Nhất Minh nhìn người con trai gầy gò, làn da tái nhợt hoàn toàn đối lập với hắc xà đang quấn trên thân hắn. Y nhếch mép, ánh mắt lãnh liệt: "Cuối cùng cũng gặp nhau rồi."
Hoắc Kiện Minh khặc khặc cười trầm thấp. Hắn gãi cằm con rắn lớn, nhàn nhạt đáp: "Ta sớm muốn gặp ngươi. Chẳng qua, đến lúc ta muốn tìm ngươi thì ngươi như bốc hơi khỏi thế gian rồi. Ngươi có lẽ nên cảm thấy may mắn. Bởi vì nếu không ngươi đã sớm hồn phi phách tán."
Không khí lập tức căng thẳng, có thể động thủ bất cứ lúc nào. Lúc này, Bạch Vô Thường sắc mặt vi diệu nhìn chằm chằm Nhất Minh. Sau, thấp giọng hỏi Hắc Vô Thường: "A Hắc, kia không phải tiểu tử năm đó vượt ngục không mệt mỏi chứ?"
Hắc Vô Thường A Hắc ánh mắt quỷ dị nhìn Nhất Minh: "Không sai, chính là cái tên hay giả vờ tà mị nhưng kỳ thực rất bỉ ổi đó."
Võ Tiết Châu đứng giữa hai người: "..."
Mà mười hai phán quan cũng trừng mắt nhìn Nhất Minh. Tên khỉ này dù có cháy thành tro bọn họ cũng không nhận lầm. Cái mùi này... thật sự là...
Hoắc Kiện Minh nhìn lướt qua từng khuôn mặt ở đây bật cười. Bản thân hắn cũng chẳng biết bản thân mình vì cái gì cười thế nhưng hắn vẫn điều khiển khôi lỗi mang hình dáng của ái nhân đến nơi an toàn rồi lên tiếng:
"Đều là người quen. Đến nước này rồi ta cũng không che giấu nữa. Tới đây, chúng ta tính sổ một lượt."
Càng nói, thanh âm hắn càng ám trầm. Cuối cùng khàn đến khó nghe. Mà ngay lúc đó, thân thể hắn cũng biến hóa. Không, phải nói rằng là cơ thể của Trần Quốc Minh. Bởi vì cơ thể đang lấy tốc độ mắt thường mà mục rửa thành một đống xương cốt. Còn Hoắc Kiện Minh hiện tại đã thoát li nhục thân đứng đằng sau cơ thể.
Võ Tiết Châu nhíu mày nhìn chằm chằm nam nhân xa lạ lại quen thuộc ấy. Vẫn là mày kiếm, đôi môi ấy. Vẫn là anh tuấn, lạnh nhạt ấy. Thế nhưng hắn đã không còn là người năm đó khiến cô trái tim cô lỗi nhịp. Sắc da trắng xám, ánh mắt tối tăm, cả người lơ lửng bao bọc trong quỷ khí đen ngòm. Điều đáng kinh ngạc duy nhất chính là con rắn kia vẫn như cũ quấn lấy người hắn làm cho người ta cảm thấy thật quỷ dị.
"Tốt lắm. Nhìn cái dạng này của ngươi càng khiến ta chán ghét hơn." Nhất Minh vừa nói vừa lao nhanh trảo hắn.
Thập Điện Diêm La cũng gia nhập vòng chiến. Nếu là người thường bị nhiều người bao vây như vậy đã sớm sợ tới mức không có khả năng phản kháng. Thế mà Hoắc Kiện Minh chỉ cười lạnh. Dùng tốc độ nhanh như tia chớp tránh né công kích từ bốn phương tám hướng.
Cứ ngỡ bắt được hắn chỉ là vấn đề thời gian cũng chính lúc này đột biến phát sinh.
Con rắn đen trên người hắn bỗng nhiên hòa vào làm một với hắn. Trên lưng hắn để lại một hình xăm. Cũng chính là hình dáng tĩnh của con rắn ấy. Mái tóc đen dài lập tức biến thành nhiều đầu rắn nhỏ như medusa trong thần thoại hy lạp. Cơ thể trơn trượt, mềm oặt không xương nổi lên vảy nhỏ tựa mãng xà. Khí thế dường như bức lui mười ba người.
Bạch Vô Thường run rẩy kêu: "Biến thân thành quái thai rồi, trời ơi!"
