa như đóa hoa yêu kiều nở rộ ngày xuân, tinh thần phấn chấn bừng bừng, hồn nhiên sinh động. Kinh nghiệm cùng kiến thức của nàng cũng xứng với Ung Tuấn, mà nàng, Liễu Chức Tâm, chỉ là người lẻ loi, cá chậu chim lồng trong Vương Phủ, không có kiến thức, ếch ngồi đáy giếng.
Để quyển sách xuống, nàng thổi tắt ánh nến chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, không cho mình nghĩ ngợi quá nhiều.
Nàng nghĩ quá nhiều rồi, không cần phải nhiều hơn nữa!
Hiện tại không có ai buộc nàng phải làm thiếp Bối Lặc Gia, nàng có thể như ý nguyện, an tâm làm nô tài.
Nhưng mà tại sao, nàng không vui vẻ, lòng như tro tàn.
Có lẽ cuộc đời này, nàng không thể vui vẻ được nữa.
Chức Tâm ở dưới làm việc hơn một tháng, thì đã gần đến tháng Chạp, ngày hôm đó Đông nhi bị nhiễm phong hàn, cả ngày không ngừng ho khan, không thể tiếp tục ở trong phòng hầu hạ Bối Lặc Gia, chỉ có thể đợi tại chỗ nghỉ tạm tĩnh dưỡng.
Buổi chiều Bối Lặc Gia không có người chăm sóc, vì vậy Chức Tâm bưng nước nóng vào phòng. "Bối Lặc Gia!" Nàng đi lên trước, đến bên cạnh Ung Tuấn nói với hắn: "Nô tỳ hầu hạ người thay đồ."
Hắn quay đầu, dùng ánh mắt nhìn a hoàn xa lạ nhìn nàng. "Vì sao là ngươi? Đông nhi đâu?" Âm điệu hắn rất lạnh.
"Đông nhi bị bệnh, cho nên nô tỳ tạm thời thay thế nàng tới hầu hạ Bối Lặc Gia." Chức Tâm nói.
Nàng tận lực không để ý ánh mắt của hắn, trong đó là lạnh lùng cùng xa cách.
"Kêu nô tài khác tới đây hầu hạ." Hắn nói.
Chức Tâm sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.
"Ngươi không nghe thấy?" Hắn lạnh lùng nhìn nàng.
Chức Tâm kinh ngạc chăm chú nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch.
"Ta bảo ngươi, kêu nô tài khác tới đây hầu hạ." Mắt hắn lạnh lẽo, trầm giọng lặp lại lần nữa.
Sau đó, thời gian giống như đông lại.
Nàng nhìn hắn, cảm thấy người kia thực xa cách cùng lãnh ý, như có một bức tường cứng rắn chắn ngang giữa hai người.
"Vâng." Sau một lúc lâu, nàng rốt cuộc đáp lời.
Xoay người, nàng giống như u hồn, vô tri vô giác đi ra khỏi phòng của Ung Tuấn, tuy rằng biết hắn đã không đồng ý để nàng quay trở lại.
Đổi thành Hạ nhi đến phòng Bối Lặc Gia hầu hạ, Chức Tâm tận tình dạy nàng, may nhờ Hạ nhi thụ giáo lanh lợi, nhận việc phút cuối nhưng không loạn.
Chức Tâm một mình nhận lãnh chỗ hạ nhân, tất cả công việc nặng nề cũng đều rơi vào đầu một mình nàng, nàng còn phải chăm sóc Đông nhi, cây nến đốt hai đầu sức khỏe đã từ từ không thể gánh vác.
Đông nhi bị bệnh mười ngày, bệnh trạng vẫn không thuyên giảm, đại phu đề nghị đưa nàng tới khu nhà vùng ngoại ô cách ly tĩnh dưỡng, để tránh bệnh này lây cho những người khác trong Phủ.
Sau khi Đông nhi bị đưa đi, công việc của Chức Tâm cũng không thể giảm bớt, nàng mỗi ngày làm việc tới tận đêm, ngày kế tiếp trời chưa sáng đã phải dậy, lại tới những ngày cuối tháng Chạp, người hầu trong Phủ bận rộn, Quản gia không cách nào phái nha đầu khác chia sẻ công việc với nàng, lại qua mười ngày thể lực Chức Tâm không thể gánh vác được nữa, rốt cuộc ngã bệnh, nàng cũng giống Đông Nhi bị phong hàn ngày một nặng.