Dù hiện tại là người thế nhưng Võ Tiết Châu rõ ràng cảm nhận được hắn hiện tại rất nguy hiểm, nguy hiểm tột độ!
Đáy mắt Nhất Minh và các phán quan lóe lên tia kiêng cự. Ngay cả những kẻ đang chiến đấu ngoài kia cũng có thể cảm nhận được.
Hoắc Kiện Minh lắc người trườn lên tường. Há miệng phun ra lượng lớn axit. Hầu như gần trong gang tất khiến bọn Hắc Vô Thường hít một ngụm khí lạnh. May mắn, mười ba người kịp thười tránh né.
Hoắc Kiện Minh sẽ để cho bọn họ dễ dàng vậy sao? Hiển nhiên là không. Hắn nhanh chóng phóng đến trước mặt một phán quan, như một cái bóng chớp nhoáng, con rắn trên tóc hắn đã cắn vào cổ đối phương.
Các phán quan khác mắt sắc, hoảng hốt gọi tên phán quan ấy nhưng y cả người cứng đờ. Trên mặt mờ mịt, không thể tin. Y hộc ra một ngụm máu đen, đưa tay sờ cổ. Vết cắn rất nhỏ, không để lại máu nhưng vẫn có chút nhói nhói. Y vẫn có thể cảm nhận được chất độc đang ăn mòn linh hồn y. Lúc này, tiểu phán quan mới ý thức được vì sao khi nhắc đến ác quỷ, nhân thần đều giận sôi gan.
Tất cả mọi người đều đánh giá thấp ác quỷ rồi...
Đứng phía sau nhìn mọi người vừa tránh né, vừa công kích Hoắc Kiện Minh, tiểu phán quan lại hộc ra một ngụm máu. Y không thể chiến đấu, y cũng không thể kéo chân. Cho nên, điều y có thể làm chính là yên lặng đến một nơi an toàn ngồi xuống. Tự điều chỉnh đem linh lực trong cơ thể làm chậm tiến triển của độc. Độc này quá hung tàn, y không cách nào áp chế nó. Y rõ ràng cảm nhận được, linh khí và quỷ khí đang đấu đá tứ tung trong cơ thể mình. Điều này làm cho da y vốn đã trắng lập tức tựa như trong suốt.
Bọn Bạch Vô Thường vội vã chạy đến. Hắc Vô Thường nhiếu mày, lắc lắc đầu với hai người. Bạch Vô Thường liền mím môi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Võ Tiết Châu nhìn bộ dạng hai người bọn họ cũng đủ biết phán quan này bị thương nặng cỡ nào. E là không qua khỏi.
Vòng giao chiến đã xuất hiện diễn biến mới. Hoắc Kiện Minh tựa mãnh hổ, móng tay đen dài như được bao bộc trong lớp khí vô hình cách không chém ra luồng quỷ khí mang đầy kịch độc.
Nhất Minh lách người né tránh quỷ khí xảo quyệt, y ngưng tụ ra một cây roi dài. Vung tay đánh bay quỷ khí sắp quét đến trên người một phán quan.
Phán quan liếc mắt nhìn y một cái, thấp giọng cảm ơn liền tiếp tục cẩn trọng chiến đấu. Hoắc Kiện Minh lại như con rắn, bị nhiều người dồn ép đến tường mà vẫn linh hoạt trườn khắp nơi. Vừa tránh né luồng tấn công mãnh liệt của đối phương, vừa gian trá thừa cơ đánh ra những đòn âm hiểm.
Ngỡ đâu trận chiến này, mười hai người sẽ bị ép thế hạ phong. Thật không ngờ dưới lầu rung động. Từng đợt, từng đợt ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng âm u. Giống như nhật nguyệt cuối cùng cũng có thể soi rọi mầm non yếu ớt mà kiên cường vươn lên trong vách đá. Thật sự... muốn có bao nhiêu kinh hỉ liền có bấy nhiêu.
Trận pháp của đạo gia!
Không thể nghi ngờ có người đang giúp bọn Nhất Minh. Thật tốt!
Hoắc Kiện Minh hít hít mũi. Mùi vị chính khí lẫm liệt sộc vào mũi khiến hắn khó chịu. Hắn hung ác nhìn mười hai người chật vật kia, bắt đầu cười âm trầm: "Đừng vội vui mừng quá sớm. Bổn vương hôm nay cho các ngươi mở rộng tầm mắt."
Hoắc Kiện Minh khặc khặc cười trầm thấp. Hắn gãi cằm con rắn lớn, nhàn nhạt đáp: "Ta sớm muốn gặp ngươi. Chẳng qua, đến lúc ta muốn tìm ngươi thì ngươi như bốc hơi khỏi thế gian rồi. Ngươi có lẽ nên cảm thấy may mắn. Bởi vì nếu không ngươi đã sớm hồn phi phách tán."
Không khí lập tức căng thẳng, có thể động thủ bất cứ lúc nào. Lúc này, Bạch Vô Thường sắc mặt vi diệu nhìn chằm chằm Nhất Minh. Sau, thấp giọng hỏi Hắc Vô Thường: "A Hắc, kia không phải tiểu tử năm đó vượt ngục không mệt mỏi chứ?"
Hắc Vô Thường A Hắc ánh mắt quỷ dị nhìn Nhất Minh: "Không sai, chính là cái tên hay giả vờ tà mị nhưng kỳ thực rất bỉ ổi đó."
Võ Tiết Châu đứng giữa hai người: "..."
Mà mười hai phán quan cũng trừng mắt nhìn Nhất Minh. Tên khỉ này dù có cháy thành tro bọn họ cũng không nhận lầm. Cái mùi này... thật sự là...
Hoắc Kiện Minh nhìn lướt qua từng khuôn mặt ở đây bật cười. Bản thân hắn cũng chẳng biết bản thân mình vì cái gì cười thế nhưng hắn vẫn điều khiển khôi lỗi mang hình dáng của ái nhân đến nơi an toàn rồi lên tiếng:
"Đều là người quen. Đến nước này rồi ta cũng không che giấu nữa. Tới đây, chúng ta tính sổ một lượt."
Càng nói, thanh âm hắn càng ám trầm. Cuối cùng khàn đến khó nghe. Mà ngay lúc đó, thân thể hắn cũng biến hóa. Không, phải nói rằng là cơ thể của Trần Quốc Minh. Bởi vì cơ thể đang lấy tốc độ mắt thường mà mục rửa thành một đống xương cốt. Còn Hoắc Kiện Minh hiện tại đã thoát li nhục thân đứng đằng sau cơ thể.
Võ Tiết Châu nhíu mày nhìn chằm chằm nam nhân xa lạ lại quen thuộc ấy. Vẫn là mày kiếm, đôi môi ấy. Vẫn là anh tuấn, lạnh nhạt ấy. Thế nhưng hắn đã không còn là người năm đó khiến cô trái tim cô lỗi nhịp. Sắc da trắng xám, ánh mắt tối tăm, cả người lơ lửng bao bọc trong quỷ khí đen ngòm. Điều đáng kinh ngạc duy nhất chính là con rắn kia vẫn như cũ quấn lấy người hắn làm cho người ta cảm thấy thật quỷ dị.
"Tốt lắm. Nhìn cái dạng này của ngươi càng khiến ta chán ghét hơn." Nhất Minh vừa nói vừa lao nhanh trảo hắn.
Thập Điện Diêm La cũng gia nhập vòng chiến. Nếu là người thường bị nhiều người bao vây như vậy đã sớm sợ tới mức không có khả năng phản kháng. Thế mà Hoắc Kiện Minh chỉ cười lạnh. Dùng tốc độ nhanh như tia chớp tránh né công kích từ bốn phương tám hướng.
Cứ ngỡ bắt được hắn chỉ là vấn đề thời gian cũng chính lúc này đột biến phát sinh.
Con rắn đen trên người hắn bỗng nhiên hòa vào làm một với hắn. Trên lưng hắn để lại một hình xăm. Cũng chính là hình dáng tĩnh của con rắn ấy. Mái tóc đen dài lập tức biến thành nhiều đầu rắn nhỏ như medusa trong thần thoại hy lạp. Cơ thể trơn trượt, mềm oặt không xương nổi lên vảy nhỏ tựa mãng xà. Khí thế dường như bức lui mười ba người.
Bạch Vô Thường run rẩy kêu: "Biến thân thành quái thai rồi, trời ơi!"