Nàng bệnh tuy mê man nhưng cũng không ho khan, cho nên sáng sớm vẫn có thể miễn cưỡng xuống giường, vẫn làm việc như cũ.
Đêm qua, trận tuyết đầu mùa đã rơi, sáng sớm không khí lạnh lẽo, lạnh đến nỗi cả người phát rét.
Đến buổi chiều, lúc đưa chậu than vào phòng, nàng đứng chờ tại ngoài cửa, hoa tuyết tháng mười hai tung bay trên vai nàng, khí lạnh bức người, nàng bắt đầu cảm thấy người không vững, hai chân trong hư không nhẹ nhàng run rẩy. . . . . .
"Chức Tâm tỷ, ngươi có khỏe không?" Hạ nhi ra ngoài, nhìn thấy Chức Tâm sắc mặt đỏ tươi, lo lắng không thôi.
"Ta, ta không sao." Nàng kiên cường chống đỡ thân thể, cười với Hạ nhi. "Ngươi mau vào đi, đem quần áo thay ra giao cho ta."
Hạ nhi lắc đầu. "Không, ban đêm ta đem quần áo về chỗ hạ nhân giặt sạch là được rồi!"
"Đưa cho ta, ngươi nên đi hầu hạ Bối Lặc Gia."
"Nhưng ——"
"Hạ nhi!" Ung Tuấn ở trong phòng kêu nàng.
"Dạ." Hạ nhi lo lắng nhìn Chức Tâm một cái, sau đó ôm chậu than vào nhà.
Chức Tâm vẫn đứng ở cửa, đợi nàng ôm quần áo ra ngoài.
"Gió lạnh thổi vào, đóng cửa phòng lại." Ung Tuấn cúi đầu đọc sách, lạnh giọng phân phó.
"Nhưng mà,… " Hạ nhi lo lắng không thôi. "Nhưng Chức Tâm tỷ vẫn còn ở ngoài cửa, nàng chờ nô tỳ đem quần áo cho nàng. Ngoài phòng lạnh quá, Chức Tâm tỷ cóng đến gương mặt đều đỏ, nhân lúc trong phòng có khí nóng, nô tỳ muốn dùng khí nóng sưởi ấm cho nàng." Hạ nhi nghĩ rằng hai má Chức Tâm ửng đỏ là do bị lạnh.
Ung Tuấn vẫn cúi đầu, cũng không phát một câu.
Hạ nhi không để ý Bối Lặc Gia có vui hay không, vội vàng chạy một mạch vào phòng trong, ôm lấy một đống quần áo liền xông ra ngoài cửa phòng ——
"Chức Tâm tỷ!"
Đột nhiên nghe Hạ nhi bên ngoài phòng kêu to.
Ung Tuấn vội vàng đứng lên, vọt ra ngoài cửa.
Chỉ thấy Hạ nhi ngồi chồm hổm trên mặt đất, gấp đến độ bật khóc, tựa như không biết làm thế nào.
Mà bất tỉnh nằm ở trên mặt tuyết, khuôn mặt mảnh mai xinh đẹp giờ trắng bệch không có huyết sắc, là Chức Tâm.
Ngay đêm đó đại phu lập tức tới Phủ chẩn bệnh, kết luận là mắc phong hàn giống như Đông nhi, cần đưa ra khỏi Phủ.
"Còn muốn để nàng như vậy, dựa vào tính tình này liệu có tiếp tục kéo dài nữa hay không?" Phúc tấn không đồng ý.
Nàng mặc dù không ủng hộ Chức Tâm tính tình cương liệt, nhưng dù sao đã yêu thương Chức Tâm rất nhiều năm, phúc tấn không thể nhìn thấy Chức Tâm tiếp tục chịu khổ.
"Tính tình đứa nhỏ này ta hiểu, đau khổ đến mấy cũng đều nuốt vào bụng, nếu như ngươi nhất định giữ nàng ở bên người, nàng sẽ không khuất phục. Nhưng nếu ngươi tức giận muốn trừng phạt nàng, thế thì hãy đưa nàng đi đi! Nhất định không được đối xử với nàng như thế, ta thấy mà đau lòng." Phúc tấn nói với Ung Tuấn.
Ung Tuấn gương mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Chức Tâm đang nằm ở trên giường, mắt lạnh không đáp.
"Hoặc là, ngươi trả nàng lại cho ta!" Phúc tấn nói tiếp: "Lúc tám tuổi ta giao nàng cho ngươi, hiện tại ngạch nương cầu xin ngươi trả nàng lại cho ta, có được không?"
Ung Tuấn vẫn không trả lời.
"A mã ngươi mấy ngày nữa là từ quan ngoại trở về Phủ mừng sang năm mới rồi, ta nghe theo lời đại phu, trước tiên đưa Chức Tâm ra Phủ, mấy ngày nay ngươi suy nghĩ một chút, quyết định thế nào sớm nói cho ta biết ——"
"Nàng không thể ra Phủ."
"Cái gì?"
"Nàng hiện tại bệnh nặng, không thể ra Phủ." Hắn nhắm mắt, lặp lại lần nữa.
"Bệnh nặng!" Phúc tấn cho là Ung Tuấn nghe không hiểu, vì vậy giải thích: "Nàng bị bệnh nặng, nhất định phải xuất Phủ!"
"Ta sẽ không cho nàng xuất Phủ." Hắn bình tĩnh nói: "Ngạch nương nếu lo sợ, có thể không tới biệt viện của ta."
Phúc tấn hít vào một hơi, không nhịn được mở to mắt nhìn hắn chằm chằm. "Ngươi nói cái gì? Nghe nói Đông nhi ở khu nhà bên ngoài đến nay bệnh vẫn còn nặng, nha đầu kia không biết mắc bệnh gì lây cho Chức Tâm! Nhưng ý của ngươi là, ngươi lại muốn giữ Chức Tâm ở lại trong Phủ, lại còn ở trong biệt viện của ngươi?" Nàng lạnh giọng hỏi.
"Không sai." Ung Tuấn trầm giọng đáp.
Nghe hắn đáp như thế, phúc tấn không chịu được nữa. "Ngươi điên rồi!" Phúc tấn cao giọng mắng hắn. "Nha đầu này đã cho ngươi ăn độc gì? Tại sao ngươi điên rồi, hành hạ nàng còn muốn hành hạ bản thân mình!"
Phúc tấn vốn khoan hậu cũng không thể đối với tánh mạng nhi tử mình không để ý, đúng như nàng vừa nói, nàng thật sự lo lắng Chức Tâm sẽ lây bệnh.
"Không còn sớm, mời ngạch nương về Tứ Hỉ trai nghỉ ngơi." Ung Tuấn lạnh giọng, ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói phúc tấn.
"Ngươi ——"
"Lục Hà!" Hắn lớn tiếng kêu vào Lục Hà, lấn áp lời nói của phúc tấn.
"Bối Lặc Gia." Lục Hà nghe tiếng vội vàng chạy vào.
Phúc tấn tức giận, nhìn chằm chằm Ung Tuấn lại kêu: "Ngươi thế nào ——"
"Lập tức đưa phúc tấn về phòng nghỉ ngơi!" Ung Tuấn cắt ngang lời phúc tấn.
"Vâng." Lục Hà theo lời dìu phúc tấn.
Phúc tấn giận đến phát run, lại không thể làm gì Ung Tuấn!
Trên đường trở về Tứ Hỉ trai, phúc tấn trong lòng buồn bực, bực mình nhớ lại tình cảnh lần đầu Chức Tâm đến vương Phủ ——
Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, đẹp đến mức không giống những đứa nhỏ nhà bình thường, lại muốn bán mình làm nha hoàn.
Vậy mà, đến đêm nay, phúc tấn mới rốt cuộc tỉnh ngộ, hiểu được ý nghĩa câu nói mỹ nhân họa thủy!
Đáng tiếc nàng tỉnh ngộ quá chậm, ngày Chức Tâm vào Vương Phủ, nàng nên nghĩ đến, đứa nhỏ này quá mức xinh đẹp, sẽ không mang đến phúc khí.
Bây giờ Chức Tâm ở đây. . . . . .
Cuối cùng là họa, không phải phúc ư?
Trong đêm yên tĩnh, Ung Tuấn ngồi ở bên giường, trầm tĩnh mà nhìn người nằm trên giường của mình, thân hình mảnh khảnh gầy yếu.