Dù hiện tại là người thế nhưng Võ Tiết Châu rõ ràng cảm nhận được hắn hiện tại rất nguy hiểm, nguy hiểm tột độ!
Đáy mắt Nhất Minh và các phán quan lóe lên tia kiêng cự. Ngay cả những kẻ đang chiến đấu ngoài kia cũng có thể cảm nhận được.
Hoắc Kiện Minh lắc người trườn lên tường. Há miệng phun ra lượng lớn axit. Hầu như gần trong gang tất khiến bọn Hắc Vô Thường hít một ngụm khí lạnh. May mắn, mười ba người kịp thười tránh né.
Hoắc Kiện Minh sẽ để cho bọn họ dễ dàng vậy sao? Hiển nhiên là không. Hắn nhanh chóng phóng đến trước mặt một phán quan, như một cái bóng chớp nhoáng, con rắn trên tóc hắn đã cắn vào cổ đối phương.
Các phán quan khác mắt sắc, hoảng hốt gọi tên phán quan ấy nhưng y cả người cứng đờ. Trên mặt mờ mịt, không thể tin. Y hộc ra một ngụm máu đen, đưa tay sờ cổ. Vết cắn rất nhỏ, không để lại máu nhưng vẫn có chút nhói nhói. Y vẫn có thể cảm nhận được chất độc đang ăn mòn linh hồn y. Lúc này, tiểu phán quan mới ý thức được vì sao khi nhắc đến ác quỷ, nhân thần đều giận sôi gan.
Tất cả mọi người đều đánh giá thấp ác quỷ rồi...
Đứng phía sau nhìn mọi người vừa tránh né, vừa công kích Hoắc Kiện Minh, tiểu phán quan lại hộc ra một ngụm máu. Y không thể chiến đấu, y cũng không thể kéo chân. Cho nên, điều y có thể làm chính là yên lặng đến một nơi an toàn ngồi xuống. Tự điều chỉnh đem linh lực trong cơ thể làm chậm tiến triển của độc. Độc này quá hung tàn, y không cách nào áp chế nó. Y rõ ràng cảm nhận được, linh khí và quỷ khí đang đấu đá tứ tung trong cơ thể mình. Điều này làm cho da y vốn đã trắng lập tức tựa như trong suốt.
Bọn Bạch Vô Thường vội vã chạy đến. Hắc Vô Thường nhiếu mày, lắc lắc đầu với hai người. Bạch Vô Thường liền mím môi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Võ Tiết Châu nhìn bộ dạng hai người bọn họ cũng đủ biết phán quan này bị thương nặng cỡ nào. E là không qua khỏi.
Vòng giao chiến đã xuất hiện diễn biến mới. Hoắc Kiện Minh tựa mãnh hổ, móng tay đen dài như được bao bộc trong lớp khí vô hình cách không chém ra luồng quỷ khí mang đầy kịch độc.
Nhất Minh lách người né tránh quỷ khí xảo quyệt, y ngưng tụ ra một cây roi dài. Vung tay đánh bay quỷ khí sắp quét đến trên người một phán quan.
Phán quan liếc mắt nhìn y một cái, thấp giọng cảm ơn liền tiếp tục cẩn trọng chiến đấu. Hoắc Kiện Minh lại như con rắn, bị nhiều người dồn ép đến tường mà vẫn linh hoạt trườn khắp nơi. Vừa tránh né luồng tấn công mãnh liệt của đối phương, vừa gian trá thừa cơ đánh ra những đòn âm hiểm.
Ngỡ đâu trận chiến này, mười hai người sẽ bị ép thế hạ phong. Thật không ngờ dưới lầu rung động. Từng đợt, từng đợt ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng âm u. Giống như nhật nguyệt cuối cùng cũng có thể soi rọi mầm non yếu ớt mà kiên cường vươn lên trong vách đá. Thật sự... muốn có bao nhiêu kinh hỉ liền có bấy nhiêu.
Trận pháp của đạo gia!
Không thể nghi ngờ có người đang giúp bọn Nhất Minh. Thật tốt!
Hoắc Kiện Minh hít hít mũi. Mùi vị chính khí lẫm liệt sộc vào mũi khiến hắn khó chịu. Hắn hung ác nhìn mười hai người chật vật kia, bắt đầu cười âm trầm: "Đừng vội vui mừng quá sớm. Bổn vương hôm nay cho các ngươi mở rộng tầm mắt."