Nàng hạ độc gì cho hắn? Lời nói của Phúc tấn còn văng vẳng bên tai.
Mặc kệ Chức Tâm đối với hắn hạ độc gì, hắn thừa nhận, đối với nàng hắn buông tay không được.
Không thể phủ nhận, dáng vẻ bên ngoài của nàng, chính là nguyên nhân chính hấp dẫn hắn, nhưng hắn cũng đã gặp nhiều cô gái tướng mạo xinh đẹp, Chức Tâm quả thật rất đẹp, có lẽ so bất kỳ mỹ nữ nào hắn đã gặp qua, nhưng mà đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu làm hắn buông tay không được.
Hay là bởi vì không chiếm được nàng?
Hay là bởi vì nàng muốn hắn chung tình!
Hắn hiểu được, hắn trước sau đều hiểu nàng muốn cái gì, nhưng lại không thể hứa hẹn cùng nàng.
Bởi vì hắn đối với nàng không thể buông tay, nhưng còn chưa đủ để chung tình đến cùng trời cuối đất, biển cạn đá mòn.
Năm tháng sẽ khiến cho Lưu Kim thất sắc, mỹ nhân già đi, hiện tại hắn thích nàng, mãnh liệt thích nàng. Nhưng tương lai, chính hắn cũng không thể bảo đảm.
Có lẽ nhiều năm sau, vẫn là thích như lúc này, cũng có lẽ, tình yêu này không quá ba năm đã biến chất.
Trước đây ở Giang Nam mấy năm, hắn từng quen một nữ nhân, bởi vì sâu sắc hiểu rõ, nồng tình cùng mật ý không thể vĩnh hằng. Một năm, hai năm đã là yêu cầu xa vời, đòi hỏi quá đáng một đời một kiếp, đó là khờ dại.
Có lẽ bởi vì nàng là nữ nhân, cho nên khờ dại. Cho nên nàng phản kháng hắn, xa lánh hắn, bởi vì không cầu được cùng trời cuối đất, nên tình nguyện xa lánh cách ly.
Hắn hiểu nàng, hiểu tâm tính của nàng.
Nhưng những điều nàng muốn, hắn vẫn không thể cho.
Thông minh thông tuệ như nàng, cuối cùng cũng hiểu hắn không thể cho, cho nên cố ý xa cách hắn, thà làm nha hoàn, không chịu làm thiếp.
"Bối Lặc Gia, nên cho Chức Tâm tỷ uống thuốc rồi." Hạ nhi bưng vừa thuốc đã sắc đi vào.
Ung Tuấn không nói một lời nhận lấy thuốc.
Hạ nhi sửng sốt một chút. "Bối Lặc Gia, để nô tỳ làm được rồi."
"Ngươi xuống dưới, ta tự tay cho nàng uống." Ung Tuấn mặt không chút thay đổi nói.
"Vâng." Hạ nhi tuy có nghi ngờ, nhưng bởi vì trời sanh tính tình khôn khéo, cho nên lập tức lui xuống.
Sau khi Hạ nhi đi, Ung Tuấn nhìn người nằm trên giường, ánh mắt hắn nồng nàn, sau đó dùng miệng ngậm thuốc đưa xuống môi nàng ——
Một ít nước thuốc tràn ra mang hơi thở có mùi đàn hương từ môi nàng, hắn híp mắt, cúi đầu từ từ hôn tới khô sạch.
Chức Tâm ưm một tiếng, tuy mang bệnh, nhưng phụ nữ đối với ôn nhu chăm sóc vẫn có cảm giác tự nhiên.
Hắn đưa tay, vuốt lại ít tóc bay rối bên má của nàng, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn nàng không buồn chớp mắt, kinh ngạc vì gương mặt này vô cùng xinh đẹp tựa như tuyết trắng, trong lòng dâng lên cảm giác kích động mãnh liệt không thể đè nén.
Đối với nàng, từ lúc tám tuổi gặp mặt lần đầu, vẫn mãnh liệt tồn tại dục vọng chiếm hữu.
Mặc dù không thể hứa hẹn với nàng một đời một kiếp, nhưng bây giờ hắn thực sự buông tay không được!
Nói hắn ích kỷ cũng tốt, tự lợi cũng được ——
Vào giờ phút này, hắn vẫn sẽ mạnh mẽ muốn chiếm lấy nàng.